Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà - Chương 30: Công việc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
277


Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà


Chương 30: Công việc


Edit: Spring13 / Beta: Sam

Tiêu Tân Thâm ngồi xuống chậm rãi nhai tôm, anh nhìn thấy hai má cô đỏ lên. Sầm Niệm không ngờ con rùa thối Tiêu Tân Thâm có thể lưu manh đến vậy, trực tiếp dùng miệng cắn.

Ban nãy bờ môi anh sượt qua môi mình, cô hết hồn suýt nữa há miệng ra, may mà không cắn trúng đầu lưỡi mình. Còn Tiêu Tân Thâm thì điềm nhiên như không ngồi đằng kia tiếp tục xem tivi.

Sầm Niệm đỏ mặt ném túi đựng cà vạt tới người anh, cô nói: “Cầm đi, con rùa thối!”

Tiêu Tân Thâm đặt cái túi sang bên cạnh, giờ mới sực nhớ ra chuyện mình định nói với Sầm Niệm.

“Tối nay anh dùng cơm với Quý tổng của Thiên Hải.” Tiêu Tân Thâm xem tivi, lơ đãng nói.

Sầm Niệm chầm chậm ăn tôm, còn chưa lấy lại tinh thần: “Ờ, sau đó thì sao?”

Tiêu Tân Thâm: “Là Quý tổng của bất động sản Thiên Hải, Quý Du.”

Sầm Niệm hỏi: “Thì thế nào? Em quen anh ta hả?”

Ánh mắt Tiêu Tân Thâm dời sang Sầm Niệm, nói: “Em có muốn làm việc tại Thiên Hải không?”

Sầm Niệm thoáng cái sửng sốt, cô nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại anh: “Em? Thiên Hải? Đi làm? Làm em gái dọn dẹp à?”

Tiêu Tân Thâm: “?”

“Thiên Hải có bộ phận thiết kế riêng, gần đây bọn họ đang tuyển nhân viên, nếu em thấy hứng thú thì có thể làm thử, những cái khác anh sẽ giúp em sắp đặt, em không cần lo lắng.”

Sầm Niệm nghe vậy lập tức bật dậy từ đệm cói: “Thật sao? Em có thể chứ?”

Tiêu Tân Thâm gật đầu, nói: “Ừ, thời gian làm việc ở Thiên Hải từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, được nghỉ hai ngày cuối tuần, em có thể tiếp tục học lớp đào tạo, sẽ không trì hoãn khóa học của em. Tuy nói hiện tại em đang học bổ túc, nhưng ngành nghề này không chỉ cần kiến thức lý thuyết, với một căn bản tốt, đi theo đội ngũ chuyên nghiệp học tập, cho dù chỉ là giúp sao chép tài liệu cũng sẽ tiến bộ nhanh hơn so với việc em đi làm thêm ở cửa hàng đồ ngọt.”

Tuy rằng Sầm Niệm đã quên kiến thức hồi đại học, nhưng cô học hành rất chăm chỉ tại lớp đào tạo, có tiến bộ rất nhanh. Cô có chút chờ mong lại có chút sợ hãi, cô sợ mình không thể làm tốt, sau khi đi làm rồi không biết gì còn có thể tăng thêm phiền toái cho người khác.

“Em thật sự có thể chứ?” Sầm Niệm đột nhiên mất tinh thần, nghi ngờ nói.

Kiến thức năm năm đại học của cô hiện tại chỉ bổ túc lại mới mấy tháng. Tuy rằng hồi cấp một cấp hai cô luôn học lớp tự chọn mỹ thuật hội họa, có một chút căn bản hội họa. Nhưng kiến thức chuyên ngành thì mới đụng tới kiến thức sơ cấp thôi, cô thật sự không có niềm tin.

Tiêu Tân Thâm: “Em cứ đi thử đi, không được nói sau.”

Sầm Niệm do dự: “Nhưng chỗ làm việc của em, không thể nói đi là đi chứ?”

Tiêu Tân Thâm: “Thời gian làm việc bên Thiên Hải là giữa tháng sau, em có một tháng để chuẩn bị. Có đi không?”

Sầm Niệm do dự một lát, vẫn gật đầu.

“Nếu em không làm tốt bị đuổi việc thì sao?”

Ánh mắt Tiêu Tân Thâm sáng ngời nhìn cô, thản nhiên nói: “Em sẽ không bị đuổi việc, Sầm Niệm.”

Anh tin tưởng Sầm Niệm, cô đã từng ưu tú như vậy, năm năm đại học chưa từng lơ là chút nào, cho dù hiện tại chưa nhớ được cũng sẽ không kém hơn người khác. Huống chi cô cố gắng như vậy, mỗi tối Tiêu Tân Thâm đi ngang qua phòng cô đều có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong khe cửa. Buổi tối về nhà Sầm Niệm vẫn còn tiếp tục đọc sách, xem lớp trực tuyến trên mạng. Sách hồi đại học của cô cũng được đưa tới thành phố Giang.

Sầm Niệm: “Vậy em thử xem…” Cô không phấn chấn lắm nói.

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Tân Thâm, nghiêm túc nói, “Cám ơn anh, Tiêu Tân Thâm.”

Tiêu Tân Thâm: “Đừng khách sáo, cái này coi như đáp lễ.”

Tối nay khi anh cùng Quý Du bàn chuyện hợp tác phát triển khách sạn độc quyền tại khu vực mới khai phá ở thành phố Giang, sau khi biết chuyên ngành của Sầm Niệm thời đại học, Quý Du chủ động giúp đỡ. Tiêu Tân Thâm không giấu giếm anh ta, giải thích đơn giản về tình huống hiện tại của cô. Quý Du có lòng muốn bàn điều kiện với anh, dù rất kinh ngạc nhưng vẫn giữ lại ý kiến riêng.

Tiêu Tân Thâm và Quý Du qua lại không ít trên thương trường, biết được Quý Du là một người như thế nào. Tuy rằng phẩm hạnh anh ta đoan chính, nhưng tục ngữ có câu, không gian chẳng phải thương nhân.

Tiêu Tân Thâm gõ bàn, hỏi: “Không biết Quý tổng đưa ra điều kiện này, cần tôi lấy gì để trao đổi với anh đây?”

Quý Du cười cười, nói: “Tiêu tổng yên tâm đi, hợp đồng đã ký rồi. Có điều tôi thật sự có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Tiêu Tân Thâm: “Tôi sẵn lòng lắng nghe.”

Quý Du: “Em gái tôi đã tốt nghiệp đại học hai năm, nó luôn làm việc ở thành phố Giang. Tôi luôn có ý định tác hợp con bé với cậu ba nhà họ Thẩm, Thẩm tổng cũng có ý này. Cơ mà cậu ba nhà họ Thẩm làm việc tại bệnh viện khá bận rộn, nghe nói Tiêu tổng có quan hệ tốt với cậu ta, hy vọng Tiêu tổng có thể giúp đỡ.”

Tiêu Tân Thâm sảng khoái đồng ý, Thẩm Tứ Hành sắp ba mươi còn chưa yêu đương, anh coi như giúp người hoàn thành ước vọng.

Khi tài xế đưa anh về nhà, anh chợt nhớ ra gì đó. Thế là anh lấy di động lướt vòng bạn bè của Quý Du, tìm được ảnh chụp chung của anh ta và em gái mình. Khóe miệng Tiêu Tân Thâm cong lên nụ cười sâu xa, đây là một sự trùng hợp lạ kỳ, em gái Quý Du chính là người trong tấm ảnh mà Thẩm Tứ Hành nhìn say sưa tại quán bar hôm đó.

Sau khi quyết định chuyện công việc, Sầm Niệm xin từ chức với ông chủ cửa hàng đồ ngọt. Hai tuần sau chính thức kết thúc công việc tại cửa hàng đồ ngọt.

Hai tuần sau đó, Sầm Niệm điên cuồng ở nhà học bổ túc kiến thức chuyên ngành. Thời đại học sổ ghi chép và sách giáo khoa đều tràn đầy ghi chú của mình, Sầm Niệm thầm thề thốt nhất định không làm chúng nó thất vọng.

Ngày đó tới công ty Thiên Hải báo danh, Sầm Niệm mang theo giấy tờ tùy thân đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm một quyển sổ nhỏ và cây bút, đeo một chiếc túi dây chuỗi Hermes. Khi đến thành phố Giang, cô chỉ chọn mang đi vài túi xách không có logo. Cô không nhìn kỹ logo trong cái túi này, chỉ cho rằng là một cái túi dây chuỗi bình thường mà thôi.

Tổng bộ của công ty Thiên Hải cách Thúy Đình Uyển một khoảng cách, Tiêu Tân Thâm vốn định đưa cô đi, nhưng Thiên Hải và khách sạn ở hai hướng khác nhau. Sầm Niệm từ chối anh khăng khăng ngồi tàu điện đi qua.

Hôm nay có rất nhiều thực tập sinh được tuyển vào Thiên Hải báo danh, Sầm Niệm tới dưới lầu công ty trước nửa tiếng.

Địa chỉ mới của bất động sản Thiên Hải nằm tại khu vực phát triển, đây là tòa lầu công ty mới được tu sửa vài năm trước. Thiết kế chính của tòa nhà trơn tru, nhìn ra cao chừng năm mươi tầng lầu, bức tường không chọn dùng thiết kế bốn góc truyền thống, tạo hình trông rất giống cánh buồm.

Trước khi đến Sầm Niệm đã làm bài tập, nhà thiết kế chính của tòa lầu này là Quan Lan tổng giám đốc bộ phận thiết kế hiện tại ở Thiên Hải. Anh ta tốt nghiệp trường đại học Pennsylvania, phong cách thiết kế độc đáo, mấy tòa nhà kiệt tác gần đây của Thiên Hải đều do anh ta thiết kế.

Dưới lầu có nhân viên của phòng nhân sự tiếp đón bọn họ, dẫn theo mười mấy thực tập sinh mới đến phòng họp ở tầng năm để đào tạo cả buổi sáng về điều lệ quản lý công ty. Sầm Niệm lấy sổ ra, nghiêm túc ghi chép lại. Sau khi huấn luyện xong thì đến bộ phận riêng của mình báo danh.

Giữa trưa, Sầm Niệm ăn xong bữa trưa tại căn tin công ty thì đi dạo khu vườn ở dưới lầu công ty, thiết kế của khu vườn rất tinh tế, vào buổi trưa nhiệt độ hơi cao, Sầm Niệm tìm một chỗ tránh nắng ngồi.

Cô gọi điện thoại cho ông Sầm, nói với ông mình tìm được việc làm rồi. Ông Sầm nghe được Sầm Niệm tìm được một công việc đúng chuyên ngành tại công ty bất động sản nổi tiếng ở thành phố Giang, ông cười toe toét.

Nhưng Sầm Niệm làm việc cả ngày, ngoại trừ giúp đóng dấu tài liệu thì thật sự không làm gì cả. Nhân viên ngồi kế chỗ cô nói rằng Quan Lan còn chưa quay về công ty, chức vụ của cô là trợ lý thiết kế sư của Quan Lan.

Sầm Niệm: ……

Cô đột nhiên cảm thấy có lẽ mình chưa làm được mấy ngày thì sẽ từ chức. Với trình độ hiện tại của cô, có thể làm trợ lý cho Quan Lan ư?

Buổi tối về nhà, Tiêu Tân Thâm còn ở trên đường, Sầm Niệm làm gà hấp sốt ớt cho anh. Sau khi Tiêu Tân Thâm ngồi xuống, anh nếm một đũa thịt gà rồi hỏi Sầm Niệm tình hình hôm nay ở công ty, cô thành thật kể rõ ràng.

Sắc mặt Tiêu Tân Thâm coi như hài lòng, anh nói với Sầm Niệm: “Em đi theo Quan Lan học hành cho tốt.”

Sầm Niệm lắng nghe giọng điệu của anh cứ cảm thấy trước kia mình và Quan Lan có quen biết, cô tò mò hỏi han: “Trước đây em có biết Quan Lan không?”

Tiêu Tân Thâm: “Coi như biết đi, giáo sư hướng dẫn đề cương luận văn của em là ba anh ta, công ty em từng thực tập là do bạn trai của anh ta mở.”

Sầm Niệm: “À…không phải, khoan đã!”

Cô mau chóng bắt được trọng điểm: “Quan Lan không phải là đàn ông sao?”

Tiêu Tân Thâm: “Phải.”

Trong nháy mắt Sầm Niệm hiểu ra: “Ồ…thì ra là thế.” Chẳng trách Tiêu Tân Thâm yên tâm để cô đi theo Quan Lan học tập.

Tiêu Tân Thâm: “Tuần sau anh phải đến thành phố Z một chuyến, em muốn đi cùng không?”

Thành phố Z là một thành phố phim ảnh, tuần sau khai mạc một buổi liên hoan phim quốc tế. Tất cả ngôi sao tham dự sự kiện đều ở tại khách sạn Thiên Thịnh Dật Hòa dưới trướng Tiêu thị, tiệc tối cũng sẽ tổ chức tại đây.

Tiêu Tân Viễn đã qua đó trước, có quyết định về công tác chuẩn bị cần cậu ta xử lý. Ba ngày trước khi khai mạc Tiêu Tân Thâm sẽ qua đó, anh và Tiêu Tân Viễn đều được mời tham dự, sự kiện quan trọng như vậy Tiêu Thịnh bảo bọn họ phải tự giám sát.

Lần này đi thành phố Z xem như nửa làm việc nửa nghỉ ngơi, thời gian nhàn rỗi tương đối nhiều, mấy tháng nay Sầm Niệm đều ở thành phố Giang, anh sợ cô thấy nhàm chán nên mới hỏi cô có đi hay không. Anh có bạn đúng lúc đang quay phim ở thành phố này, Thẩm Tứ Hành và Thẩm Thừa Hành cũng sẽ đi, đến lúc đó có thể tụ họp.

Sầm Niệm chộn rộn: “Đi bao lâu thế?”

Tiêu Tân Thâm: “Một tuần, đến khi buổi liên hoan chấm dứt thì trở về.”

Sầm Niệm nghe tới liên hoan phim thì đã có hứng thú: “Sẽ có ngôi sao phải không?”

Tiêu Tân Thâm gật đầu.

Sầm Niệm rất dao động, nhưng nghĩ đến công việc, mới vào làm đã xin nghỉ thật sự không tốt lắm. Cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn lắc đầu: “Thôi khỏi, em không đi.”

Tiêu Tân Thâm biết Sầm Niệm băn khoăn về điều gì, với sự hiểu biết của anh về cô, cô khẳng định sẽ không đi. Vậy nên anh cũng không khuyên cô, tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Một tuần sau, Tiêu Tân Thâm lên đường tới thành phố Z. Sầm Niệm xem dự báo thời tiết ở thành phố Z, nhiệt độ ở đây thấp hơn thành phố Giang đang đổ mưa to rất nhiều.

Thật là việc tốt ông trời ban cho.

Cô một mình lẻ loi ở thành phố Giang, cộng thêm cơn mưa to ngoài công ty giống như bao trùm thành phố.

Rất đáng thương.

Còn có cái càng đáng thương hơn.

Vào một hôm, vòng bạn bè của Sầm Niệm bị spam. Là trạng thái của Thư Nam và Tiêu Tân Hi đăng lên, hai người thế mà đều tới liên hoan phim. Lần này nhà họ Minh là nhà tài trợ chính của liên hoan phim, Thư Nam đi thì không có gì lạ, có điều Tiêu Tân Hi là biết đi theo đu idol.

Trong vòng bạn bè của hai người có rất nhiều ngôi sao Sầm Niệm biết và không biết. cô cảm thấy như mình đang tham dự liên hoan phim trong vòng bạn bè.

Cuối cùng dưới bức ảnh chung của Thư Nam và một ngôi sao nào đó, Sầm Niệm bình luận một câu: “Tớ cũng rất thích cô ấy, nhớ giúp tớ xin chữ ký nha! Sớm biết vậy tớ đã đi cùng Tiêu Tân Thâm rồi, tớ hâm mộ mọi người quá đi! /khóc lớn/”

Thư Nam trả lời cô: “Ha ha ha được thôi Niệm Niệm, cơ mà còn có ai cũng ở đây thế?”

Minh Nhược Lan trả lời ngay sau đó: “Chị cùng Tiểu Hi tới đây.”

Lăng Vân cũng trả lời: “Tớ cũng ở đây.”

Thư Nam khách sáo trả lời Minh Nhược Lan, ở trong nhóm ba người cô nàng @ Lăng Vân: [Con lợn kia, cậu ở thành phố Z sao không cho tớ biết hả?]

Lăng Vân: [Tớ đến làm việc, không muốn nói với cậu, cậu nhìn thấy minh tinh là sẽ hét to, rất mất mặt.]

Thư Nam: [Đâu có! Tớ bây giờ đã không còn là tớ thời đại học được chưa? Hiện tại người ta chín chắn nhiều rồi.]

Lăng Vân phớt lờ Thư Nam.

Thư Nam lại @ Sầm Niệm trong nhóm, đăng lên ảnh chụp chung của mình và minh tinh cho Sầm Niệm xem.

Sầm Niệm đang nghỉ trưa, cô ôm cái gối con thỏ mình mua, cắn ngón tay nhìn ảnh chụp Thư Nam đăng lên, cô gửi sang biểu tượng cảm xúc hâm mộ. Cô nào chỉ hâm mộ thôi, cô sắp ghen tị đến chết đây!

[Tớ nên xin nghỉ đi cùng Tiêu Tân Thâm! Hu hu hu, Tạ Trạm Từ có ở đó không?]

Thư Nam: [Có, Tạ Trạm Từ sẽ hát ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh mới tại buổi tiệc trao giải của liên hoan phim đấy. Dạo này cậu sao rồi? Nghe Tiêu Tân Thâm nói cậu đến Thiên Hải làm việc.]

Sầm Niệm: [Mọi việc đều tốt cả.]

Quan Lan vẫn chưa quay về công ty, cô muốn giúp đỡ nhưng ngoài việc lặt vặt thì không giúp được gì, mỗi ngày nhàn rỗi đến mức ở văn phòng xem lớp học trực tuyến.

Lăng Vân lại xuất hiện: [Tiêu Tân Thâm vốn muốn dẫn cậu đi à?]

Thư Nam nhận thấy bất ổn, giọng điệu của Lăng Vân rõ ràng là rất khó chịu.

Thư Nam vội vàng thoát nhóm chat, trò chuyện riêng với Lăng Vân: [Chị hai đừng làm gì nha! Đó là cháu lớn của chúng ta đấy!]

Lăng Vân: [Tớ chẳng muốn làm gì cả, chỉ là tò mò sao bọn họ còn chưa ly hôn, định hỏi chút thôi.]

Thư Nam nóng nảy: [Mỗi ngày cậu đều muốn bọn họ ly hôn, dứt khoát đi mở một weibo gọi là hôm nay Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm ly hôn chưa đi!]

Lăng Vân: [Tớ sẽ cân nhắc!]

Thư Nam: [……]

Lăng Vân: [Lạc Vi cũng tới đây.]

Lời này khiến Thư Nam đang nằm trong lòng Minh Sóc chợt giật mình, Minh Sóc nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế em?”

Thư Nam kích động nói: “Con tiện nhân lúc trước xảy ra scandal với Tiêu Tân Thâm cũng tới liên hoan phim!!”

Thư Nam vội vàng đánh chữ, muốn hỏi rõ ràng: [??!!! Cô ta không phải bởi vì sự kiện kia mà bị phong sát rồi sao?]

Lăng Vân: [Tìm được kim chủ mới rồi, cho cô ta lẫn vào vai nữ sáu trong một bộ phim điện ảnh.]

Thư Nam: [May mà Niệm Niệm không tới…]

Lăng Vân: [Tới đây mới tốt.]

Thư Nam: [……Lăng Vân cậu chính là thù đàn ông!!]

Lăng Vân: [Thù đàn ông cặn bã.]

Thư Nam: [Cháu lớn không phải!]

Lăng Vân bận việc, không trả lời Thư Nam nữa.

Còn nửa tiếng nữa là thời gian làm việc buổi chiều, Sầm Niệm chuẩn bị buông di động ngủ một lúc.

Di động đặt trên bàn lại rung một cái, Sầm Niệm cầm lên nhìn, là một người lạ gửi tới tin nhắn WeChat.

C: [Em ăn cơm chưa?]

Trong WeChat của cô có rất nhiều người không sửa ghi chú, người mang tên tài khoản là C này…?

Sầm Niệm bấm xem vòng bạn bè của C, chỉ thấy được ba ngày, hình nền và hình đại diện đều là màu đen, trừ cái đó ra thì không có gì cả.

Sầm Niệm: [Ăn rồi.]

Trong ấn tượng của cô đã từng thấy cái tên này, nhưng làm sao cũng không nhớ ra.

Đúng rồi!

Vòng bạn bè của cô trước đây người này gần như đều bấm like mỗi trạng thái của cô.

Buổi trưa Tiêu Tân Thâm có bữa tiệc, sau khi ăn xong trở về phòng khách sạn, anh tiện tay lướt vòng bạn bè. Nhìn thấy bình luận của Sầm Niệm dưới trạng thái của Thư Nam, anh bấm vào tên Sầm Niệm tiện thể gửi tin nhắn qua WeChat cho cô.

[Em muốn tới thành phố Z không?]

Lúc này Sầm Niệm mới bừng tỉnh hiểu ra, phong cách tên tài khoản quen thuộc này, phong cách hình đại diện quen thuộc này.

Hóa ra là Tiêu Tân Thâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN