Khuynh Thành Nữ Phụ
Chương 5: Trả lại nỗi đau tôi mang đi
—
Lúc mới ngủ dậy, Lăng Băng Nguyệt lập tức để ý đến bức thư dặt kế bên mình với nội dung tóm tắt bắt buộc cô phải đến trường Granite. Lăng Băng Nguyệt đọc xong liền tỏ vẻ, cô mới không cần nơi an toàn! Cô mới không cần cuộc sống bình thường gì gì đó! Từ lúc lựa chọn đặt chân vào vũng lầy này, Lăng Băng Nguyệt sớm đã hiểu bản thân sẽ không có được một cuộc sống bình thường của những người khác.
Quý bà đáng mếm kia thì trốn đi đâu mất, thật quá phiền phức! Bà ấy biết rõ cô không thích giao lưu mà.
Nhắm mắt thở dài, thảm hại nhìn bộ đầm phục đặt nơi đầu giường. Lăng Băng Nguyệt không có lý do để từ chối quyết định của bà ấy, từ hai năm về trước, thế giới của cô chỉ còn có bà.
Lăng Băng Nguyệt từ nhỏ đã có khí chất dịu dàng cùng quý phái tỏa ra tận xương tủy, khiến người khác muốn tránh xa nhưng không nhịn được sẽ quay lại nhìn, bộ đầm phục được thiết kế tỉ mỉ lại như sinh ra dành cho Lăng Băng Nguyệt.
Lăng Băng Nguyệt dịch chuyển khỏi ngôi nhà xâu trong rừng, lấy điện thoại gọi xe đến trường, người tài xế vẫn không kìm được ném cho cô một ánh mắt kỳ lạ.
Vừa mới đặt chân bước vào cổng lớn, đa số ánh mắt lập tức dồn lên thân thể bé nhỏ, những cái miệng xung quanh bắt đầu nhả lời bàn tán.
“Là Bạch Băng Nguyệt, cô ta biến mất hai năm, đi học lại rồi kìa, đúng là mặt dày.”
“Ờ ờ”
Đối với những học sinh mới vào trường thì có lẽ không biết, còn những người chưa ra trường thì đương nhiên sẽ biết Bạch Băng Nguyệt. Cô gái này thối danh vang xa này, kiêu ngạo tùy hứng, lại là một hồ ly tinh truyền kỳ, là huyền thoại mọi người phỉ nhổ.
Lăng Băng Nguyệt điềm nhiêm bước đi, cô không biết, lẫn trong đám đông có một thiếu niên nhìn cô chăm chú, trong mắt ánh tia nghi hoặc.
Âu Dương Phong hôm nay muốn mời bảo bối đi thăm vườn hoa của Lam Ly, khi hắn đi ngang qua cổng trường ngoài ý muốn lại thấy được cảnh tượng đã hai năm không thấy này.
Cô gái phiền phức này đã đi hai năm, vì sao còn quay lại? Cô ta có ý định gì? Tràng ngập câu nghi vấn lấp đầy đầu hắn.
Trong trí nhớ của Âu Dương Phong, Bạch Băng Nguyệt là một kẻ tuỳ hứng nhưng lại ngu dốt, cô ta hoàn toàn không hiểu phong tình cũng không hiểu chuyện, nhưng cô gái này lại suy tình với Dương Minh Hiên hơn bất cứ ai.
Âu Dương Phong có thể cảm thấy được chút thay đổi của Lăng Băng Nguyệt. Con người kia khiến người khác không thể dời mắt, hắn bấc giác bước đi theo cô gái nhỏ.
Lúc minh mẫn trở lại thì cả hai đã đến đằng sau trường, Âu Dương Phong nhíu nhíu mày. Đột nhiên một toán người kỳ lạ từ trêи không trung đáp xuống.
Ở ngôi trường Granite này, độ an toàn và bảo mật không đứng dưới top năm trêи cả nước. Những kẻ lạ mặt này vào đây mà không bị phát hiện chứng minh chúng có thực lực hơn người.
Âu Dương Phong kính đáo bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, tay hắn tựa khi nào đã cầm một thanh thủy chủ. Cây thủy chủ đó là một trong những vũ khí huyền thoại đã biến mất từ ba ngàn năm trước, thế mà hắn lại không chút khó khăn đoạt lấy năm mười bốn tuổi. Tay cầm được nạm bằng đá nham thạch, lưỡi dao sắc bén trải qua bao máu tanh được làm từ cốt của sinh linh huyền thoại loài người gọi là RỒNG.
Tiếng cười như chuông bạc bỗng đánh vào tai hắn, không chói tai, thậm chí còn rất êm dịu.
Bạch Băng Nguyệt thấy họ chậm rãi bước tới, hình như đây là tổ chức mafia bất hợp pháp The Joker đang đối đầu với tổ chức của dì đi, lại còn gửi món quà đặc biệt đến chỗ cô nữa thật quý hoá quá đi, dì à, thật tốt với con nga.
Vén những sợi tóc che khuất một vùng trời máu. Đôi mắt Lăng Băng Nguyệt tựa khi nào đã biến thành màu vàng kim, bên trong là hình ảnh một ký tự kỳ lạ, hàng tá vũ khí bắt đầu vây quanh cô. Môi mỏng lại tiếp tục cười, tiếng cười thánh thót say lòng người lại khiến kẻ khác nhanh chóng phòng bị.
Kim của chiếc đồng hồ chỉ 12 giờ. Lăng Băng Nguyệt giơ tay chọn chiếc lưỡi hái đen quấn quanh bởi hoa hồng trắng rồi đứng đó đấu mắt với chúng, tên đứng đầu mở lời.
“Cô là cháu gái của Red?”
Lăng Băng Nguyệt tựa như là xuy nghĩ lại mang chút đùa giỡn thích thú trả lời.
“Um…có thể cho là vậy nhỉ?” Cô đáp lại với một nụ cười tinh quái trêи mặt cô gái nhỏ như là một động vật săn mồi chơi đùa với con mồi của nó.
“Vậy cô phải chết.”
Tên cầm đầu cất tiếng, giọng nói khàn khàn như tiếng vọng của âm vực. Nhìn thôi nam nhân cũng biết mình thật sự không đấu lại cô gái nhỏ này, hắn không nhìn được thực lực của cô ta nhưng nhiệm vụ đã trao, hắn không thể rút.
“Ara, Ara~ phải từ từ chứ.” Môi mỏng cất tiếng cười nhẹ chớp mắt đã đến cạnh nam nhân kia.
Lưỡi hái sắt bén vừa cử động lại cắt đầu hắn lìa thân, một kẻ áo đen xông ra từ đằng sau kẻ đã chết định đâm vào cô.
Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng né qua một bên xoay người vung lưỡi hái. Lưỡi dao chặt đứt cánh tay kẻ đánh lén, cô xoay đầu nó lại rồi đẩy phần đuôi vào bụng kẻ trước mặt.
Cảnh tượng kia xinh đẹp mà không kém phần diễm lệ khiến người khác sợ hãi, từng người từng người ngã gục xuống nền cỏ xanh, trêи mặt thiếu nữ vẫn giữ nụ cười xinh đẹp nhảy múa qua từng xác chết, song đồng tử mờ đi hiện lên tia cuồng loạn.
Một nam nhân bịt miệng hướng nòng súng run rẩy về phía cô mà bắn, Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng né sang một bên.
“Sẹt” một vết xước nhỏ hiện lên trêи làn da mịnh, màu máu đỏ tươi và màu da trắng nõn tạo nên sự khác biệt rõ ràng. Hàn khí của cô bắt đầu tăng lên.
“Không ai nói với ngươi, khuôn mặt rất quang trọng với phụ nữ sao?” Thiếu nữ nghiến răng cành cạch. Ánh mắt mang đầy sát khí vung tay lần cuối.
Giải quyết xong tất cả, cô quay đầu lại. Đôi mắt màu vàng xinh đẹp sớm trở lại màu xanh biếc. Nhận ra sự hiện diện không mời mà đến, cô cất giọng. Chất giọng trong trẻo dễ nghe vang lên, máu đỏ dính đầy trêи người, trêи môi cô vẫn là nụ cười đẹp. Tô lên một bức tranh kiều diễm.
“Âu Dương học trưởng đã lâu không gặp, gây rắc rối cho anh rồi. Nhưng mà, cho tôi đây ngu muội hỏi một điều, tại sao học trưởng bận rộn lại rảnh rỗi đến nỗi đi theo một kẻ thối danh thành tiếng như tôi?” Nhìn vào Âu Dương Phong từ sau góc tối bước ra, cô lên tiếng.
Âu Dương Phong chỉ nhìn cô, thật ra là hắn không biết nói gì. Chứng kiến hết thẩy. Một màn kia thật xinh đẹp, thật động lòng người, hắn thật thắc mắc…cô, thay đổi? tại sao đôi mắt cô lại như vậy? hai năm nay cô đã đi đâu? Hay là cô sống như thế nào? hắn rất muốn hỏi nhưng, hắn có tư cách sao? Trong lòng ẩn ẩn khó chịu.
Đột nhiên cô nhìn lên cành cây nơi một bóng dáng xuất hiện. Thầm rủa bản thân ngu xuẩn, hôm nay ra đường không đốt phong long.
“Xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của học trưởng.” Rồi cúi đầu nhẹ sau đó quay đi, nhưng chỉ Lăng Băng Nguyệt cô mới biết, mình muốn có thêm hai cái chân nữa cỡ nào.
Cô phải tắm, phải tắm, phải tắm, phải tắm, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại những từ đó. Lăng Băng Nguyệt thật ra có bệnh thích sạch sẽ không hề nhẹ, mùi máu dù nín thở cũng nghe được này thật khó chịu.
Lam Ly trêи cây đáp xuống “Cô cố ý quay về để làm gì?”
Câu hỏi làm Lăng Băng Nguyệt đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nở một nụ cười.
“Tôi về để trả lại nỗi đau tôi đã mang đi…” Bên môi đỏ thắm là nụ cười thiên thần, máu dính lên người không làm cô nhem nhớt xấu xí thậm chí còn làm cô thêm mỹ lệ, mỹ lệ đến mức dường như không thực.
Chính Lăng Băng Nguyệt không biết, những lời này sẽ làm cô nhận nhiều phiền phức trong tương lai.
Gấp gáp bước đi trêи hành lang vắng người, cô thực sự sẽ trễ mất, là buổi đầu tiên, phải làm cho thật tốt. Tóc đã được sửa gọn, đồng phục cũng đã không còn dính máu. Đâm đầu mà đi khiến thân thể bé nhỏ đụng trúng một người.
Một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.
“Vị tiểu đồng học này, em không sao chứ?” Nam nhân giọng trầm ấm đầy hối lỗi. Giọng nói này cô làm sao có thể quên và là một trong những giọng nói cô muốn tránh xa nhất.
“Cảm ơn anh, Bạch thiếu.”
Ngước mặt lên hất tay người kia rồi rời đi, muốn nhanh một chút tránh xa người trước mặt.
———-
Tâm trạng của Bạch Băng Vũ bây giờ thật rối loạn. Học muội anh vừa đụng vào đó chính là đứa em họ anh không thích nhất, cô biến mất hai năm, giờ lại xuất hiện không một lời thông báo.
Câu chế nhạo nơi đầu lưỡi như biến mất khi thiếu nữ một đầu tóc đen ngước lên. Đại não vì đôi mắt đẹp mà đình chỉ hoạt động. Thiếu nữ hất tay anh nói cảm ơn rồi lướt qua như người xa lạ, cô là đang bài xích anh sao? Anh không thấy được ánh mắt cầu xin anh yêu thương, không thấy được người con gái chỉ dám nhìn anh trao yêu thương cho người khác.
Trong lòng Bạch Băng Vũ, một nỗi mất mát khó tả dâng lên. Không biết vì lý do gì, trong đầu xuất hiện một xuy nghĩ kỳ lạ “Có phải…anh bị cô vứt bỏ?” Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu, vứt ý nghĩa kia ra sau đầu.
—
Có đôi chút lấy ý tưởng từ Date A Live nhưng mọi thứ đều khác biệt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!