Khuynh Thành Nữ Phụ
Chương 3: Tìm được thứ ưng ý
Cô ấy nắm chặt lấy chiếc mền trắng trêи người, miệng liên tục lấy hơi như hận không thể hút hết không khí trong căng phòng này. Tay ngọc đưa lên nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi chảy vào đôi mắt.
Hai năm, Bạch Băng Nguyệt lại trở thành thành Lăng Băng Nguyệt, ngọt ngào biến thành thành cay đắng, đau thương lại biến thành oán hận. Cô gái ngọt ngào năm xưa hiện tại chỉ còn lại tro tàn của trái tim bị đốt cháy.
Tiếng gõ cửa nhẹ phá tan bầu không khí im lặng buổi sớm, cũng giúp Lăng Băng Nguyệt hồi thần.
“Mau vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng nào, Nguyệt Nguyệt.” Nữ nhân với nụ cười ôn nhu cùng giọng nói dịu dàng từ phía bên kia cánh cửa im lặng chờ đợi một câu trả lời.
Như một thói quen, cô gái cất giọng lễ phép đáp lại. Giọng nói khàn khàn như tiếng đàn ngân nga của thiên thần khiến người ta trầm luân. Người ngoài cửa nghe được thì yên tâm bước đi.
Bên trong căn phòng trắng, Lăng Băng Nguyệt bước vào nhà vệ sinh ngước nhìn gương. Bóng hình yêu kiêu trong gương cũng nhìn ngược lại cô.
Đôi đồng tử hai màu khác lạ, bên trái đỏ như bỉ ngạn hoa bên còn lại màu xanh của biển cả pha lẫn ánh bạc. Cặp mắt mang một nỗi buồn khó tả khiến người ta không tự chủ muốn trầm luân, nốt đen nhỏ dưới mắt không khiến cô xấu xí mà càng thêm quyến rũ câu nhân. Đôi môi đỏ căng mọng tự nhiên nhìn là muốn cắn, tóc đen như bầu trời đêm xõa trêи đôi vai thon thả. Thiếu nữ ước chừng mới mười tám, mười chín tuổi. Thanh xuân tràng đầy trêи gương mặt.
Lăng Băng Nguyệt nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân, cô khẽ lắc đầu. Con mắt bên phải bắt đầu thay đổi từ khi cô tiếp nhận ma thuật của bóng tối, nó như là khế ước của cô với ác quỷ chỉ để có được sức mạnh. Đổi hết mọi thứ, dùng cơ thể của cô, dùng máu của cô, dùng linh hồn của cô, đổi lấy sức mạnh cô hằng mong muốn.
Cô gái mở cửa tủ đồ. Khuôn mặt yêu kiều chuyển từ xanh sang đen một cách nhanh chóng. TMD!!! Làm sao cô có thể quên là dì cô hôm qua đã đem hết đồ đi vứt đi chỉ vì chướng mắt? Giờ trong tủ chỉ còn lại vài bộ đồ, cô chỉ có thể đi mua thêm đồ mới theo ý của bà.
Nghĩ đến cái tài khoản ngân hàng của mình, Lăng Băng Nguyệt cảm thấy hảo đau lòng.
Chậm rãi cước bộ khỏi khu rừng, cô mở điện thoại lên rồi gọi một chiếc xe. Khoảng mười phút sau đó, người đàn ông trung niên với chiếc xe bay đáp đến trước mặt cô.
Người đàn ông thấy Lăng Băng Nguyệt đứng trước khu rừng tối bí ẩn thì bày ra vẻ mặt khó hiểu, một cô gái trẻ xinh đẹp lại đi ra từ khu rừng đầy thú dữ.
Ông lo lắng nhìn cô bước vào xe rồi an tọa ở ghế sau, tốt bụng khuyên nhủ.
“Cô gái xinh đẹp, trong đó rất nguy hiểm. Tôi khuyên cô không nên vào đó.”
Đáp lại ông chỉ là một nụ cười dịu dàng đầy ẩn ý. Chiếc xe khởi động, địa điểm là trung tâm thành phố.
————
R&C là một trung tâm thương mại lớn thực hiện đại mới được khai trương vào tháng ba năm trước. Hiện tại R&C đã trở thành một biểu tượng không thể thiếu của nền kinh tế trong nước, chỉ là người đứng sau vẫn mãi mãi là ẩn số.
Thiếu nữ với đôi song mâu kì lạ xuất hiện trong đám đông khiến nhiều người ngoái nhìn Lăng Băng Nguyệt, vấn đề là họ không phải bị vẻ bề ngoài của cô thu hút mà là bị đôi đồng tử hai màu khác lạ kia câu lấy ánh nhìn.
Lăng Băng Nguyệt đi đi lại lại vài vòng trong R&C cũng mua được chút ít đồ bản thân cảm thấy ưng ý. Cô cố ý tránh đi những bộ đồ dì không thích để không phải khổ sở trong việc hết đồ để mặc như hôm nay.
Thiếu nữ đứng trước cửa kính của cửa hàng chuyên quần áo dạ hội. Đôi mắt liên tục qua lại vô tình thấy được một chiếc váy xinh đẹp tinh tế phối giữa màu trắng và màu tím lavender được đạt phía sau lớp kính mỏng, những phím đàn dưới chân váy tô điểm cho sự thanh lịch mà lại sang trọng, đặt kế bên là một cây piano trắng tinh.
Với tình yêu to lớn cho âm nhạc, đặc biệt là dương cầm. Lăng Băng Nguyệt cực kỳ ưng ý chiếc váy này. Cho dù Lăng Băng Nguyệt không có dịp đi dự tiệc hay dạ hội để tránh việc lộ mặt nhưng hiện tại đã không cần phải lo lắng đến mấy chuyện đó, cô cũng có thể thoả mãng bản thân mình một cách thoả thích.
Hướng về phía một nữ nhân viên trông có vẻ thảnh thơi, Lăng Băng Nguyệt chậm rãi mở lời. Ngón tay mảnh khảnh chỉ về hướng chiếc váy trong cửa kính.
“Xin chào, làm ơn lấy cho tôi chiếc váy đó.”
Quan sát cô nhân viên cầm lên chiếc váy rồi đưa nó cho cô, Lăng Băng Nguyệt trong mắt ánh lên tia hài lòng muốn cầm nó lên tay, chỉ là động tác kia nhanh chóng cứng lại khi cô nghe một giọng nói quen thuộc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!