Khuynh Thành Nữ Phụ
Chương 79: Bốn tuổi
Lam Ly nhíu mày, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc đen, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc xa xăm.
“Q, mau gọi dược sĩ.”
Nam nhân áo đen không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau hai người, tư thế kính cẩn cúi xuống, nghiêm túc hô lên tiếng “Tuân lệnh” rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Lăng Băng Nguyệt ngây ngô nhòm lên vai Lam Ly, tò mò nhìn ra phía sau, không phải cô vừa mới có người thứ ba sao?
“Ca ca, nơi này là đâu?” Sự chú ý của Lam Ly quay trở lại thiếu nữ trong lòng. Thay vì trả lời câu hỏi của Lăng Băng Nguyệt, hắn lại hỏi cô một câu hỏi khác.
“Ca ca? Em không nhớ tôi?” Lăng Băng Nguyệt bị câu hỏi của hắn đánh lạc hướng, quên luôn câu trả lời mà mình cần biết.
“A!”
Lăng Băng Nguyệt chăm chú nhìn Lam Ly, đôi mắt hai màu chậm rãi di chuyển trêи từng đường nét sắc sảo nam tính, suy tư một chút rồi lắc lắc đầu nhỏ. Biểu cảm nhu thuận của thiên hạ hoá thành một chiếc lông vũ, ma sát nhẹ vào nơi mềm nhất của Lam Ly, trong mắt hắn lại nhiều hơn một phần cưng chiều. Đối với Lam Ly, cho dù cô có kỳ lạ đến cách mấy thì đây vẫn là một Lăng Băng Nguyệt mà hắn chưa từng thấy.
Trước khi cuộc nói chuyện của họ có thể tiếp tục, Lăng Băng Nguyệt xoa xoa bụng mếu máo nhìn thiếu niên Meo meo nói.
“Ca ca…ta đói.”
Lam Ly chỉ có thể nuốt xuống hàng vạn câu hỏi trong miệng, trầm mặc nhìn cô rồi gật đầu. Lăng Băng Nguyệt thấy thiếu niên đứng dậy, biết bản thân sắp được ăn cũng ngoan ngoãn đi theo hắn nhưng vừa đứng lên một chút thì cơn đau ở chân tập kϊƈɦ, thân thể mềm mại ngã sụp xuống, thật may là bên dưới có nệm dày không thì miệng vết thương sẽ lại mở ra.
Chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục kia, Lam Ly thầm mắng bản thân không cẩn thận, hắn quên mất Lăng Băng Nguyệt vết thương đầy mình, thiếu chút nữa thì thành một phế nhân thì bây giờ làm sao có thể cử động. Xoay đầu bước về phía Lăng Băng Nguyệt, một tay nhấc cô lên như ẵm lấy một đứa bé.
Lăng Băng Nguyệt mặc kệ hắn muốn làm gì, cô vẫn còn trong trạng thái bận bịu kìm nén nước mắt đâu, đúng là đau chết cô rồi. Nhanh chóng đưa tay phải lên miệng, Lăng Băng Nguyệt dùng lực cắn thật mạnh xuống, cơn đau từ trêи tay như xoa dịu nỗi đau nơi bắp đùi, thấy được hiệu quả như mong đợi, cô không do dự tiếp tục dùng lực.
Thiếu niên bị hành động của người trong lòng làm cho hoảng loạn, nhéo nhẹ hông của cô. Lăng Băng Nguyệt “A” lên một tiếng, Lam Ly lập tức khóa chặt cổ tay mảnh khảnh khiến Lăng Băng Nguyệt không cam lòng ư a dãy dụa vài lần, trải qua nhiều thất bại, cô cảm thấy nỗ lực của bản thân hoàn toàn không chút ảnh hưởng liền bỏ cuộc.
Lăng Băng Nguyệt ngây người nhìn vào bàn tay mình, trong đầu hiện lên thật nhiều câu hỏi, từ lúc nào tay cô lại trở nên thật lớn như vầy? Những vết cắn thường thấy đều biến đâu hết rồi??
Thấy cô trở nên an tĩnh, Lam Ly bất đắc dĩ nhìn thiên hạ trong lòng, một tay ẵm Lăng Băng Nguyệt ra khỏi phòng. Lăng Băng Nguyệt khi được hỏi muốn ăn gì thì trong mắt lập tức tỏa sáng như đèn pha nhưng miệng lại chỉ rụt rè nói chè đậu đỏ. Sau khi được Lam Ly cổ vũ, Lăng Băng Nguyệt lại không tiếp tục kiềm nén, phấn khởi nói ra một tràng đồ ăn, đến pizza sầu riêng và bánh trứng cũng thoát ra từ trong miệng của cô. Lam Ly không có ý kiến, những món Lăng Băng Nguyệt yêu cầu đều được đặt lên bàn ăn.
Lúc hai người vật lộn xong với đống đồ ăn cũng là lúc nam nhân một thân màu đen kia lại lần nữa xuất hiện, Lăng Băng Nguyệt tròn mắt nhìn hắn, vui vẻ hoan hô vỗ tay.
“Lam thiếu gia, Lam gia chủ đã đến, người đang chờ đợi ngài ở đại sảnh.”
Lam Ly gật đầu vẫy tay, ra hiệu hắn có thể lùi xuống. Nam nhân áo đen một lần nữa biến mất, Lăng Băng Nguyệt đối diện nhìn nhiều lần không nhịn được vẫn cảm thán, ma thuật đúng là một thứ huyền bí.
Lam Ly chờ Lăng Băng Nguyệt ăn lấy miếng bánh gạo cuối cùng, khẽ ợ một tiếng, hắn hành động cẩn thận lập tức nâng cô lên, hướng đến đại sảnh của Lam gia. Trong đầu bỗng hiện lên câu hỏi kỳ lạ, là do hắn hay là thiên hạ trong lòng ngày càng nhỏ lại?
Lăng Băng Nguyệt bị ôm đi ôm lại một hai lần tỏ vẻ bản thân sớm đã quen, xoay xoay tìm đến nơi dễ chịu nhất, an tỉnh dựa vào lòng ngực của thiếu niên thϊế͙p͙ đi, hai chân trần thanh tú đung đưa trong không khí.
Chờ đợi hai người ở đại sảnh là một lão nhân có tuổi, tóc cùng râu đã trở nên bạc trắng được chải chuốt gọn gàng, khác với khung cảnh truyền thống nhật bản nơi này, ông khoác lên người bộ y phục của trung quốc thời xưa.
Lăng Băng Nguyệt nằm trong lòng Lam Ly bị bộ râu kia của ông thu hút, tay ngứa ngáy chịu không được muốn vươn ra nắm lấy nó. Lão nhân vuốt vuốt bộ râu dài rồi né qua một bên, nhanh nhạy tránh đi móng heo của Lăng Băng Nguyệt, Lam Ly thấy hai người nháo cũng không nói gì, mặc cô muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy đi.
Bình tĩnh ngồi xuống đối diện với lão nhân, Lam Ly tỏ rõ sự phiền muộn của bản thân. Lão nhân chỉ nhìn Lăng Băng Nguyệt trong lòng hắn một lúc, ngước mặt hỏi.
“Thân thể này hiện tại bao nhiêu tuổi?”
Hai chữ thân thể làm mày kiếm chạm vào nhau, Lam Ly thành thật trả lời.
“Cô ấy năm nay mười bảy.”
Lão nhân lại vuốt râu vài cái, hai mắt chăm chú nhìn Lăng Băng Nguyệt khiến cô khó chịu xù lông. Ông không để ý liền tiếp tục hỏi.
“Có phải con cảm thấy cô ấy trở nên nhẹ hơn trước không?”
Lam Ly bất ngờ nhìn ông, tia nghi hoặc trong mắt dần trở nên rõ ràng, hắn gật đầu. Lão nhân lại tiếp tục vuốt râu, giọng nói mang tia nghiêm nghị vang lên.
“Cô ấy hiện tại là bốn tuổi.”
—
Hóng a~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!