Khuy Thiên Chi Kính - Chương 8: Vận mệnh tốt nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Khuy Thiên Chi Kính


Chương 8: Vận mệnh tốt nhất


Tâm đầu ý hợp

(Edit: Andy/Do not reup)

“Ta, ta không sống được bao lâu nữa…” Lạc Mộ run rẩy, nước mắt rơi như mưa, giọng nói đứt quãng, “Ngươi… ngươi phải làm sao bây giờ? Ta muốn giữ lấy ngươi… nhưng phải làm thế nào mới được đây?”

Vào thời khắc Lạc Mộ nói ra câu đầu tiên, Chu Đường thống khổ nhắm mắt lại.

Hóa ra là như vậy…

Cảm giác bất an mơ hồ kì lạ, hóa ra đều là thật.

Chu Đường hơi siết bả vai Lạc Mộ, mở to mắt, ngước mặt lên giấu nước mắt đi, hắn lại ôm lấy thắt lưng Lạc Mộ, gắt gao ôm chặt, nghẹn ngào hỏi một vấn đề vô cùng tàn nhẫn, “Bao lâu nữa?”

Lạc Mộ không đáp, nước mắt rơi xuống cánh tay của Chu Đường, lạnh, giống hệt nhiệt độ cơ thể y.

“Một tháng? Ba tháng? Nửa năm?” Chu Đường thì thào bên tai y, hỏi: “Một năm? Hai năm? Ba năm?”

Lạc Mộ nắm lấy tay hắn, gật đầu với biên độ cực nhỏ, vài giọt nước mắt lại rơi xuống.

Chu Đường thở dài nhẹ nhõm, nghiêng đầu hôn lên tóc Lạc Mộ, “Đủ rồi.”

“Không đủ…” Lạc Mộ nghẹn ngào lắc đầu, “Không đủ!”

Y có lòng tham, thiếu một năm, thiếu một ngày, đều muốn oán trách vận mệnh tàn nhẫn và khắc nghiệt.

Nếu y không lớn hơn Chu Đường 10 tuổi, nếu như y không phải là truyền nhân gánh chịu thiên mệnh đoản thọ của gia tộc Lạc thị, nếu như y không chinh chiến khiến cơ thể suy tàn thì bây giờ y đã có đủ dũng khí quay lại ôm hắn.

“Đủ.” Chu Đường vẫn gắt gao ôm y, “Không tới gần ngươi, không ôm ngươi, để mặc thời gian trôi đi rồi vĩnh viễn mất ngươi mới là điều tàn nhẫn nhất.”

“Quay lại đi.” Chu Đường nhẹ giọng dỗ dành, “Ôm chặt ta, ta đảm bảo tương lai mỗi một khắc chúng ta trải qua đều đáng giá, sẽ không khiến ngươi hối hận.”

Lạc Mộ không nhúc nhích.

Chu Đường có thể đoán được suy nghĩ của người trong lòng mình, tiếp tục nói: “Đừng nghĩ tới những chuyện sau khi ngươi rời đi, quyết định thuộc về ta. Mặc kệ ngươi có đáp lại ta hay không, ta vẫn sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, vĩnh viễn nhớ về ngươi, vĩnh viễn trằn trọc hằng đêm vì ngươi. Thời gian cũng sẽ không chữa khỏi được cho ta, chỉ có thể khiến bệnh tình của ta ngày càng nguy kịch.”

Lạc Mộ vẫn không nhúc nhích, nước mắt rơi càng mau hơn.

“Ngươi không đáp lại ta là vì ngươi nhút nhát, nhu nhược, ích kỷ…” Chu Đường chỉ trích y, thanh âm lại vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Lạc Mộ chịu không nổi nữa.

Lạc Mộ đột nhiên quay người lại, ôm lấy Chu Đường, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt hướng về phía Chu Đường, đôi môi y khó khăn chạm lên cằm hắn.

Môi Lạc Mộ chỉ chạm nhẹ như vậy, thậm chí còn chưa được tính là một cái hôn, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.

Chu Đường cúi đầu xuống, môi hai người gặp nhau.

Nhưng không ai nhúc nhích, giữ nguyên tư thế, ngoại trừ cánh tay đang ôm chặt nhau thì chẳng còn động tác nào khác, cứ vậy mà ngừng thở, môi chạm môi.

Nước mắt của hai người đều rơi, đọng lại ở khóe môi, là hơi lạnh, là tình yêu và dũng khí của Lạc Mộ, cũng là ấm áp, là rung động và cảm kích của Chu Đường.

Lạc Mộ quay mặt ra trước, thời gian nín thở dài khiến y chịu không nổi, thở hổn hển không ngừng, cơ thể run lên.

Chu Đường ôm y, khẽ hôn lên trán y, “Đừng sợ.”

Quốc sư đại nhân của ta, cái gì cũng đừng sợ.

“Có ta ở đây.” Chu Đường nói.

Để ta bảo vệ ngươi, những lo lắng và băn khoăn của ngươi cứ để ta giải quyết.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, bên trong tẩm cung vẫn không có động tĩnh gì, Bao công công nhận ra điều gì đó, hạ khẩu lệnh, cho các cung nhân lui xuống hết.

Có thể ở lại Tử Thần điện hầu hạ bên người Hoàng thượng đều là những người kín miệng, tin được, mặc dù ở trong chỗ tối cũng có vài “đôi mắt” nhìn Chu Đường chằm chằm.

Tối nay, thời tiết thay đổi.

Bao công công thủ một đêm trước cửa tẩm cung của bệ hạ. Sáng hôm sau lâm triều, ông nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng đánh thức bệ hạ và Quốc sư đại nhân đang ôm nhau ngủ trên giường.

Một đêm này trôi qua, cung nhân ở Tử Thần điện đều biết, thời tiết thật sự đã thay đổi.

Quốc sư đại nhân ngủ lại.

Cung nhân hầu hạ bệ hạ rửa mặt tận mắt nhìn thấy trên giường bệ hạ có một người đàn ông khác, người mà bọn họ chẳng xa lạ – Quốc sư đại nhân.

Cho dù chăn giường hoàn toàn sạch sẽ, không có dấu vết hoan ái nhưng thân phận của Quốc sư đại nhân từ hôm nay trở đi sẽ không còn giống lúc trước nữa.

Cung nhân thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nhiều.

Chu Đường ra lệnh cho cung nhân ra gian ngoài hầu hắn rửa mặt, vội vàng ăn tạm ít đồ lót bụng, dặn dò không được đánh thức Quốc sư đại nhân, xong xuôi đâu đó mới đi cùng Bao công công lên triều.

Trước khi đi còn quay vào bên trong, chỉnh lại chăn cho Quốc sư đại nhân.

Cung nhân đứng chờ ngoài cửa, thẳng đến khi mặt trời lên cao Quốc sư đại nhân mới tỉnh lại.

Mà cung nhân cũng nhận được tin bệ hạ hạ triều, bắt đầu bày biện bữa sáng hoàn chỉnh.

Bệ hạ nói, chờ Quốc sư đại nhân tỉnh rồi dùng bữa cùng nhau.

Lạc Mộ tỉnh dậy trên long sàng của Chu Đường, có cảm giác xấu hổ và bất an, nhưng nhiều hơn là thỏa mãn và ngọt ngào.

Đêm qua Chu Đường ôm y, nhẹ giọng an ủi, kể về tình yêu và quyết tâm của hắn, lên kế hoạch cho tương lai hữu hạn của hai người.

Trao đổi trái tim với đối phương, nhận lại là sảng khoái và thỏa mãn.

Mặc kệ tương lai còn lại bao nhiêu, một đêm này được ôm người trong lòng chìm vào giấc ngủ, là ấm áp cực điểm, từ thân thể, trái tim đến linh hồn của y chưa từng được cảm nhận ấm áp như vậy.

Lạc Mộ trốn trong ổ chăn, ngửi mùi hương quen thuộc của Chu Đường, một hồi lâu sau mới mặt không đổi sắc ngồi dậy, cung nhân nghe thấy động tĩnh bên trong liền đi vào.

Chu Đường đã chuẩn bị y phục cho Lạc Mộ, y vừa mặc xong thì hắn đã quay lại.

Lạc Mộ mỉm cười chào hỏi, Chu Đường cũng cười, nắm lấy tay y, “Tạm ổn, rất ấm.”

Vẫn giống như những lần thử độ ấm của tay lúc trước, nhưng lần này giữa hai người lại quanh quẩn ý ngọt triền miên.

Cung nhân tự giác cúi thấp đầu xuống, ít nhìn, ít nói, làm tốt bổn phận của mình mới là cách sinh tồn tốt nhất trong cung.

Nửa tháng sau, cuối tháng ba, Lưu đại nhân phụ trách tuyển phi nhắc lại chuyện này trên triều một lần nữa.

Chu Đường hạ lệnh, đưa các vị nữ tử quan gia được chọn lần lượt tiến cung diện thánh, giao cho Lưu đại nhân sắp xếp chuẩn bị, phủ Nội vụ phối hợp xử lý.

Nhưng ngày kế tiếp, quan thuật sĩ phụ trách giờ lành trên Lãm Nguyệt đài hồi bẩm, quẻ tượng không cát, dự báo việc tuyển phi sẽ không thuận lợi.

Sau khi bệ hạ biết được, thỉnh Quốc sư đại nhân hỏi kính Khuy Thiên. Kính Khuy Thiên trả lời, hoàng đế Chu Đường, mệnh trung vô tử (không có con).

Thái Y viện thay phiên nhau bắt mạch cho bệ hạ, kết luận thân thể bệ hạ không có gì đáng ngại.

Triều thần uyển chuyển dò hỏi Quốc sư đại nhân liệu quẻ có sai không, nhưng mà Quốc sư đại nhân hỏi mãi, vẫn là kết luận mệnh trung vô tử.

Mấy ngày sau, trong cung có lời đồn, thực ra bệ hạ thích nam phong, đầu tháng ba có sủng hạnh một vị tiểu thái giám, từ đó về sau người này vẫn luôn ở trong Tử Thần điện “làm việc”.

Triều thần nhất thời cứng họng, khó trách… bệ hạ mệnh trung vô tử.

Nhưng vẫn có vài cận thần lén khuyên bệ hạ, thích nam phong cũng không sao, nhưng hẳn là phải cùng nữ tử… lưu lại huyết mạch hoàng thất mới là đại sự.

Bệ hạ không có phản hồi gì, mấy ngày sau ngài lại làm một hành động khiến triều thần trợn mắt há mồm.

Bệ hạ gọi bảy đứa con trai của ba vị hoàng huynh tiến cung, trực tiếp kiểm tra, cuối cùng giữ lại con trai thứ ba mới bảy tuổi của Đại hoàng tử tên là Chu Hành, đích trưởng tử 6 tuổi của Nhị hoàng tử tên Chu Giác.

Chu Đường nói thẳng, đây là hai người được chọn cho vị trí Thái tử.

Mặc kệ triều thần phản đối thế nào, Chu Đường vẫn đưa Chu Hành, Chu Giác sắp xếp vào cung, ra lệnh cho các thái phó dạy dỗ hai đứa trẻ.

Chu Đường không giống Cảnh Đế, tàn nhẫn có thừa mà trí tuệ không đủ, tuy hắn còn trẻ nhưng không vô năng, có thủ đoạn, có tiếp thu, có cả sự quyết đoán.

Chu Đường đăng cơ 8 năm, không chỉ ổn định triều chính mà còn đánh hạ Tề quốc, giúp Chu quốc thoát khỏi khốn cảnh, chậm rãi đi trên con đường phục hưng thịnh thế.

Trong triều đình, rất ít người dám công khai phản đối hắn. Nhờ có một vài vị quan tâm phúc làm phụ tá, Chu Đường cũng ít khi phạm sai lầm, là một minh quân khó gặp. Dưới sự nâng đỡ của Đường gia, hắn cũng nắm giữ binh quyền trong tay.

Đương nhiên, trong đó có không ít công lao của Quốc sư đại nhân.

Có thể nói, thích nam phong và mệnh trung vô tử là hai vết nhơ, đồng thời cũng là khuyết điểm của Chu Đường.

Vì vậy Chu Đường chưa từng đặt những chướng ngại vật mà Lạc Mộ băn khoăn vào trong mắt, hắn chỉ sợ Lạc Mộ không đồng ý, không dám.

Mà lo lắng của Lạc Mộ, càng để ý sẽ thấy càng không hoàn mỹ, y hi vọng Chu Đường sẽ không có bất kỳ một vết nhơ và khuyết điểm nào.

Nhưng Chu Hành, Chu Giác xuất hiện, trở thành người được chọn để làm Thái tử thì những vết nhơ và khuyết điểm này lại mờ nhạt đi rất nhiều, dường như không còn quan trọng nữa.

Nhưng dù vậy, Chu Đường chỉ có thể sủng hạnh tiểu thái giám, thậm chí là sủng hạnh nhiều nam tử khác, tuyệt không thể dan díu với Quốc sư đại nhân.

Bởi vì sủng hạnh những kẻ tôm tép râu ria và có tình ý với Quốc sư đại nhân – người có chung một nhịp thở với vận mệnh đất nước, là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù Lạc Mộ biết rõ bản lĩnh bói toán của mình sẽ không vì chuyện y yêu đương với ai mà chịu ảnh hưởng, nhưng y cũng không thể hủy hoại trăm năm danh vọng của Lạc thị, làm một Quốc sư đại nhân có vết nhơ, càng không thể làm cho Chu Đường trở thành một hôn quân không màng vận mệnh của Chu quốc, để cho bản thân mình trở thành lý do cho người đời sau công kích chỉ trích Chu Đường.

Vì vậy, mặc dù bọn họ ở bên nhau, nhưng vẫn phải giấu giếm.

Cung nhân ở Tử Thần điện đều là tâm phúc của Chu Đường nhưng cũng không thể đảm bảo hoàn toàn, hắn thẳng tay quét sạch lại một lượt, hai người ở cạnh nhau cũng khắc chế những cử chỉ thân mật, ngoại trừ đêm đầu tiên, Lạc Mộ không ngủ lại Tử Thần điện nữa, ngoại trừ lý do “thử độ ấm tay”, hai người cũng không làm hành động thân mật nào trước mặt cung nhân.

Khi Lạc Mộ ở bên cạnh Chu Đường, có cảm giác thời gian đang trôi chậm hơn.

Ví như lúc này, Chu Đường mời Quốc sư đại nhân đến Ngự Thư phòng “mật đàm chính vụ”.

Nhưng mà Quốc sư đại nhân lại ngồi thất thần bên cạnh, tay cầm kính Khuy Thiên.

Sủng hạnh tiểu thái giám là giả, nhưng mệnh trung vô tử lại là thật!!

Lạc Mộ không thể tin được, hỏi đi hỏi lại kính Khuy Thiên.

Chu Đường nhìn Lạc Mộ lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, bước đến ôm y từ phía sau, đánh giá kính Khuy Thiên trong tay y.

“Cái này có thể đọc thiên mệnh… nhìn cũng không có gì đặc biệt nhỉ?”

Kính Khuy Thiên là một tấm kính hình tròn, thân kính là đồng nguyên chất, nạm trên mặt kính là đồng sáng trong không giống kính bình thường, nhìn được rõ hơn.

Nếu không phải trên thân có khắc hoa văn phù chú phức tạp, ngoại trừ sáng hơn rõ hơn thì kính Khuy Thiên đúng là không có điểm nào đặc biệt.

Lạc Mộ lật lại kính Khuy Thiên, cười nói: “Ở trong mắt bệ hạ đương nhiên là không có gì đặc biệt, nhưng đằng sau có khắc phù văn, gia tộc Lạc thị cho đến nay vẫn không có ai có thể phá giải, có lẽ đây là ngọn nguồn giúp kính Khuy Thiên có thể đọc thiên mệnh.”

Chu Đường: “Lợi hại như vậy? Nhưng nó trong một chốc nói ta có mệnh vong quốc, lát sau lại nói ta là hoàng đế thịnh thế, cũng quá tùy tiện rồi đi, có lẽ kính Khuy Thiên này… không chuẩn hoàn toàn đâu.”

Lạc Mộ ngẩn người, một tia hoảng loạn xẹt qua trong mắt, việc mình dùng bản thân cải mệnh cho Chu Đường, hắn vĩnh viễn không nên biết mới tốt.

“Đó là vận mệnh của bệ hạ, không thể trách nó.”

Chu Đường vẫn chưa phát hiện ra khác thường của Lạc Mộ, “Là vậy à… Vậy ta mệnh trung vô tử cũng không thể trách nó.”

Lạc Mộ sững người, bây giờ mới nhận ra Chu Đường đang khuyên y đừng hoài nghi khả năng bói toán của mình có sai lầm mà để tâm vào những chuyện vụn vặt.

Đúng là không thể trách kính Khuy Thiên, nhưng y lại tự trách mình.

Lạc Mộ nói: “Trước đây, ta chưa từng hỏi qua nhân duyên con nối dõi cho bệ hạ.”

Lúc trước còn nhỏ, chưa tới lúc thích hợp, sau đó sợ hỏi ra kết quả lại bị đả kích nên không dám hỏi. Sau khi hai người ở bên nhau, để phối hợp với kế hoạch hoãn việc tuyển phi của Chu Đường, Lạc Mộ mới hỏi một quẻ này cho hắn, thật sự là mệnh trung vô tử.

Lạc Mộ sợ rằng do mình thay đổi mệnh cách của Chu Đường nên mới khiến hắn không có con.

“Vậy thì sao phải trách ngươi?” Chu Đường cọ cọ hôn lên má y, “Nói không chừng ngay từ đầu đã không có rồi.”

Chu Đường thân mật dụi dụi vào người Lạc Mộ, nói: “Ta nói rồi, mặc kệ là ngươi có đáp lại ta hay không, đời này của ta chỉ có một mình ngươi.”

Một khi đã như vậy, chính là mệnh trung vô tử.

Lạc Mộ nhìn thần sắc nghiêm túc của Chu Đường, đột nhiên cười rộ lên. Y đặt kính Khuy Thiên xuống, vươn tay giữ mặt Chu Đường, hôn lên môi hắn một cái.

Đúng vậy, ngay tại lúc y vươn tay với Chu Đường 5 tuổi, mệnh cách của Chu Đường đã thay đổi vì y, căn bản không liên quan gì đến tình yêu.

Lạc Mộ vuốt ve sườn mặt Chu Đường, nói: “Ngươi nói rất đúng, nguyên nhân ở ta, nhưng ta không tự trách, cũng không hối hận.”

Bởi vì đây là điều Chu Đường muốn, cũng là điều y muốn, là vận mệnh tốt nhất.

Chu Đường mỉm cười, nâng cằm Lạc Mộ lên, đảo khách thành chủ, môi lưỡi quấn quít.

*** Hết chương 8

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN