Khủng Bố Cao Hiệu
Chương 22: Chạy trốn!
Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Đột nhiên, Vương Ninh vứt súng lục xuống đất. “Mình điên mẹ nó rồi! Cứ cho là giết nó rồi thì chẳng qua cũng chỉ giảm mười năm tuổi thọ chứ mấy. Cần gì phải làm chuyện ngu xuẩn như thế? Có điều người này cũng thật nguy hiểm, bình thường tẩm ngẩm tầm ngầm, một khi khùng lên lại giống như chó điên. Thật là một tai họa ngầm lớn!”
Ngay sau đó, Tăng Phi không biết khi nào đã rời khỏi tòa nhà, đang đi đến bên này.
– Vương Ninh…
Thật ra thì Vương Ninh đã sớm thấy Tăng Phi rời khỏi tòa nhà.
Sau khi William bị bắn chết, người công ty Umbrella đã rút đi rất xa, ẩn nấp không còn ý nghĩa nữa cho nên Tăng Phi đình chỉ việc bắn lén.
Còn hai người khác, hắn để lại cho Doãn Khoáng và Vương Ninh. Hắn cũng không muốn bị gắn cho tội danh “cướp quái”. Hắn kiếm được 300 học điểm đã là đủ rồi. Dĩ nhiên, Doãn Khoáng và Vương Ninh làm gì để kiếm được học điểm không nằm trong phạm vi suy tính của hắn.
Mà Vương Ninh trước khi xác định Tăng Phi chưa rời đi cũng không dám hành động liều lĩnh. Hắn không muốn bại lộ thực lực của mình quá sớm. Ở nơi quỷ dị thế này giấu diếm càng sâu thì cơ hội sống càng lớn, khiêm tốn vùi mình đề thăng thực lực mới là vương đạo của hắn!
Vương Ninh cẩn thận không dám phân tâm một chút nào, nơm nớp lo sợ giống như đi xiếc trên dây.
Bởi vì, tuổi thọ của hắn chỉ có 27 năm thôi!
Nhưng mà ngay cả chỉ có 27 năm thì có sao? Vương Ninh tự tin, bằng vào thực lực và mưu kế của mình, hắn có thể sống tốt, sống vui, sống khỏe.
Thấy Tăng Phi tới gần, sắc mặt lạnh băng của Vương Ninh nháy mắt hòa tan như tuyết vào mùa xuân, đồng thời cũng tự bức ra chút mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, hơi thở bất ổn. Hắn sợ hãi bất ai nhìn Doãn Khoáng vẫn nổi điên ở phía xa.
– Nhìn kìa…
Không thể không nói, diễn viên Xuyên kịch biến mặt Tứ Xuyên cũng không có khả năng biến đổi như Vương Ninh.
(Đổi mặt trong Xuyên kịch Tứ Xuyên là một môn nghệ thuật có từ xa xưa.
Xem link youtube để biết thêm chi tiết:[MEDIA=youtube]-GSlNYCRWmA[/MEDIA])
– Hít! – Tăng Phi bị hù dọa giật lùi một bước.
– Làm… làm sao vậy?
– Tôi cũng không biết. – Vương Ninh lắc đầu, nói:
– Tôi phục kích giết chết được một tên “lính tinh nhuệ” xong, định chạy tới giúp cậu ấy, nhưng mà… tôi lại thấy thế này. Doãn Khoáng giống như bị cái gì kích thích ấy, công kích kẻ thù hệt như người điên, cho dù chết cũng không buông tha.
Tăng Phi nuốt một ngụm nước bọt, ngửi mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, hắn không nhịn được cơn nôn mửa dâng lên, đầu óc choáng váng gần như đứng không vững.
– Này không sao chứ? – Vương Ninh hỏi.
Tăng Phi khoát tay nói:
– Không sao… không sao. Quen rồi sẽ tốt, quen rồi sẽ tốt! Ọe…
– Thế Doãn Khoáng thì phải làm sao bây giờ? Đâu thể để cậu ta cứ nổi điên như thế? – Vương Ninh lo lắng nói:
– Chỗ này có động tĩnh lớn như thế, tôi sợ đám zombie sẽ bị thu hút về đây. Hơn nữa, đám người của công ty Umbrella vừa bỏ chạy kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, phải mau rời khỏi nơi này!
Tăng Phi nói:
– Aiz, tức thật, cuối cùng vẫn để chúng trốn mất. Chúng ta cũng phải mau rời khỏi đây.
Tăng Phi nhìn Doãn Khoáng, nói:
– Tôi đã tìm được một chiếc Hummer, Lê Sương Mộc đang ở trên xe, chỉ còn cậu và cậu ta thôi.
– Nhưng cậu ta đang thế này… Ê, cậu làm gì thế? – Vương Ninh đột nhiên bước lui về sau, hoảng sợ hỏi.
Tăng Phi đột nhiên giơ súng bắn tỉa của mình lên, nạp một viên đạn vào rồi chĩa nòng súng về phía Doãn Khoáng.
