Khuyết Ấn. Quyển 1: Bắc Thành sụp đổ
Chương 1.4: Kết Giới Âm
Tôi choáng váng cố nhìn thứ đầy lông lá này là thứ gì. Ngang tầm mắt tôi là một con vật giống kỳ nhông nhưng to hơn rất nhiều, nó có cánh, nó vừa chạy, vừa bay, cứ vút lên vút xuống, khiến tôi chao đảo không xác định rõ hình thù của nó. Tôi lại đang bị úp xuống nên càng khó quan sát. Liếc nhìn sang xung quanh thì có vài người cũng bị vắt lên lưng thú như tôi, bộ dạng thê thảm luôn miệng kêu gào những âm thanh ma quái mà tôi nghe chẳng hiểu gì. Cưỡi trên những con thú này là những gã cao lớn mặc đồ như binh lính, có điều ai cũng đeo mặt nạ. Mặt nạ này nhìn như làm bằng đá, những chỗ hõm trên mặt nạ rất quỷ dị.
Tôi cố vịn lấy dây cương để ngóc đầu lên không thì tôi sẽ nôn ra mất. Cũng may gã này đặt tôi nằm úp, bộ đồ trùm kín người nên không bị nắng chiếu vào. Với tầm bay cao như này tôi sẽ bị đốt cháy thành bụi than chỉ trong chớp mắt.
Gã mang mặt nạ đá thấy tôi đang cố rướn lên liền túm lấy vai xoay người tôi lại, chưa kịp nhìn hắn bộ dạng gì thì cái thứ chất lỏng sền sệt tanh ngòm trong cổ họng tôi đã phun thẳng vào mặt hắn. Qua lớp mặt nạ tôi thấy rõ ánh mắt hắn quắm lại tối sầm. Tôi thầm ước sao máu tôi không bắn nhiều hơn một chút cho mù luôn đôi mắt hung tợn đó đi.
Nào ngờ hắn lại bỏ qua bộ mặt gian ác của tôi mà nhấc bàn tay còn cắm nguyên mũi tên của tôi lên xem xét, điệu bộ rất suy tính. Không lẽ mũi tên này lại có gì đáng giá?
Cổ tay bị gãy còn chưa liền đã bị hắn nắm chặt đau điếng làm tôi hét lên thất thanh. Hắn không buông tay mà còn gằn giọng tra khảo: “Mũi tên này là của An Vương Phi, làm sao một kẻ nô lệ bỏ trốn như ngươi lại trúng tên? Ngươi không phải là trong đám nô lệ kia?”
“Chắc chắn ta không phải.” Tôi thều thào, mặt mếu máo đến thảm.
Định gom thêm vài câu rủa xả nhưng thứ dịch tanh tanh kia lại được thể trào ra chặn hết mọi lời vàng ngọc của tôi lại. Tôi không chắc cảm giác mình có nhầm không khi hắn khẽ thả lỏng cho tôi được ngồi thoải mái hơn, nhưng tôi không trụ được thành ra ngả luôn vào lòng gã mà mê man. Trong lúc chưa vô thức, tôi thấy hắn không hất mình ra mà còn giữ cho thân thể không bị trượt xuống, cứ như đang che chở cho thứ gì đó mong manh vậy. Chắc là tôi choáng váng quá nên gặp ảo giác rồi, đây không phải sự thật.
Tôi lịm đi rất lâu sau mới tỉnh lại, nếu biết tỉnh lại mà phải chịu cảnh này thì tôi thà không tỉnh lại còn hơn, nhất quyết là chịu banh xác dưới vực.
Đập vào mắt tôi là cảnh tượng kinh hoàng. Những người bị bắt giống tôi đều bị trói và treo ngược lên trên xà cao, vẻ mặt ai nấy đều hoảng hốt quỷ dị. Bên dưới không có bẫy, không có gì chứng tỏ chỉ cần họ rơi xuống là sẽ nhận cái chết vô cùng khủng khiếp, xung quanh cũng không có người canh gác, không có dụng cụ tra khảo, không có xà lim như trên phim, chỉ đơn giản là họ bị treo ngược cách nhau từng quãng. Còn tôi thì bị trói vào một góc. Thật may là không bị treo ngược, chứ không chắc cả ruột gan tôi đều trôi ra ngoài hết.
Có lẽ vì tôi đang bị thương nặng nên mới được đặc cách không bị treo ngược lên như vậy. Bàn tay gãy không thể cử động với mũi tên ác hiểm đã được đắp thuốc cầm máu và được trị thương một cách thần bí nào đó mà tôi không hề có cảm giác đã từng có một lỗ thủng không nhỏ tồn tại ở đó.
Nghĩ đến bàn tay bị mũi tên xuyên qua lòng tôi lại hoang mang không biết giờ này Dương Dương thế nào rồi, còn sống hay đã chết? Nhưng chết trong tư thế bị gã đồ tể đó ôm chặt cứng như vậy thật không thoải mái. Có chết chắc anh ta cũng không thể nhắm mắt được.
Nơi này không biết là nơi nào mà lại nguy hiểm muôn trùng như vậy, tôi toàn gặp phải những chuyện kỳ lạ. Từ khi bị kéo đến đây tôi chỉ quen có mỗi Dương Dương, anh ta chăm sóc tôi chu đáo như thế, dù tôi có mất phương hướng đến bất cần nhưng cũng không thể gạt anh ra khỏi tâm trí. Vốn mọi thứ rất mơ hồ, tôi cũng không muốn giải đáp nữa thì giờ lại càng muốn tất cả rõ ràng để ra khỏi đây. Rốt cuộc cơ thể này bao giờ mới chịu hồi phục? Tôi nhất định phải đi tìm Dương Dương.
Tôi bất lực, lòng thầm than vãn; sức mạnh của tôi tại sao lại bị mất hết, sao lại biến tôi trở thành kẻ tồn tại như bóng ma vật vờ như này chứ? Nghĩ đến đây trong lòng bao uất ức như dâng trào khiến tôi hét vang phòng giam.
Chưa đủ, tôi bắt đầu cực lực gào rú. Cũng không biết đã gào thét những gì, tôi cứ thỏa sức trút giận. Nhưng lạ thay những người bị treo trên kia đều không hề phản ứng. Họ chỉ im lìm trong gian phòng mập mờ ánh sáng, cứ như lũ dơi đang ngủ đông vậy.
Tôi không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều chết hết rồi?
Tôi cố nhìn kĩ họ, biểu cảm đó rõ ràng họ chưa chết, chỉ là tướng ngủ kia rất quỷ dị mà thôi. Tôi không hiểu, họ đã thành ra thế rồi còn treo họ lên đó làm gì?
Tôi lưỡng lự một lúc rồi lăn ra đất, vì bị trói chặt nên chỉ có thể trườn như con sâu đo, nhích từng chút một từng chút một tiến đến chỗ người bị treo gần nhất. Tôi chỉ có thể quan sát rõ hơn một chút thôi nhưng cũng không khám phá được điều gì. Tôi tiếp tục lăn ngang, lăn dọc, góc này góc khác, rồi cố gọi từng người nhưng không một ai có phản ứng.
Họ thực sự là đang ngủ. Ngủ rất sâu. Nhưng hơi thở của họ chậm quá, đến gấu ngủ đông cũng không có hơi thở chậm như vậy. Tôi lại lăn sang góc khác xem xét. Do vận động khó khăn khiến cơ thể tôi phản ứng lại, cơn đau từ những vết thương cũ mới đan xen vào nhau đang tấn công từng giác quan khiến tôi rít nhẹ một tiếng.
Lăn đến một góc khá kín đáo tôi chợt thấy một ánh mắt chòng chọc lóe sáng. Cảm giác rùng mình dội lên tận óc tôi. Vừa nãy chắc chắn tôi đã xem xét cả gian phòng, không có ai thức cả, tất cả đều im lìm, sao tự nhiên lại xuất hiện ánh mắt sắc lạnh đó chứ? Ánh nhìn đó ở đâu ra và từ lúc nào xuất hiện được?
Tôi đánh liều cố trườn qua chỗ có ánh mắt kỳ lại đó, càng đến gần càng thấy rõ hơi thở người này hoàn toàn khác những kẻ ngủ đông kia. Không chậm không nhanh, bình ổn đến phát sợ. Tiến đến gần hơn thì bỗng kẻ đó cất tiếng: “Trong kết giới Âm mà cô vẫn tỉnh táo được như vậy thì quả không bình thường.”
Kết giới? Kết giới đâu ra, chỉ là trong gian phòng giam thôi mà? Kết giới Âm là cái quái gì?
Lòng tôi hỗn loạn không hiểu nổi, chẳng lẽ những người kia bất động như vậy là do kết giới này gây ra, kẻ nào lại phát minh ra thứ giam cầm kinh khủng như thế này chứ? Lòng chất chứa đầy suy nghĩ nhưng tôi không dám nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn kẻ vừa nói, nhìn rất lâu nhưng vì hắn núp quá kín đáo trong góc khuất nên không nhìn được hết.
“Cô không phải trong số bọn họ?” Hắn lại hỏi.
Tôi à lên một tiếng khi nhận ra cái giọng này, thì ra đó là gã đã bắt tôi về đây. Rốt cuộc hắn là ai, sao lại đưa tôi đến nơi này để làm gì? Cả những người kia nữa, hắn bắt họ về đây rồi treo ngược lên như thế với mục đích gì, lại còn bí mật đứng trong bóng tối canh chừng như thế nữa?
Bộ đồ đen trên người tôi lúc này thật sự rất hoàn hảo, toàn thân có lẽ chỉ lộ ra có gần hai phần ba khuôn mặt, đến cả mắt thì đối phương cũng không nhìn rõ được nếu không đến gần. Quả thực nó che đậy rất hoàn hảo cho tôi, có lẽ chính gã cũng không biết vẻ mặt tôi đang lộ liễu đầy suy tính.
Nếu như trước đây trong tình huống tương tự có lẽ tôi sẽ giả vờ ngu ngơ, không thèm phản ứng, cứ để đối phương phải lại gần thăm dò, rồi tôi sẽ bất thình lình bật dậy húc cho đối phương một cú vào mặt, sau đó cắn cho đến chết, như con quỷ khát máu vậy. Nhưng tình huống này thì rõ ràng là không thể, tôi đã bị thương rất nặng và bị mất hết năng lực, chưa kể còn mới bị rơi từ vách núi xuống, và giờ đang bị trói trong kết giới.
Hắn cũng rất cảnh giác, chẳng thèm lại gần để tôi có cơ hội ủ mưu với hắn.
“Cô tại sao lại ở đó?” Giọng hắn vang lên trầm ổn, rất bình thản, không có vẻ gì là ăn nhập với suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
“Bị rơi từ vách núi xuống.” Tôi thành thật nhưng khẩu khí lại rất ương ngạnh.
Hắn đột nhiên rời khỏi vị trí ẩn núp lao vụt xuống trước mặt tôi, rất nhanh bàn tay to khỏe của hắn bóp chặt lấy mặt tôi, sừng sổ nhìn vào mắt tôi như muốn nạt nộ rằng tôi đừng hòng lừa hắn, rơi từ trên vách núi xuống không thể còn bộ mặt ngang bướng thách thức như tôi được. Lần đầu tôi nhìn rõ gương mặt hắn, với khoảng cách gần như này hắn cũng nhìn rõ ánh mắt tôi. Hắn bóp cằm tôi rất mạnh, điệu bộ gằm ghè dò xét, lông mày quắm lại. Tôi đến cái nhíu mày cũng không có mà ương bướng nhìn lại, để kệ hắn thăm dò. Muốn thi gan với tôi sao, tôi theo hắn đến cùng.
Không biết hắn đã thấy được sự thật trong mắt tôi, hay là vừa nghĩ ra điều gì đó, hắn dần nới lỏng tay, nhưng chưa buông ra.
“Khoảng cách từ vách núi tới chỗ cô nằm rất xa, cô không thể ngã xuống rồi còn nguyên vẹn mà lăn lộn tới tận chỗ ta được.”
“Vậy anh nói xem sao tôi lại ở đó. Điều này chính tôi còn không rõ, tôi cũng thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra nữa là.”
“Lẽ nào cô có phép?” Hắn nói nhưng ngay lập tức phủ nhận: “Nếu cô có phép thì kết giới Âm này không thể không phát hiện ra. Có ai đó đã dùng phép đưa cô từ vách núi đến chỗ đó. Đủ năng lực di chuyển được cô như vậy mà còn toàn vẹn thì chỉ có thể là người tộc Tiên, và người đó phải rất mạnh. Cô có quan hệ thế nào với tộc Tiên? Từ lâu không ai trong số họ rời thành An Tôn.”
Gã này nói một hồi mà tôi cứ ù ù cả đi. Cái gì mà năng lực di chuyển? Cái gì mà tộc Tiên? Lại còn thành An Tôn. Sao hắn có thể suy luận nhanh chóng được như vậy, đầu óc nhạy bén hơn cả thám tử. Tôi là người trong cuộc còn không biết cái gì xảy ra mà hắn lại nói như chứng kiến tận mắt vậy. Nói như hắn thì ai đã dùng phép thuật đưa tôi thoát khỏi vách núi mà hạ cánh an toàn ở chỗ đó? Lúc rơi xuống như thế tôi đâu có thấy gì khác thường. Chỉ có Dương Dương và gã sát thủ đó rơi cùng phía trên rồi đột nhiên biến mất. Chẳng lẽ khoảnh khắc đó là phép thuật xảy ra? Là ai đã cứu tôi và bằng cách nào?
Đúng rồi, chỉ có thể là Dương Dương.
Khi ấy, Dương Dương cố gắng vươn tay về phía tôi, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi… khiến tôi biến mất trong tích tắc… kiểu như một loại phép thuật hô biến.
Gã này nói chỉ có người tộc Tiên mới làm được việc đó, chẳng lẽ Dương Dương đúng là người tộc Tiên? Cũng hợp lý rồi, lúc ở trên đồi hoa Bách Mộc Thảo, Dương Dương bảo tôi là người tộc Tiên vì tóc tôi màu ánh kim, tóc anh cũng màu ánh kim, vậy, đặc điểm người tộc Tiên là tóc ánh kim.
Trời ạ, nếu anh giỏi vậy sao không tìm nơi thần tiên hơn cho tôi hạ cánh cơ chứ, lại để tôi rơi vào tay gã mặt lạnh thô bạo này.
Tôi không ngừng oán thán trong lòng.
“Người tộc Tiên cứu cô mà cô lại bị trúng tên của An Vương Phi. Chuyện này thật kì lạ. Cô thực ra là ai?”
“Sao anh biết đó là mũi tên của An Phi gì gì đó, có ai đi ám sát lại ghi tên lên ám khí chứ?” Tôi hỏi câu hỏi chẳng ăn nhập với hắn.
“Hừm, làm sao mà không nhận ra được, cô không có phép thuật thì tại sao lại bị An Vương Phi ám hại?” Hắn lại tra hỏi.
Tôi cười khổ, chẳng lẽ lại nói tôi là ác quỷ đội lốt người bị lôi đến đây. Giết người thì tôi chưa dám nhưng sát sinh thì vô số, uống máu người chết cũng có, đủ thứ kinh khủng cũng đã làm, đã biết, nhưng giờ tôi còn chẳng biết gì thì nói sao mới phải đây.
Nói như hắn thì thực ra kẻ bị truy sát không phải tôi mà là Dương Dương. Sao cái bà An Vương Phi gì đó lại muốn giết người tốt như Dương Dương? Ở đâu người tốt cũng cứ bị đe dọa là sao, thế giới của tôi đã vậy, nơi kỳ bí này cũng nhiễu nhương thế. Dương Dương à, anh thực ra là ai vậy? Anh đã làm gì mà để người ta phải truy sát chứ? Anh giờ ra sao rồi? Liệu có bình an không?
Càng nghĩ tôi càng sốt ruột.
Thấy bộ dạng vô tình không chịu hợp tác của tôi, hắn bực dọc bỏ đi. Hắn có hỏi thêm nữa thì tôi cũng có biết gì hơn hắn đâu. Có nói cho hắn tôi đi cùng Dương Dương rồi mới thành thế này cũng chẳng giải quyết được gì nên tôi đành im lặng, lòng bộn bề lo lắng cho sự sống chết của Dương Dương.
Hắn bỏ tôi ở đó vài ngày. Tôi cũng chẳng buồn kêu gào nữa, cứ ngoan ngoãn nằm đó chờ đợi. Ngoài việc lăn lông lốc trong gian phòng giam quái quỷ này tôi cũng chẳng làm được gì. Mấy người kia vẫn cứ bất động không ai chịu nói chuyện với tôi, tình cảnh này khiến tôi thật buồn chán. Chỉ mới mấy ngày nhưng tôi phải công nhận đây là cách tra tấn tinh thần rất kinh khủng.
*LND*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!