Khuynh Thành Tuyệt Thế Thần Linh Sư - Chương 11: Lâm Hạng Càn bi thống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Khuynh Thành Tuyệt Thế Thần Linh Sư


Chương 11: Lâm Hạng Càn bi thống


“Ầm, ầm, ầm….” Liên tục đánh bay ba con cao cấp linh thú ra sau, Âu Dương Tiêm Ngưng cuối cùng cũng dừng lại động tác. Phía bên tay phải ngưng tụ lại ngọn lửa, nàng khẽ thở dài, cuối cùng cũng học được bộ Linh Kỹ này. Tiền bối đã lưu lại cái trụ cột nhất, cũng là Linh Kỹ tốt nhất nên tiếp thu rất khó, dù có hơn 20 năm kinh nghiệm của kiếp trước cũng rất khó để đem toàn bộ uy lực của nó thi triển. Lẽ nào ta thật sự ngốc! Âu Dương Tiêm Ngưng nghiêng đầu âm thầm thở dài!

Mà Diễm ở trong Hỗn Độn linh giới đang liều mạng trợn trắng, sáng lập thần lưu lại Linh Kỹ, kém cỏi nhất cũng là thiên giai công pháp, người khác vài chục năm đều chưa hẳn có thể hiểu thấu đáo được ảo diệu ở trong đó, ngươi hiện tại ngắn ngủi vài ngày đã có thể lĩnh ngộ tám chín phần, còn hiềm khích chính mình ngốc, vậy những người kia chẳng phải là muốn chết sớm đầu thai sớm, để tránh lúc đi xuống không mặt mũi nào đối mặt với tổ tông của mình.

“Chao ôi!” Âu Dương Tiêm Ngưng phủi tay, phủi mấy vết bụi dính trên quần áo, chuẩn bị về nhà.”Xích Luyện, lão Lang, đi, chúng ta về nhà!”

Âu Dương Tiêm Ngưng kêu một tiếng liền hướng phía bên ngoài rừng rậm đi đến. Mặc dù lần này chỉ có tiến vào đến giữa khu rừng rậm, nhưng thu hoạch khá dồi dào. Linh thảo, linh dược liền có hơn một trăm loại, mặc dù không phải là đặc biệt quý hiếm nhưng cũng là trân quý vô cùng. Linh thú, vậy thì càng không cần phải nói, Xích Luyện, lão Lang, còn có một đám tiểu đệ của lão. Ai, không phải là nói Linh Sư chỉ có thể khế ước một hai chích linh thú sao? Xuy, ngươi thật đúng là hiểu biết nông cạn, chỉ có ngươi không thể nghĩ được, chứ không có cái gì nàng làm không được. Người bình thường có thể cùng nàng so sao?

Xích Luyện trước sau như một hấp tấp đi theo sau lưng. Lão Lang còn có một bộ dạng vú em bảo hộ bên người. Một người hai thú yên tĩnh đi trên con đường lớn. Nếu hỏi vì cái gì mà yên tĩnh như thế trong rừng rậm không phải là địa phương linh thú ẩn hiện nhiều nhất sao?

Xích Luyện con mắt khẽ giựt, còn không phải là do chủ nhân rất biến thái sao, linh thú trong tay chủ nhân đều rất nhỏ yếu. Bọn họ mỗi lần gặp được chủ nhân, đều bị chủ nhân kéo tới luyện tập. Thiếu cánh tay, cánh chân là nhẹ, rớt nửa cái mạng nhỏ mới nghiêm trọng. Đáng sợ hơn là ngươi bị đánh cho tàn phế, cho rằng đây là lúc được giải thoát, nhưng nàng lại cầm lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng ngươi, lập tức thương thế hoàn toàn lành lặn, da lông bóng loáng tỏa sáng, sau đó thì sao, sau đó tiếp tục tập luyện chứ còn sao nữa, còn quá trình như thế nào, ngươi hiểu.

Ngươi nói còn dám hay không có thú đến ngăn trở đường đi của nàng. Cho nên vừa có bóng dáng của Âu Dương Tiêm Ngưng, tất cả các thú đều giải tán lập tức, còn ai dám đến gây chuyện với vị tiểu tổ tông này. Cùng bị người đánh tới chết cũng sướng hơn cùng nàng đánh tới điên a.

Phố xá sầm uất người trong thành huyên náo, sắp đặt hàng vỉa hè cái này tiếp theo cái kia, Âu Dương Tiêm Ngưng chạy trong đó, xem một chút có thể hay không có một chút bảo bối. Trong rừng rậm đạt được linh thảo, linh dược đều rất cao cấp, hiện tại nàng luyện chế trung cấp đan dược còn không dùng được, vẫn là đi ra mua một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN