Khuynh Thành Nữ Phụ
Chương 13: Kiểm tra lần 2 (3)
————
Sau cuộc thả boom mang tên giới thiệu, mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần chuẩn bị cho cuộc kiểm tra.
Cuộc kiểm tra bắt đầu, từng người được gọi lên theo số thứ tự. Số đông gọi linh thú từ 1 vạn năm trở lên.
Lại nói đến tân sinh của Granite không phải chỉ có công tử và tiểu thư chân yếu tay mềm. Vào được trường học danh giá như Granite không chỉ cần tiền mà cần cả tài năng.
Được một lúc, tên Lam Ly được xướng lên. Hắn chậm rãi bước lên đài, bọn con gái bắt đầu la hét khiến cho đôi mày liễu của Lăng Băng Nguyệt nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
Môi mỏng cất tiếng trong trẻo chứa đựng đầy sự khó chịu
“thật ồn.”
Vô Âm ngồi bên cạnh thấy cô không thích liền cảm thấy xung quanh thật đáng ghét. Đối với hắn, Lăng Băng Nguyệt không nên khó chịu, cô nên nở nụ cười thật đẹp mới đúng.
Uy áp của cấp S xuất hiện khiến âm thanh ồn ào dần chìm xuống. Toàn trường vì quy áp mà trở nên im lặng.
Những ai có cùng cấp độ với Vô Âm hoặc cao hơn hắn đều không phải chịu uy áp kia. Điển hình như Lăng Băng Nguyệt và mấy tên hàng ghế đầu kia hay là mấy vị ngồi trêи cao coi kịch kia.
Sau khi thấy mọi thứ lắng lại, Vô Âm thu lại khí tức ép người. Tròng mắt đen láy lại tập trung vào thiếu nữ bên cạnh.
Những người xung quanh sau khi khí tức trấn áp bị thu cũng không dám lại lần nữa mở miệng hồ nháo. Nếu khiến cho hai cái tiểu tổ tông kia khó chịu không khéo bọn họ sẽ bị cái uy áp kia đè cho bẹm dí.
Mọi chuyện dần tan ra, sự chú ý của toàn trường trở lại với sân đấu.
Lam Ly hé môi, hắn nói linh thú 100 vạn năm. Một con Hỏa Linh Sư bước ra, mọi thứ đã yên ắng nay lại càng thêm yên ắng.
Được rồi, bọn họ biết hắn là hạng S nhưng mà có cần khinh người như thế không?
100 vạn năm không phải ai muốn là cũng có thể đánh thắng nếu không cường giả ở thế giới này sẽ giống như củ cải trắng đi đâu cũng thấy.
Huống chi đây là một cái Hỏa Linh Sư, là Hỏa Linh Sư 100 vạn năm!
Nói thì nói, nghĩ thì nghĩ, họ cũng chủ là những người đến để xem cuộc vui, cho dù bọn họ có muốn xen vào cũng không được.
Bất quá ai lại muốn chứ? họ chỉ là xem kịch thôi.
Lăng Băng Nguyệt như nhìn thấy được ý nghĩ của những người xung quanh. Môi nở nụ cười trào phúng, mắt đầy vẻ khinh thường, con người đúng là lũ sinh vật kinh tởm.
Nhớ đến năm đó khi cô sắp chết thì bọn họ chỉ đứng đó nhìn cô chìm trong đau khổ, nhìn cô dãy dụa trong bóng tối mà họ lại cười cợt.
Tâm đột nhiên lãnh khi nhớ đến bản thân là một trong những họ. Cảm giác buồn nôn liền trào dâng, mày đẹp nhăn lại.
Vô Âm bên cạnh ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt Lăng Băng Nguyệt đương nhiên nhìn thấy biểu cảm của cô liền liếc nhìn xung quanh. Tâm tình cũng vì vậy mà giảm mạnh.
