Khuynh Thành Nữ Phụ
Chương 92: Mơ
“Nháo c…”
Bạch gia chủ hai tay chấp ở phía sau, bộ dáng nghiêm khắc bước vào, câu nói trách khứ chưa kịp thoát khỏi môi thì lập tức bị nuốt xuống.
Hai mắt ông mở to, đồng tử dao động, cả người vì ngạc nhiên mà cứng lại. Phản chiếu trong cặp mắt đầy cảm xúc ông là một trương mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan tinh tế toả sáng bởi một nụ cười. Hai bên má phình ra rung rung như con sóc nhỏ, cặp răng thỏ lâu lâu lại lộ ra.
Đứa bé trước mặt rất giống với Bạch Băng Nguyệt trong ký ức của ông nhưng cũng thật xa lạ. Cô bé so với Bạch Băng Nguyệt béo hơn một chút, chân tay giống như mấy cái đoản xúc xích, cộng thêm làn da trắng mịn như sữa. Trong dĩ vãng, Bạch Băng Nguyệt mỗi lần cười đều sẽ là thẹn thùng nhếch môi, hai má đỏ hây hây, chọc người thương tiếc. Không phải là nụ cười tươi sáng như hiện tại, có thể mang mọi thứ lu mờ đi.
Cả người Bạch gia chủ trong nháy mắt trầm xuống, không khí xung quanh trở nên u ám.
Sự biến mất của Bạch Băng Nguyệt trở thành vết thương được dấu kính trong lòng mỗi người, theo thời gian không phai nhạt dần mà chính là càng ngày càng sâu đậm. Như một loại thoả thuận ngầm, tất cả không ai nhắc đến nó.
Khác với Bạch phu nhân, Bạch Cẩm Cẩm và ba đứa con còn lại, thời gian Bạch gia chủ ở bên cạnh Bạch Băng Nguyệt so với bọn họ dài nhiều lắm. Giết chết Bạch Băng Nguyệt, phần của ông là lớn nhất, cũng là vết cắt sâu nhất.
Quá khứ như một cuốn phim, cứ nghĩ đã cũ nhưng lại sạch sẽ như mới.
Ở rất lâu về trước, Bạch gia chủ không mấy để ý đến đứa con út này, ông là kỳ vọng lớn nhất. Lớn lên trong sự ngưỡng mộ của người đời, truy tìm sức mạnh với ông chính là chân lý. Đối với một đứa con gái không có gì khác biệt so với người thường, trong mắt ông chính là không khác gì phế thải.
Nhưng đứa bé đó rất biết nghe lời, so với những đứa trẻ muốn nhu thuận, ông muốn ghét cũng không được.
Bạch gia chủ thân là người đứng đầu Bạch gia, công việc lúc nào cũng chất cao như núi. Ba đứa con trai chưa bao giờ quan tâm ông quá một câu, ông cũng xem đó là chuyện hiển nhiên. Lúc đứa bé nhỏ nhất này sinh ra, đã luôn bám theo ông cầu tình thương.
Khi mới biết bò sẽ chậm chạp bò đến chào đón ông về nhà, từ khi biết nói sẽ mỗi buổi sáng dậy sớm chào ông, đi đứng vững vàng một chút sẽ tập đưa sữa nóng đến phòng ông mỗi buổi tối, trở thành người ngoài trong miệng tri kỉ “tiểu áo bông”. Hai người mang những chuyện này trở thành thói quen, khoản cách giữa họ cũng rút ngắn lại.
Chỉ là ý nghĩ của Bạch gia chủ vẫn chưa từng thay đổi, ông là thương nhân, giỏi nhất chính là trọng dụng người khác. Đối với ông, phế thải chính là phế thải.
Mọi chuyện thay đổi, cuộc sống gia đình êm ấm của họ bị phá nát. Sự xuất hiện của người phụ nữ lạ mặt cùng một đứa bé khác như kϊƈɦ hoạt một cơn bão lớn, cuốn trôi đi tất cả, đánh tan luôn cả cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm của ông.
Bạch gia chủ biết người phụ nữ kia không phải là người tốt, nhưng đứa trẻ mang dòng máu của Bạch gia không thể lưu lạc không nơi nương tựa.
Từ lúc mang hai người về, ngôi nhà lại một lần nữa trở nên ấm áp.
Ông tất cả đều nhìn thấu nhưng cái gì cũng không làm, mặc kệ mọi thứ, cố gắng giữ lấy bình yên hiếm hoi có được.
Chỉ là bình yên dùng chính máu và nước mắt của đứa bé kia đổi lại cũng không thể giữ được lâu. Xung đột giữa các thành viên sớm muộn gì cũng xảy ra, giống như chiếc hộp pandora, căn nhà không có vật hi sinh trong nháy mắt tan vỡ.
Từ trước, vật kết nối bọn họ chính là đứa bé kia, hận cũng được yêu cũng được, vì đứa bé kia, bọn họ đứng cùng một chiến tuyến. Cứ cho rằng họ là người đi trước, sự thật là họ đều bị bỏ lại ở phía sau.
Suy nghĩ kia đi theo Bạch gia chủ cả đời vào một đêm thay đổi.
Đêm đó là một ngày mưa, Bạch gia chủ cả người ngả ra phía sau, mệt mỏi xoa xoa thái dương đau nhức. Khuôn mặt đầy kiên quyết của con trai cả hiện lên trong đầu khiến ông tức sôi máu. Chỉ nghĩ nhắm mắt một chút, bất giác sa vào giấc mơ.
Bạch gia chủ như trước ngồi trong thư phòng, trêи bàn văn kiện tựa như không bao giờ hết, chiếc đèn bàn bên cạnh phát ra chút hơi nóng.
Trong bầu không khí cô tịch của buổi đêm, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
“Cửa không khoá.” Bạch gia chủ không ngẩng đầu, chỉ nói vọng ra ngoài.
“Cạch.”
Cánh cửa trước mặt khẽ mở ra rồi đóng lại, người kia quen thuộc đi đến trước bàn, đặt xuống một ly sữa nóng. Bạch Lu Quân không kìm được ngạc nhiên nhìn lên, cô bé kia đứng trước ông, trêи mặt mang theo nét thẹn thùng, ngoan ngoãn nói.
“Cha, ngươi uống sữa nóng.”
Bạch gia chủ gật đầu, ma xui quỷ khiến gạt hết công việc qua một bên, cầm lên ly sữa kia một hơi uống hết. Vị sữa ngây ngấy không làm ông chán ghét, trái lại còn khiến ông cảm thấy dễ chịu.
Không biết có phải do sữa quá nóng hay không, Bạch gia chủ còn cảm thấy hai mắt có điểm cay.
Đặt xuống ly sữa trống không, Bạch gia chủ đưa mắt nhìn bóng dáng đối diện.
Thân hình gầy gò khoác lên chiếc váy ngủ to lớn càng khiến nó thêm nhỏ bé, phản phất chỉ cần một ngọn gió cũng có thể mang cô bé đi.
“Cha, người ngủ ngon.”
Trong lòng của Bạch gia chủ bỗng nhiên trỗi lên một cảm giác luyến tiếc pha lẫn với gấp gáp, không giống với ông bình tĩnh thường ngày. Tiếng nỉ non dần trở nên mơ hồ, cảnh vật xung quanh hoá thành hư vô.
—
Khúc cuối có chút sai sai nhưng tạm ổn. Bảo bối muốn là Q&A*, mấy nàng thấy sao? Hỏi gì cũng có thể, trả lời được sẽ trả lời. :>
*Q&A: Question and answer.
Hóng a~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!