Khuynh Thế Đích Nữ - Chương 14: Nguy hiểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Khuynh Thế Đích Nữ


Chương 14: Nguy hiểm


Editor: White Silk-Hazye

Nhấc váy lên, khẽ nàng giày thêu, Tô Khanh Lạc đang muốn lên xe ngựa, chỉ nghe thấy ở phía sau truyền đến giọng nói già nua: “Tiểu nha đầu!”

Mặc dù không biết là đang kêu ai, Tô Khanh Lạc cũng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một lão nhân mặc tử y đang bình tĩnh nhìn mình.

“Không biết ngài kêu nữ là có chuyện gì?” Tô Khanh Lạc xoay người, chờ lão nhân trả lời.

“Tiểu nha đầu, lão phu thấy ngươi hình như có học một chút về y thuật, sợ là còn chưa có nhiều, hay là, ngươi bái ta làm sư phụ được không?” Lão nhân chậm rãi mở miệng, lời nói ra làm cho Tô Khanh Lạc rất là kinh ngạc, chắc là do lúc nãy một màn cứu Thượng Quan Uyển Nhi đã bị lão giả này thấy được, nhưng mà hắn vì sao muốn nhận mình làm đồ đệ chứ?

Đè xuống nghi hoặc trong lòng, Tô Khanh Lạc nhíu nhíu lông mày: “Hả? Lão nói muốn nhận ta làm đồ đệ, vậy lão phải cho ta xem lão có năng lực nhận ta làm đồ đệ hay không mới được.

Nghe thấy Tô Khanh Lạc nói xong, lão nhân mặc tử y cười sang sảng, tiểu nha đầu này thật là một tiểu quỷe tinh ranh mà, như vậy xem ramình quyết định nhận nàng làm đồ đệ không sai chút nào.

“Nhà của lão phu Mặc Phủ đường Tước Vân, nha đầu ngươi nếu như không tin lão phu, có thể tới phủ tìm hiểu thật giả.” Lão giả mặc tử y cười nói.

Mặc Phủ đường Tước Vân? Đây không phải là phủ đệ của Mặc lão thái y sao? Chẳng lẽ….. Tô Khanh Lạc nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lão nhân gia chính là Mặc lão thái y?”

“Đúng là lão phu.” Lão nhân mặc tử y trả lời.

Lần này Tô Khanh Lạc càng khó hiểu, nàng không cho rằng bản thân mình có sức hấp dẫn gì có thể làm cho Mặc lão thái y không hề quen biết chủ động nhận mình làm đồ đệ, vậy Mặc lão thái y vì sao muốn mình bái ông ta làm sư phụ chứ?

“Người muốn bái Mặc lão thái y làm sư phụ chỗ nào cũng có, không biết vì sao ngài lại chọn tiểu nữ?” Tô Khanh Lạc nghi hoặc mở miệng.

Nghe vậy Mặc lão thái y nháy mắt trờ nên ngu ngơ, r rồi sau đó là im lặng, rất lâu cũng không có nói gì.

Tô Khanh Lạc vừa định nói nếu như khó xử thì cũng không cần phải nói ra, lại nghe thấy Mặc lão thái y thở dài một tiếng: “Bởi vì, ngươi rất giống một vị cố nhân!”

Cố nhân? Tô Khanh Lạc tuy là đang thắc mắc cố nhân kia là ai, nhưng cũng biết nếu như còn hỏi nữa thì chắc cũng không hỏi thêm được gì. Suy nghĩ một hồi, Tô Khanh Lạc nói ra quyết định trong lòng: “Chuyện Bái sư, mấy ngày nữa Khanh Lạc nhất định sẽ tự mình đến thăm, kèm theo là lễ bái sư.” Đúng là mình đang cần một người sư phụ, chỉ nhìn kiến thức trên sách vở cũng là vô dụng, mà vị Mặc lão thái y nổi tiếng thiên hạ này nguyện ý nhận mình làm đồ đệ, mình dĩ nhiên muốn nắm bắt cơ hội rồi.

Thấy Tô Khanh Lạc nguyện ý bái mình làm sư phụ, Mặc lão thái y thoả mãn cáo từ, hắn sẽ đứng ở trong phù chờ Tô Khanh Lạc đến.

Lúc này Tô Khanh Lạc mới lên xe ngựa.

Tô Khanh Lạc cảm thấy có điểm gì đó là lạ, giống như nghe thấy mùi mùi máu tươi, Không đợi Tô Khanh Lạc phản ứng, Cẩn Nhi đã bị người đánh ngất xỉu, Tô Khanh Lạc cũng bị người bịt chặt miệng.

“Không nên phát ra tiếng động, nếu không…..” Tay của nam tử đột nhiên siết chặt, ám chỉ là kết cục khi Tô Khanh Lạc không nghe lời.

Tô Khanh Lạc chớp mắt mấy cái, đột nhiên nghĩ đến nam tử phía sau mình không nhìn thấy, lại gật đầu một cái.

“Bây giờ ta có thể thả ngươi ra, nhưng mà ngươi không thể phát ra tiếng động.” Nam tử nhỏ giọng nói, nhìn thấy Tô Khanh Lạc lại gật đầu, thì mới chậm rãi buông Tô Khanh Lạc ra.

Tô Khanh Lạc quay đầu lại, một cái mặt nạ màu bạc hé ra đập vào tầm mắt.

Nam tử mang mặt nạ bạc nhìn thấy mạng che mặt Tô Khanh Lạc đang đeo, vẻ mặt cứng lại, nhưng rất nhanh đã che giấu đi: “Ngươi có dược trị thương không?”

Tô Khanh Lạc gật đầu. Sau khi trọng sinh, nàng luôn có thói quen mang dược ở bên người, trong số dược trên xe ngựa này có dược trị thương.

Mở hòm thuốc ra, chọn mấy lọ dược trị thương tương đối hiệu quả đưa cho nam tử mang mặt nạ bạc.

Nam tử nhận dược mà Tô Khanh Lạc đưa, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh tay một chút, cắn chặt răng, xé phần vải gần miệng vết thương ra.

Tô Khanh Lạc nhìn thấy động tác của nam tữ mang mặt nạ bạc, có chút không đành lòng nói: “Nếu không, ta giúp ngươi nha.”

“Ngươi biết băng bó miệng vết thương?” Nam tử kinh ngạc nói.

Tô Khanh Lạc gật đầu, nam tử đưa dược cho Tô Khanh Lạc.

Cẩn thận tách phần vải dính vào miệng vết thương của nam tử mang mặt nạ bạc ra, sau khi dùng dược sát trùng xong, phát hiện không có vải để băng bó vết thương, đành phải lấy khăn tay của mình ra, giúp nam tử mang mặt nạ bạc cẩn thận băng bó tốt miệng vết thương.

Vừa băng bó tốt miệng vết thương xong, xe ngựa liền ngừng lại.

“Tiểu thư, phía trước bị chặn rồi, sợ là phải chờ thêm một chút.” Âm thanh của xa phu truyền đến.

“Chuyện gì xảy ra?” Ở ánh mắt cảnh cáo của nam tử mang mặt nạ bạc, Tô Khanh Lạc mở miệng nói.

“Hình như là có quan binh đang điều tra.” Xa phu nhìn phía trước, suy đoán nói.

Quan binh? Tô Khanh Lạc vén màn xe lên, nhìn thấy ở bên ngoài quả nhiên có rất nhiều quan binh, đang lục soát từng xe một. Dẫn đầu hình như là Tam hoàng tử.

Nhìn thấy bóng dáng của Tam hoàng tử, trong mắt của Tô Khanh Lạc nổi lên ý lạnh. Kiếp trước mặc dù mình và Tam hoàng tử chưacó tiếp xúc nhiều, nhưng mà Tam hoàng tử là ngườichủ mưu làm cho một nhà ngoại tổ mẫu của nàng rơi vào kết cục bi thảm, người này, Tô Khanh Lạc vĩnh viễn sẽ không tha thứ.

“Đi đường khác đi, không thể để cho quan binh phát hiện ra ta.” Nam tử mang mặt nạ bạc nói với Tô Khanh Lạc.

Tô Khanh Lạc đã sớm cảm giác quan binh đang lục soát ở bên ngoài có liên quan với nam tử mang mặt nạ bạc này, lúc này lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình. Để cho xa phu quay đầu xe ngựa lại, đang muốn rời đi, quan binh ở bên đó phát hiện ra động tĩnh ở bên này.

Tam hoàng tử dẫn theo một đội quan binh vây quanh xe ngựa của Tô Khanh Lạc.

“Trong xe là ai, mau xuống xe để chúng tôi lục soát.” Một quan binh đi đến đây, quát vào trong xe.

Tô Khanh Lạc đãổn định lại tâm tình, không còn khẩn trương như lúc nãy, lấy tinh dầu trong hòm thuốc ra để giầu đi mùi máu tươi trong xe ngựa. Lúc này mới mở miệng đáp: “Không biết quan gia lục soát cái gì vậy? Mấy ngày gần đây tiểu nữ bị phong hàn không thể ra gió, xin quan gia lượng thứ.”

Quan binh kia nghe thấy âm thanh dễ nghe của Tô Khanh Lạc, cũng hơi lơ là, mở miệng lần nữa: “Chúng ta đang tìm tội phạm quan trọng của triều đình, xin cô nương chịu uất ức một chút.”

Tô Khanh Lạc thấy quan binh vẫn nói lời như cũ, đành phải vén màn kiệu lên một chút: “Ta xuống dưới cũng không sao, nhưng mà ̣ nha hoàn của ta sinh bệnh nặng, vừa mới dẫn nàng đi xem đại phu, mới ngủ được một chút, xin các vị quan gia không cần đánh thức nàng.”

Tô Khanh Lạc nói lộ ra vẻ xúc động, tất cả mọi người có chút xúc động, nha hoàn sinh bệnh còn có thể được chủ tử giữ ở bên người, còn tự mình đưa đi xem đại phu, chủ tử có lòng tốt như vậy thật sự là không nhiều thấy lắm. Mọi người nhìn về phía Tam hoàng tử, Tam hoàng tử gật gật đầu, nha hoàn ở trên xe như cũ có thể lục soát, hắn cũng không so đo.

Tô Khanh Lạc xuống xe ngựa, hành lễ với Tam hoàng tử, đứng ở một bên chờ quan binh lục soát.

Tam hoàng tử liếc mắt nhìn nữ tử ở bên cạnh, chỉ thấy cả người nàng mặc cẩm y Lưu Vân màu trắng ngà, trên đầu chỉ cắm một cây trâm Mặc Ngọc đơn giản, vành tai xinh xắn trắng noãn, hai cái hoa tai Mặc Ngọc rũ xuống ở hai bên gò má, đơn giản mà không mất đi vẻ xinh đẹp.

Lại nhìn hai gò má của nữ tử một chút, chẳng biết tại sao nữ tữ này lại đeo mạng che mặt, chỉ chừa lại một đôi mắt phượng nhìn ngắm xung quanh, mũi cao thẳng, vừa nhìn thì biết chính là một mỹ nhân tuyệt sắc. Dáng người của cô gái này tuy là nhỏ nhắn, cả người có một loại hơi thở làm cho người ta không thể nào xem nhẹ được.

Tam hoàng tử đột nhiên có chút hứng thú đối với Tô Khanh Lạc, muốn biết rõ nữ tử ở bên cạnh cuối cùng là người nào. Vừa muốn mở miệng, quan binh tiến lên lục soát quay lại bẩm báo: “Hồi bẩm Tam hoàng tử, vẫn chưa tìm thấy người khả nghi.”

Tam hoàng tử gật gật đầu, liếc mắt nhìn Tô Khanh Lạc một cái, mang theo quan binh xoay người rời đi.

Tô Khanh Lạc lên xe ngựa, mới thở dài một hơi, mới vừa rồi thật sự nguy hiểm quá.

Cảm giác được xe ngựa rời khỏi, nam tử mang mặt nạ bạc dưới sự trợ giúp của Tô Khanh Lạc mới từ dưới người của Cẩn Nhi chui ra,

“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.” Âm thanh của nam tử vẫn trầm thấp như cũ, nói lời cảm ơn với Tô Khanh Lạc.

“Không cần phải khách khí, chờ một lát ta để cho xa phu đi đến chỗ ít người, ngươi có thể rời đi.” Tô Khanh Lạc thản nhiên nói. Lúc đầu cứu hắn cũng chỉ là vì hoàn cảnh đưa đẩy thôi, nếu như ở trong xe ngựa lục soát được nam tử mang mặt nạ bạc này, thì mình cũng không thể thoát khỏi dễ dàng được.

Xe ngựa đi tới một chỗ, xung quanh đó không có người nào, nam tử thật sâu liếc mắt nhìn Tô Khanh Lạc một cái, phi người rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN