Khương Tụng - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Khương Tụng


Chương 1


1

Khi nhận được tin Sở Kỳ An và Tống Xu sắp đại hôn, ta đang ăn một chén cơm nguội thiu trong lãnh cung.

Cung nữ Ngân Kiều đau lòng thay ta, nàng nhìn thái giám đưa cơm tới nói:

“Nương nương chúng ta chỉ là bị cấm túc thôi, nhưng xét về lương thực, mức chi tiêu thì vẫn là quý phi đấy!”

Thái giám cười khẩy: “Cô biết là quý phi thì tốt rồi, trên quý phi còn có hoàng hậu, nô tài cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh của hoàng hậu mà làm việc.”

Ngân Kiều tức đỏ mắt, nàng biết là Tống Xu đang cố tình hành hạ ta.

Nhưng trên dưới toàn bộ cung điện không ai dám nói gì.

Ai nấy đều biết rằng, Tống Xu, nữ tử mỹ lệ vừa mới vào cung cách đây không lâu kia, là bạch nguyệt quang của Sở Kỳ An suốt mười mấy năm qua.

Mọi người đều nói nàng ta nhân hậu, xinh đẹp giống như thần nữ giáng trần, không dính một hạt bụi.

Ngay cả thái giám đưa cơm này cũng giúp nàng:

“Nương nương, người hạ độc mưu hại hoàng hậu, hoàng hậu vẫn tha mạng cho người đã là vô cùng nhân từ rồi.”

Ngân Kiều vội nói: “Nương nương ta bị oan…..”

Ta giữ nàng ấy lại, tỏ ý không cần nhiều lời.

“Sở Kỳ An còn không tin ta, nói với tên thái giám này thì có ích gì.”

Thái giám bĩu môi khinh thường bỏ đi.

Ta nghe thấy thị vệ đang nói chuyện phiếm ở bên ngoài, nói Sở Kỳ An sủng ái Tống Xu như thế nào, hôn lễ hoành tráng ra làm sao.

“Nói bé thôi, đừng có để người bên trong nghe thấy.”

“Nghe thấy thì cũng có sao đâu, nàng ta ỷ vào việc đi theo hoàng thượng mấy năm mà dám hạ độc hoàng hậu, hoàng thượng sẽ không để cho nàng ta còn sống mà rời khỏi lãnh cung đâu.”

Giữa tiếng bàn tán xôn xao, ta khoanh chân ngồi trên giường, mắt nhắm nghiền lại, bắt đầu tập hít vào thở ra.

Ngân Kiều giúp ta bưng nước rửa mặt vào, nàng thấy ta như thế nên có hơi lo lắng.

Nàng tiến lại gần khẽ hỏi: “Nương nương đang luyện khí công hả?”

Ta nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu.

Ngân Kiều càng lo lắng hơn, nàng cắn môi:

“Nương nương, người muốn chạy trốn có phải không?”

“Nô tỳ biết nương nương có võ, nhưng trong cung có thị vệ canh gác, bên ngoài lại có cấm quân tuần tra, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng không thể nào trốn thoát được.”

Ta mở mắt ra, hít thở vào đan điền.

Ngân Kiều không biết.

Thứ ta đang luyện chính là bế khí công.

2

Ta tên là Khương Tụng, là truyền nhân bế khí công duy nhất trên thế gian này.

Năm ấy ta bốn tuổi, ta vẫn còn là một đứa trẻ mồ côi cướp nửa miếng khoai lang với chó hoang ở đầu đường, sau khi cướp được thì ta gặp sư phụ ta.

Sư phụ ta là một ông lão mập mạp, ông ấy nói căn cốt của ta thanh thuần, hỏi ta có muốn trở thành đệ tử của ông ấy hay không.

Ta hỏi ông ấy: “Làm đệ tử của ông thì có được ăn khoai lang nướng không?”

Sư phụ nói: “Có chứ.”

Cứ như thế, ta đã gia nhập vào môn phái của sư phụ ta.

Có ba sinh vật sống trong môn phái của chúng ta.

Sư phụ ta, ta, còn có một con rùa già.

Nghe đồn lão rùa già này đã sống được một vạn năm, mà phương pháp để luyện khí công của chúng ta là nhìn chằm chằm vào con rùa vạn năm này rồi từ từ hít vào thở ra.

Tưởng tượng bản thân là con rùa này, một trăm năm không cần thở, một ngàn năm không cần ăn uống, một vạn năm không cần động đậy.

Đây là Quy Tức Công.

Mà luyện Quy Tức Công đến bậc cao nhất chính là bế khí công.

Bởi vì hít thở quá chậm, cho nên gần như bằng không.

Khi nín thở, chúng ta có cảm giác giống như vừa bước vào trạng thái ngủ đông, không ăn, không uống, không thở, quá trình trao đổi chất diễn ra chậm đến mức khó tin.

Năm ấy ta mười lăm tuổi, ta xuất sư, công phu đã thành, ta còn hơn cả sư phụ ta nữa.

Nhưng chẳng bao lâu sau ta nhận ra rằng, dường như xuất sư cũng chẳng có tác dụng gì.

Công phu của người ta luyện thành, một thanh kiếm có thể mở thiên môn.

Công phu của chúng ta luyện thành, lại có thể cực kỳ giống như một con rùa.

Cái lão già xấu tính, ta cảm giác như mình bị ông ta lừa vậy, suốt mười một năm qua luyện trong sự cô đơn tịch mịch.

Nhưng sư phụ không cho ta có cơ hội để trách hỏi ông ấy.

Ông ấy viết qua thư, bảo là phải lòng một lão quả phụ ở phương xa, chạy tới với tình yêu xế bóng của mình ở chốn xa xôi ngàn dặm.

Còn ta, ông ấy cho rằng công phu của ta đã thành, đã có thể tự lực cánh sinh được rồi.

Cứ như thế, vào tuổi mười lăm ta lại phiêu bạt nơi đầu đường xó chợ.

Cũng may là nhân duyên của sư phụ ta cũng được đấy chứ, các thúc thúc các cô cô ở những môn phái khác trên giang hồ thay nhau nuôi ta, hôm nay ta học kiếm pháp ở phái Nga Mi hai ngày, ngày mai sẽ học đại đao ở Bá Đao môn ba ngày, cứ thế cứ thế ta lang thang suốt cả chặng đường.

Lang thang, lang thang, ta gặp được Sở Kỳ An.

3

Năm ấy Sở Kỳ An vẫn chưa phải là hoàng đế, hắn là Lục hoàng tử không được sủng ái.

Hắn cải trang đi thăm khách trong tửu lâu, kết quả là gặp phải thích khách do Thái tử phái tới.

Nhìn thấy thích khách sắp đâm xuyên tim Sở Kỳ An, ta bèn dùng chiêu Phách Quải Trưởng học được ở phái Nga Mi.

Cũng khá may, thích khách bị ta đánh cho phun ra một ngụm máu, sau đó nhanh chóng bị đám thị vệ chế ngự.

Sở Kỳ An chắp tay với ta: “Đa tạ ơn cứu mạng của nữ hiệp.”

Ta lần mò vào một cái đùi gà ở trong những món ăn bị úp ngược xuống: “Chỉ dùng miệng để cảm ơn thôi à? Không thể cho chút tiền hả?”

Sở Kỳ An mỉm cười.

Hắn đưa tay về phía ta: “Cô có bằng lòng theo ta về vương phủ không?”

Ta hỏi: “Đi theo ngươi thì có đùi gà để ăn không?”

Sở Kỳ An nói: “Có.”

Cứ thế, ta theo Sở Kỳ An vào vương phủ.

Chắc là các vị đã nhận ra rồi, con người ta là một kẻ vô dụng, luôn vì xíu xiu đồ ăn mà dấn thân vào hố lửa.

4

Từ ngày đầu tiên ta vào vương phủ, ta đã nghe thấy những lời bàn tán của hạ nhân.

“Dáng dấp này trông thật giống Tống gia đại tiểu thư Tống Xu……”

“Ầy…… Tống đại tiểu thư đã gả xa cho vua Bắc An được ba năm rồi, điện hạ vẫn không thể nào quên được nàng ấy.”

“Phải đấy, ở trên kệ trong cùng của thư phòng còn treo một bức chân dung của Tống đại tiểu thư đó.”

Bọn họ nhanh chóng nhận ra rằng ta đã nghe thấy rồi, họ cũng không dám nói thêm nữa, vội vàng tản đi.

Ta nhún vai.

Này thì có gì đâu.

Chẳng phải chỉ là thế thân thôi sao.

Hồi ta còn nghèo từng đi theo một người thầy kể chuyện ngao du khắp chốn giang hồ, ta từng đọc rất nhiều thoại bản, kiểu chuyện này ta đã quá quen thuộc rồi.

Vả lại ta cũng đâu có quan tâm.

Ta đã nhìn thấy bức chân dung Tống Xu đó trong phòng sách của Sở Kỳ An.

Thiếu nữ trong bức tranh mặc một chiếc váy màu xanh lá, vô cùng thanh tú, đúng là cực kỳ xinh đẹp.

Ta giống nàng ta thì làm sao? Trong thiên hạ, mỹ nữ luôn giống nhau.

Thế là sau đó, Sở Kỳ An đưa một chiếc váy màu xanh lá đến cho ta mặc, ta mặc vào ngay.

Hắn bảo ta học cầm kỳ thư hoạ, ta cũng học ngay (nhưng học rất tệ).

Cho đến một hôm nọ, trong Noãn Các, Sở Kỳ An uống rất nhiều rượu, và rồi hắn đã hôn ta.

Ta nhìn hắn.

Trường bào đen tuyền, tóc đen xõa tung, mắt đẹp, mày kiếm, khi đến gần trên cơ thể có mùi hoa mai mát lạnh.

Hắn ôm lấy ta, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực, lồ ng ngực rắn chắc, vòng eo thon gọn của hắn.

Ta run rẩy tự nhủ với lòng mình rằng: “Khương Tụng, ngươi có tài đức gì mà có thể ăn ngon như vậy!”

Sở Kỳ An không biết ta run rẩy là do phấn khích.

Hắn tưởng ta sợ.

Hắn bế ta lên chiếc giường ấm áp, thì thầm bên tai ta: “Đừng sợ, ta sẽ thương nàng.”

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta một hồi lâu, rồi vươn tay tắt ngọn đèn nến trước giường.

Thật ra cho dù các hoàng tử không cưới vợ, có nha đầu thông phòng cũng là bình thường.

Nhưng Sở Kỳ An, vậy mà đây lại là lần đầu tiên của hắn.

Không ai có thể tưởng tượng được rằng ngày thường Lục hoàng tử trông lạnh nhạt và rụt rè như thế, nhưng sau khi xé toạc áo cánh xanh nhạt ấy ra lại tương phản biết bao.

Ta bị giày vò đến tận bình minh mới được đi ngủ.

Về sau, chỉ cần Sở Kỳ An đến phòng ta, đến bình minh mới có thể đi ngủ đã trở thành lẽ thường.

Sở Kỳ An đối xử với ta thật sự rất tốt.

Trong cung ban thưởng nhiều vải quý, vả lại mỗi hoàng tử đều chỉ có một đ ĩa đồ ngọt, ta ăn như hổ đói xong, mới nhận ra là không để lại miếng nào cho Sở Kỳ An.

Sở Kỳ An chỉ mỉm cười xoa đầu ta:

“Ta nhớ rồi, A Tụng thích ăn ngọt.”

Từ đó trở đi, hễ có đồ ngọt quả ngon, Sở Kỳ An đều nghĩ đến ta đầu tiên.

Những thứ khác như chi tiêu, ăn mặc càng chưa bao giờ để ta phải thiếu thốn.

Hắn nói: “A Tụng, trong vương phủ không có nữ nhân nào khác, bạc đều để cho nàng tiêu.”

Thế là ta thật sự không khách sáo nữa, bắt đầu tiêu tiền như nước để giúp đỡ các huynh đệ nghèo nàn của ta.

Phải biết rằng, người trong võ lâm trông có vẻ uy phong lừng lẫy, thực ra là nghèo rớt mùng tơi.

Mà cho dù Sở Kỳ An là người ít được sủng ái nhất trong số các hoàng tử, thì đó cũng là phú quý ngập trời.

Sau khi nghe Sở Kỳ An nói vậy, tất cả các huynh đệ nghèo trên giang hồ đều tới tìm ta vay tiền, ta đều rất hào phóng với họ.

Mẹ của Trương đại hiệp bị bệnh nặng?

Không sao, ta cho mời danh y tới, còn mướn thêm tám nha hoàn hầu hạ lão thái thái!

Nữ đệ tử Ngọc Thanh Cung không có tiền may y phục mùa đông?

Không sao, ta quăng một xấp ngân phiếu dày ngay tại chỗ cho thợ may, nhân tiện còn mua cho mỗi tỷ tỷ muội muội một bộ trang sức!

Lầu của Phi Ưng sơn trang sụp rồi?

Không việc gì, ta bỏ tiền ra, chúng ta xây thêm mười tòa tám tòa nữa!

Ta chi một khoản lớn, Sở Kỳ An cũng chưa từng hỏi đến.

Hắn nói với quản gia: “Chỉ cần A Tụng có thể tươi cười, tốn bao nhiêu bạc không quan trọng.”

Sư phụ dạy ta, nhận tiền của người ta, thì phải báo đáp cho thật tốt.

Ta tiêu nhiều tiền của Sở Kỳ An như thế, nên đương nhiên phải đóng góp một chút giá trị.

Vì thế, khi biết được thái tử hợp mưu với gian tướng, còn muốn giết Sở Kỳ An, ta mai phục trong bồn sen của nhà gian tướng một ngày một đêm, ngâm mình đến khi cơ thể ta phù cả lên, cuối cùng cũng thành công ám sát đối phương.

Sau đó, vào ngày trong cung xảy ra cuộc đảo chính, thái tử dẫn binh bao vây vương phủ, khi hàng ngàn mũi tên b ắn ra, ta che chở cho Sở Kỳ An giế.t ra bên ngoài, bị ba mũi tên bắn trúng vào lưng mới bảo vệ được Sở Kỳ An bình an vô sự.

Mệt đến chết đi sống lại, cuối cùng cũng đưa được Sở Kỳ An lên ngôi vị hoàng đế.

Ta nghĩ rằng ít nhất ta có thể sống những ngày tháng bình yên và tận hưởng sự hạnh phúc.

Kết quả Tống Xu đã trở lại.

5

Thực ra Sở Kỳ An thích Tống Xu, ở kinh thành năm đó cũng chẳng phải là bí mật gì.

Chẳng qua lúc ấy Sở Kỳ An chỉ là một hoàng tử dòng thứ không được sủng ái, cho nên chẳng ai quan tâm đ ến hắn mà thôi.

Còn bây giờ thì khác, Sở Kỳ An đã là hoàng đế.

Vua Bắc An cưới Tống Xu ngày đêm thấp thỏm lo sợ, chỉ lo mối hận đoạt thê chọc giận hoàng thượng, cho nên vội vàng viết thư hoà ly, đưa Tống Xu quay trở về.

Ngày đầu tiên Tống Xu vào cung, nàng ta đã đến thăm ta.

Nàng ta còn đẹp hơn trong bức họa, mặc một chiếc váy chấm đất màu xanh lá mềm mại, xinh đẹp xuất trần.

Vào lúc ấy, ta đã được phong làm quý phi, vị trí hoàng hậu còn đang bị bỏ trống.

Mặc dù sau khi Tống Xu hồi cung vẫn chưa có danh phận, nhưng ai ai cũng đều biết Sở Kỳ An đã yêu nàng ta mười mấy năm, đến nay cuối cùng cũng có được nàng ta.

Cho nên nàng ta nhất định là người được chọn cho vị trí hoàng hậu.

Bản thân Tống Xu hiển nhiên cũng biết rõ điều này.

Thế nên khi nàng ta gặp ta lần đầu tiên, nàng ta không hành lễ gì với ta cả, chỉ cười nói:

“À, cô đúng là rất giống ta.”

“Cung nhân ở bên cạnh Kỳ An nói, mỗi lần chàng ấy ở bên cô đều phải thổi tắt nến đầu giường, cô có biết vì sao không?”

“À, đúng rồi, cô cũng mặc váy màu xanh lá này.”

Tống Xu nhìn ta, cười lơ đễnh: “Đáng tiếc quá, vẽ hổ không xong lại giống chó, cô mặc không đẹp bằng ta đâu.”

Ta gật đầu: “Ta hiểu rồi, Tống cô nương thích màu xanh lá, vừa khéo ta cũng có món quà muốn tặng cho cô.”

“Quà gì?”

Ta vỗ vỗ tay.

Ngân Kiều đáp lời, dâng lên một cái nón xanh.

Ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Xu tức giận chuyển sang màu gan heo.

Nàng ta quay về mách lẻo với Sở Kỳ An.

Đêm hôm đó, Sở Kỳ An đến tìm ta.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy sắc mặt của hắn khó coi đến thế.

Sở Kỳ An nói: “Nàng làm khó Xu nhi?”

Ta nói: “Đâu có, thiếp có ý tốt tặng quà cho nàng ta, còn chọn màu mà nàng ta thích nhất nữa.”

Sở Kỳ An chán nản.

Từ đó trở về sau, hắn không đến cung điện của ta nữa.

Trước đây Sở Kỳ An có bảo bối tốt gì đều sẽ tặng cho ta trước tiên.

Nhưng bây giờ, cho dù là vải Giang Nam tiến cống, hay là vẹt Tây Vực được dâng lên, các loại trân kỳ dị bảo liên tục được đưa đến chỗ Tống Xu.

Thậm chí có một lần, Ngân Kiều đến ngự thiện phòng lấy canh tổ yến đường phèn cho ta, cũng bị đầu bếp lúng túng cho hay:

“Cô nương, có lỗi với cô quá, gần đây huyết yến trong cung trở nên khan hiếm, hoàng thượng nói cơ thể của Tống Xu cô nương yếu ớt, đang cần gấp nên cứ đưa cho nàng ấy trước.”

Ngay cả đồ ngọt mà ta thích nhất Tống Xu cũng cướp mất, nhưng dường như nàng ta vẫn cảm thấy chưa đủ.

Có một lần, khi gặp nhau ở ngự hoa viên, nàng ta chỉ vào ngọc bội ở bên hông ta:

“Khí chất của quý phi không hợp với ngọc bội này, hay là cho ta đi, thế nào?”

Ta không đồng ý.

Ngọc bội đó rất đắt, lấy ngọc bích làm nền, bên ngoài được điểm xuyết bằng cành trúc được khắc bằng vàng.

Nhưng ta không đưa nó cho Tống Xu, không phải bởi vì ngọc bội này đắt, mà là bởi vì nó là lễ vật đầu tiên mà Sở Kỳ An tặng ta.

Sau đó trong cuộc đảo chính ở cung điện, ta đem theo nó cùng Sở Kỳ An vào sinh ra tử.

Ta càng không muốn cho, Tống Xu càng muốn có được, trong lúc giành giật với nhau, Sở Kỳ An đi tới.

Tống Xu lập tức quỳ xuống: “Quý phi nương nương, là thần nữ vượt quá giới hạn, chỉ là thần nữ chưa từng nhìn thấy ngọc bội nào đẹp như vậy, nên có nhìn thêm đôi chút.”

Đôi mắt hạnh của nàng ta ươn ướt, một giọt nước mắt vương trên gò má, ta thấy mà thương.

Sở Kỳ An nhíu mày, hắn nhanh chóng bước tới, đỡ Tống Xu dậy:

“Đây là sao vậy?”

Tống Xu khóc:

“Hoàng thượng, ta thật sự chỉ vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này, trong lòng cảm thấy rất thích nó, cho nên không kiềm được mà nhìn nó không rời mắt.”

“Nhưng quý phi nương nương lại nói ta thèm muốn miếng ngọc bội này, bảo là có phải là muốn ép nàng ấy đưa cho ta.”

Tống Xu nhìn ta: “Nương nương, thần nữ thật sự không hề có ý này…”

Ta thở dài.

Nếu như Tống Xu đi diễn kịch, chắc chắn phải là thiên tài diễn xuất trong Lê Viên.

Sắc mặt Sở Kỳ An tối sầm.

Hắn nhìn ngọc bội kia nói với ta:

“Quý phi, một miếng ngọc bội mà thôi, nàng đưa cho Xu nhi đi.”

Hắn không nhớ đây là món quà gặp mặt đầu tiên mà hắn tặng cho ta.

Tống Xu đứng sau lưng Sở Kỳ An, nhếch môi với ta, để lộ ra nụ cười đắc ý.

Ta giả vờ như không nhìn thấy nàng ta, bình tĩnh nói: “Tại sao?”

Sở Kỳ An vẫn còn muốn giảng đạo lý với ta: “Quý phi, nàng theo trẫm năm như vậy rồi, những thứ tốt trên đời này nàng cần có thì đều đã có.”

“Xu nhi thì khác, mấy năm nay nàng ấy ở Bắc địa, chịu rất nhiều khổ cực.”

“Nàng ấy cũng chẳng phải là người yêu vàng bạc ngọc ngà gì, những thứ bên cạnh hầu như nàng ấy chẳng mấy yêu thích, khó lắm mới có được thứ khiến nàng ấy thích đến vậy, nàng bảo nàng ấy không được sao? Đằng nào thì trong cung điện của nàng, kiểu ngọc bội như vậy có hàng ngàn hàng vạn cái.”

Ta lẳng lặng nghe Sở Kỳ An nói xong, mỉm cười: “Thế à?”

Sau đó, ta cầm lấy miếng ngọc bội, ném xuống ao nước cạnh đó:

“Nàng ta thích cái gì, hoàng thượng cứ cho nàng ta là được.”

“Nhưng đã là đồ của thiếp, thì chỉ có thể do thiếp tự mình xử lý.”

Nghe nói đêm hôm đó, ta đã dọa sợ Tống Xu.

Sau khi trở về, ưu buồn lâu ngày thành bệnh, bệnh không gượng dậy nổi.

Uống thuốc sắc nhưng bệnh tình vẫn không khá hơn là mấy.

Cho đến sau đó tra ra được là trong thuốc sắc có độc mãn tính.

Cung nhân bị bắt run lẩy bẩy dập đầu, khai ra chủ mưu đằng sau:

“Là……là Khương quý phi bảo nô tỳ làm vậy…..”

Mà cùng lúc đó, Tống Xu đã có thai.

Vì vậy mà đứa nhỏ không thể giữ lại được.

Nàng ta loạng choạng nhào vào cung điện của ta, ôm cái tã trống mà khóc:

“Nương nương, người có thể ghen tị vì ta đã chiếm được trái tim của hoàng thượng, nhưng đứa bé thì luôn vô tội.”

Ta còn chưa kịp nói gì, nàng ta đã ngất xỉu trên mặt đất.

Sở Kỳ An vội vã theo sau.

Hắn đỡ Tống Xu dậy, Tống Xu dựa vào trong lòng hắn, sắc mặt tái nhợt khóc lóc, giống như một món đồ sứ đẹp đẽ nhưng dễ vỡ, tưởng chừng như trong khoảnh khắc tiếp theo sẽ vỡ vụn.

Sở Kỳ An nhìn ta.

Hắn nhẹ nói: “Khương Tụng, nàng không có tư cách ghen tị với Xu nhi.”

“Chắc là nàng biết rõ, ta đối xử tốt với nàng nhiều năm như thế đều là vì nàng ấy.”

Vừa dứt lời, Sở Kỳ An bế Tống Xu lên xoay người rời đi.

Hắn đi rồi, bữa tối đêm hôm đó, ta ăn ba đ ĩa thịt anh đào, hai miếng sườn dê nướng, năm con bồ câu chiên, bảy bát phô mai hấp đường.

Ngân Kiều không ngừng vỗ lưng giúp ta: “Nương nương, người cứ ăn từ từ thôi.”

Không được, nếu ăn chậm lại, nước mắt ta sẽ rơi xuống mất.

Ta nói với Ngân Kiều: “Em cũng ăn đi, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội đâu.”

Ta đoán đúng rồi.

Ngày hôm sau, thánh chỉ đến.

Ta hạ độc mưu hại Tống Xu, tội danh đã được ban xuống.

Cởi y phục của quý phi ra, đày vào lãnh cung.

Ở trong lãnh cung, ta có rất nhiều thời gian để suy ngẫm về quá khứ.

Ta nhớ lại những lời sư phụ đã từng nói.

Ông ấy nói, con người ấy à, đứng ngoài cuộc thì đều tỉnh táo sáng suốt, nhưng đứng trong cuộc lại đều mông lung mơ hồ.

Ta đã theo Sở Kỳ An được bảy năm, tưởng rằng bản thân mình tỉnh táo, nhưng suy cho cùng vẫn là người trong cuộc.

Tình yêu là cái bẫy lợi hại nhất trong thiên hạ, sư phụ bị mắc bẫy, bỏ nhà bỏ nghề để chạy theo cô quả phụ xinh đẹp.

Ta cũng bị mắc bẫy, không biết từ khi nào đã đem lòng yêu bậc đế vương máu lạnh vô tình.

Nhưng sư phụ cũng đã dạy ta, con người mắc phải sai lầm, thì muốn sửa lại lúc nào cũng chưa muộn.

Lần đầu tiên ta cảm thấy sư phụ thật là vĩ đại.

Ông ấy đã dạy ta đạo lý đúng đắn nhất trên thế gian.

Còn truyền thụ lại cho ta công phu hữu dụng nhất thế gian.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN