Khuynh Thành Tuyệt Thế Thần Linh Sư - Chương 3: Âu Dương Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Khuynh Thành Tuyệt Thế Thần Linh Sư


Chương 3: Âu Dương Gia


• “Nương, nương, ta đã mang tỷ tỷ đến aaaa.” Âu Dương Cảnh Phong hưng phấn kêu.

Kéo tay áo của Âu Dương Tiêm Ngưng, hiện lên một khuôn mặt tươi cười, “Tỷ, nhanh lên, nhanh lên….”

Còn chưa tới cửa, liền nghe một giọng nói dịu dàng vang lên, “Phong Nhi, chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận tỷ tỷ ngươi, như thế đại nhân, còn sôi nổi.”

Âu Dương Cảnh Phong như cũ hưng phấn, nhưng bước chân lại chậm đi chút ít.

“Ngưng Nhi đến.” Một âm thanh từ tính lại có chứa cương nghị, làm cho người ta lấy vô hạn cảm giác an toàn.

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên tuổi chừng mười lăm, mười sáu cười cười ra nghênh đón. Nam tử một bộ áo đen, bên hông một dây màu vàng Kim, dung nhan như đao khắc mới vừa đi ra, nguội lạnh, đao gọt mi, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng lại mím chặt, cùng với một đôi mắt đen lay láy khi thì chợt lóe qua xanh sẫm, dáng người thẳng thon dài, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, uy mãnh, mạnh mẽ, mắt sáng như đuốc, toàn thân chứa đầy sức sống. Người này chính là đại thiếu gia Âu Dương Gia, Âu Dương Cảnh Huyên.

“Ân….” Không đợi Âu Dương Tiêm Ngưng nói tiếp, Âu Dương Cảnh Phong liền tiến lên phía trước kéo tay áo còn lại.

“Đại ca, đại ca, ngươi trở về, mau nói cho chúng ta một chút chuyện ở học viện đi, lần này tỷ thí có phải hay không ngươi thắng, Nam Cung đại ca lợi hại hay là ngươi lợi hại, Nhị ca như thế nào còn chưa có trở lại a…”

“Ngươi đồ ranh con, tỷ của ngươi còn chưa có đi vào đâu, ngươi ở đây la la,kêu kêu, đừng cản trở đường tỷ ngươi, còn không mau một chút tránh ra.” Thân là gia chủ Âu Dương gia, Âu Dương Tĩnh nhịn không được, ở bên kia giận đến muốn giậm chân.

Khi chuyển hướng đến Âu Dương Tiêm Ngưng, lại làm ra một bộ dạng ta là người cha tốt, từ ái, khuôn mặt tươi cười: “Ngưng Nhi a, mau vào, mau vào.”

“Đúng vậy, ha ha, tiểu đệ lại nghịch ngợm.” Âu Dương Cảnh Huyên phất tay bỏ Âu Dương Cảnh Phong ra, xoay người đi về phía nàng.

“Ngưng Nhi, mau vào ngồi, đừng đứng ở cửa.” Dìu tay nàng lên, đỡ nàng hướng về phía trong sảnh đi tới.

“Hừ hừ, đại ca chỉ biết đau lòng tỷ tỷ.” Lập tức Âu Dương Cảnh Phong lại lầm bầm chạy về phía trước đuổi theo. Trong miệng lẩm bẩm, động tác lại không một chút chậm, kéo tay kia của Âu Dương Tiêm Ngưng.

“Tỷ đối với ta tốt nhất, hừ.” Liền kéo Âu Dương Tiêm Ngưng đi về phía trước.

“Ha ha ha, cái này là ba huynh muội tình cảm thật tốt.” Ngồi ở bên tay phải, Đại trưởng lão vuốt chòm râu dài ha ha cười, trong mắt nhìn không ra vui mừng.

“Cảnh Phong a, ngươi còn phải theo đại ca ngươi cố gắng học tập, còn nhỏ tuổi chính là ở trong lớp tinh anh của Thánh Thiên học viện, là thiếu niên tài tuấn (thiên tài + anh tuấn) trong đám người nổi bật. Ngươi hiện tại còn kém khoảng xa.” Bên cạnh Nhị trưởng lão hướng tới Âu Dương Cảnh Phong nháy mắt ra hiệu, khóe miệng quyến rũ, trên mặt lộ ra bộ dáng lão ngoan đồng tươi cười.

“Tỷ, ngươi ngồi ở đây.” Âu Dương Cảnh Phong kéo Tiêm Ngưng ngồi xuống tại vị trí thứ nhất bên tay trái, sau đó như con mèo xù lông nhỏ nhảy dựng lên, sau đó đưa ra một khuôn mặt bánh bao nhỏ.

“Hừ, ta về sau nhất định so với đại ca lợi hại hơn, ngươi cứ chờ xem, hừ hừ.” Nói xong còn chống nạnh đứng ở chỗ đó âm thầm đắc ý.

“Được được được, ta chờ, ha ha ha ha.” Nhị trưởng lão cũng không giận, thấy nhưng không thể trách, cười hì hì xem hắn.

Làn gió ấm áp thổi qua, trong hành lang một mảnh đùa giỡn, tiểu đệ đắc ý, đại ca ấm áp vui vẻ, nương sủng ái tươi cười, phụ thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận, Đại trưởng lão vui mừng, Nhị trưởng lão ngoan đồng khích lệ, tỏ ra dị thường ấm áp.

Ở trong đại gia tộc như thế, còn có thể bảo trì phổ thông nhân gia thiên luân chi nhạc( cái này ta không biết dịch nên để nguyên như vậy), người người đều chơi đùa cùng một chỗ, cảm giác thật thân thiết, Âu Dương Tiêm Ngưng cũng vì chính mình có thể trở thành một thành viên trong đó mà cảm thấy cao hứng. Nghĩ tới, không khỏi khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười như chuông bạc đột ngột vang lên, toàn bộ trong sảnh âm thanh đều im bặt, đình chỉ, mỗi người đều xoay đầu lại kinh ngạc nhìn Âu Dương Tiêm Ngưng. Âu Dương Tĩnh sững sờ, Âu Dương Cảnh Phong ngây người, Âu Dương Cảnh Huyên, Lam Nhã Hân cứng đờ, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão tay vuốt râu cũng đều dừng lại, nhưng trong mắt ai cũng phát ra kinh ngạc, ngạc nhiên cùng mừng rỡ.

Âu Dương Tĩnh phản ứng đầu tiên, “Ngưng Nhi, ngươi, ngươi…” Hắn khiếp sợ nói không lên một câu hoàn chỉnh.

“Cha, nữ nhi thanh tỉnh, nữ nhi không ngốc.” Âu Dương Tiêm Ngưng đứng lên, mỉm cười hướng về khuôn mặt lộ vẻ mừng như điên của Âu Dương Tĩnh nói.

“Được được được, ai nói Ngưng Nhi ngốc đâu.” Âu Dương Tĩnh trừng mắt, “Ngưng Nhi vẫn luôn không ngốc, ai nói Ngưng Nhi ngốc, nói cho cha, cha đi đánh hắn.” Âu Dương Tĩnh đi qua ôm Âu Dương Tiêm Ngưng, vỗ vỗ lưng nàng, cười to nói.

“Tỷ, tỷ, ngươi tốt lắm, ngươi tốt lắm, ha ha ha.” Âu Dương Cảnh Phong đi đến trước mặt Ngưng Nhi mà nhảy.”A, a, tỷ không ngốc, về sau không sẽ bị người khác bắt nạt.”

Âu Dương Tĩnh đưa bàn tay vỗ lên bả vai của Âu Dương Cảnh Phong, “Nói, ai khi dễ tỷ ngươi, dám khi dễ nữ nhi của Âu Dương Tĩnh ta, đi, liền tới đánh mụ( mẹ) hắn cũng không nhận ra hắn.”

“Uh, đi, chính là Lâm Hạng Càn, cái tiểu tử thúi kia…” Âu Dương Cảnh Phong giống như là nghĩ đến cái gì, mắt ngay lập tức lộ rõ phẫn nộ, kéo Âu Dương Tĩnh khí thế bừng bừng liền hướng về phía cửa mà đi.

“Tốt lắm, tốt lắm, hai người cha con các ngươi a, yên tĩnh cân nhắc lại đi. Ngươi a, như một đứa con nít. Phong Nhi nháo, ngươi cũng cùng theo một lúc nháo a.” Lam Nhã Hân khẽ nói Âu Dương Tĩnh một cái, giận cười.

“Đúng vậy, Ngưng Nhi thanh tỉnh, là hỉ sự, không cần vì Lâm gia tiểu tử thúi kia làm mất vui.” Đại trưởng lão nhìn Âu Dương Tiêm Ngưng một chút, lại nhìn Âu Dương Tĩnh một chút, ha ha cười.

“Đúng vậy, Ngưng Nhi thanh tỉnh là chuyện tốt, không cần vì người không liên quan mất hứng, chúng ta về sau sẽ đi dạy dỗ hắn.” Âu Dương Cảnh Huyên xen vào nói.

“Hắc hắc, Tĩnh Nhi cứ yên tâm đi, nếu là Lâm Hạng Càn, tiểu tử thúi kia lại dám khi dễ Ngưng Nhi, ta cùng Phong tiểu tử nhất định sẽ đi đánh hắn, đánh đến hắn thiếu tay gãy chân.” Nhị trưởng lão lúc này biến thành lão ngoan đồng không cam lòng rớt lại phía sau, tiến lên hướng về Ngưng Nhi tranh công.

“Hừ, coi như tiểu tử kia gặp may mắn, hôm nay liền không dạy dỗ hắn.” Âu Dương Tĩnh không được tự nhiên nói ra, lại tiến đến trước mặt Âu Dương Tiêm Ngưng, đối với nàng ha ha cười: “Ngưng Nhi, nếu là tên tiểu tử kia lại bắt nạt ngươi, ngươi nhất định phải nói cho cha a, cha giúp ngươi dạy dỗ hắn.”

“Hảo, cha, ta nhất định nói cho ngươi biết, bất quá ta chính là muốn tự mình dạy dỗ hắn, ta sẽ không bị người khác bắt nạt. Cha, ngài yên tâm.” Xem một nhà thân tình hưng phấn mà vây xung quanh nàng, tâm lạnh như băng dần dần ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, khóe miệng không tự chủ giương cao.

“A, tỷ có thể tu luyện linh lực.” Âu Dương Cảnh Phong giống như là phát hiện ra đại lục mới kêu lên.

Mọi người phục hồi tinh thần lại, này không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền giật mình, Linh Sĩ Tam Cấp đỉnh phong, mười một tuổi Linh Sĩ Tam Cấp, so với những thứ thiên tài đại lục kia cũng không kém nhiều a.

“Ha ha ha, ta Âu Dương Gia lại thêm một người tuyệt thế thiên tài a.” Nhị trưởng lão hưng phấn mà hoa tay múa chân.

“Đúng vậy, tiểu muội có thể tu luyện…” Âu Dương Cảnh Huyên trên khuôn mặt cương nghị tràn trề vui vẻ.

“Không hổ là Âu Dương Tĩnh nữ nhi ta.” Âu Dương Tĩnh nâng lên bàn tay ở trên vai nàng vỗ vỗ, vẻ mặt vui mừng cùng kiêu ngạo.

“Đúng vậy, Ngưng Nhi lớn lên, hảo.” Lam Nhã Hân khẽ lau nước mắt nói ra: “Ngưng Nhi đói bụng không??, mau, Lưu thúc, chuẩn bị bữa tối, làm nhiều ăn tốt hơn.”

“Hảo, phu nhân.” Lưu thúc xem toàn gia đình vui mừng cười, gấp gáp hướng phòng bếp chạy tới.

“Nương, ta khôi phục bình thường, ngài phải cao hứng.” Xem Lam Nhã Hân vui mừng đến phát khóc, Âu Dương Tiêm Ngưng gấp rút vén lên cánh tay nhẹ nhàng lau.

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi khóc cái gì, Hân Nhi.” Âu Dương Tĩnh ôm ôm Lam Nhã Hân.

“Đi một chút đi, chúng ta ăn cơm đi.” Đại trưởng lão đề nghị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN