Khuynh Thành Nữ Phụ
Chương 74: Thánh đường bị lãng quên
Ánh trăng đêm nay treo đung đưa trêи bầu trời, ánh sáng trắng dịu dàng lan toả, len lỏi vào trong từng ngóc ngách, mang đến cho khung cảnh tăm tối chút sự sống nhỏ nhoi.
Bên trong thánh đường, thiếu nữ như hoa như ngọc yếu ớt treo trêи không trung, hai tay bị thật nhiều sợi tơ dính trêи trần nhà quấn lấy, cố định cô ở giữa, đôi lông mi như cánh quạt chậm rãi tách ra.
Lăng Băng Nguyệt nhíu mày, khó chịu lắc lắc đầu, đại não chỉ cảm nhận được sự suy sụp. Ký ức một mảnh mơ hồ dần trở nên sắc nét, tự trách cắn môi, là lỗi do cô bất cẩn, trước khi mũi có thể nhận ra mùi hương kỳ lạ kia thì lá phổi của cô sớm đã bị nó xâm chiếm.
Cả cơ thể của Lăng Băng Nguyệt vô lực, hầu như không thể cử động, trầm ngâm quan sát những sợi tơ hầu như trong suốt quấn quanh cơ thể mình.
Từng sợi nhỏ li ti hiện ra dưới ánh trăng, mỏng manh nhưng lại rất chắc chắn.
Lăng Băng Nguyệt cố gắng cử động cổ tay không mấy linh hoạt, sợi tơ như một lưỡi dao mỏng, khắc lên trêи làn da mềm mại một đường dài, máu đỏ lần theo sợi dây bên dưới rơi xuống đất.
Thấy dãy dụa vô dụng còn có thể gây thương tích, Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng từ bỏ. Đồng tử xinh đẹp chậm rãi đổi màu, từ phía sau bay đến hai thanh thuỷ chủ, khi lưỡi dao bóng loáng và sợi tơ chạm vào nhau, một tiếng “keng” chói tai vang lên khiến cặp thuỷ chủ bị đánh ra phía sau. Sợi tơ mỏng manh lại như được làm từ thép, không cách nào có thể cắt được.
Thở dài chán nản, Lăng Băng Nguyệt dường như mất hết hi vọng, cố gắng động não nhưng lại không thể nghĩ được thêm cách gì.
“Két két” Cánh cửa gỗ củ kĩ mở ra chậm rãi, Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng khép mắt, buông lỏng cơ thể, hoàn toàn phó mặc vào những sợi tơ để giữ cân bằng trêи không khung.
Mất đi ánh sáng, những giác quan khác càng trở nên nhạy cảm, đôi tai khẽ co giật, Lăng Băng Nguyệt có thể cảm nhận được sức nóng của cơ thể con người, nghe được giọng nói của họ, bước chân trêи nền đất mềm trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Có hai giọng nói, một giọng nói trầm khàn là của một người đàn ông, giọng nói của người kế bên khá cao nhưng cũng không che được âm sắc mà một nam nhân hay có. Dựa theo cách họ bước đi, người có giọng nói trầm khàn kia có bước chân nặng nề cùng vững vàng hơn người bên cạnh, Lăng Băng Nguyệt có thể phỏng đoán nam nhân này có sức mạnh thể chất khá cao, cô hoàn toàn không phải là đối thủ đánh cận chiến với hắn.
Người có giọng nói khá cao kia thì ngược lại, khoảng cách bước chân của hắn rất gần nhau, từng bước đều rất nhẹ, có thể nói là một người có tính cảnh giác cao, tên này cô cũng không thể đánh cận chiến với hắn, rất dễ có sơ xuất.
Nam nhân được cho là người có cảnh giác cao kia quay xang nói chuyện với người bên cạnh, trong giọng nói cũng không che được sự ti tiện.
“Lâu huynh đệ, ngươi xem, con mồi lần này quá mức xinh đẹp, làn da trắng nõn như đậu hủ, môi, mắt và mũi của cô ta đều thực hoàn hảo, còn đẹp hơn cả nữ nhân kia! Mỹ nhân như thế này một lúc nữa hai chũng ta đều có thể hưởng rồi, đúng là quà trời ban, đúng là quà trời ban mà!”
Một giọng nói khác nghiêm nghị đáp lại, hắn cũng không kìm được chút chờ mong, lên giọng.
“Bây giờ không phải là lúc xuýt xoa! ngươi đi lấy IRS đi, đặt ở nơi cao hoặc kính đáo một chút thì tốt, ta đi xem cô ta.”
IRS là loại camera tàn hình của chính phủ thường được đặt ở khắp nơi trêи thành phố với mục đích quan sát tội phạm hoặc những hành động khả nghi nơi không người thấy. Châm ngôn của người dân chính là, video nào cũng có thể không thật nhưng video được quay lại từ IRS thì mãi mãi là thật.
Lăng Băng Nguyệt hiện tại có thể đoán được mục đích của hai kẻ này khi nhắm vào cô, nhưng người phụ nữ đó là ai?
Nam nhân kia sau khi được dặn dò thì ngoan ngoãn dạ dạ vài cái, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi. Lăng Băng Nguyệt trong lòng không gợn sóng, cô biết đây chính là cơ hội của mình, đúng là cơ hội trời ban, chỉ cần một bước sai thì thất cả đều hoá thành tro bụi.
Thứ thuốc kỳ lạ kia vẫn còn hoành hành trong cơ thể cô, cho dù Lăng Băng Nguyêt cố gắng thế nào để chống lại nó thì sự mỏi mệt vẫn không tan biến.
Hít nhẹ một hơi, trong đầu chầm chậm đếm, từng bước chân vững vàng vang lên khi ma sát với nền đá, mỗi bước chân đều tạo ra âm thanh lớn hơn so bước đi trước.
“Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…Đến rồi!”
Đôi mắt khép chặt chậm rãi mở ra, đôi song đồng tử xinh đẹp không chút do dự nhìn thẳng vào người đối diện, ma thuật trong không khí chậm rãi dao động.
—
Hóng a~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!