Khu Vườn Xương
Chương 7
BẢY
Mặc dù Norris chưa bao giờ gặp ông Pratt ở đội trực đêm của Boston nhưng anh biết những gã giống ông ta, những gã quá vênh váo với chút quyền lực đến mức chẳng bao giờ thừa nhận sự thực hiển nhiên mà ai ai cũng nhận ra, rằng họ ngu ngốc. Vẻ kiêu ngạo của Pratt khiến Norris cực kì khó chịu. Từ cái cách đi ưỡn ngực, tay đánh mạnh hùng dũng khi ông ta khệnh khạng bước vào phòng mổ của bệnh viện. Không phải là một người đàn ông cao lớn nhưng ông Pratt cố tạo ấn tượng với mọi người. Bộ ria mép của ông ta thì quả thật gây ấn tượng, Norris chưa từng nhìn thấy ai có bộ ria rậm rạp như vậy. Nó giống như một con sóc nâu bám chặt vào môi trên của ông ta và nhất quyết không chịu rời đi. Khi Norris nhìn ông ta ghi chép bằng bút chì, anh không thể cưỡng lại việc nhìn ngắm bộ ria mép, tưởng tượng đến cảnh con sóc đột nhiên chạy đi mất và ông Pratt đang đuổi theo bộ ria mép của mình.
Rốt cuộc Pratt cũng rời mắt khỏi tập giấy của mình, để ý đến Norris và Wendell đang đứng bên cạnh cái xác được phủ kín. Pratt nhìn sang bác sĩ Crouch, người rõ ràng chịu trách nhiệm về y học trong phòng. Pratt hỏi:
– Ông nói ông đã kiểm tra thi thể, bác sĩ Crouch?
– Chỉ bên ngoài thôi. Chúng tôi đã mạn phép đưa cô ấy vào trong nhà. Có lẽ không phải với cô ấy khi để cô ấy nằm ở cái cầu thang lạnh giá đó, nơi mà ai cũng có thể vấp phải. Dù có là một người lạ đi chăng nữa thì chúng tôi cũng phải tỏ ra chút kính trọng.
– Vậy là tất cả đều quen người chết?
– Vâng, thưa ngài. Chúng tôi chỉ nhận ra cô ấy khi mang đèn ra soi. Nạn nhân là cô Agnes Poole, y tá trưởng ở đây.
Wendell xen vào:
– Cô Connolli lẽ ra đã phải nói với ông rồi chứ. Ông vẫn chưa hỏi cô ta à?
– Đúng, nhưng tôi thấy mình phải xác nhận lại những điều mà cô ta nói với tôi. Anh biết mấy cô gái gàn dở thế nào rồi đấy. Nhất là mấy cô người Ailen. Họ có khả năng thay đổi câu chuyện của mình theo chiều gió.
Norris nói:
– Tôi không nghĩ cô Connolli là một cô gái gàn dở.
Ông bảo vệ tên Pratt nheo mắt nhìn Norris.
– Anh biết cô ta à?
– Chị cô ấy là bệnh nhân ở đây, trong phòng hộ sinh.
– Nhưng anh biết cô ấy phải không anh Marshall?
Anh không thích cái cách Pratt đang tra hỏi mình.
– Chúng tôi đã nói chuyện. Về tình trạng của chị gái cô ấy.
Pratt lại viết vội vàng cái gì đó lên giấy.
– Anh đang học y khoa, đúng không?
– Vâng.
Pratt nhìn quần áo Norris.
– Áo sơ mi của anh dính máu, anh có biết điều đó không?
– Tôi đã giúp chuyển thi thể từ cầu thang. Trước đó vào buổi chiều tối tôi đã giúp bác sĩ Crouch.
Pratt nhìn Crouch.
– Đó là sự thật chứ bác sĩ?
Mặt Norris đỏ gay.
– Ông nghĩ tôi nói dối à? Ngay trước mặt bác sĩ Crouch?
– Trách nhiệm duy nhất của tôi là tìm ra sự thật.
Ông quá ngu ngốc để nhận ra sự thật khi ông nghe nó.
Bác sĩ Crouch nói:
– Anh Holmes và anh Marshall là sinh viên thực tập của tôi. Chiều tối họ đã giúp tôi đỡ một ca khó trên phố Broad.
– Ông đỡ cái gì?
Bác sĩ Crouch nhìn Pratt, hoàn toàn kinh ngạc trước câu hỏi của ông ta.
– Ông nghĩ chúng tôi đỡ cái gì? Một cái xe đầy gạch chắc?
Pratt đặt cái bút chì lên tập giấy.
– Không cần mỉa mai như vậy. Tôi chỉ đơn giản muốn biết mọi người đã ở đâu tối nay.
– Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Tôi là một bác sĩ, thưa ngài và tôi không cần giải thích về việc làm của mình.
– Còn hai sinh viên thực tập của ông đã ở đâu? Ông đã ở cùng họ suốt chiều tối à?
– Không, chúng tôi không ở cùng nhau suốt buổi. – Wendell nói thản nhiên.
Norris nhìn người bạn học của mình một cách ngạc nhiên. Tại sao lại nói với ông ta một thông tin không cần thiết thế? Nó chỉ khiến ông ta thêm nghi ngờ. Thực vậy, ông Pratt lúc này trông như thể một con mèo với bộ ria mép ở trong hang chuột, sẵn sàng giơ móng vuốt.
– Khi nào thì các anh không đi cùng nhau nữa? – Pratt hỏi.
– Ông có muốn lấy báo cáo về chuyện viếng thăm của tôi tới nhà vệ sinh không? Ồ và tôi tin chắc rằng tôi cũng đi nặng đấy. Còn anh thì sao, Norris?
– Anh Holmes, tôi không đánh giá cao khiếu hài hước thô tục của anh đâu.
– Hài hước là cách duy nhất để trả lời mấy câu hỏi lố bịch như thế. Vì Chúa, chúng tôi là người được mời đến phòng bảo vệ cơ mà.
Bộ ria mép giật giật. Con sóc trở nên khích động.
– Tôi thấy không cần thiết phải dùng những lời báng bổ như vậy. – Ông ta nói một cách lạnh lùng và nhét cái bút chì vào trong túi. – Bây giờ thì hãy chỉ cho tôi xem cái xác.
Bác sĩ Crouch nói:
– Cảnh sát Lions nên có mặt chứ nhỉ?
Pratt nhìn ông một cách cáu kỉnh:
– Ông ta sẽ xem báo cáo của tôi vào sáng mai.
– Nhưng ông ta nên ở đây. Đây là một vụ nghiêm trọng.
– Bây giờ, tôi là người chịu trách nhiệm. Cảnh sát Lions sẽ có được lời khuyên về sự thực vào lúc hợp lí hơn. Tôi thấy không cần thiết phải khua ông ta dậy khỏi giường lúc này. – Pratt chỉ cái xác được phủ kín và ra lệnh. – Mở ra.
Pratt ra vẻ thản nhiên, vênh mặt với thái độ của một người đàn ông rất tự mãn chẳng sợ gì một thứ nhỏ nhặt như xác chết. Nhưng khi bác sĩ Crouch kéo tấm khăn phủ xuống, Pratt không khỏi giật mình và bất ngờ lùi ra xa cái bàn. Mặc dù Norris đã nhìn thấy cái xác và thực tế đã giúp đưa cái xác vào trong, nhưng anh cũng bị sốc khi nhìn thấy những vết cắt trên người Agnes Poole.
Họ không cần phải cởi bỏ quần áo của bà. Lưỡi dao đã rạch một đường trên quần áo của bà ấy, để lộ ra vết thương, những vết thương kì lạ đến mức khiến cho ông Pratt bảo vệ sững người và không thể thốt lên lời, mặt ông ta tái mét như sữa bị đóng cục.
– Như ông thấy đấy – bác sĩ Crouch nói – vết thương thật khủng khiếp. Tôi đã đợi để hoàn thành việc kiểm tra khi một quan chức có mặt. Nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể thấy rằng kẻ giết người không chỉ chém mở thân người. Hắn còn làm kinh khủng hơn thế nhiều.
Crouch xắn tay áo rồi nhìn sang Pratt.
– Nếu ông muốn nhìn những phần bị phá hủy, ông nên bước đến gần bàn hơn.
Pratt nuốt nước bọt.
– Tôi có thể… nhìn từ đây được rồi.
– Tôi nghi ngờ điều đó. Nhưng nếu như ông không tiêu hóa nổi nó, có cảm giác ghê sợ khi ở quanh cái xác thì xin cứ tự nhiên.
Ông kéo cái tạp dề và thắt chặt dây phía sau lưng.
– Anh Holmes, anh Marshall, tôi cần sự giúp đỡ của hai anh. Đây là một cơ hội tốt cho cả hai để làm bẩn tay mình đấy. Không phải sinh viên nào cũng may mắn có cơ hội thế này trong thời gian học tập của mình.
May mắn không phải là từ xuất hiện trong đầu Norris khi anh nhìn vào thân thể bị chém. Lớn lên ở trang trại của cha mình, anh không xa lạ gì với mùi máu hay mổ thịt mấy con lợn và bò. Anh cũng đã từng giúp những người công nhân khi họ xẻo những phần thịt xấu và lột da. Anh biết thế nào là cái chết và mùi của nó ra sao.
Nhưng đây là một quang cảnh khác của cái chết, nó quá cụ thể và thân thuộc. Đây không phải trái tim của một con lợn hay phổi của bò mà anh đã từng nhìn thấy. Và cả khuôn mặt kia cũng chỉ vài giờ trước vẫn còn căng tràn sức sống. Nhìn y tá Poole lúc này, nhìn vào trong đôi mắt đờ đẫn của bà ta, có thể thấy được thoáng qua về tương lai chính anh. Bất đắc dĩ, anh cầm lấy cái tạp dề treo trên tường, mặc vào và đứng vào chỗ của mình bên cạnh bác sĩ Crouch. Wendell đứng ở phía bên kia cái bàn. Dù thi thể đầy máu được đặt nằm giữa họ, khuôn mặt Wendell không hề tỏ ra khiếp sợ, chỉ chăm chú nhìn tò mò. “Tôi là người duy nhất còn nhớ người phụ nữ này là ai sao?” – Norris tự hỏi. Không phải một người dễ chịu, chắc chắn thế, nhưng bà ấy không chỉ là một cái xác, hay là một thi thể nặc danh được cắt ra.
Bác sĩ Crouch nhúng một miếng vải vào chậu nước và nhẹ nhàng lau sạch máu trên phần da bị rạch.
– Như các anh đã thấy ở đây, lưỡi dao chắc có lẽ rất sắc. Những vết cắt gọn và sâu. Còn hình dạng… hình dạng thực sự gây tò mò.
– Ý ông là gì? Hình dạng gì cơ? – Pratt hỏi với giọng mũi nghẹt lạ thường.
– Nếu ông đến gần bàn, tôi có thể chỉ cho ông.
– Tôi đang bận ghi chép, ông không thấy à? Chỉ cần mô tả nó cho tôi được rồi.
– Chỉ miêu tả thôi thì không đủ. Có thể chúng ta nên mời cảnh sát Lions đến? Chắc chắn phải có ai đó ở đội tuần tra ban đêm có đủ gan để làm nhiệm vụ của mình chứ nhỉ?
Pratt đỏ bừng mặt tức giận. Rồi ông ta cũng đến gần cái bàn, đứng bên cạnh Wendell. Ông ta liếc nhìn vào cái bụng hở và nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác.
– Được rồi. Tôi đã thấy.
– Nhưng ông có thấy hình dạng của nó kì dị thế nào không? Một nhát thẳng ngang bụng, từ sườn bên này sang sườn bên kia. Và sau đó là một nhát vuông góc, thẳng từ chính giữa, về phía xương ức, xé rách gan. Chúng rất sâu, chỉ một nhát cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết.
Ông chạm vào vết thương bằng tay trần và nhấc ruột lên, kiểm tra cẩn thận từng vòng sánh long lanh trước khi cho chúng vào trong cái xô đặt bên cạnh bàn.
– Lưỡi dao có lẽ khá dài. Nó cắt một đường dọc theo xương sống và cắt qua đỉnh thận trái.
Bác sĩ ngước lên.
– Ông có thấy không ông Pratt?
– Vâng. Vâng. Tất nhiên rồi. – Pratt không nhìn vào cái xác. Ánh mắt của ông ta tập trung vào cái tạp dề dính đầy vết máu của Norris.
– Và sau đó có một nhát cắt ở đỉnh đầu. Nó cũng sâu một cách độc ác.
Ông nâng phần ruột non còn lại lên và Wendell nhanh chóng đưa cái xô ra để hứng lấy nó khi nó được để qua một bên bàn. Tiếp đến là các bộ phận khác trong bụng, được cắt bỏ từng phần một. Gan, lá lách, tuyến tụy.
– Lưỡi dao đã rạch đứt phần động mạch chủ ở đây, đó là nguyên nhân của lượng lớn máu chảy ra cầu thang.
Ông Crouch ngẩng lên.
– Cô ấy đã chết nhanh chóng, vì cạn kiệt máu.
– Cái… cái gì cơ? – Pratt lập bập hỏi.
– Rất đơn giản, thưa ngài, cô ấy chết vì mất máu.
Pratt khó khăn nuốt khan và cuối cùng phải tự mình nhìn xuống phần bụng, bây giờ nhỏ như một khoang rỗng.
– Ông nói đó phải là một lưỡi dao dài. Dài bao nhiêu?
– Để đâm sâu thế này à? Ít nhất phải mười tám đến hai mươi xăng ti mét.
– Có thể là một con dao của người bán thịt.
– Tôi có thể chắc chắn rằng đây giống như hành động ở lò mổ.
– Hắn ta cũng có thể dùng một thanh gươm. – Wendell thêm vào.
– Quá nổi bật, tôi nghĩ thế. – Bác sĩ Crouch nói. – Khi đi lại quanh thành phố với một thanh gươm dính máu.
– Điều gì khiến anh nghĩ đến một thanh gươm? – Pratt hỏi.
– Đó là trạng thái tự nhiên của những vết thương. Hai vết chém vuông góc. Trong thư viện của bố tôi có một cuốn sách về các phong tục kì lạ của vùng Viễn Đông. Tôi đã đọc thấy những vết thương giống như vậy, gây ra do hành động mổ bụng tự sát của người Nhật Bản. Một nghi thức tự sát.
– Đây khó có thể là một vụ tự sát.
– Tôi hiểu điều đó. Nhưng hình dạng thì giống hệt.
– Đây quả thực là một hình dạng rất gây tò mò. – Bác sĩ Crouch tiếp tục. – Hai vết chém riêng biệt, vuông góc với nhau. Giống như thể kẻ giết người đang cố tạo ra kí hiệu của…
– Chữ thập? – Pratt nhìn lên với sự hào hứng. – Nạn nhân có phải người Ailen?
– Không. – Crouch trả lời. – Chắc chắn không phải.
– Nhưng rất nhiều bệnh nhân ở trong bệnh viện này thì là người Ailen đúng không?
– Đây là bệnh viện có trách nhiệm phục vụ những người không may mắn. Rất nhiều bệnh nhân của chúng tôi, nếu không muốn nói là tất cả, đều là những trường hợp được chữa trị nhân đạo.
– Nghĩa là người Ailen. Giống như cô Connolli.
– Bây giờ hãy nhìn vào đây này. – Wendell nói, cao giọng hơn mức cần thiết. – Chắc chắn rằng ông đã đoán được quá nhiều từ những vết thương này. Không thể chỉ bởi vì nó giống hình chữ thập mà kết luận kẻ giết người theo đạo Gia tô.
– Anh bảo vệ họ?
