Khuynh Thành Nữ Phụ - Chương 36: Đàm phán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Khuynh Thành Nữ Phụ


Chương 36: Đàm phán


“Bạch gia chủ, Bạch phu nhân, tam thiếu, mọi người chắc cũng có thể đoán được lọ thuốc này là gì đúng không?”

Lăng Băng Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc lọ thuốc bí ẩn trêи tay rồi đưa nó đến trước mặt họ.

Bạch gia đối diện cô im lặng không nói tựa cho sự đồng ý.

“Tôi muốn tạo ra một hợp tác với tập đoàn kinh doanh lớn nhất như INC, cùng với công ty y dược Dương Cẩn, chúng ta cùng mở một công xưởng, hai nhà Liễu, Bạch sẽ hợp tác với nhau sản xuất hàng loạt loại thuốc này. Tôi không có đủ tài nguyên để tạo nên một nhà máy có thể làm việc này cho nên chỉ có thể nhờ Bạch gia chủ giúp đỡ . Việc tìm kiếm nguyên liệu chính tôi sẽ đi tìm rồi mở một con đường cho nhân viên sau này, vườn trồng nuôi dưỡng thì nhờ vào Liễu gia . Hai người nghĩ sao?”

“Tiểu Nguyệt, con biết rõ rằng cả Bạch gia này thuộc về con, Bạch gia sẽ là hậu nhuẫn mạnh nhất của con.”

Đưa tay lên dấu hiệu nàng dừng lại, cô thờ ơ nhìn Bạch nữ chủ biểu cảm đau thương trước mặt.

Tay trái nhẹ múa lên những đường cong tuyệt hảo. Đột nhiên một thân thể nặng nề ngã từ trần nhà xuống.

Nữ nhân nằm dười sàn nhà đau đớn quằng quại, liên tục kêu gào thảm thiết lăn qua lăn lại. Vẻ mặt thống khổ doạ người, ánh mắt trợn lên như sắp ngất.

Mắt Lăng Băng Nguyệt lạnh đi, khuôn mặt khẽ nhăn tỏ vẻ không vui khiến năm người đối diện cảm thấy đau lòng.

Rõ ràng đây là lần đầu bọn họ bảo bối ngỏ lời đến nhà họ thế mà lại bị quấy rối. Băng Khiết lạnh lẽo nhìn nữ nhân lạ đột nhập vào nhà họ kia, dùng ý nghĩ của bản thân bóp cổ cô ta đến trước mặt.

“Nói, cô là ai?” Giọng nói đầy sát khí đè nặng lấy thân thể của người phụ nữ trước mặt, khiến cơ thể cô ta bất giác run rẫy không thôi.

———-

“Thú vị, cô không muốn nói?” Lăng Băng Nguyệt nhẹ cười, ánh mắt dịu dàng doạ nữ nhân đang quỳ trước mặt xanh đến trắng.

“Hi hi, cô xem, không cần căng thẳng, mau ngồi xuống dùng trà nào.”

Cảm thấy kỳ lạ bởi hành động quá mức thân thiết của thiếu nữ trước mặt, nữ nhân nhanh chóng dựng lên rào chắn của mình. Cẩn thận nhận lấy ly trà kia rồi lén dùng kim thử độc, nhận thấy không có gì cô ta khẻ nhấp. Ly trà trêи tay nhanh chóng bị đánh rớt.

Đột nhiên cơ thể co giật một cách đau đớn, khiến cô ta cắn răng thở dốc. Nhìn thiếu nữ ngọt ngào kia vẫn cười dịu dàng kia.

“Rõ, hộc, rõ ràng trong trà không có độc!” Nôn một ngụm máu, cô ta đau đớn gầm gừ.

“Hi hi, cô xem, đâu cần thiết trong trà phải có độc,” Đôi mắt vẫn khép nhẹ hình trăng khuyết kia khẻ mở hờ, trêи môi vẫn ngự nụ cười kia. Dù nụ cười kia có trong sáng như thế nào vẫn khiến cô ta không tránh được lạnh sống lưng “Tôi nói đúng không gián điệp Khắc Thu?”

Cô ta khẽ nhìn ly trà vỡ trêи sàn nhà rồi mở to mắt sợ hãi.

“Ly trà có độc!”

Nhận được phản ứng hài lòng của thiếu nữ bình tĩnh nhấp trà trước mặt. Cô ta biết rằng mình đã đoán đúng.

“Giết tôi đi! Tôi còn lâu mới nói cho cô biết bất cứ thông tin gì.” Cô ta cắn răng nhả ra từng chữ, mặc cơn đau như thiêu đốt hành hạ tâm thần của mình.

“Ấy, cô phải bình tĩnh lại, tôi làm sao có thể để cô chết. Cô xem, em trai của cô sắp từ trường học trở về đúng không? Tôi làm sao nhẫn tâm cho thằng bé thấy thân xác vô hồn của chị gái mình chứ?” Nhìn khuôn mặt thoáng qua sự lo lắng trước mặt, Lăng Băng Nguyệt cười hài lòng.

“Cô! Cô là ác quỷ!” Cô ta gào lên căm hận.

“Gián điệp thường điều tra mục tiêu trước khi theo dõi phải không? Cô bây giờ mới nhận ra sao?” Nụ cười dịu dàng khi nãy biến mất như chưa từng xuất hiện. Mắt cô khẽ mở, môi đỏ cong lên quỷ dị, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn.

“Tôi còn chưa muốn cô chết nhanh đến vậy, về nói với người sai cô đến đây rằng hôm nay không có chuyện gì cả. Còn nữa, nếu cô dám trái lời của tôi, độc sẽ khiến cô thống khổ, ăn mòn cơ thể cô. Bây giờ hãy đi đi.”

————

Sau khi nữ nhân kia rời đi, Bạch Khiết bối rối nhìn cô.

“Em làm sao biết cô ta có em trai?”

“Đoán thôi” Cô bình tĩnh nhấp trà rồi trả lời.

Năm người trước mặt đen mặt. Đoán thôi…đùa nhau à?

“Về chuyện hợp đồng, năm người nghĩ sao?” Nhanh chuyển đề tài, cô phải nhanh giải quyết chuyện đàm phán nhanh một chút còn đi mua chút đồ nữa.

“Quyết định như vậy đi.” Bạch qua chủ kiên quyết trả lời.

“Ông không cần tin tưởng tôi không điều kiện như vậy, vào Chủ Nhật tuần sau hãy đến Liễu gia, tôi cùng dì sẽ cho hai nhà thêm chi tiết cùng kế hoạch dựng sẵn.”

“Vậy thì Bạch gia chủ, mọi chuyện đã ổn thoả, tôi xin phép.” Lễ phép cuối đầu, nàng đứng dậy.

“Tiểu Nguyệt hay là con để anh đưa về nhà. Trời cũng tối rồi, như vậy rất không an toàn.”

“Bạch phu nhân, tôi còn muốn đi đến trung tâm thương mại mua một chút đồ.” Ý từ chối rõ ràng khiến nàng khó sử.

Bạch phu nhân quyết định mạnh mẽ tấn công “Hay là để mẹ cùng anh trai bồi con?”

Lăng Băng Nguyệt nghĩ nghĩ, nàng muốn mua cho Red một cặp mắt kính, còn mua cho Y Y chút vớ, trời đang trở lạnh, còn mua một cuộn len đang khăn cho Vô Âm nữa. Nàng không biết nhiều những thứ thời trang này nên vẫn nên nhờ những người có mắt thẩm mỹ cao giúp đỡ.

“Được rồi, cảm ơn người, Bạch phu nhân.”

———-

Lại sắp ngược người nhà của Lăng Băng Nguyệt 🙂

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN