Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà - Chương 81: Ngoại truyện 4: Bé con (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà


Chương 81: Ngoại truyện 4: Bé con (4)


Edit: Spring13 / Beta: Sam

Ban nãy Sầm Niệm ở phòng sách online với đồng nghiệp sửa chữa bản vẽ, Tiêu Tân Thâm lén lút lục lọi trên giá sách thật lâu. Cô còn tưởng rằng anh đang tìm tài liệu gì cần cho công việc. Nửa giờ sau cô trở về phòng ngủ, hóa ra anh đang ở đây chờ cô.

Sầm Niệm im lặng dùng ánh mắt phản kháng một lúc, sau khi phát hiện sắc mặt Tiêu Tân Thâm rất kiên định, cô từ bỏ đấu tranh.

Cô nằm trên giường, cam chịu số phận nói: “Anh dưỡng thai đi.”

Tiêu Tân Thâm ngồi bên giường, mở ra quyển sách trong tay, nghiêm túc bắt đầu đọc.

“Khoan đã!” Sầm Niệm nghe được mấy câu, “Tại sao là tiếng Anh?”

Tiêu Tân Thâm giơ lên quyển sách trong tay, nói: “Dạy song ngữ nên bắt đầu từ nhỏ.”

Sầm Niệm trợn mắt: “Anh thật sự dưỡng thai cho đứa bé ư? Xác định không phải bổ túc tiếng Anh cho em sao? Anh nói đi, anh không phải chê bai tiếng Anh của em kém chứ.”

Tiêu Tân Thâm nghiêm túc trả lời: “Anh không chê em.”

Bắt đầu từ khi Sầm Niệm đi học, môn đau đầu nhất chính là tiếng Anh, không nghĩ tới sắp làm mẹ rồi vẫn không thoát khỏi tiếng Anh.

Trời ơi!!

Phát âm của Tiêu Tân Thâm rất chuẩn, nhưng càng chuẩn thì Sầm Niệm càng nhức đầu. Chưa đến năm phút đồng hồ cô đã ngủ thiếp đi. Tiêu Tân Thâm nghiêm túc đọc hồi lâu, khi anh quay đầu nhìn thì Sầm Niệm đã nhắm mắt, hô hấp đều đặn, ngủ rất sâu.

Tiêu Tân Thâm: ……

Kế hoạch dưỡng thai ngày đầu tiên, thất bại.

Có điều Tiêu Tân Thâm không bởi vậy mà bỏ cuộc. Mỗi ngày anh đi muộn về sớm, sau khi giải quyết chuyện ở công ty xong liền vội vàng chạy về nhà.

Việc Sầm Niệm mang thai anh không giấu Tiêu Tân Viễn, một tuần sau cậu ta trở về công ty. Tiêu Tân Thâm là người cuồng công việc, bây giờ lại nhàn nhã giống như về hưu.

Mỗi ngày chuyện quan trọng nhất chính là dưỡng thai cho đứa nhỏ.

Ban đầu Sầm Niệm thấy Tiêu Tân Thâm cầm sách tới gần cô liền đau đầu, nhưng dần dà cô phát hiện sau khi anh đọc tiếng Anh cho cô nghe, hình như cô có thể ngủ nhanh hơn.

Dưỡng thai trở thành giúp đi ngủ.

Lại một tuần trôi qua, Tiêu Tân Thâm đưa Sầm Niệm chuẩn bị đầy đủ đến bệnh viện. Tới bãi đỗ xe, sau khi anh cởi dây an toàn thì nhanh chóng đi tới cửa ghế lái phụ. Anh giúp cô tháo dây an toàn, ngay sau đó có nhân viên bệnh viện đẩy xe lăn tới.

Sầm Niệm:???

Vẻ mặt Tiêu Tân Thâm rất nghiêm túc: “Đi đường không an toàn.”

Sầm Niệm: ……

“Em cũng không phải gãy chân.”

Tiêu Tân Thâm nói chắc chắn: “Ngồi xe lăn, hoặc là anh bế em vào.”

Sầm Niệm: …….

Mệnh của cô khổ quá.

May mà bệnh viện tư nhân ít người, dọc đường đi Sầm Niệm đều che mặt mình.

Mất mặt quá đi.

Tiêu Tân Thâm đã sắp đặt trước, Sầm Niệm nhanh chóng làm xong kiểm tra.

Bác sĩ nhìn hình ảnh trong màn hình, nói: “Vị trí của thai nhi hơi thấp một chút, đây cũng là nguyên nhân xuất huyết lúc đầu, nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều là được.”

Sầm Niệm lại hỏi: “Vậy tôi có thể tự đi đường không?”

Cô cũng không muốn ngồi xe lăn đẩy đi.

Bác sĩ: “Di chuyển thích hợp rất có lợi.”

Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra, cô quay đầu nhìn sang Tiêu Tân Thâm. Hai mắt anh sáng như đuốc nhìn chằm chằm màn hình, nếu không phải bác sĩ nói với bọn họ đứa bé nằm ở đâu thì Sầm Niệm chẳng tìm được vật bé nhỏ trong bụng của mình. Mà Tiêu Tân Thâm, ông xã cô, ánh mắt nhìn tế bào nhỏ trong màn hình tràn đầy vẻ từ ái.

Sầm Niệm: ……

“Tiêu Tân Thâm.” Cô kéo ống tay áo của anh.

Anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Em xem con gái của chúng ta.”

Sầm Niệm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn màn hình: “Bây giờ vẫn chỉ là một tế bào nhỏ thôi… Không đúng, anh làm sao biết đó là con gái, lỡ như là con trai thì sao?”

Tiêu Tân Thâm nói chắc chắn: “Anh khẳng định là con gái.”

Sầm Niệm: ……

Sau lần siêu âm đầu tiên, Tiêu Tân Thâm còn có chút không bình thường. Sầm Niệm từng nghe nói tới hội chứng mang thai, nhưng cô không nghĩ tới sau khi cô mang thai người mắc bệnh này lại là Tiêu Tân Thâm.

Anh vô cùng tin chắc đứa con của mình là một bé gái đáng yêu, kế hoạch dưỡng thai của anh cũng xảy ra chút thay đổi.

Tới thời gian dưỡng thai buổi chiều, Sầm Niệm phản kháng không có hiệu quả chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, sau khi tắm rửa xong cô nằm trên giường, chờ thầy Tiêu đến dạy học.

Một phút sau, Tiêu Tân Thâm đẩy ra cửa phòng ngủ. Lần này anh không lấy tác phẩm tiếng Anh nổi tiếng thế giới, mà là cầm một chiếc đàn vĩ cầm.

Sầm Niệm:???

“Anh muốn làm gì hả?” Sầm Niệm càng ngày càng không hiểu tư duy của Tiêu Tân Thâm.

Tiêu Tân Thâm đi tới bên giường, anh đặt đàn vĩ cầm trên cổ, nói: “Anh suy nghĩ nếu là con gái thì bồi dưỡng tế bào nghệ thuật trước sẽ tốt hơn.”

Đầu Sầm Niệm như muốn phình ra: “Hả?”

Ngón tay thon dài của Tiêu Tân Thâm gẩy dây đàn, tay phải kéo đàn, nốt nhạc nhẹ nhàng phát ra từ trong cây đàn. Khúc nhạc kết thúc, Sầm Niệm vỗ tay khen ngợi Tiêu Tân Thâm.

“Ông xã, em không ngờ anh còn biết cái này nữa, anh còn biết cái khác không?”

Tiêu Tân Thâm đặt đàn vĩ cầm xuống, ngồi bên cạnh Sầm Niệm. Xem ra thay đổi đúng phương thức dưỡng thai, lần này Sầm Niệm không ngủ.

“Hồi bé gia đình cho anh học rất nhiều thứ.”

Khi đó nhà họ Tiêu chỉ có một mình anh, từ bé dưới sự gia giáo nghiêm khắc, anh không chỉ học nhạc cụ mà còn học rất nhiều thứ khác.

Sầm Niệm lắng nghe cảm thấy hồi nhỏ Tiêu Tân Thâm rất thảm thương, khẳng định không có tuổi thơ nghịch bùn vui vẻ giống như cô.

“Vậy sau này anh cũng muốn con của chúng ta học những thứ đó ư?”

Tiêu Tân Thâm dang tay ra ôm Sầm Niệm vào lòng: “Con gái không thích thì không bảo con bé học.”

Sầm Niệm: “…Lỡ như là con trai thì sao?”

Tiêu Tân Thâm trả lời khẳng định: “Không đâu.”

Anh muốn một đứa con gái đáng yêu giống như Sầm Niệm, anh nhất định sẽ nuông chiều đứa bé, nó trở thành bảo bối hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Sầm Niệm không muốn tiếp tục vấn đề này với Tiêu Tân Thâm, cô hỏi: “Vậy anh còn biết chơi nhạc cụ nào nữa?”

Cô chỉ biết Tiêu Tân Thâm từ nhỏ theo ông cụ Hạ học viết chữ, còn không biết anh biết nhiều như vậy.

Tiêu Tân Thâm vuốt tóc Sầm Niệm, dịu dàng nói: “Anh cũng biết chơi đàn dương cầm, nhưng mà trong nhà không có, nếu em muốn nghe ngày mai anh sai người đưa đến chiếc đàn Steinway ở nhà cũ…”

Sầm Niệm vội vàng ngắt lời anh: “Không cần!!!”

Tiêu Tân Thâm nghĩ nghĩ, dọn đàn dương cầm tới quả thật phô trương quá, anh nói thêm: “Anh còn biết chơi đàn nhị, đã từng học với ông cụ Hạ hai năm, em muốn nghe không?”

Sầm Niệm: ……

Trong đầu cô hiện lên một đoạn “Trăng bên dòng suối”.

“Anh cứ kéo đàn vĩ cầm đi.”

Tiêu Tân Thâm rất hài lòng với đáp án này, anh nói: “Tiểu Viễn nói lúc Ninh Ngưng mang thai nó thường xuyên ở nhà đánh đàn, bây giờ đứa nhỏ lớn một chút đã biết bấm phím đàn rồi.”

Sầm Niệm: ……

Cô sống khó quá, bé cưng cũng khó quá đi.

Kế hoạch dưỡng thai của Tiêu Tân Thâm không qua bao lâu thì tức tốc đình chỉ.

Tất cả phải nói tới từ một buổi sáng.

Để dinh dưỡng cân bằng, dưới đề xuất của chuyên gia dinh dưỡng, Tiêu Tân Thâm hấp một bát trứng chim bồ câu cho Sầm Niệm. Cô ăn một miếng, dạ dày bắt đầu khó chịu. Qua mấy giây, cô chạy vào toilet nôn mửa hồi lâu.

Mới đầu Sầm Niệm còn tưởng rằng đứa con của mình ngoan như vậy, cũng không quấy phá mẹ mình. Kết quả là đứa bé còn chưa bắt đầu.

Vừa bắt đầu nôn nghén thì không dừng lại được. Mỗi ngày Sầm Niệm đều nôn một trận, Tiêu Tân Thâm nhìn thấy vừa sốt ruột lại đau lòng.

Trước đây Tiêu Tân Viễn từng nói một câu với anh: “Chờ chị dâu mang thai, anh khẳng định sẽ hối hận đã để chị ấy sinh con.”

Anh từng muốn có hai đứa con, nhưng hiện tại chỉ một đứa thôi đã khiến anh hối hận. Sinh ra đứa bé này rồi, anh tuyệt đối không để Sầm Niệm mang thai nữa.

Cuối cùng, Tiêu Tân Thâm vẫn gọi điện thoại cho Minh Nhược Lan.

Minh Nhược Lan nghe nói Sầm Niệm đã mang thai hai tháng, hiện tại đang nôn nghén dữ dội. Bà mang theo một chuyên gia dinh dưỡng, một đầu bếp, ba người hầu tới Hải Việt. Tuy rằng căn hộ tại Hải Việt rất lớn, nhưng lại ít phòng ngủ. Thế là Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm ồ ạt dọn về nhà cũ.

Mấy năm trước Tiêu Thịnh bệnh nặng, sức khỏe không còn như trước kia, chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày. Nhưng hai đứa con dâu của mình liên tục mang thai, ông trông rất có tinh thần.

Mặc dù Minh Nhược Lan trách cứ Tiêu Tân Thâm giấu bà chuyện Sầm Niệm mang thai, nhưng trong lòng bà vẫn rất vui mừng. Dưới sự giúp đỡ của bà và chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị một ngày ba bữa, Sầm Niệm quả nhiên không nôn nghén nữa.

Tiêu Tân Thâm cũng nói việc vui này cho ông Sầm biết. Ông Sầm trực tiếp mua vé máy bay ngày hôm sau, chuẩn bị bay về Bắc Kinh.

Tiêu Tân Thâm cũng thoải mái đăng lên vòng bạn bè, công khai tin tốt này: “Bảo bối của tôi.”

Một tấm ảnh hôm qua anh cùng Sầm Niệm sưởi nắng ở khu vườn sau nhà, một tấm là ảnh siêu âm.

Không qua bao lâu, điểm đỏ của vòng bạn bè biến thành 99.

Tiêu Tân Thâm còn cố ý chia sẻ tin tốt này trong nhóm chat bạn thân.

[Con gái của tôi, đáng yêu không?]

Thẩm Tứ Hành: [Bây giờ còn chưa thành hình, cám ơn.]

Thẩm Thừa Hành: [Chúc mừng chúc mừng.]

Tống Tế: [Giấu kín nhỉ, cái này hơn hai tháng rồi phải không?]

Cuối cùng Tiêu Tân Viễn ném một dao: [Sao em cứ cảm thấy đây là cháu trai nhỉ?]

Tiêu Tân Thâm không muốn thấy những lời thế này, anh không trả lời lại, cất di động ở cùng bà xã.

Bây giờ Sầm Niệm còn đang dưỡng thai, không thể để cô quá nhàm chán, anh muốn ở cùng bà xã của mình, đây là bổn phận của người chồng tốt mà anh nên làm.

Sau khi Sầm Niệm dọn tới nhà cũ, thường ngày cô rất nhàn rỗi. Cô thường xuyên hẹn Trì Nghênh Nghênh, Thư Nam và Lăng Vân tới nhà chơi. Hạ Khuynh Nguyệt cũng dẫn theo Tạ Trạm Từ đến vài lần.

Ông Sầm mỗi ngày đều chạy đến nhà cũ, đến thăm con gái cưng và cháu ngoại cưng của mình.

Khi cái thai được ba tháng, Sầm Niệm lại đi siêu âm, tất cả đều tốt. Cô giống như nhận được thánh chỉ đại xá thiên hạ, điều này có nghĩa là cô có thể ra ngoài.

Đúng lúc sắp tới năm mới.

Năm nay gia đình tụ họp đông đủ, nhà cũ cũng đặc biệt náo nhiệt. Đèn lồng đỏ treo lên từ sớm, câu đối xuân dán đầy từng cánh cửa.

Tiêu Tân Thâm không thường đến công ty, sau khi vị trí thai nhi của Sầm Niệm trở lại bình thường, hai người không thể kiềm chế nỗi kích động lần đầu làm ba mẹ, đặt mua rất nhiều thứ cho đứa bé.

Vóc dáng Sầm Niệm mảnh mai, ba tháng rồi vẫn còn chưa giống như mang thai. Nhưng Tiêu Tân Thâm vẫn chuẩn bị cho cô rất nhiều trang phục dành cho phụ nữ mang thai, còn có bình sữa cho đứa bé, là một người cha rất xứng đáng với chức vụ.

Tuyết rơi tại Bắc Kinh, trận tuyết này rơi vào đêm ba mươi.

Sau khi được nghỉ, Tiểu Hi cũng về nhà cũ ở, tại buổi tiệc gia đình, lần đầu dẫn bạn trai về nhà. Ông Sầm cũng tới nhà cũ, người một nhà sum vầy, ăn xong bữa tối cùng nhau vây quanh tivi xem Xuân Vãn.

Quỳ Quỳ đã biết nói một ít, Tiêu Tân Viễn bế bé tới trước mặt Tiêu Tân Thâm: “Gọi bác hai.”

Quỳ Quỳ mặc chiếc áo len màu hồng, mái tóc ngắn buộc thành hai nhúm, cô bé chỉ mới mọc mấy cái răng. Quỳ Quỳ rất thích Tiêu Tân Thâm, nhìn thấy anh liền nở nụ cười, lộ ra mấy cái răng nhỏ bé.

“Bá hai…” Phát âm không quá chuẩn, nhưng giọng điệu êm ái nghe vào lỗ tai rất đáng yêu.

Cả nhà đều nở nụ cười.

Tiêu Tân Viễn cố ý nói: “Anh, sao em cứ cảm thấy Quỳ Quỳ nói tiền lì xì ấy?”

Tiêu Tân Thâm đã có chuẩn bị, từ trong túi anh lấy ra một bao lì xì: “Năm mới vui vẻ, bé Quỳ Quỳ.”

Tiêu Tân Viễn thấy một lớp hơi mỏng: “Anh, ít vậy hả?”

Tiêu Tân Thâm nói: “Bên trong là một tấm thẻ, mật mã là sinh nhật của Quỳ Quỳ.”

Quỳ Quỳ không biết đây là thứ gì, nhưng nhận được quà của mình, cô bé vẫn cười khanh khách. Cô bé nằm trên vai Tiêu Tân Viễn, cầm bao lì xì định nhét vào miệng. Ninh Ngưng vội vàng tiến lên, ngăn cản động tác tiếp theo của con gái mình cái gì cũng thích nhét vào miệng.

Sầm Niệm nhìn dáng vẻ đáng yêu của Quỳ Quỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng, không khóc cũng không quậy, thấy ai cũng thích cười. Tuy rằng ngũ quan còn chưa nẩy nở, nhưng mặt mũi loáng thoáng thấy được bóng dáng của Ninh Ngưng.

Bé con của cô sẽ trông như thế nào đây?

Giống cô nhiều? Hay là giống Tiêu Tân Thâm?

Tiêu Tân Thâm phát lì xì cho tiểu bối trong nhà, Tiểu Hi chưa kết hôn cũng có, Tiêu Tân Viễn đã làm ba cũng có. Ngay cả Thẩm Tứ Hành ở thành phố Giang xa xôi cũng nhận được chuyển khoản WeChat của Tiêu Tân Thâm cho con trai anh ta.

Sầm Niệm cũng nhận được mấy bao lì xì đỏ chót.

Tiêu Tân Thâm phát xong tiền lì xì thì ngồi lại bên cạnh Sầm Niệm, mọi người xem tiểu phẩm Xuân Vãn trong tivi cùng phá cười lên.

“Bà xã, vào thời điểm này năm sau con gái chúng ta sẽ được sáu tháng tuổi.” Tiêu Tân Thâm ôm vai Sầm Niệm, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp.

Sầm Niệm yếu ớt nói: “Lỡ như là con trai thì sao?”

Tiêu Tân Thâm nhìn cô: “Không đâu.”

Sầm Niệm: ……

Cô loáng thoáng có dự cảm mong muốn của Tiêu Tân Thâm sẽ không thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN