Bây giờ mà xuống dưới luôn thì có vẻ gấp gáp vội vàng quá, nhưng cứ án binh bất động ở trên này thì lại ngại ở đây có người ngoài. Anh yên phận suốt một buổi chiều, lúc này bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, chốc chốc lại nhìn về phía Khương Nhĩ đang ngồi trước bàn làm việc nhỏ đằng kia, trong đầu lại sinh ra ý định xin một phòng điều hương riêng cho cậu ta.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Khương Nhĩ ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Tổ trưởng Văn, anh xong việc rồi ạ?”
“Đầu óc hoạt động quá lâu cũng cần phải nghỉ ngơi.” Văn Nhạn Thư mặt không có cảm xúc nói dối người khác: “Sao cậu vẫn chưa tan làm?”
Khương Nhĩ nhìn đồng hồ: “Vẫn chưa đến giờ về mà, chấm công trước sẽ bị trừ tiền thưởng chuyên cần đó ạ.”
Văn Nhạn Thư đưa tay ra: “Đã viết xong ghi chép cuộc họp chưa?”
“Xong rồi, xong rồi ạ.” Khương Nhĩ vội vàng cầm lấy tập văn kiện trên bàn đưa cho Văn Nhạn Thư. Cậu ta làm xong ghi chép từ buổi trưa, nhưng thấy Văn Nhạn Thư bận quá nên cũng không dám qua đó quấy rầy.
Tập văn kiện trên tay rất dày, Văn Nhạn Thư mở ra xem, bỏ qua việc Khương Nhĩ viết chữ rất to nên dùng nhiều giấy thì phải nói là biên bản ghi chép cuộc họp này rất chi tiết.
Anh đọc lướt qua đã nắm được sơ sơ mức độ hoàn thiện, đóng tập văn kiện lại định tối về nhà xem sau: “Được rồi, cậu tan làm trước đi.”
Khương Nhĩ sợ anh nói lời này là để thử thách sự nhẫn nại và chịu đựng của mình trong công việc, thế là ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, cậu ta từ chối ngay lập tức: “Không sao đâu Tổ trưởng Văn, em học thuộc hết cách chiết xuất của bộ hương liệu này rồi mới về.”
Văn Nhạn Thư gấp muốn chết rồi, học thuộc cách chiết xuất cái gì chứ, tuần sau đến Grasse là cậu có thể tự trải nghiệm rồi mà: “Cậu xuống kho hàng một chuyến, lấy hộ tôi mấy loại hương liệu, lát tôi sẽ gửi tên từng loại cho cậu, tìm thật cẩn thận, đừng lấy nhầm.”
“Được, em đi ngay đây.” Khương Nhĩ ngồi đọc tài liệu cả buổi chiều đã chán lắm rồi, đúng lúc tìm được cơ hội để hoạt động gân cốt, nghe Văn Nhạn Thư nói vậy thì đứng dậy đi ngay.
Văn Nhạn Thư vừa định thở phào nhẹ nhõm thì thấy Khương Nhĩ vừa mở cửa ra đã thu chân về, lễ phép nói một câu với ai đó ở ngoài cửa: “Chào anh.”
Đủ loại mùi thơm trong phòng điều hương bị gió lạnh tràn vào từ cửa sổ thổi bay, ngay sau đó có một mùi hoa tươi nồng đậm xộc vào trong, át đi mùi hương ban đầu.
Trịnh Thừa Diễn ỷ vào ưu thế chiều cao, lướt qua đỉnh đầu Khương Nhĩ để nhìn thẳng vào cái người đang ngồi trong phòng: “Nhạn Thư, em xong việc chưa?”
Khương Nhĩ ngước mắt nhìn, không phải cậu mới hỏi Tổ trưởng Văn câu này hay sao, nhưng người này còn gọi thẳng tên của Tổ trưởng Văn nữa chứ.
Cậu bị người bên ngoài chắn trước cửa không ra cũng không vào được, đang không biết phải làm sao thì Văn Nhạn Thư nói: “Anh để cậu ấy đi ra ngoài trước đã.”
Lời này là nói với Trịnh Thừa Diễn, Trịnh Thừa Diễn nghiêng người nhường đường. Người không liên quan đi rồi, Trịnh Thừa Diễn vẫn đứng ngoài cửa đắn đo quy củ: “Có cho tôi vào không?”
Văn Nhạn Thư nói: “Anh cũng đã lên tận đây rồi.”
Trịnh Thừa Diễn cầm bó hoa to đùng đầy màu sắc sặc sỡ đi vào trong, hy vọng ở bất cứ trường hợp nào, khi hắn hỏi những lời này thì Văn Nhạn Thư đều có thể ngầm cho phép hắn tiến vào tất cả lãnh địa.
Tầm mắt của Văn Nhạn Thư dừng lại trên bó hoa kia mấy giây, rất nhanh anh có thể xác định đây không phải bó hoa lần trước mình nhìn thấy ở nhà hàng Luân Hà. Hoa không thể giữ độ tươi tắn mãi mãi, huống hồ giấy bọc Âu Nhã cũng đã đổi sang màu xanh thẫm.
Nhưng Trịnh Thừa Diễn vẫn chọn mười chín loại hoa trong đó bao gồm hoa hồng, hoa cát cánh và bạch đàn xanh giống như lần trước. Hắn ngó nghiêng xung quanh để tìm chỗ đặt bó hoa xuống, trong lúc di chuyển không thể tránh khỏi đụng phải chiếc bàn chất đầy đồ vật ở cạnh tường. Lần trước hắn tới đây, nơi này vẫn còn để trống.
“Trước kia không phải nói mỗi nhà điều hương đều có phòng làm việc riêng của mình hay sao?” Trịnh Thừa Diễn đi đến chiếc bàn nhỏ màu trắng sữa, trưa nay Văn Nhạn Thư ăn cơm xong vẫn chưa vứt hộp giấy dùng một lần đi, trong hộp còn sót lại mảnh xương cá, “Tôi không ngờ ở đây còn có người khác, nếu không tôi đã đợi em ở dưới lầu rồi.”
“Cậu ấy vẫn đang học việc, quản lý bảo tôi hướng dẫn cậu ấy, khi nào chuyển lên nhân viên chính thức thì bộ phận sẽ xin phòng điều hương riêng.” Văn Nhạn Thư không kìm được mà nhìn chằm chằm vào bó hoa kia nhưng Trịnh Thừa Diễn không nói là tặng cho anh nên anh cũng nhịn không dám hỏi, chỉ sợ đoán sai sẽ tự làm mình khó chịu.
Ngẫm nghĩ tìm chút chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý, Văn Nhạn Thư nhớ ra cái gì đó, bèn lấy điện thoại ra, mở khóa, gửi cho Khương Nhĩ tên của các loại hương liệu cần lấy trong kho.
Vừa mới thoát khỏi giao diện trò chuyện, trước mặt có một mùi thơm lướt qua, anh sợ Trịnh Thừa Diễn sẽ nhìn thấy cuộc trò chuyện được ghim đầu tiên, sắc mặt tỉnh bơ tắt điện thoại đi, sau đó ngẩng đầu lên.
Bó hoa kia được đưa đến sát mắt anh, Trịnh Thừa Diễn dựa lưng vào mép bàn, hai chân vắt chéo, bày ra một dáng vẻ vô cùng nhàn nhã: “Không phải trước đây em đã từng mua cho tôi một bó Tử La hay sao? Nghe thư ký nói khoảng thời gian đó sắc mặt của tôi khá hơn rất nhiều, tôi nghĩ dạo này em phải tăng ca sẽ rất mệt nên quyết định mua cho em một bó.”
Hai tay Văn Nhạn Thư lập tức đón nhận được sức nặng của bó hoa tươi, nặng lắm, nhưng trái tim lại vì món quà này mà trở nên rất nhẹ nhàng.
Một nhà điều hương sẽ tiếp xúc với rất nhiều loại hoa khác nhau trong quá trình sưu tầm hoặc đích thân đến nơi sản xuất nguyên liệu, nhưng trong ấn tượng của Văn Nhạn Thư, anh chưa từng thực sự nhận được một bó hoa lớn như vậy. Ký ức gần nhất cũng chỉ có thể quay về cái ngày chụp ảnh tốt nghiệp ở trường đại học, bó hoa hôm đó là do giáo sư nhét vào tay anh coi như một lời chúc phúc của phụ huynh, hơn nữa còn là hoa mượn của lớp trước.
“Có qua có lại à?” Văn Nhạn Thư hỏi.
Trịnh Thừa Diễn đã nghĩ xong câu trả lời có thể khiến hai bên đều thoải mái: “Nếu đơn giản là có qua có lại thì tôi chỉ cần bảo thư ký chuẩn bị là xong, đây là do tôi đích thân chọn đấy.”
Chẳng trách lại khác biệt như thế, Văn Nhạn Thư khẽ vuốt cánh hoa hồng trắng, xoay người đi quanh phòng tìm lọ để cắm hoa, trong lòng vẫn băn khoăn không biết bó hoa lần trước chạy đi đâu rồi: “Qua tay thư ký chuẩn bị mà cũng chia loại phức tạp vậy sao?”
Trịnh Thừa Diễn cũng đi tới đi lui sau lưng anh: “Chỉ có tôi mới biết, đã hai lần liên tiếp bị cô gái ở cửa hàng bán hoa nghi ngờ gu thẩm mỹ rồi.”
“Thế lần trước là mua cho ai?” Văn Nhạn Thư đặt bó hoa tựa lên bàn, rút mấy cành hoa cát cánh và hoàng anh ra so sánh chiều cao với bình sữa thủy tinh đã rửa sạch.
Trịnh Thừa Diễn mỉm cười không đáp, giúp anh ngắt mấy cuống hoa thừa đi: “Em vẫn phải làm việc à? Bao giờ mới tan làm?”
Tầm này sảnh lớn dưới tầng một rất đông người, Văn Nhạn Thư khiêm tốn quen rồi nên không muốn cầm chỗ hoa còn lại rồi để Trịnh Thừa Diễn nắm tay rời khỏi công ty cho nên đành nói: “Còn chút việc nữa.”
“Thế em làm việc tiếp đi, để tôi cắm cho.” Trịnh Thừa Diễn vỗ nhẹ vào lưng Văn Nhạn Thư, tự nhiên giống như mỗi lần hắn ra hiệu cho Văn Nhạn Thư trong lúc hai người cùng nhau tham dự hội nghị trước đây.
Nhưng sau này nơi đó đã bị Trịnh Thừa Diễn dùng lòng bàn tay ấp đến nóng bừng lên, cũng bị Trịnh Thừa Diễn cúi đầu hôn xuống, làm sao Văn Nhạn Thư có thể giải nghĩa hành động này với một suy nghĩ đơn thuần được chứ?
Anh quay người ngồi xuống bàn điều hương. Sổ ghi chép có quá nhiều bí mật không thể để Trịnh Thừa Diễn hay biết, thế là anh lật sang trang mới rồi tiếp tục viết số liệu điều chế vào sổ.
Quá trình tự mình sáng tạo thường rất khô khan nhưng lúc này Văn Nhạn Thư lại cảm thấy mãn nguyện vì bên tai có thêm tiếng bước chân quen thuộc. Chế tác độc lập của anh có liên quan đến Trịnh Thừa Diễn, hiện giờ hơi thở mà anh muốn nắm bắt đang ngày càng tới gần.
Khi người đó kề sát bên người, Văn Nhạn Thư cũng không vội vàng né tránh như lúc bình thường kháng cự sự đụng chạm của người khác. Anh quang minh lỗi lạc bày sổ ghi chép đầy chữ ra trước mắt Trịnh Thừa Diễn, dù sao thì hắn có xem cũng không hiểu anh đang viết cái gì: “Cắm xong rồi à?”
“Cắm xong rồi.” Một tay chống lên bàn, thưởng thức dáng vẻ chăm chú sáng tạo của Văn Nhạn Thư khi lấy hắn làm nguồn cảm hứng.
Văn Nhạn Thư gãi vào mu bàn tay Trịnh Thừa Diễn bằng đầu cây bút bi, lên tiếng cảnh cáo: “Cẩn thận không đụng vào ống nghiệm đấy, số hương liệu này rất đắt tiền.”
Nói xong lại nghĩ đến Khương Nhĩ đi mãi chưa về, đừng bảo anh giao nhiệm vụ nặng nề quá làm khó người ta đấy nhé?
Vừa nghĩ đến đã xuất hiện ngay, tay nắm cửa bị người ở bên ngoài vặn một cái, Khương Nhĩ bê một cái hộp nhỏ đi vào phòng: “Tổ trưởng Văn, em tìm…”
Cậu nhìn người đàn ông cao lớn lấy tư thế chiếm hữu cực mạnh, gần như bao bọc cả người Văn Nhạn Thư trong lòng, ấp úng nói hết câu: “… Xong rồi ạ.”
Rõ ràng là ánh hoàng hôn rất dịu dàng nhưng không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy ánh mắt của cái người khoác lên vai một màu đỏ cam kia, mỗi khi liếc về phía mình còn lạnh thấu xương hơn cả gió bắc đối lưu trong phòng.
Văn Nhạn Thư không nhận ra ánh mắt của Trịnh Thừa Diễn, thò mặt ra khỏi cánh tay hắn đang chống lên bàn: “Đặt xuống đó là được rồi, cậu về đi.”
Khương Nhĩ đáp lại một tiếng, bước nhanh đến bàn làm việc nhỏ của mình để thu dọn đồ đạc, trong phòng điều hương yên tĩnh phát ra tiếng sột soạt.
Trịnh Thừa Diễn đưa mắt nhìn xuống cái gáy lộ ra từ cổ áo blouse trắng khi Văn Nhạn Thư cúi đầu xuống.
Tay trái hắn buông thõng bên hông, lẳng lặng mân mê đầu ngón tay thấm đượm hương thơm từ lúc cắm hoa, cuối cùng cũng tìm được thời cơ nói cho Văn Nhạn Thư một đáp án mà đối phương vẫn luôn muốn biết.
“Nhạn Thư, em vừa hỏi tôi lần trước đã tặng hoa cho ai đúng không?”
Cây bút trên tay Văn Nhạn Thư hơi khựng lại, chốc lát sau anh lại cúi đầu viết tiếp, làm như mình không để ý lắm: “Đừng vòng vo.”
Giống như không muốn bị bất cứ người nào nghe thấy, Trịnh Thừa Diễn khom người, mượn động tác với lấy ống nghiệm ở đầu bên kia bàn điều hương, giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai Văn Nhạn Thư: “Hôm đó tôi chờ em ở nhà hàng Luân Hà vì muốn tổ chức tiệc kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta.”
Hắn nhìn thấy đầu bút của Văn Nhạn Thư khựng lại, thuận lợi lấy được chiếc ống nghiệm ở đầu bàn bên kia: “Nhưng em không xuất hiện, hoa của tôi cũng chẳng tặng cho ai được.”
“Sau đó nghĩ thế nào cũng thấy lòng khó chịu nên hôm nay tôi chuẩn bị lại một lần nữa.”
Văn Nhạn Thư thả lỏng tay, cây bút rơi xuống quyển sổ phát ra tiếng lạch cạch.
Anh quay đầu, nhìn ánh hoàng hôn trong mắt Trịnh Thừa Diễn, trong đó chỉ có một mình anh.