Khuynh Thành Nữ Phụ - Chương 52: Hết phiền phức này lại đến phiền phức khác (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Khuynh Thành Nữ Phụ


Chương 52: Hết phiền phức này lại đến phiền phức khác (2)


Bạch Thiên Minh thấy được mặt của Long Ngạo Thiên thì tam quan đổ vỡ. Long Ngạo Thiên nhìn Bạch Thiên minh phát ra vài tiếng gầm gừ khó chịu, lầm bầm một câu.

“Hết phiền phức này lại đến phiền phức khác.”

Không cần nói cũng biết là cha mẹ mềm lòng để kẻ trước mặt này lên thăm Tiểu Nguyệt.

“Có rắm mau thả.”

Có thể đi theo thầy ngao du mấy năm trời, phần tử nào Bạch Thiên Minh cũng đã gặp qua khiến hắn bị nhiễm chút tật xấu, lời nói quá không hoa mỹ.

Nghe thấy câu nói bất lịch sự kia, Long Ngạo Thiên sắc mặt trong nháy mắt tối sầm.

Long Ngạo Thiên tính tình cũng không ôn nhu như Dương Minh Hiên. Người khác đụng vào hắn thì hắn liền trả họ gấp mười, nhưng hắn lựa chọn nuốt xuống cục tức này, ôn hoà yêu cầu.

“Thiên Minh, mau tránh ra, mình muốn gặp Tiểu Nguyệt.”

Tia đe doạ ánh lên trong mắt xanh như biển, chút sát khí đương nhiên Bạch Thiên Minh cũng cảm nhận được. Nhưng hắn là ai? Nam tử hán đại trượng phu làm sao lại bị chút đe doạ đó làm cho sợ hãi?

Cơ thể cao lớn hoàn toàn không cử động đứng trước cửa ra vào thay cho câu trả lời. Hai người trong mắt dường như xuất hiện ánh lửa.

Khoảnh khắc mọi thứ không thể cứu vãn giữa cả hai thì trong đầu Bạch Thiên Minh bỗng hiện lên gương mặt ngọt ngào của Lăng Băng Nguyệt. Cả cơ thể hắn cứng lạ.

Bạch Thiên Minh xoay đầu nhìn căn phòng phía sau, ánh mắt bỗng trở nên mềm mại khi chạm vào cái giường lớn nằm ở giữa phòng.

Căn phòng này là chỗ mềm mại duy nhất của Bạch gia, nó từ lâu đã trở thành cấm địa không ai được phép bước vào. Nếu bọn họ thực sự cọ sát với nhau ở đây, với nguồn ma thuận mạnh mẽ của hai người thì căn phòng này sẽ trở thành phế tích thậm chí còn có thể làm tổn thương người trêи giường.

Bạch Thiên Minh đến một đồ vật nhỏ nhất như con mèo làm từ thuỷ tinh để ở trêи bàn học màu trắng còn không dám đụng vào. Hắn sợ bàn tay to lớn vụn về của mình đánh rớt nó.

Chuyện nhỏ còn khiến hắn sợ hãi thì làm sao có thể suy nghĩ đến chuyện đục một lỗ lớn lên bức tường kia chứ?

Cho dù hắn không cảm thấy tội lỗi thì bốn người kia chắc chắn sẽ giết chết hắn rồi đập luôn phòng hắn ra bã.

Bạch Thiên Minh mang bộ mặt lạnh lẽo né qua một bên nhường đường cho Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên biết Bạch Thiên Minh thoả hiệp cũng không ngu ngốc mà đi chọc vào con bạo thú kia.

Long Ngạo Thiên cất nhẹ bước đến bên giường, đôi mắt khi nhìn đến thiếu nữ thì ngay tức khắc tràn đầy ngọt ngào. Hắn vươn tay muốn chạm vào mặt cô thì một bàn tay khác vương ra hất tay hắn đi.

“Chỉ được nhìn, không được chạm.” Giọng nói vô cảm vang lên. Long Ngạo Thiên đương nhiên không hài lòng với luật lệ đó.

“Ồ? Sao tôi cứ cảm thấy cậu không chào đón tôi nhỉ.”

“Không cần phải cảm thấy như vậy, tôi chính là cực kỳ không chào đón cậu.”

Nghe câu trả lời kia, mày Long Ngạo Thiên đã nhăn lại càng nhăn. Đáy mắt cảm súc có chút khác biệt.

“Thiên Minh, chúng ta của lúc trước không phải như thế này.”

Long Ngạo Thiên nói đúng, họ của lúc trước không phải như vậy. Long Ngạo Thiên cùng Bạch Thiên Minh vì cùng tuổi nên luôn có thể thấu hiểu nhau, họ dần dần trở thành bạn thân. Cả hai đều cực kỳ không thích Bạch Băng Nguyệt, cổ nhân có nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của ta.

Đó trở thành lý do khiến hai người càng thêm thân thiết, cả hai được biết đến là một đôi bạn thân nổi tiếng trong giới hào môn.

Vết nứt giữa bọn họ bắt đầu xuất hiện khi Bạch Băng Nguyệt biến mất nửa năm, Bạch Thiên Minh hằng ngày tự dày vò bản thân mình. Hắn đổ hết mọi hận thù lên bản thân. Hắn chán ghét bản thân là nhất, chán ghét người nhà mình thứ hai, nhưng hắn chán ghét thứ ba chính là bạn thân của hắn.

Bạch Thiên Minh càng hận bản thân không đối sử tốt với cô bao nhiêu thì càng hận những kẻ từng đối sử với cô không tốt giống như mình bấy nhiêu. Hắn cảm thấy giống như nhìn thấy một cái bản sao của mình, một bản sao hắn không mong muốn.

Những bản sao đó chưa từng vì cô gái bé nhỏ kia mà đứng lên làm lá chắn, nếu như một trong chúng có thể thì sự kiện đau thương của năm đó đã không sảy ra.

Nói hắn không tốt cũng được, nói hắn ít kỉ cũng tốt nhưng Bạch Thiên Minh của hai năm kia trở đi, chỉ cần là chuyện liên quan tới Bạch Băng Nguyệt đều có thể quét sạch hết lý trý của hắn. Đó là lý do vì sao khi nhận được cuộc gọi của Liễu phu nhân, Bạch Băng Thành không nhắn lại cho bất kỳ ai mà một mình đưa cô về.

Bạch Băng Thành biết, nếu hắn mang theo Bạch Thiên Minh thì chắc chắn Bạch Thiên Minh sẽ nhân lúc nhị gia chủ của Liễu gia đang bất tỉnh mà giết chết tên đó.

Hai nam nhân anh tuấn như hoạ nhìn nhau, khí tràng từ hai người bao phủ căn phòng khiến nó từ ấm áp trở nên có chút u ám lạnh lẽo. Môi bạc mở ra, tuông lời thật sự mà cả hai không muốn chấp nhận.

“Long Ngạo Thiên, chúng ta từ hai năm trước đã không thể trở lại nữa rồi.”

———-

Đây KHÔNG PHẢI là đam mỹ

Đây KHÔNG PHẢI là đam mỹ

Đây KHÔNG PHẢI là đam mỹ

Điều quan trọng phải nhắc ba lần.

Hóng a~ ^3^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN