Khuyết Ấn. Quyển 1: Bắc Thành sụp đổ - Chương 4.2: Đằng sau lớp mặt nạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Khuyết Ấn. Quyển 1: Bắc Thành sụp đổ


Chương 4.2: Đằng sau lớp mặt nạ


Lý Nhật Du

Tôi quan sát thật kỹ, tôi khẳng định Vương tử chính là một trong hai gương mặt xuất hiện lúc tôi bị tai nạn và đã đưa tôi đến đây. Lúc ấy tôi đạp hai người tránh khỏi chiếc xe tải hung thần, một người hoàn toàn mất thăng bằng, người còn lại chắc chắn là Vương tử, và, chỉ có Vương tử đã dùng pháp lực dịch chuyển tôi ngay lúc tôi bị hất văng lên. Tuy Vương tử không kịp cứu tôi nhưng đã vô tình kéo tôi tới nơi này. Tôi thầm rủa cái pháp lực hỏng chết tiệt đã xảy ra khi đó, và cả mớ phiền phức tôi phải chịu bây giờ.

Nhưng thật kỳ lạ, lúc đó mắt Vương tử vẫn nhìn được. Anh nhìn thấy tôi rồi hô to gọi tên người kia… Lẽ nào sau pháp lực hỏng anh ấy mới bị mù? Không lẽ do lúc đó anh cố dùng pháp lực dịch chuyển tôi nên mới bị mù? Ngô Thông nói phép dịch chuyển rất khó, không cẩn thận có thể gây thương tích cho chính mình, đừng nói là dịch chuyển cả ba người cùng lúc. Nhưng cái thứ có sức nóng khủng khiếp phóng vào người tôi là từ đâu ra?

Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, điều tưởng như không thể đã xảy ra và kết quả là sự có mặt bất đắc dĩ của tôi – một loại pháp lực hỏng.

Mọi chuyện xảy ra với Vương tử khi ấy và việc đột ngột xuất hiện ở chỗ tôi phải chăng là cùng thời điểm – đêm xảy ra biến cố ở Bắc Thành?

Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì? Tại sao hai người họ có thể đưa tôi tới đây?

Tôi có quá nhiều câu hỏi cần giải đáp, không thể chờ đợi thêm nữa, nếu không phải Vương tử thì có lẽ chẳng ai giải thích được cái mớ hỗn độn này cho thỏa đáng. Nhìn gương mặt đang mê mệt mà bọn họ gọi là ác quỷ đây tôi thấy một điểm cũng không giống. Điều thấy được từ gương mặt này có chăng chỉ là nỗi cô đơn và tổn thương mà thôi…

Tôi bất giác hôn nhẹ lên má Vương tử, trong khoảnh khắc động lòng trắc ẩn, chỉ như lời cầu chúc anh bình yên và mau mau tỉnh lại. Trớ trêu thay hành động vừa rồi của tôi đã bị Tiên nữ nhìn thấy. Tôi ngỡ ngàng khi gương mặt thánh thiện của cô ta bỗng chốc biến thành ma nữ, chất chứa đầy chướng khí. Xong rồi, người luôn đóng vai ác là tôi đã gặp phải đối thủ.

“Ta đã nói ngươi không được lại gần Anh Nhi rồi mà.” Tiên nữ gầm lên giận dữ.

Tôi không nghĩ khi Tiên nổi giận lại có bộ dạng này. Cuối cùng thì cô ta cũng chịu tháo cái mặt nạ giả tạo của mình. Tôi cứ đứng im nhìn. Tôi muốn đợi, đợi mặt nạ Tiên nữ của cô ta vỡ vụn. Trong lòng thầm rủa tên Ngô Thông chết tiệt lúc này ở đâu cơ chứ.

“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi đồ man di, chỉ vì ngươi mà Anh Nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh, ngươi không chỉ lấy Trùng Chi Độc ra, ngươi đã làm gì huynh ấy?”

Tôi khá bất ngờ khi Tiên nữ nghĩ tôi tệ hại tới mức ấy, thành ra toàn thân chỉ còn biết cứng ngắc.

Tôi vẫn im lặng chờ đợi, tuyệt nhiên không phản ứng gì. Tiên nữ càng nôn nóng: “Ngươi đã hạ độc Anh Nhi, lúc đó con trùng cắn ngươi còn bị chết, ngươi rốt cuộc là thứ phù thủy gì?”

“Tôi có hạ độc hắn thì liên quan gì đến cô chứ, nhìn bộ dạng Tiên nữ hóa thành Yêu tinh của cô kìa. Cô thích anh ta à? Anh ta sẽ không thích bộ dạng này của cô đâu.” Tôi cười khẩy.

“Ta không thích huynh ấy. Ta… không… thích.” Tiên nữ giọng run run, thần sắc tối sầm.

“Không thích sao cô còn ghen tức như thế? Tôi chỉ… hôn má anh ta thôi mà.” Tôi thầm nghĩ đã là phù thủy thì làm cho chót vậy, đóng vai kẻ ác luôn khiến tôi thấy rất thú vị. Nhìn bộ mặt càng lúc thêm tối sầm của Tiên nữ tôi càng thêm hào hứng.

“Im đi! Ta sẽ không thích người yêu của tỷ tỷ, cũng là người đã hại chết tỷ tỷ ta, thứ tình cảm đó thật đáng nguyền rủa.” Tiên nữ gào khóc thảm thiết.

Tôi ớ hết cả người. Thế này là sao nhỉ? Người yêu của chị gái, người hại chết chị gái Tiên nữ là Vương tử Anh Nhi… Chị gái Tiên nữ ở đây, nhân vật thứ ba này là ai vậy?

Suy luận một lúc tôi mới thấy đáp án phù hợp nhất là cô Quận chúa Ngô Thông đã nhắc tới… chỉ có thể là cô pháp sư đó thôi. Trước đây lúc ở cung Tinh Ngư Vương tử thường ngồi ngẩn ra suy tư về ai đó, khi tôi hỏi anh cũng có kể qua cho tôi về Quận chúa Thu Sa. Lúc ấy tôi hoàn toàn không để ý vì Vương tử không còn nhớ gì nhiều nên kể chuyện rất mông lung, nhưng giờ nghĩ lại thì cơ hồ đã hiểu ra.

Vương tử nói cô Quận chúa ấy rất xinh đẹp, lương thiện, trong sáng, bản lĩnh và quyết đoán, cô ấy là pháp sư mạnh nhất Bắc Thành. Quận chúa còn trẻ mà đã tự đi khắp nơi học hỏi tu luyện pháp lực cứu chúng sinh. Đến khi gặp Vương Tử, cô ấy đã ở lại bên cạnh để giúp anh ta và cùng anh ta tu luyện. Giờ thì cô ấy đã chết không rõ nguyên nhân, em gái cô ấy lại yêu kẻ bị nghi là giết hại chị gái mình. Đây sao giống bi kịch vậy.

Tôi nhìn Tiên nữ thương hại, cô ta có là Tiên thì cũng là nạn nhân của số phận. Vương tử đã rất tốt với cô ta, cô ta hận anh nhưng rồi lại yêu, yêu rồi lại càng hận bản thân mình, dù thế nào thì cô ta cũng muôn phần khổ tâm và dằn vặt.

Nhìn vẻ mặt thông cảm của tôi Tiên nữ lại thấy không thoải mái, biểu cảm càng bất mãn hơn. Nhìn tôi đâu có giống đang cười nhạo cô ta, lẽ nào mặt tôi lại đạo đức giả thế? Nhưng cô ta lại cho rằng, mà không, chắc chắn cô ta nghĩ rằng tôi đang cười nhạo cô ta. Tôi không còn sức nữa rồi. Lúc này, tôi không thể chống đỡ lại nếu Tiên nữ ra tay. Tôi bất lực đứng im, Tiên nữ muốn làm gì thì cứ bơi vào đây, dù sao tôi cũng không thể chết dễ dàng như con người.

Điều đáng kinh ngạc là Tiên nữ lại không ra tay với tôi, cô ta tự ra tay với chính mình.

Bất thình lình, Tiên nữ tự lao vào cái cột cũ xì, sần sùi gần đó. Cô ta đập đầu rất mạnh vào cột, với cú va chạm này chắc phải đau lắm, một loáng đầu cô ta chảy đầy máu. Tôi còn chưa hiểu Tiên nữ định diễn trò gì thì cô ta hô hoán ầm ĩ lên, nói tôi đẩy cô ta, mưu hại cô ta. Hỏng rồi, tôi nghe tiếng mặt nạ thiên thần của cô ta vỡ vụn, trong lòng không khỏi thầm than. Lòng trắc ẩn có khi là tốt bột phát có khi là xấu xa đến tàn khốc, là ác quỷ lẩn khuất trong góc tối mỗi người, Tiên nữ sẽ phải chịu sự tra tấn dày vò lương tâm.

Nhìn vở kịch Tiên nữ đang diễn khiến tôi cười điên dại như bị ma làm. Phải công nhận lúc ấy điệu cười của tôi vô cùng ma quái.

(…)

Bên ngoài có tiếng bước chân rất đông người chạy tới. Tôi chẳng hề sợ hãi quay sang nhìn Tiên nữ bình thản nói: “Một khi đã thành ác quỷ cô không thể trở lại thành thần tiên được nữa đâu. Cô nói yêu Vương tử mà lại không tin anh ấy, cô thực sự nghĩ Anh Nhi đã sát hại Quận chúa với cái bộ dạng đáng thương đó à? Cô không xứng đáng với Anh Nhi, anh ấy dù có là ác quỷ thì cũng tử tế hơn loại Tiên nữ như cô nhiều.”

Tôi muốn kiếm thật nhiều từ ngữ khó nghe khiến cho cô ta phải nhức nhối trong lòng. Thấy bộ mặt đờ đẫn đó là tôi hiểu mình đã nói trúng tim đen của cô ta. Tôi cười nhạt quay đi, tôi hiểu cảm giác đó lắm, tôi đã nếm trải nó hàng mấy thế kỉ rồi, tuy có cố gắng tu dưỡng thay đổi, nhưng thẳm sâu trong tôi vẫn có ác quỷ.

Quân binh và người trong thành kéo tới rất đông, cả Ngô Thông giờ mới chịu xuất hiện, chẳng mấy chốc họ đã đứng đầy đỉnh tháp, vẻ mặt ai nấy đều hung dữ. Thấy tình cảnh Tiên nữ như vậy Ngô Thông ném cho tôi ánh nhìn căm giận, chắc muốn lao tới ăn sống nuốt tươi tôi lắm. Tiên nữ thì cứ lảo đảo choáng váng, lăn lộn ngất lên ngất xuống trong lòng hắn, cô ta cũng giảo hoạt thật. Tôi càng cười lớn. Bọn họ lao vào đánh đập tôi, liên hồi những đòn gậy giáng xuống, tôi cũng không còn sức để giãy giụa chứ đừng nói là phản kháng, cảm giác đau buốt của con người thuần túy lan tỏa khắp thân thể.

Tôi nghe trong thanh âm hỗn tạp tiếng “ma nữ” đó kêu họ dừng lại, trừng phạt thế là đủ rồi. Cô ta đang giả bộ thiên thần cứu nhân độ thế hay thực sự muốn tha cho tôi? Tôi thầm mỉa mai trong lòng. Dù cô có đang thật lòng hay giả dối thì cái mặt nạ thiên thần của cô cũng vỡ rồi, có ra vẻ từ bi thì cũng thế thôi, những người tin tưởng và hết mực bảo vệ cô ta sẽ không đời nào tha cho kẻ ám muội như tôi. Tôi bị đánh đến tối tăm mặt mũi.

Lúc sau bọn họ hò nhau kéo tôi rời khỏi đỉnh tháp, vừa đi vừa bàn nhau cách xử lý tôi. Lê lết như kẻ tù tội qua hàng trăm bậc thang khiến tôi thực khổ sở, đã đau lại càng mất sức. Khi vừa rời khỏi tháp ra đến quảng trường, một thị vệ chạy tới thông báo lệnh hành hình. Họ còn nói thêm gì đó với nhau rồi lập tức đưa tôi ra pháp trường hành hình. Sau đó tôi biết hình phạt dành cho mình là bị chặt tay. Cả đoạn đường sau đó tôi liên tục phải nghe rất nhiều giọng nói nhiễu nhương, vang lên đầy oán thán, cứ như tôi đã hại chính bản thân những con người đó vậy.

Tôi choáng váng vì bị ngấm đòn, trong lúc mơ mơ hồ hồ tôi vẫn kịp nhìn thấy bộ mặt thiên thần kia hốt hoảng sợ hãi túm lấy Ngô Thông để có thể đứng được. Không phải là nụ cười nham hiểm mà tôi mong đợi. Lòng thầm nghĩ, cô tưởng biến thành ác quỷ dễ lắm sao, cô chỉ đơn giản là kẻ yếu đuối không chiến thắng được những tà tâm lẩn khuất trong con người mình mà thôi, cô thật đáng thương. Tôi nghĩ đến Dương Dương và thầm gọi tên anh. Dương Dương là thứ duy nhất phát sáng chiếu trên con đường u tối của tôi.

Khung cảnh Dương Dương nằm tựa gốc cây toàn thân phát sáng hiện lên trước mắt tôi, trong lòng tôi vang lên một chuỗi câu lặp đi lặp lại: “Cứu em với, Dương Dương!”

Đây là lần đầu tiên tôi kêu cứu, cũng là lần cuối cùng.

Tôi bị lôi đến pháp trường khi trời đã lên cao, cả pháp trường đều phơi bày ngoài nắng. Thứ bây giờ khiến tôi lo lắng không phải bàn tay tôi có bị chặt hay không mà là thứ ánh sáng hủy diệt trên kia. Từ khi có thể nhận biết trên cõi đời này thì ánh nắng là kẻ thù không đội trời chung với tôi. Kể cả khi bị kéo tới thế giới này lâu như vậy tôi cũng chưa lần nào lộ da thịt khỏi lớp áo choàng. Ngay khi cánh tay tôi bị lôi ra khỏi lớp áo choàng thì thứ ánh sáng đáng sợ đó sẽ thiêu đốt nó thành tro bụi chỉ trong tích tắc chứ đừng nói còn kịp để họ chặt. Và rồi, vì hoảng sợ, bọn họ sẽ lột áo choàng của tôi ra, toàn thân tôi lập tức cháy xèo xèo, bốc hơi nhanh chóng. Họ sẽ không kịp biết thân thế thật sự của tôi, một Ma cà rồng đã sống hàng mấy thế kỉ.

Mấy thế kỷ qua tôi đã luyện được đến mức hầu như không cần uống máu, tuy không mạnh so với các Ma cà rồng thuần chủng khác nhưng tôi vẫn có khả năng bất tử, và thứ nguy hiểm nhất với tôi chính là ánh nắng mặt trời. Đến thế giới này tôi bị biến thành con người bình thường, không còn một chút khả năng nào của Ma cà rồng, nhưng, cái chết vì bị nắng thiêu đốt thì khó mà tránh.

Nghĩ đến đây toàn thân tôi đã nóng ran. Trong lớp áo choàng tôi cảm thấy thân thể mình như đang bốc khói. Dương Dương có ngạc nhiên khi biết tôi là ác quỷ không nhỉ, anh ấy biết tôi rất sợ nắng và sẽ không bao giờ biết được tại sao lại thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN