Khuynh Phi Thiên Hạ
Chương 27
Lời nói của Lâm Bỉ Yên vừa phát ra khiến tất cả như dừng lại, ai cũng nhìn nàng ta bằng con mắt ngạc nhiên. Lâm Bỉ Yên liếc mắt khiêu khích nhìn Phong Nguyệt Lam lại thấy Mạnh Thiên Kỳ nhìn mình ghét bỏ nụ cười trên mặt bỗng cứng lại. Phong Nguyệt Lam không ngờ mình lại bị gọi tên, liền ngẩng đầu lên
– Ta?
– Phải, không biết quận chúa có chấp nhận? – Lâm Bỉ Yên cười, nụ cười xinh đẹp nhưng người khác nhìn vào liền cảm thấy nàng ta có ý đồ
Phong Nguyệt Lam nhìn nàng ta, ánh mắt mông lung khiến người khác không biết nàng nghĩ gì. Lâm Bỉ Yên không biết làm sao lại cảm thấy mình hơi sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt ấy. Phong Nguyệt Lam hơi nghĩ rồi gật đầu
Lâm Bỉ Yên cười cất cao giọng đầy khiêu chiến
– Cầm kì thi họa không biết quận chúa chọn gì?
– Tùy công chúa..- Phong Nguyệt Lam cũng không biết mình giỏi gì nữa, tốt nhất là để nàng ta tự chọn
– Cầm..- ta xem ta với ngươi ai giỏi hơn?
– Được…
Hoàng thượng sai cung nữ mang một cây đàn lên, Lâm Bỉ Yên ngồi đánh trước. Từng ngón tay khẽ lướt nhẹ trên dây đàn, từng tiếng nhạc phát ra khi trong trẻo khi cao vút khiến mọi người gật đầu tán thưởng không thôi. Nàng ta đánh một khúc đàn khó, yêu cầu rất cao, tuy không được hoàn hảo nhưng như vậy đã là rất tốt..
Lâm Bỉ Yên cười khiêu khích nhìn nàng, Phong Nguyệt Lam bổn công chúa không tin ngươi hơn ta, chờ đấy mà xem
Lâm Bỉ Yên rời khỏi chỗ ngồi của mình, cả điện như sấm dậy đều vỗ tay ào ào, sứ giả đi cùng nàng ta cũng mát mặt vui vẻ tươi cười. Mạnh Diễm nhìn bản mặt kiêu ngạo của Lâm Bỉ Yên liền khó chịu lên tiếng
– Nàng ta làm như mình giỏi lắm vậy?
Lâm Bỉ Yên rõ ràng nghe thấy lời của Mạnh Diễm nhưng lại không nói gì chỉ nhìn Phong Nguyệt Lam, cười nhạt
– Quận chúa..
Phong Nguyệt Lam đứng dậy. Ngồi xuống trước đàn, Phong Nguyệt Lam hít một hơi, ngọc thủ khẽ chạm vào dây đàn phát ra những âm thanh trong trẻo đến kì diệu, nàng nhắm mắt nhưng đôi tay vẫn lướt đều đều, âm thanh vang vọng khắp điện, mọi thứ im lặng chỉ còn tiếng nhạc vang vọng..
Hoa nở là lúc được nâng niu nhất nhưng khi hoa rơi thì chỉ còn sự héo úa..
Hết độ hoa rồi biết trách ai đây?
Thật ra hoa chỉ cần một người ở bên an ủi..
Một đời người phải khóc bao nhiêu lần thì nước mắt mới thôi rơi?
Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ thì trái tim mới thôi tan vỡ?
……….
Một khúc nhạc như tiếng hát thấm sâu vào tận tim, mọi người trầm luân mơ hồ nhìn nàng, nàng giống như giấc mơ khiến không ai có thể rời mắt sợ rằng nàng chỉ là một làn khói chốc lát sẽ biến mất trong không gian…
Mạnh Thiên Kỳ mắt không rời nàng, khóe miệng hơi cười vui vẻ. Phong Nguyệt Lam..nàng giống nàng ấy, giống đến mức bất ngờ nhưng hắn lại cảm thấy nàng đặc biệt hơn, có cái gì đó rất thu hút hắn
Kết thúc điệu nhạc, mọi người vẫn còn trầm luân tựa hồ muốn nghe nữa. Phong Nguyệt Lam mở mắt hơi cười lên tiếng đánh thức những con người kia
– Không biết công chúa nghĩ sao?
– Ta không phục..- Lâm Bỉ Yên nghiến răng đứng lên
Nàng ta trước nay được coi là thiên tài của cầm cơ được mọi người ca tụng, khen ngợi bây giờ cư nhiên có một kẻ xuất hiện thân phận lại thấp hơn còn đánh đàn giỏi hơn nàng ta, nàng ta sao có thể chịu được đây? Lâm Bỉ Yên không tin Phong Nguyệt Lam lại giỏi hơn mình
Phong Nguyệt Lam không ngờ nàng ta lại nói vậy nhất thời không biết nói gì hơn, chỉ quay lại nhìn hoàng đế rồi phụ thân mình. Hoàng đế thấy Phong Nguyệt Lam khó xử liền lên tiếng
– Vậy không biết ý công chúa đây là thế nào?
– Ta muốn đấu lại, vũ đạo..- Lâm Bỉ Yên nhìn Phong Nguyệt Lam như muốn giết người
– Được..- Phong Nguyệt Lam hơi do dự rồi gật đầu, nàng cũng may biết một chút về múa máy, dù không được đẹp nhưng cũng không đến nỗi mất mặt
Lâm Bỉ Yên thay một bộ đồ màu xanh nhạt, thân hình nhỏ nhắn lộ ra những đường cong quyến rũ, mái tóc thả dài trên cài một cây trâm ngọc đơn giản. Xinh đẹp mà không tục, nhẹ nhàng mà thanh cao nhưng vẫn mang chút gì đó quyến rũ…
Nhạc lại nổi lên, động tác của Lâm Bỉ Yên đẹp uyển chuyển theo từng lời nhạc. Nàng ta tựa như cành liễu trước gió uyển chuyển mà mê người, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi làm mê đảo những con người ở đây. Đôi chân xoay tròn nhẹ nhàng trên không trung, cánh tay khẽ đưa từng sợi dây lên làm ẩn hiện từng cử chỉ, như một chiếc lá rơi từ trên cây xuống nàng ta nhẹ nhàng đáp xuống, đôi mắt đầy kiêu ngạo..
Phong Nguyệt Lam hơi lo lắng, chỉ sợ lát nữa nàng không múa được đẹp như thế lại mất mặt, nàng đứng dậy đi thay đồ nhưng đúng lúc đó một cung nữ chạy vào nói vội vàng
– Quận chúa..đồ của người..đồ của người bị cắt rách mất rồi..
– Cái gì? – Mạnh Diễm ngồi bên nàng tất nhiên nghe thấy liền hét lên thu hút bao ánh nhìn
– Diễm nhi..sao thế? – hoàng hậu nghi hoặc nói
– Hoàng hậu nương nương..cung nữ nói đồ của Lam tỷ bị kẻ khác làm hỏng mất, bây giờ..- Mạnh Diễm đi tới nói, ánh mắt sâu xa nhìn Lâm Bỉ Yên
– Kẻ nào dám? – hoàng hậu tức giận, không ngờ lại có kẻ dám làm vậy ở đây?
– Hoàng hậu bớt giận, không có đồ cũng không sao, ta cũng không nhất thiết phải dùng..- Phong Nguyệt Lam đứng dậy nói, sao nàng lại không biết là ai làm chứ nhưng bất quá nàng không có bằng chứng, dù sao bộ đồ này cũng khá gọn gàng
– Chuyện này..thôi được..- hoàng hậu nhìn hoàng thượng rồi gật đầu
– Tỷ tỷ…- Mạnh Diễm bất mãn
Phong Nguyệt Lam không nói chỉ trả lời nàng ta bằng ánh mắt an tâm, Mạnh Diễm không biết làm sao cảm thấy an tâm hơn liền đi về chỗ của mình. Lâm Bỉ Yên cười nhạt, Phong Nguyệt Lam ngươi cứ kiêu ngạo đi, nàng ta bắt gặp ánh mắt cợt nhả của Mạnh Diễm thì chột dạ rồi tức giận..
Phong Nguyệt Lam bước lên sàn, khẽ nhón chân nhẹ nhàng bay lên không trung, tà váy rủ xuống lại xoay tròn kì diệu huyền ảo, ngọc thủ khẽ của động khiến tay áo rộng bỗng chốc như rơi xuống lộ ra cánh tay xinh đẹp. Từng bông mẫu đơn như có sức sống nở rộ bao quanh nàng khiến nàng như người điều khiển chúng, như những cánh hoa rơi trên làn tóc càng làm cho nàng thêm rực rỡ..
Không biết từ đâu có rất nhiều cánh hoa mẫu đơn rải xuống, bay trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống váy nàng rơi trên tóc, bông hoa bỉ ngạn ở giữa trán bỗng sáng lên như một hòn ngọc quý. Từng động tác của nàng khiến cánh hoa rơi xuống lại bay lên như một điều kì diệu, chúng lợn lờ bên cạnh nàng như muốn tô điểm thêm cho nàng. Phong Nguyệt Lam khẽ mỉm cười, nụ cười mê hồn khuấy đảo chúng sinh
Đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, từng cánh hoa rơi xuống rơi trên tóc nàng khiến nàng thêm xinh đẹp. Phong Nguyệt Lam giơ tay hứng lấy những cánh hoa chưa rơi hết, đôi tay trắng ngần làm cánh hoa đỏ rực như thêm sức sống..
Lâm Bỉ Yên ngoài tức giận ra thì chẳng biết làm gì, tiệc tàn nàng ta bỏ đi, sứ giả vội vàng xin lỗi rồi đuổi theo. Yến tiệc cũng tàn, Phong Nguyệt Lam mệt mỏi đi về Phong Ngọc Cung..
Thấy Mạnh Thiên Hạo đã ngủ say, nàng khẽ cười chỉnh lại chăn cho nó rồi ra ngoài. Ánh trăng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đôi mâu quang mông lung như có một chút ánh sáng hắt vào thêm sinh động. Mái tóc bay bay ẩn hiện khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười mê hoặc đầy yêu nghiệt..
Mạnh Thiên Kỳ muốn đi xem Mạnh Thiên Hạo như nào lại thấy nàng đang ngồi ở ngoài hiên không biết nghĩ gì, bước chân hắn hơi khựng lại một chút. Gió lạnh thổi vi vu, khẽ quét lên thân hình nhỏ nhắn của nàng khiến nàng trở nên mỏng manh yếu đuối hơn nhiều. Mạnh Thiên Kỳ không biết mình ăn phải cái gì mà đi tới trước mặt nàng, cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng, nói
– Ngươi không lạnh à?
– Hả? – Phong Nguyệt Lam thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt rồi lại nghe tiếng nói lạnh lùng khó chịu vang lên, nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mạnh Thiên Kỳ đứng trước mặt khoác áo choàng lên người mình
Mạnh Thiên Kỳ với tay lấy mấy cánh hoa mẫu đơn còn vương trên tóc nàng, hơi cười
– Múa đẹp lắm!
– Ngươi..- uống nhầm thuốc à? Phong Nguyệt Lam không thể hiểu nổi tên này bị gì nữa
– Ngủ sớm đi..- Mạnh Thiên Kỳ thu lại nụ cười trên mặt, đi vài bước hắn lại dừng nói – Lâm Bỉ Yên cô ta ngươi tốt nhất nên tránh xa ra..
Lúc Phong Nguyệt Lam ngấm hết thông tin thì đã không thấy Mạnh Thiên Kỳ đâu, nếu không phải áo choàng của hắn ở trên người nàng thì nàng còn tưởng mình đang mơ cơ. Tên này hôm nay bị sao thế? Phong Nguyệt Lam thấy hơi lành lạnh liền kéo áo choàng lại gần người mình hơn, chiếc áo còn thoang thoảng mùi hương của hắn khiến nàng dễ chịu nhưng lại thấy nó quá quen thuộc, quen như nàng đã gặp ở đâu rồi..
Tim nàng bất giác đập nhanh…
***********************************
Mạnh Thiên Kỳ vừa đẩy cửa bước vào liền thấy thuộc hạ của mình đứng một bên, hắn ngồi vào bàn rót trà uống
– Viên ngọc đó vẫn chưa tìm thấy à?
– Dạ chưa, nó quá thần bí…- Lưu Dạ lắc đầu hỏi tiếp – Chủ nhân, người vì sao lại muốn tìm viên ngọc ấy?
– Không có gì..đó là kỉ vật của nàng..- Mạnh Thiên Kỳ lên tiếng
– Chủ nhân, nàng…- Lưu Dạ rất muốn rằng người đó đã chết rồi nhưng lại không nói ra, hắn biết chủ nhân mình bao năm nay vẫn một mực nghĩ rằng người đó còn sống
– Ta không sao. Ta tin nàng vẫn còn sống, nhất định là thế- Mạnh Thiên Kỳ cười nhạt, đau khổ
– Chủ nhân…
Một thời si tình mang ngàn đau khổ, tâm thành ma nhưng vẫn yêu hết kiếp..
– Ngươi mau chóng tìm viên ngọc đó
– Vâng..
Lưu Dạ đi rồi Mạnh Thiên Kỳ mới mở một bức họa lấy từ trong tủ ra. Trong đó vẽ hai người một nam một nữ, nữ nhân mặc huyết y đỏ rực nam nhân mặc trường bào đen huyền ôm lấy nữ nhân ngồi trên tuyết, phía dưới bức tranh viết một dòng chữ
Thiên hạ này ta nợ nàng..Nếu có kiếp sau, nguyện lấy giang sơn làm sính..
Mạnh Thiên Kỳ nhận thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy còn tưởng mình chính là nam nhân trong bức tranh này, nó giống..giống..cái gì đó nhưng hắn không thể nhớ ra
Hắn có bức họa này từ một lần đi tới Nam Sở tìm viên ngọc Bích Họa, lúc đi vào trong rừng vô tình gặp một ông lão. Ông ta thấy hắn thì ngạc nhiên, không nói không rằng đưa hắn bức tranh này rồi đi mất đến bây giờ hắn vẫn giữ. Ông ta là ai? Mạnh Thiên Kỳ cho người đi điều tra nhưng vẫn không tìm thấy ông lão, hành tung của ông ta rất bí ẩn không ai biết được..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!