– Tôi chỉ đang lưu ý về nhược điểm trong những suy luận của ông. Người ta không thể đi đến kết luận như cách ông đang làm, chỉ bởi vì sự đặc biệt của những vết thương này. Tôi chỉ đưa ra một cách giải thích mà thôi.
– Một anh chàng đến từ Nhật Bản nhảy lên tàu cùng với thanh gươm của mình? – Pratt cười lớn. – Khó có thể tìm thấy một gã như vậy ở Boston. Nhưng có khá nhiều kẻ theo đạo Gia tô.
– Điều đó chỉ có thể đưa ra kết luận rằng kẻ giết người muốn ông buộc tội một người theo đạo Gia tô.
– Anh Holmes – ông Crouch lên tiếng – có lẽ anh nên cố gắng kiềm chế, không cần nói với đội tuần tra đêm phải làm việc của họ như thế nào.
– Việc của họ là tìm ra sự thật, chứ không phải tạo ra những giả định không có thật dựa trên một đức tin mù quáng.
Pratt đột nhiên nheo mắt.
– Anh Holmes, anh có họ hàng gì với Đức cha Abiel Holmes? Ở Cambridge?
Im lặng, Norris thoáng liếc thấy khuôn mặt tối sầm không thoải mái của Wendell.
– Vâng. Wendell cuối cùng đáp lại. – Ông ấy là cha tôi.
– Chính xác. Một người theo thuyết Calvin thẳng thắn. Vậy mà con trai của ông…
Wendell bẻ lại.
– Con trai ông ấy có suy nghĩ riêng của mình, cảm ơn.
– Anh Holmes – Crouch cảnh báo – thái độ của anh không có ích gì đâu.
– Nhưng điều đó chắc chắn đáng chú ý. – Pratt nói. – “Và không thể quên,” ánh mắt của ông ta nói thêm. Ông ta quay sang bác sĩ Crouch
– Ông có mối quan hệ tốt với cô Poole chứ bác sĩ?
– Và ông nghĩ gì về cô ấy?
– Cô ấy làm việc rất thành thạo, hiệu quả và cực kì khuôn phép.
– Theo như ông biết thì cô ấy có kẻ thù nào không?
– Hoàn toàn không. Cô ấy là một y tá. Vai trò của cô ấy ở đây là xoa dịu cơn đau và bệnh tật.
– Nhưng chắc hẳn thỉnh thoảng phải có vài bệnh nhân hay gia đình không hài lòng. Ai đó có thể nổi giận với bệnh viện và nhân viên?
– Có thể. Nhưng tôi không nghĩ rằng ai đó có thể…
– Rose Connolli thì sao?
– Cô gái đã tìm thấy thi thể hả?
– Vâng. Cô ấy có điều gì khó chịu với y tá Poole không?
– Có thể có. Cô gái ấy là người bướng bỉnh. Y tá Poole đã phàn nàn với tôi về những đòi hỏi khắt khe của cô ấy.
– Cô ấy quan tâm đến tình trạng của chị mình. – Norris giải thích.
– Nhưng đó không phải lí do để tỏ ra vô lễ như vậy, anh Marshall ạ. – Bác sĩ Crouch ôn tồn. – Vì ai đi nữa.
Pratt nhìn Norris.
– Anh bảo vệ cô gái đó?
– Cô ấy và chị mình rất thân thiết và cô Connolli có lí do để lo lắng. Đó là tất cả những gì mà tôi muốn nói.
– Lo lắng đến mức có thể phạm tội.
– Tôi không nói thế.
– Vậy chính xác là anh đã tìm thấy cô ấy như thế nào? Cô ấy ở bên ngoài, ở sân trong đúng không?
– Bác sĩ Crouch yêu cầu chúng tôi gặp ông ở trong phòng hộ sinh, vì một cơn bệnh mới. Tôi đang trên đường đến đó từ phòng trọ của mình.
– Anh trọ ở đâu?
– Tôi thuê một phòng gác mái, thưa ngài, ở cuối phố Bridge. Nó ở phía xa trong phần khuôn viên bệnh viện.
– Vậy để đến bệnh viện thì anh đi qua phần sân chung.
– Vâng. Và đó cũng là con đường tôi đã đi tối qua, xuyên qua bãi cỏ. Khi gần đến bệnh viện thì tôi nghe thấy tiếng thét.
– Của cô Connolli hay của nạn nhân?
– Đó là một người phụ nữ. Tôi chỉ biết thế. Tôi đi theo tiếng thét ấy và thấy cô Connolli ở sân trong.
– Anh có thấy bóng dáng kẻ mà cô ta đã miêu tả theo trí tưởng tượng? – Pratt nhìn vào cuốn sổ của mình. – Một con quỷ mặc áo choàng giống như Thần chết dữ tợn, áo choàng đen tung bay giống như đôi cánh của một con chim khổng lồ. – Ông ta ngẩng lên.
Norris lắc đầu.
– Tôi không thấy ai như thế cả. Tôi chỉ thấy cô ta.
Pratt nhìn sang Wendell.
– Còn anh thì ở đâu?
– Tôi ở bên trong, giúp bác sĩ Crouch. Tôi cũng nghe thấy tiếng thét nên dò dẫm ra ngoài cùng với một cái đèn. Tôi thấy anh Marshall ở sân trong cùng với cô Connolli đang ngồi co rúm lại.
– Ngồi co rúm lại à?
– Cô ấy rõ ràng là đang rất sợ hãi. Tôi chắc cô ấy nghĩ một trong hai chúng tôi có thể là kẻ giết người.
– Anh có thấy gì khác lạ ở cô ấy không? Điều gì đó khác việc cô ấy đang sợ hãi?
– Cô ấy đã thực sự hoảng sợ. – Norris nói.
– Trang phục của cô ấy chẳng hạn. Cái váy của cô ấy chẳng hạn. Anh không thấy nó bị xé rách nát à?
– Cô ấy vừa chạy trốn kẻ giết người, thưa ông Pratt. – Norris nổi cáu. – Cô ấy chắc chắn là trông nhếch nhác rồi.
– Váy của cô ta bị xé, cứ như thể là cô ta vừa vật lộn dữ dội với ai đó vậy. Không phải các anh chứ?
– Không. – Wendell đáp.
– Tại sao ông không hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra? – Norris gợi ý.
– Tôi đã hỏi.
– Vậy cô ấy trả lời sao?
– Cô ta khẳng định là chuyện đó xảy ra từ chập tối. Khi anh rể của cô ta cố gắng quấy rối cô ta. – Ông ta lắc đầu một cách khinh bỉ. – Những kẻ đó giống như thú vật vậy, gây giống trong mấy căn hộ.
Norris thấy rõ ràng thành kiến xấu qua giọng nói của ông ta. Thú vật. Ồ, đúng, anh đã nghe đó là tên dành cho những người Ailen, những con thú đáng khinh bỉ, chỉ biết mỗi việc làm đĩ và sinh đẻ. Với Pratt, Rose cũng chỉ là một Bridge khác, một người nhập cư dơ dáy giống hàng ngàn người khác nhồi nhét trong những căn hộ bẩn ở Nam Boston và Charlestown, với những thói quen bẩn thỉu, những đứa con thò lò mũi khiến cho bệnh đậu mùa và dịch tả lan tràn khắp thành phố.
Norris lên tiếng.
– Cô Connolli không thể là thú vật.
– Anh biết cô ta đủ rõ để nói như vậy.
– Tôi tin rằng không một con người nào phải chịu những lời lăng mạ như vậy.
– Anh chỉ vừa mới biết cô ta, sao lại bảo vệ cô ta nhanh chóng thế?
– Tôi thông cảm với cô ấy, lấy làm tiếc vì chị của cô ấy sắp chết.
– Ồ, chuyện đó. Chuyện đó đã kết thúc rồi.
– Ý ông là sao?
– Nó xảy ra lúc chập tối. – Pratt gập cuốn sổ của mình lại. – Chị của Rose Connolli đã chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!