Tộc sói của hắn từ thuở ban đầu đã không có thiện cảm với con người nhưng nếu bọn họ mà biết thiếu chủ âm lãnh của họ chỉ vì một con người nhỏ bé mà quỳ xuống, hằng ngày nguyện làm trung khuyển không biết có tức đến trào máu không đây?
Trở lại với Lam Ly, sau khi Hỏa Linh Sư bước ra thấy hắn rồi gầm lên vài tiếng. Uy áp vạn năm phóng ra khiến vài người khó chịu. Lam Ly cũng phóng ra vũ khí, dị năng bao phủ xung quanh cây kiếm của hắn. Khoảnh khắc khi hắn rút ra thanh kiếm từ vỏ, một luồng năng lượng được phóng ra.
Hỏa Linh Sư nhìn con người bé nhỏ trước mặt cũng chưa từng thả lỏng một lần. Thân ảnh Lam Ly nhảy lên không trung dồn năng lượng tinh thần vào lưỡi kiếm chém một cái trong không khí hình thành ba lưỡi dao xé gió bay đến
Hỏa Linh Sư quả nhiên là linh thú ngàn năm nó nhanh chóng né khỏi phạm vi tấn công của ba lưỡi dao.
Mở miệng gầm lên một cái, không khí đột nhiên bốc cháy. Người khác nhìn không biết còn nghĩ nó có thể đốt không khí.
Đối với Lăng Băng Nguyệt đương nhiên là không phải. Nó đã thả ra một loại khí gas trong tiếng gầm đầu tiên, tiếng gầm tiếp theo đem năng lượng của nó phóng ra đốt một vùng sau đó đám cháy sẽ nhanh chóng lan ra xung quanh. Nhưng Lam Ly làm sao để cho nó như ý?
Hắn đáp xuống đất rồi chạy đến gần Hỏa Linh Sư. Con thú to lớn giơ chân muốn cho hắn một đạp bẹm dí thì cơ thể dùng lợi thế nhỏ bé đã nhanh chóng trượt xuống bụng nó. Cây kiếm sắt nhọn đâm vào vùng bụng mềm mại, dễ dàng như cắt đậu hủ.
Hỏa Linh Sư vì đau mà giãy dụa gục ngã. Khoảnh khắc nó ngã xuống là lúc tên Lam Ly được xướng lên. Toàn trường hô to vui mừng.
Lam Ly lén lút đưa cho người chăn thú một lọ thuốc, dặn họ hãy bôi lên cho nó.
Lăng Băng Nguyệt dù thấy qua cũng không quá để tâm, cô để một tia ma lực của bản thân len lỏi qua kết giới đi lên sàn đấu nhẹ nhàng xoa dịu vết thương chữa lành nó. Hỏa Linh Sư rêи rỉ đau đớn.
Sau khi cảm thấy vết thương lành lại, con thú to lớn liền dùng thần lực lần theo tia ma lực kia. Ở đầu bên kia là một nhân loại nhỏ bé với cặp đồng tử xinh đẹp chứa đầy tia trấn an.
Vô Âm gần với Lăng Băng Nguyệt nhất liền cảm thấy được tia ma lực mỏng manh kia. Ánh mắt ánh lên tia tự hào, hắn biết vật nhỏ của hắn rất tuyệt vời mà. Cô nhân từ, cô phúc hắc, cô tinh nghịch, cô cao ngạo hắn đều đã thấy qua. Vật nhỏ này đúng là khắc tinh của hắn, con người thần kinh thô kia không những không quan tâm mà còn lăn ra ngủ ngon lành mặc kệ kẻ bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng đó đâu phải chỉ có Vô Âm?
Mấy vị đại gia quyền cao đức trọng sau khi nhìn thấy còn mặt dày hai tấc vuốt râu mở miệng một tiếng hài tử ngoan, hai tiếng đó là học sinh của ta trong cô còn chưa nhận mình làm thầy.
————
và cuối cùng nhớ hóng nhe mấy nàng :))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!