Tăng Phi vội vàng nói:
– Đừng có hiểu lầm, đây là đạn gây mê.
– Đạn gây mê? Làm sao cậu lại còn đổi cả loại đạn thế này? – Vương Ninh tò mò hỏi.
– Hề hề, quen tay, quen tay. – Tăng Phi nổ súng bắn Doãn Khoáng một cái, nói:
– Trước kia thường xuyên đi săn thú với cha, toàn dùng thuốc mê thôi, cho nên khi hoán đổi lại quen tay lấy một ít, dù sao nó cũng không đắt! Không ngờ lúc này vừa hay có thể dùng. Nhìn thấy chưa, ngã rồi.
Quả nhiên, Doãn Khoáng còn đang điên cuồng đột nhiên ngã oặt ra đất.
– Đúng rồi, con chó kia có phải cậu cũng bắn như thế hay không? – Vương Ninh và Tăng Phi cùng ôm Doãn Khoáng đang hôn mê đi. Vương Ninh đột nhiên hỏi.
Tăng Phi trả lời:
– Ừ! Bắn nhau tóe lửa tóe khói, suýt chút thì quên luôn nhiệm vụ. Vừa rồi nghe tiếng con chó sủa tôi mới đột nhiên nhớ ra. Tôi định chạy tới bắt nó không ngờ suýt chút bị nó cắn cho một phát, cho nên tôi cho nó liều thuốc mê rồi mới ném lên xe.
– Ồ. – Vương Ninh đáp tiếng.
Tăng Phi lại nói:
– Thì ra con chó kia thật sự có chỗ đặc biệt, khó trách công ty Umbrella lại cử đội lính tinh nhuệ kia tới bắt nó. Chúng ta lần này coi như kiếm được của hiếm… Chỉ tiếc, trong bốn giờ tới chỉ có thể trốn tránh như chuột, không cẩn thận chút là “về thành” ngay. Aiz!
Ánh mắt Vương Ninh sáng lên, nói:
– Con chó kia có gì đặc biệt sao?
– Để nói sau đi! – Tăng Phi nói:
– Chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối của đám zombie kia rồi. Biết ngay mà, “Hiệu Trưởng” chẳng thể để chúng ta kiếm phần thưởng dễ đến vậy. Mẹ kiếp, cái thằng này thoạt nhìn chẳng cao chẳng lớn gì mà sao nặng thế không biết!
Cuối cùng, hai người cũng ném Doãn Khoáng lên chỗ chống đằng sau chiếc Hummer, sau đó nhảy lên xe.
Chỗ ngồi ghế sau Hummer, Lê Sương Mộc bị nhuộm máu gần như toàn thân đang nhắm mắt ngồi nghỉ, ngay cả sức để nói cũng không có. Hắn chỉ mở mắt nhìn Vương Ninh một cái rồi lại nhắm mắt lại. Còn Tiền Thiến Thiến đang ở một bên, khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ vẫn còn đọng hai hàng nước mắt. Đôi mắt to đỏ bừng, tay dùng khăn lông lau chùi vết máu trên người Lê Sương Mộc.
Ở một nơi đặc thù thế này dường như cũng có những quy tắc rất đặc biệt. Mặc dù Lê Sương Mộc bị thương nặng nhưng sau khi lấy đạn ra, lại ăn mấy miếng “Bánh bao bí chế đến chó cũng không thèm”, quấn thêm cái băng vải cứu thương, đợi sau khi hồi máu được một lúc, mấy vết thương trên cơ thể hắn đang chậm rãi khép lại một cách kỳ tích.
Đây nếu là ở thực tế, cho dù không chết nhưng bị chảy máu như vậy cũng đủ Lê Sương Mộc hoàn toàn mất năng lực chiến đấu, chưa nói tới bị thương gân động cốt nữa, chí ít cũng phải nằm giường nửa năm. Nhưng nhìn bây giờ xem, hắn ta nhàn nhã tựa trên tấm nệm êm, hưởng thụ sự hầu hạ của một nữ sinh thanh thuần.
Tăng Phi ngồi trên ghế lái, nói:
– Chú ý, tôi muốn khởi động xe.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, chiếc Hummer vung đuôi, lao ra khỏi lối đi bộ bên trái, mất hút trong màn đêm.
Còn phía đường bên phải chính là cảnh tượng cháy nổ, khói súng nghi ngút, giống như nói rằng ở đây vừa diễn ra hồi kịch chiến thảm thiết. Nhìn ra phía xa xa, có những bóng đen đang chậm rãi chạy tới gần, không cần phải nói, khẳng định đó là những zombie bị tiếng súng nổ mạnh hấp dẫn tới. Chưa nói mấy con ở xa, chỗ gần đây thôi cũng có một số zombie lung la lung lay đi ra từ trong mấy tòa nhà.
Dĩ nhiên, đây có thể lý giải vì “Hiệu Trưởng” không muốn cho bọn Doãn Khoáng dễ thở cho nên mới “update” thêm cái mới.
Trên xe.
– Đúng rồi, Tăng Phi, cậu còn chưa nói rốt cục con chó kia có gì đặc thù đấy! – Trên ghế lái phụ, Vương Ninh hỏi.
Tăng Phi trả lời:
– Cái này… Tôi cảm thấy nên đợi Doãn Khoáng tỉnh lại rồi nói sau đi… Viên đạn thuốc mê tôi bắn vào cậu ấy đã khống chế liều lượng, ước chừng mười phút là có thể tỉnh rồi. Này này, người đẹp họ Tiền, cậu đừng có nhất bên trọng nhất bên khinh vậy chứ. Mặc dù Doãn Khoáng không đẹp trai bằng Lê Sương Mộc nhưng dù sao cũng là đồng đội của chúng ta mà.
Tiền Thiến Thiến “a” lên một tiếng, lập tức lại nói:
– Ồ ồ…
Nhưng chiếc khăn lông trên tay cô vẫn lau mặt cho Lê Sương Mộc.
Lê Sương Mộc mở mắt, vẫn giữ vững nụ cười mỉm ấm áp của mình, nói:
– Tôi không sao rồi, cô xem cho Doãn Khoáng một chút đi.
Tiền Thiến Thiến mấp máy môi, gật đầu.
Phía sau của xe Hummer rất rộng, đủ để chứa nhiều người. Doãn Khoáng lúc này đang nằm bên trong, bên cạnh hắn còn có một con chó Labrador màu đen. Dường như vì đề phòng con chó làm ồn, cho nên bốn chân nó đều bị trói vào một chỗ, ngay cả miệng cũng quấn một mảnh vải.
Cả người Doãn Khoáng đều nhuộm máu khiến Tiền Thiến Thiến nhát gan bị đả kích không nhỏ. Mặc dù Lê Sương Mộc khi nãy cũng bị nhuộm máu nhưng lại cho Tiền Thiến Thiến cảm giác khác biệt. Cô nhìn Lê Sương Mộc thì tim sẽ đập mạnh, mặt cũng đỏ bừng. Nếu nói ra, cô vẫn muốn chăm sóc cho Lê Sương Mộc hơn là cho Doãn Khoáng.
– Aiz…
Tiền Thiến Thiến khẽ thở dài một hơi, không biết là cảm thán cái gì. Sau đó, cô dùng khăn lông thấm cồn rửa sạch vết thương cho Doãn Khoáng, rồi lại cầm băng vải, thuần thục băng bó.
Đến vết đạn bắn sau lưng, cô cố nén khó chịu, trước hết tiêu độc, sau đó lại dùng dao nhỏ lấy viên đạn ra rồi mới quấn băng vải lên. May mà Doãn Khoáng đang bị gây mê, nếu không cái phương pháp lấy đạn vụng về kia của Tiền Thiến Thiến đủ khiến hắn la to khản cuống họng.
Vương Ninh trông một màn này, nhịn không được hỏi:
– Tiền Thiến Thiến, cô từng học y à?
Tăng Phi nói:
– Cô ấy nói cô ấy từng học Vệ Giáo. Ai biết được? Học Vệ Giáo xong rồi lại đi thi đại học… cuối cùng thì bị tới chỗ này!
Vương Ninh gật đầu, không nói gì nữa.
– Tiếp theo chúng ta nên đi nơi nào? – Lê Sương Mộc đột nhiên hỏi.
Tăng Phi nói:
– Học trưởng Hùng Bá rời đi trên con đường này, nếu chúng ta đẩy nhanh tốc độ, nói không chừng có thể đuổi kịp. Tuy anh ấy không bảo vệ chúng ta… nhưng mà, vì mạng sống, không còn cách nào khác là liên lụy vào. Công ty Umbrella nhất định sẽ cho rằng anh ta sai sử chúng ta làm vậy. Đến lúc đó, anh ta không ra tay không được.
– Thế… – Vương Ninh nói:
– Thế liệu có làm học trưởng mất hứng không? Anh ta… không phải loại dễ chọc!
Tăng Phi nói:
– Mất hứng thì có thể làm thế nào đây? Trừ khi mấy cậu nắm chắc có thể đối phó được với đám lính tinh nhuệ kia, dù sao tôi không muốn đấu với bọn họ đâu. Hơn nữa, với thực lực của học trưởng Hùng Bá, tin rằng chẳng thèm để bọn họ vào mắt. Anh ta có thể dễ dàng xé rách cánh tay của người khác xuống, thực lực của Hùng Bá nhất định rất mạnh!
Hình như là để thuyết phục chính mình, Tăng Phi lại nói:
– Đừng quên, anh ta tự xưng là cường hóa huyết thống Người Sói năm thứ hai. Mặc dù tôi không biết cường hóa năm hai sẽ lợi hại ra sao nhưng người sói đấy… tồn tại chỉ có trong truyền thuyết!
Vương Ninh cười khổ, lắc đầu nói:
– Được rồi, chỉ mong là vậy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!