Khuyết
Chương 1 :
Mưa xuân lướt qua, gột rửa trời không. Mưa tấu lên hỉ khúc đầu mùa, rả rít rung động cảnh vật mờ ảo, mông lung rồi trút giọt cuối cùng sau rặng liễu uỷ mị.
Bên cạnh một đình viện bỏ hoang, hai nhân ảnh mờ mờ ảo ảo như tranh tình quấn quýt.
Chàng một thân tuấn mỹ hơn người. Ánh mắt xẹt qua tia lạnh lùng khó đoán, không che dấu bản tính mạnh mẽ, cương nghị.
Nàng ở trước mặt cúi đầu không rõ biểu tình. Y phục trắng như tuyết uyển chuyển tung bay.
Trời đất sinh sôi, nam nữ tình ý, phong cảnh tình chàng ý thiếp này khiến người ta ngỡ rằng đang trong mộng cảnh. Cho đến khi….
Vị cô nương bất ngờ tung cướp đá vào hạ bộ của hắn !
” A ! ” Biểu cảm đau đớn hiếm hoi trên khuôn mặt ngàn năm bất biến của vị thiếu niên, hắn lập tức buông hai tay đang giữ tiểu cô nương, chụp nơi ” trọng thương ” khuỵ ” bịch ” một tiếng tại chỗ, hung hăng trừng người nào đã sớm dùng tốc độ ánh sáng nhảy cách hắn một trượng, bộ dáng còn trông rất hả hê .
Bạch y nữ thoát được gọng kiềm, thở dốc vài hơi liền bày tư thế hếch cằm , chống nạnh , cùi không sợ lở chỉ hắn sản giọng :
“Tên hái hoa đạo tặc mặt liệt kia nghe cho rõ ! Nam nhi trai tráng cao to , khỏe mạnh lại đi làm loại chuyện bất lương này ta thấy hổ thẹn thay giùm phụ mẫu ngươi , mụ đẻ của ngươi , bản thân ngươi, giang sơn tổ quốc,…chậc chậc, ta xem ngươi bộ dạng không tệ, bất quá, cũng đủ điều kiện làm nam kỹ…khụ… Ý ta là sỹ tử. Ngoài ra , mặt liệt ngươi hành nghề thực thiếu tâm huyết, vì trái tim rộng lượng như Bồ Tác , ta khuyên ngươi hằng ngày nên dùng vài canh giờ luyện cơ mặt, tìm vài vị ” cao nhân ” tầm sư biểu tình thế nào mới thực bỉ ổi, nếu quá nan giải thì dứt khoát úp mặt vô tổ ong , ít nhiều cái mặt sưng húp cũng phù hợp với nghiệp vụ của ngươi hơn, sau này mã đáo thành công phải nhớ công lão nương ta đó . Còn điều cuối cùng quan trọng nhất …”
Nàng dùng tay chỉ mũi mình, dữ tợn hét lớn :
“Nhìn cho kỹ lão nương ! Còn lần sau nữa bà nhất định thiến !!!!”
Bộc phát xong liền co cẳng hướng làn mưa chạy trối chết, hoàn toàn khác hẳn khí thế hùng hổ khi nãy.
Đùa ai chứ !
Ta cùng hắn giao chiến dùng đầu ngón chân cũng đoán được tỷ lệ chiến thắng bằng không.
Mấy canh giờ qua nàng căn bản đã được khảo nghiệm cái gọi là ” khinh công trác tuyệt “, bị biến thành bao tải vác trên vai nhảy lên nhảy xuống , phô trương xoay mấy vòng , đã thế tên mặt liệt đặc biệt đem việc đứng trên cổ thụ cao chục thước …rơi tự do làm tiêu khiển .Nàng không sợ độ cao cũng bị hắn dọa đến tim ngừng đập mấy lần , lục phũ ngũ tạng đảo lộn, nôn khan mật xanh mật vàng.
Với bi phẫn cuồn cuộn sôi sục và nhằm đảm bảo tương lai không bị tên “mất nhận thức về độ cao” hại chết . Phải đứng lên ! Vì độc lập ! Phải đứng lên ! Đứng lên !
Vận dụng tối đa số nơ ron thiếu hụt của ta kết hợp với kỹ năng mặt dày vô sỉ, đồng chí Tiểu Điền đã cách mạng thành công !
Cái tên thoạt võ công đầy mình đụng lão nương chỉ là hạng tép riu thôi. Hahaha
Nhưng sự thật chứng minh nàng vui quá hoá buồn rồi , hưởng thụ độc lập chưa được bao lâu liền giác ra một trọng điểm …
Ta , ta lạc rồi !
Thánh thần , Phật Tổ , Chúa Jesu , Đức mẹ đồng trinh ơi …
” Ta không biết đường a a a !!!” Tiểu Điền phủ phục xuống đất , bạch y nhăn nhúm đã nhuộm thành màu nâu bùn đất, tóc tai lộn xộn bết lên mặt như những con rắn đen nhánh, ở nơi khỉ ho chưa xác định kết hợp với phong cảnh mịt mù càng tăng thêm sự thê lương, u oán. Mà vị nào đó vô cùng hợp thời không ngừng phát ra thanh âm than trời trách đất hệt như vọng từ âm ti, nước mũi hoà lẫn nước mưa nhày nhụa khắp mặt, thành công hoá thân thành nữ quỷ khóc oán.
Phía xa xa xuyên qua làn mưa lạnh lẽo , một đôi con ngươi sắt bén gắp gao nhìn thân ảnh đang dần phong hoá, sát khí nồng đượm.
———–
Khí tức băng hàn xộc vào mũi, hung hăng xâm nhập từng tất da thịt . Toàn bộ giác quan dần đình trệ , bên tai là tiếng nhịp tim đứt quãng và hơi thở yếu ớt. Tại giờ khắc ranh giới sinh tử mong manh nhất , cơ thể đột ngột nhẹ bẫng, ấm áp bao phủ khắp tứ chi. Một cỗ mùi thanh mát ẩn ẩn dược hương vởn vờ đầu mũi, khẽ khàng vỗ về thần trí hỗn loạn của ta.
Ôi chao ! Ôi chao ! Hoá ra cảm giác xuất hồn thật không tệ a .
Những ngón tay thon dài từ từ di chuyển, dịu dàng vuốt ve sinh vật bất động trong lòng, mỗi lần lướt qua cơ thể lạnh cóng ấy đều vô cùng cẩn trọng, tựa hồ đang nâng niu một bảo vật tâm phúc .
Ôi chao ! Ôi chao ! Ôi chao ! Không ngờ Diêm phủ lại tiến bộ đến mức muốn qua cửa khẩu cũng phải rà cơ thể kiểm soát an ninh a ? Bất quá , dịch vụ không tồi , rất thoải mái , ta chắc chắn sẽ gửi phiếu đánh giá năm sao cho Diêm Vương lão nhân.
Thình lình bàn tay dừng lại, thoáng dùng lực, tuy lực đạo vô cùng nhẹ nhưng cũng đủ khiến ta giựt bắn lên vì đau đớn.
Con bà nó ! Các ngươi làm ăn quá thất đức , toà án Diêm phủ ở đâu ?! Lão nương muốn kiện a !!!
” Xì …hoá ra còn sống “
Trên đầu truyền đến một tiếng cười the thẽ, trong trẻo như châu ngọc va chạm , ấm áp hơn cả xuân phong, thanh âm không hề che dấu sự kinh hỉ .
Ôi chao ! Ôi chao ! Ôi chao ! Ôi chao ! Cái gì sống ?
Sống….?
Ta….sống ?
Ta còn sống ?!
Bầu trời thuần một sắc lam bao la , không lấy nửa đám phù vân để rồi bất chợt được điểm xuyến bởi hàng vạn lốm đốm tí hon, càng lúc càng ồ ạt, gấp gáp , phủ trắng cả rừng phong trơ trọi . Thân ảnh thẳng tắp giữa mưa tuyết vững trãi , bạch y tung bay, lụa tóc hữu tình lướt qua khoé môi đang dịu dàng cong lên. Hắn cuối đầu trìu mến nhìn sinh vật trong lòng, tinh thể băng tuyết chạm vào rèm mi đang cụp xuống, lại lưu luyến chẳng thể rời đi.
Hắn không biết , có lẽ nàng cũng vậy, khắc lời nói ấy thoát ra đã chẳng thể thu hồi , vạn năm bất hối , khắc cốt ghi tâm.
” Tiểu Thố , ta có ngươi rồi !”
Chân thành như vậy , kiên định như vậy , ôn nhu như vậy …
Thật khiến người ta yên lòng…
Sau đó nàng hoàn toàn mất đi ý thức .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!