Khúc Chiết Trong Lòng
Chương 18: Đoan Mộc Linh
Khi cô nương kia thốt ra “vu thuật”, dân chúng chung quanh đang xem náo nhiệt đều tĩnh lặng, ngay cả nam nhân muốn bắt nàng cũng chần chờ.
Ở Điền Tây, vu thuật là loại tà thuật có thể nói là người người nghe xong đều biến sắc, có thể nhận ra vu thuật trừ vu y cũng chỉ có thể là người thi thuật, mà loại nào cũng không phải dễ đối phó.
Tiêu Vũ không quản nhiều như vậy, hắn vội vã hỏi:
– Ngươi biết loại vu thuật này?
– Đương nhiên.
– Ngươi có thể giải sao?
Phát giác Tiêu Vũ trở nên ngưng trọng, cô nương kia xoay chuyển tròng mắt, huênh hoang dựng thẳng thắt lưng, làm bộ như không thèm để ý nói:
– Chỉ là Tam Hoa trùng tính là cái gì, một bữa điểm tâm.
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, tuy ánh mắt quay tròn nhìn tứ phía, lại không có biểu hiện chột dạ, liền tin một phần, hắn hỏi nam nhân kia:
– Ngươi muốn bắt nàng, vì sao?
Nam nhân kia chỉ biết, đối phương muốn xen vào chuyện này, nhưng chuyện này xấu hổ khó mở miệng, mặt đỏ lên nói:
– Này là chuyện tư của chúng ta, công tử không cần xen vào chuyện của người khác.
Tiêu Vũ nhìn về phía cô nương kia, thấy nàng đúng lý hợp tình trả lời:
– Phi! Lão tử bán mình táng phụ, nói rõ là làm nô tỳ, cái tên vương bát đản này còn gây rối với lão tử.
Thẩm Yến vội vàng lôi kéo tay áo của nàng, xấu hổ nhỏ giọng nói:
– Trước mặt mọi người, tỷ tỷ kiềm chế một chút.
Cô nương kia ngẩn người, “A” một tiếng không nói nữa.
Tiêu Vũ bất đắc dĩ nhìn chung quanh, ra ý với ám vệ, rồi mở miệng nói:
– Các ngươi bỏ bao nhiêu bạc mua nàng, ta mua lại là được.
Nam nhân kia tức giận vô cùng, nhưng chung quanh chỉ trỏ khiến hắn nan kham, liền dùng công phu sư tử ngoạm:
– Một trăm lượng!
– Uy! Gạt người cũng phải chú ý một chút! Ngươi có một trăm lượng sao!
– …
Tiêu Vũ không muốn tranh chấp vô ích:
– Nếu vậy, năm mươi lượng.
Nam nhân kia còn muốn tranh cãi, không biết từ lúc nào bên người lại có thêm hai nam nhân cao lớn cưỡi ngựa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn:
– Năm mươi lượng, là đủ rồi.
Chờ trò khôi hài kết thúc, Tiêu Vũ dẫn Thẩm Yến vào tửu lâu, cô nương kia cũng không biết xấu hổ mà đi theo.
Tiêu Vũ không thể nhịn được nữa, đang chuẩn bị gọi người dẫn nàng đi, lại nhìn thấy nàng chạy tới bên người Thẩm Yến, vô cùng tự nhiên chen ngang hắn, nắm bả vai của Thẩm Yến:
– Vừa rồi đa tạ muội muội a!
Thẩm Yến nghi hoặc nói:
– Sao ngươi biết ta là nữ tử?
Cô nương kia lôi kéo nàng đi lên lầu hai, vừa đi vừa nói:
– Lúc đầu ta không đoán ra, sau đó ta nghĩ, bộ dạng đẹp mắt còn tri kỷ cẩn thận như vậy, sao có thể là xú nam nhân, tất nhiên là tiểu nương tử.
– Lúc đó…Là ta lỗ mãng.
– Nào có! Được tiểu nương tử xinh đẹp ưu ái, chính là phúc khí.
Tiêu Vũ:
– …
Hắn cảm thấy hối hận phải làm sao bây giờ!
Vừa vặn tiểu nhị đi tới:
– Khách quan, người muốn dùng gì?
Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi:
– Thịt! Toàn bộ đều là thịt!
Vì thân thể của Thẩm Yến, Tiêu Vũ cũng không thể gọi toàn món thịt, nhưng lúc hắn nhìn nữ nhân đối diện ăn miệng đầy mỡ, nhịn không được nói:
– Ngươi đang giữ hiếu, không phải nên ăn chay sao?
Đối phương ngẩn người, sờ sờ hoa cỏ màu trắng trên tóc, lấy xuống:
– Giữ hiếu gì a! Phụ thân ta đã chết mười năm rồi, ta lừa vương bát đản, kiếm miếng ăn thôi.
– …
– A!
Nàng nghĩ tới gì đó, buông chân gà trong tay, hai tay ôm quyền, hành lễ chẳng ra cái gì:
– Quên giới thiệu, tại hạ Đoan Mộc Linh, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Tiêu Vũ làm bộ như không thấy, Thẩm Yến cười cười:
– Ta gọi là Thẩm Yến, khuê danh Nguyên Nương.
Đoan Mộc Linh vỗ vỗ tay:
– Danh rất hay! Thật sự người cũng như tên!
Thẩm Yến cười híp mắt nhìn nàng:
– Lần đầu nhìn thấy tỷ tỷ, lại cảm thấy hợp ý.
Đoan Mộc Linh vỗ bàn đứng lên:
– Ta cũng vậy a! Vừa nhìn thấy muội muội liền cảm thấy chúng ta nhất định có thể trở thành khuê trung mật hữu.
Tiêu Vũ không thể nhịn được nữa:
– Ngươi ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì mau trở về giải thuật.
Đoan Mộc Linh “Chậc” một tiếng, hai tay xoa xoa lên người, sau đó đứng lên:
– Đi thôi!
Nhìn Thẩm Yến đứng lên, Tiêu Vũ bưng ly trà chậm rãi nói:
– Nguyên Nương, không phải ngươi thiếu nha hoàn bưng trà đưa nước sao? Đem nữ nhân này điều giáo vài ngày rồi đưa cho ngươi sai sử.
– Này chỉ sợ là không tiện.
Đoan Mộc Linh thành thật trả lời.
Thẩm Yến cũng bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ càng tức khí không thuận, ngữ khí cũng không tốt:
– Không phải ngươi muốn bán mình làm nô sao! Sao lại không tiện?
– Kia cái gì…
Đoan Mộc Linh chột dạ nhìn nhìn trời:
– Quên nói, lão tử là nam nhân.
Tiêu Vũ rơi ly trà xuống đất, Thẩm Yến cũng giật mình ngồi xuống, hai người liếc nhìn lẫn nhau.
Giống như bỗng nhiên hiểu ra vì sao lúc trước nam nhân kia chỉ muốn giết hắn cho thống khoái…
Trở về phủ, Thẩm Yến coi như không có gì xảy ra, còn Tiêu Vũ lại là một chân trời u ám, ngay cả hộ vệ cũng tránh xa hắn.
Vừa vào Quận Trưởng phủ, một thân binh của Hoắc Tương Ly đi tới bẩm báo, nói là Hoắc Tương Ly đã trở về, đang ở thư phòng chờ hắn.
Tiêu Vũ biết hắn nghĩ cái gì, liền cảm thấy đau đầu, theo lý thuyết hắn mang chức giám quân chẳng qua là muốn chiếm danh vọng, Hoắc Tương Ly có chuyện cũng sẽ không thương lượng với hắn, hắn cũng không định tham gia.
Khi hắn đã đến nơi này, mặc kệ Hoắc Tương Ly tin hay không, hắn đã không còn khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Vừa đẩy cửa, Tiêu Vũ đã ngửi thấy một cỗ mùi vị máu tươi khó giấu, mùi này quá mức quen thuộc, trong nháy mắt, toàn thân căng thẳng, nhưng rất nhanh, hắn bắt buộc bản thân phải thả lỏng, rồi mới chậm rãi đi tới đối diện Hoắc Tương Ly.
Hoắc Tương Ly đã rửa mặt chải đầu, tóc ướt sũng phũ trên lưng, đuôi lông mày khóe mắt vẫn sắc bén.
Tiêu Vũ ngồi ngay ngắn đối diện hắn, chủ động mở miệng nói:
– Hoắc tướng quân vất vả rồi.
Hoắc Tương Ly “ừ” một tiếng.
Tiêu Vũ không nghĩ gì, hắn biết Hoắc Tương Ly là người lạnh lùng ít lời, huống chi bản thân tới chỗ này rõ ràng là muốn phân quân công, hắn có thái độ tốt mới có quỷ.
Ngoài Tiêu Vũ dự kiến, tuy Hoắc Tương Ly có thái độ không được tốt lắm, nhưng tình hình chiến đấu lại không hề giấu diếm.
– … Hiện tại bản tướng đã hiểu rõ sự phân bố binh lực ở Điền Tây, đại chiến hết sức căng thẳng, mấy ngày gần đây toàn bộ Cửu Nguyên quận sẽ bắt đầu toàn diện giới nghiêm.
Tiêu Vũ nói:
– Nếu cần bổn vương xuất lực, tướng quân cứ việc phân phó.
Hoắc Tương Ly nhìn hắn, đột nhiên nói:
– Điện hạ từng ra chiến trường sao?
Tiêu Vũ xém chút nữa đã thốt ra “Đương nhiên”, may mà kịp thời phản ứng:
– …Chưa từng.
Hoắc Tương Ly gật đầu, nói:
– Điện hạ ngày mai có thể theo bản tướng cùng ra chiến trường.
Tiêu Vũ khiếp sợ đứng bật dậy.
– Điện hạ không đồng ý?
Tiêu Vũ nhìn hắn, khẽ lắc đầu:
– Ta chỉ cảm thấy, Hoắc tướng quân làm người thật sự quá mức hào phóng.
Hoắc Tương Ly không giải thích, hắn cũng đứng dậy:
– Hôm nay thỉnh điện hạ sớm nghỉ ngơi, dưỡng tốt tinh thần.
Tiêu Vũ nhìn hắn một lúc, rồi mới rời đi.
Sau khi Tiêu Vũ rời đi, Hoắc Tương Ly ngồi xuống ghế, trước mặt hắn là tấu chương cần báo lên trên, đã viết một nửa, còn lại một nửa, hắn không biết nên viết tiếp thế nào.
Hồi lâu, hắn đột nhiên mở miệng nói:
– Dạ Diên, chúng ta làm như vậy có phải làm sai rồi không?
Trong thư phòng yên tĩnh, một thanh âm trầm thấp chậm rãi nói:
– Ngươi đồng tình với Cẩm Thân vương?
– Không, ta chỉ lo lắng, Cẩm Thân vương thật sự sẽ cam tâm trở thành một quân cờ sao?
Dạ Diên ngây ngẩn cả người, điều này cũng là điều khiến hắn lo lắng khó trả lời, hắn ở trước mặt hảo hữu, lần đầu tiên lộ ra bất an:
– Ta cũng không còn cách nào, con cá quá giảo hoạt, nếu không đủ mồi, sẽ không mắc câu.
Hoắc Tương Ly trầm mặc một lúc:
– Không phải ta chỉ trích ngươi.
– Ta biết.
Hoắc Tương Ly nói:
– Ta nghe nói ngươi thả nữ nhân hạ vu thuật Thẩm gia tiểu thư.
Dạ Diên bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
– Nếu không như thế, chỉ sợ Cẩm Thân vương sẽ tiêu cực lãn công.
( Yul: tiêu cực lãn công là không muốn làm nữa, phí hoài công sức, không còn ý chí, ý nghĩa để tiếp tục.)
– Ngươi thật sự cảm thấy Cẩm Thân vương phù hợp?
Dạ Diên chậm rãi nói:
– Cẩm Thân vương khác thái tử điện hạ, hắn từ nhỏ thân thể khoẻ mạnh, lúc còn rất nhỏ đã bày ra võ học tài hoa kinh người, Ninh Quốc Công đã sớm hướng về hắn, nếu không như thế, sao hắn có thể lãnh đạm với thân huynh, mà đi thân cận với huynh đệ dị mẫu( khác mẹ)?
Hoắc Tương Ly lần đầu nghe về bí văn cung đình, hơi ngẩn ra, không kịp phản ứng.
Dạ Diên cũng không nói thêm gì nữa, giống như Tiêu Vũ, Hoắc Tương Ly là danh tướng, không phải chính khách, có vài thứ, hắn biết nhiều cũng vô dụng.
Hoắc Tương Ly nhìn tấu chương trên bàn, có chút phiền chán:
– Có nghĩa là, ta không chỉ phải đánh một trận chiến dịch đã biết kết quả sẽ hòa đàm, còn phải phân quân công cho người khác?
(Yul: hòa đàm là đàm phán hòa bình.)
Dạ Diên nói:
– Nếu Cẩm Thân vương thật sự có tài, ngươi cũng nên cho hắn thử một lần.
– Nếu không có, chẳng lẽ ta ở trên chiến trường còn phải bảo vệ an toàn cho vị vương gia này?
– Đành vậy, nếu để Phượng Trì công chúa bắt được hắn, tuồng diễn này khó có thể diễn xong.
Hoắc Tương Ly lộ ra tức giận:
– Này chỉ sợ là trận chiến mà cả đời ta đánh quá uất ức, quả thực chính là trò đùa!
– Dù là trò đùa, cũng phải tận lực, nếu thắng chiến dịch này, chúng ta lấy được nhiều lợi thế, như vậy chúng ta sẽ không bị rơi vào thế bị động khi hòa đàm với Phượng Trì công chúa.
Hoắc Tương Ly xoa trán, ý tứ hàm xúc:
– Cho nên điện hạ mới để cho ta đi, mà không phải là Sở Thần Phong hoặc là Hàng Tiến?
– Sở Thần Phong đã bị đẩy ra ngoài, trận chiến này là chúng ta thử Ninh Quốc Công, mặc kệ như thế nào cũng không có khả năng phái hắn đến, về phần Hàng Tiến…
Dạ Diên trầm mặc, hắn cũng không rõ ý tứ của Tiêu Giác, chỉ có thể hàm hồ nói:
– Có lẽ Hàng Tiến có an bài khác.
Hoắc Tương Ly nhíu mày:
– Hiện tại ta thật sự có chút đồng tình với Cẩm Thân vương, đáng lẽ hắn sẽ không tranh nhập vào vũng nước đục này, là chúng ta kéo hắn xuống nước.
Dạ Diên cười khẽ một tiếng:
– Điện hạ cũng vì vậy mà cực kì tức giận, chỉ là…Một trò hay, chung quy vẫn cần danh kỹ đến hát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!