Kì hiệp Côn Lôn kiếm - Chương 14: Viện cầu giai nhân hư thâm sơn di tú hài, Ân thù như tạc cố lý thính thanh ca
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Kì hiệp Côn Lôn kiếm


Chương 14: Viện cầu giai nhân hư thâm sơn di tú hài, Ân thù như tạc cố lý thính thanh ca



Hai tuấn mã nương theo sơn lộ mà đi, tuy không nhanh lắm nhưng địa hình ở đây Lỗ Chí Trung rất là quen thuộc. Nơi Chí Trung dẫn đường toàn là sơn lộ bằng phẳng.

Lúc này, sương mù đã dần tan. Thái dương chiếu trên đỉnh núi như dát vàng. Chim rừng vui hót từ trên những nhành cây trong núi nháo nhác bay ra, âm thanh rộn rã cả một góc trời. Gió núi se lạnh mang theo hương thơm hoa rừng cỏ núi khiến tâm hồn người thanh thản.

Họ nhìn thấy đã vượt qua Thái Lĩnh nhưng trong núi vẫn không gặp một bóng người lai vãng.

Trời dần dần lên cao, đã không còn sớm nữa. A Loan thân thể ướt đẫm mỗ hôi, lưng áo dính sát vào thân. Còn Chí Trung không hổ danh một lão giang hồ vẫn thong dong cưỡi ngựa đi trước. A Loan thấm mệt nên nói :

– Lỗ sư thúc, điệt nữ muốn uống nước. Có nơi nào tìm được nước không?

Chí Trung quay đầu lại nhỏ giọng nói :

– Qua hết góc núi này, nơi đó có mấy nóc nhà ta quen biết một người họ Trình, chúng ta có thể đến đó mà nghỉ ngơi một lát. Ta muốn nhờ họ trở về Đại Tán quan đưa giùm một bức thư báo tin, nếu không hai người chúng ta thình lình mất tích sẽ khiến họ lo lắng.

Rồi lại dặn dò :

– Cẩn thận đó. Cách đây không xa có một tòa sơn trại. Trên núi có nhiều sơn tặc thảo khấu, nhân thủ rất đông lại rất hung hãn, không thích nói chuyện giang hồ nghĩa khí đâu.

A Loan nghe, lòng có chút không phục. Nàng không sợ cường đạo nhưng vì bên mình còn mang tâm sự nên không muốn dính dấp vào bất cứ phiền toái nào? Nàng không lên tiếng, vút roi ngựa nhẹ nhàng theo Lỗ Chí Trung đi về phía trước.

Đi chưa được nửa dặm đường, còn chưa chuyển qua góc núi này thì nghe từng tiếng chân ngựa phía sau gấp rút vang lên. Chí Trung và A Loan vội quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau có năm con ngựa cồm cộp phi tới. Người cưỡi ngựa đều là những thanh niên cường tráng thân mặc áo ngắn, hông ngựa đều giắt cương đao.

A Loan biết bọn này chính là lũ cường đạo. Nàng bèn đưa tay rút cương đao bên yên ra. Đao mới rút nửa chừng, Lỗ Chí Trung đã ngăn nàng lại khoát tay nói :

– Không cần động thủ. Người mặc áo lụa kia chính là nhi tử của Hồ Lập.

Chí Trung nói xong, giục ngựa đến đón đầu vẫy tay với đám người đó cười nói :

– Hồ lão nhị, ta mượn đường này mà đi. Xin nể mặt một chút cho ta gởi lời hỏi thăm lão chưởng quỹ.

Đây chính là Hồ Bảo Sơn, nhi tử của Ngân Tiêu Hồ Lập ngoại hiệu là Tiểu Vương Đẳng. Hắn mang theo bốn tên lâu la. Mắt hắn không chú ý tới Lỗ Chí Trung mà cứ chăm chăm nhìn vào A Loan. Chí Trung chào hỏi, hắn chỉ cười nói :

– Không cần gấp. Chúng ta đã có giao tình, nói làm gì việc mượn đường chứ.

Rồi chỉ A Loan cười nói :

– Ây, cô nương đó là ai vậy?

Lỗ Chí Trung nói :

– Đó là tôn nữ của sư phụ ta. Hiện giờ đã gả cho Kỷ Quảng Kiệt.

Hồ Bảo Sơn nói :

– Ây da! Thì ra đây là Bào A Loan.

Hai mắt hắn cứ đăm đăm nhìn sau lưng A Loan, quả thật là bị mê đắm rồi.

Chí Trung lại nói :

– Bọn ta có việc gấp phải đi nhanh, Hồ lão nhị xin hẹn lần khác gặp lại.

Tiểu Vương Đẳng Hồ Bảo Sơn đưa mắt cho đám thuộc hạ. Bốn tên lâu la nhất tền xông lên sau đó hoành ngựa ngang sơn lộ không để cho Chí Trung và A Loan đi.

A Loan giận dữ đỏ bừng cả mặt, tay cũng để trên cán đao. Chí Trung cũng biến sắc nhưng rán dằn sự tức giận nói với Hồ Bảo Sơn :

– Hồ lão nhị có ý gì? Chúng ta có giao tình mà.

Bảo Sơn mỉm cười nói :

– Không có ý gì khác. Chỉ vì ta mới gặp A Loan lần đầu, ta cũng muốn giao tình cùng nàng. Mời nàng lên núi, chúng ta uống vài chung rượu.

Chí Trung nói :

– Hảo ý của Hồ lão nhị chúng ta xin cảm tạ, chì vì hiện giờ bên mình có việc gấp không tiện ở lại. Xin hẹn hôm khác bọn ta sẽ lên núi bái kiến người, lúc đó nhất định sẽ bồi tiếp.

Tiểu Vương Đẳng Hồ Bảo Sơn vừa nghe tức giận biến sắc mặt, cười lạnh một tiếng nói :

– Lão Lỗ đừng nhiều lời. Bọn Côn Lôn phái các ngươi theo lý không có giao tình gì với bọn ta. Chẳng qua thế lực của bọn mi còn mạnh nên phụ thân ra căn dặn đặc biệt tôn trọng bọn ngươi, phàm xe hàng của bọn ngươi nên tránh. Nhưng giờ ta thấy cô nương này sinh lòng yêu mến, muốn mời nàng lên núi, uống chút chung trà chứ không phải bảo nàng bồi tiếp ta.

Hắn vừa nói đến đây, A Loan đã tuốt đao, xốc ngựa chạy tới mắng lớn :

– Câm miệng. Mi là đồ cẩu tặc.

Hồ Bảo Sơn thấy đao gần kề, hắn vội rụt đầu đồng thời giựt cương ngựa thoái lui ra sau nhưng A Loan đã tiến lên một bước, cương đao lại chém xuống.

Tiểu Vương Đẳng Hồ Bảo Sơn kêu thảm một tiếng cả cánh tay phải đã bị chém trúng, nhào xuống mình ngựa mạng vong. Bốn tên lâu la nhất tề thúc ngựa chạy đến.

A Loan trên mình ngựa thi triển Côn Lôn đao pháp. Chỉ qua mấy chiêu đả thương thêm hai người. Hai tên còn lại vội thúc ngựa chạy về phía bắc.

A Loan đang muốn rượt theo. Chí Trung vừa rồi trong tay không có binh khí nên tránh qua một bên, giờ hắn chạy đến kinh hoảng nói :

– Chạy mau! Chạy mau!

Chí Trung vội xuống ngựa nhặt một thanh đao rồi nhảy lên lưng ngựa. A Loan chạy như bay, vòng qua một góc núi phi về phía nam, nhưng đối diện là một tòa núi cao, phía sau lại có mười mấy con ngựa đang truy đuổi gần đến.

– Chí Trung ngoảnh đầu nhìn xem thì thấy phía sau chính là bọn Hồ Bảo Giang, trưởng tử của Ngân Tiêu Hồ Lập và một cường đạo hung hăng nhất trong trại chúng là Từ Đại Bưu lãnh xuất mười mấy tên lâu la, lúc ngựa của Hồ Bảo Giang chưa đến gần, hắn đã vung tay ném ra hai mũi ngân tiêu nhưng cả Chí Trung và A Loan đều tránh khỏi.

Chí Trung vừa gấp gáp vừa giận giữ nói :

– Đành thôi. Vừa đánh vừa chạy!

Thế là hai người hoành đao chờ đợi, cẩn thận đề phòng ám khí.

Hồ Bảo Giang lãnh suất mười mấy lâu la phi ngựa đến cao giọng quát :

– Lỗ Chí Trung, Bào A Loan đền mạng cho huynh đệ ta.

Từ Đại Bưu cũng trợn đôi mắt hung tàn, giơ cao đại đao nói :

– Không cần nói nhiều. Bọn ngươi mau xuống ngựa chịu chết.

A Loan và Chí Trung đồng thời cũng phấn khích vung đao xông đến.

Đôi bên tương tranh dữ dội. Đao chạm đao chan chát. Trước còn đánh trên mình ngựa, sau đều nhảy cả xuống đất. Mười mấy con ngựa kinh sợ chạy tản ra chung quanh.

Lúc này mười mấy người đang ở dưới chân núi, trên sơn đạo nhấp nhô luận chiến một hồi. Chung quanh chẳng có thanh âm gì khác ngoài tiếng đao thương chạm nhau nảy lửa.

Đánh với nhau không quá một khắc, bên tặc nhân tuy đông nhưng không chống ngăn được đao pháp tinh thục của Chí Trung và A Loan.

Đặc biệt là A Loan, bao nhiêu tâm sự nặng nề, hận oán chứa chất trong lòng nàng, giờ đây nàng có dịp phát tiết ra, thanh cương đao trong tay nàng như long ngân hổ gầm, loang loáng chém đông chém tây, thoáng mắt đả thương năm, sáu tên lâu la.

Từ Đại Bưu từng theo Ngân Tiêu Hồ Lập hơn mười năm, giết người vô số, thương pháp cực kỳ cao minh, nhưng hắn giao thủ với A Loan không đến mười hiệp đã bị A Loan một đao lấy mạng.

Đao của Chí Trung cũng cắt đứt hai ngón tay của Hồ Bảo Giang. Nén đau, hắn thống lãnh bọn lâu la còn lại cuốn vó chạy dài.

A Loan tuy muốn đuổi theo truy sát nhưng sức lực đã suy mòn, nàng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệnh. Chí Trung vội kéo nàng lên sơn lãnh.

Đang muốn tìm ngựa để nhanh chóng chạy khỏi Thái Lãnh thì lại thấy Ngân Tiêu Hồ Lập dẫn một đám lâu la sáu bảy tên chạy đến.

Lỗ Chí Trung kinh hoảng nói với A Loan :

– Đây là Ngân Tiêu Hồ Lập. Phi tiêu của hắn bách phát bách trúng. Chúng ta hãy chạy mau.

A Loan chợt nhớ đến Ngân Tiêu Hồ Lập chính là thù nhân của nàng. Hơn nữa mười năm trước từng dùng phi tiêu đả thương phụ thân Bào Chí Văn nên nàng trợn mắt hít một hơi dài không nghe lời khuyên của Chí Trung, giơ cao cương đao chạy như bay xuống chân núi, ngẩng mặt thét lớn :

– Tên Ngân Tiêu Hồ Lập kia, có bản lãnh thì đến đây một đổi một.

Lời của A Loan còn chưa dứt thì thấy Ngân Tiêu Hồ Lập râu dài xồm xoàm ngồi trên mình ngựa, giơ cao tay phải vung ra lập tức phi tiêu bắn tới.

A Loan nghiêng mình bên phải tránh né nhưng cảm thấy sườn phải đau buốt, một mũi tiêu đã nghiêng nghiêng lướt qua. A Loan chau mày. Mũi phi tiêu thứ hai của Hồ Lập đánh đến. A Loan chưa kịp tránh né, mũi tiêu đã cắm phập vào vai phải đau đến nỗi nàng buông rơi thanh đao, nghiến răng dùng tay nhổ phi tiêu ra.

Lúc này Lỗ Chí Trung cũng vội chạy xuống quyết tử chiến nhưng Ngân Tiêu Hồ Lập đã ra lệnh cho lâu la trói chặt A Loan đem đến. Trong tay lão cầm sẵn mũi phi tiêu, nhìn chằm chằm vào Chí Trung, sắc mặt lộ vẻ hung tàn, râu tóc rựng ngược, cười khô khan nói với Chí Trung :

– Được lắm! Mười năm nay, ta cùng Côn Lôn phái các ngươi đã có giao ước mà giờ tôn nữ của Bào Côn Lôn lại giết nhi tử của ta. Hạn định trong ba ngày mi phải bảo Bào gia phụ tử đến đây, kêu họ lên núi gặp ta bằng không, tặc nữ này không toàn mạng sống. Nếu trong ba ngày không đến, lão sẽ cắt thủ cấp của con ác phụ này đưa về Hán Trung.

Chí Trung khẩn trương ôm quyền nói :

– Hồ thủ lĩnh, việc hôm nay không thế nào ngờ đến. Tính tình cô nương nóng nảy, sinh chuyện không may nhưng bất luận thế nào xin người tha cho nàng vì nàng chính là thê tử của Kỷ Quảng Kiệt.

Hồ Lập cười nham hiểm nói :

– Mi muốn đem Kỷ Quảng Kiệt dọa lão phu. Ta có xem tôn tử của Long Môn Hiệp ra gì. Hiện giờ ta chưa giết ác phụ này coi như có lưu tình với bọn ngươi. Ngươi đã nói ra hắn, vậy là tốt rồi. Ngay cả hắn cũng phải gọi đến. Kỷ Quảng Kiệt, Bào Côn Lôn, Bào Chí Văn ba người chúng đều phải khấu đầu nhận tội với ta, đồng thời phải giao một ngàn lượng vàng ta mới tha cho ác phụ này.

Chí Trung khổ sở lắc đầu :

– Nhưng thời hạn ba ngày quá gấp.

Hồ Lập cười lạnh :

– Được! Để rộng đường cho ngươi ta gia hạn năm ngày. Nếu sau năm ngày thì không cần đến nữa.

Chí Trung còn đang muốn nói thêm lời thỉnh cầu thì Hồ Lập đã dùng ngân tiêu đe dọa ném hắn, hầm hừ nạt lớn :

– Ngươi còn chưa đi mau. Tha mạng ngươi là phúc cho ngươi rồi, còn muốn tìm cái chết phải không?

Chí Trung biết phi tiêu của Hồ Lập rất lợi hại nên không dám chống đối.

Lúc này A Loan đã bị tặc nhân trói lại, nàng không ngừng chửi mắng giãy giụa nhưng vì lũ lâu la đông đảo Chí Trung cũng không có cách gì giúp đỡ nên Chí Trung đành đưa mắt nhìn A Loan rồi lên ngựa chạy đi.

Qua khỏi đỉnh nói, hắn ném đao ngồi bệt xuống đất, xấu hổ tức giận chảy nước mắt mà nghĩ :

“Ta còn mặt mũi nào mà đi gặp sư phụ, sư huynh. Sư phụ vào Xuyên Tinh làm sao trong năm ngày tìm được mà về. Còn Bào Chí Văn huynh cũng có hằn thù với Hồ Lập, dù huynh ấy có đến e rằng cũng không xong việc”.

Ngồi than thở một lát, Chí Trung cảm thấy sự tình khẩn cấp không thể kéo dài thời gian, thế là hắn đứng trên mỏm núi nhìn chung quanh. Thấy góc núi phía tây có một con hắc mã đang ăn cỏ, chính là hắc mã của mình còn chưa bị tặc nhân bắt được.

Chí Trung cầm đao chạy xuống, nắm được cương ngựa trong tay, lòng nghĩ :

“Ta chỉ còn cách trở về gặp Cát Chí Cường bảo Cát ca cùng đến giải cứu Bào cô nương. Cát sư ca hai mươi năm bảo tiêu đi ngang Thái Lãnh bao lần không có xích mích với Hồ Lập có thể lên núi thương lượng được với lão tặc”.

Vậy là Chí Trung lên ngựa, thuận theo đạo lộ vừa rồi mà đi về phía bắc.

Đi không xa, gặp một đoàn khách nhân, hộ tống có hai bảo tiêu là thủ hạ của Hoa Châu Lý Chấn Phi. Chí Trung và chúng có chút giao tình nên khi gặp nhau lân la trao đổi mấy câu chào hỏi. Chí Trung không nhắc chuyện A Loan bị Hồ Lập bắt giữ, chỉ thăm dò mấy tiêu đầu này có quen biết với Hồ Lập không.

Hai tiêu đầu nói :

– Không quen. Chỉ là mỗi lần gặp người của chúng thì đưa năm lượng vàng làm tiền mãi lộ, cũng bởi lúc lão đại tiêu đầu Lý Chấn Phi khi qua Tần Lãnh đã lưu lại lệ này. Tuy nhiên không phải bọn ta sợ Hồ Lập đâu, bản lãnh hắn không cao cường lắm, chỉ có thuật phi tiêu là bách phát bách trúng mà thôi, nên bọn ta chẳng muốn đụng chạm tới hắn.

Chí Trung vừa nghe thì hết hy vọng vội vã chia tay với hai tiêu đầu, đi nhanh về phía bắc.

Còn chưa ra khỏi sơn khẩu thì thấy trước mặt đi đến sáu con tuấn mã trên đó nghiễm nhiên ngồi là Chí Cường, Quảng Kiệt và mấy tên tiểu tốt trong Lợi Thuận tiểu điếm.

Cự ly tuy còn xa nhưng Quảng Kiệt đã nóng lòng lo lắng hỏi lớn :

– Lỗ sư thúc không gặp Loan muội sao?

Lỗ Chí Trung vô cùng sầu não, lại thẹn, thúc ngựa chạy đến, nhăn mày kể sự tình rồi nói :

– Không ngờ Bào cô nương giết chết Hồ Bào Sơn nhi tử Hồ Lập, rồi sát tử Từ Đại Bưu. Cô nương bị Hồ Lập dùng ngân tiêu đả thương, giờ bắt lên núi.

Quảng Kiệt không chờ Chí Trung nói hết đã giận dữ tuốt kiếm trên yên ngựa vung lên, cao giọng nói :

– Mau! Chúng ta phải mau tìm Ngân Tiêu Hồ Lập cứu Loan muội.

Nói dứt giục ngựa chạy lên núi. Chí Cường vội vã phi ngựa đuổi theo khuyên ngăn Quảng Kiệt :

– Hiện giờ, Kỷ cô gia không được mạo hiểm, ngân tiêu của Hồ Lập thực là bách phát bách trúng.

Quảng Kiệt cười lạnh :

– Tiểu điệt há sợ ngân tiêu của hắn sao? Quảng Kiệt này cũng có ngân tiêu. Tiểu điệt muốn tỷ thí một trận với lão tặc đó để xem ngọn tiêu của ai chuẩn xác hơn.

Quảng Kiệt vì thê tử bị sơn tặc cầm giữ, nỗi nhục này làm sao chịu nổi nên không nghe lời khuyên, không màng thương tật, cấp tốc vút roi cho ngựa phi nhanh về phía nam. Vừa thúc ngựa vừa kêu lớn :

– Hồ Lập cẩu cường đạo. Mau xuống núi cùng Kỷ đại gia đấu một trận, nếu không Kỷ đại gia sẽ san bằng sơn trại của bọn ngươi.

Chí Trung, Chí Cường dẫn mấy tên tiểu tốt đuổi theo đồng loại khuyên ngăn :

– Giờ chúng ta phải nhẫn nại một chút vì người của chúng ta còn trong tay lão, nếu mắng lão tặc tức giận thì tính mạng của Loan cô nương khó tránh bảo toàn.

Quảng Kiệt nghe lời này có chút úy kỵ, ghìm ngựa lại thở dài nói :

– Giờ phải làm sao đây? Kỷ Quảng Kiệt này từ khi đến Quang Trung gặp toàn những xấu hổ của Côn Lôn phái, không phải với bọn nam nhân mà xấu hổ của nữ nhân. A Loan đã gả cho ta rồi mà việc gì cũng tự quyết, không theo trượng phu. Sáng hôm nay lén ta chạy đi, tự mình nộp mạng cho tặc nhân thế này.

Chí Cường nghe lời này cũng lấy làm tức giận. Còn Chí Trung một mực khuyên giải :

– Hiện giờ Loan cô nương bị bắt giữ trên núi, chúng ta sao lại tranh cãi ở đây. Lúc này sử dụng biện pháp cứng rắn nhất định không được, chỉ mong Cát sư huynh dựa vào thể diện của mình lên núi gặp Hồ Lập cũng lão thương lượng hoặc đồng ý giao nộp ngân lượng cho lão ta, ta nghĩ hắn sẽ bằng lòng tha A Loan xuống núi.

Chí Cường thở dài nói :

– Giờ đây nói chi đến thể diện. Thể diện Côn Lôn phái đã mất đi từ hôm nay rồi. Gặp Hồ Lập chỉ cần lão chấp thuận thả A Loan, ta có khấu đầu lạy lão cũng được.

Quảng Kiệt xăng xái lên tiếng :

– Tiểu điệt sẽ theo sư thúc lên núi gặp Hồ Lập.

Chí Cường dặn dò :

– Cô gia theo ta lên núi gặp Hồ Lập, lỡ cô gia không nhẫn nại chịu đựng mà xung đột với bọn họ, lúc đó ta sẽ mạng vong ở trên núi. Ta không sợ đao thương của Hồ Lập, cũng không sợ bọn lâu la, chỉ ngại mũi phi tiêu của lão.

Quảng Kiệt nghe nói, ngạo nghễ cười, ném bảo kiếm xuống đất, cởi bỏ bao phi tiêu ném theo, rồi vỗ vỗ trên người xòe hai tay không cho Chí Cường xem rồi nói :

– Sư thúc xem Quảng Kiệt ta bây giờ không một tấc sắt phòng thân, đầu gối lại bị thương, tiểu điệt có thể gây gổ với Hồ Lập chăng? Chỉ vì A Loan bất kể tốt hay xấu thì nàng cũng là thê tử của ta. Thê tử bị bắt giam cũng đủ mất mặt rồi. Nếu tiểu điệt không đích thân cùng Hồ Lập nói qua lý lẽ, tương lai có thể gặp mặt mọi người được sao?

Chí Cường gật đầu nói :

– Được! Ngay cả ta cũng không mang võ khí.

Chí Trung đưa mắt ngầm ra hiệu cho Chí Cường đừng cho Quảng Kiệt lên núi nhưng Chí Cường không nhìn thấy nên nói :

– Lỗ sư đệ hãy ở đây chờ. Bọn ta đi giây lát sẽ về.

Dứt lời, Chí Cường đưa Quảng Kiệt cùng đi. Chí Trung và mấy tiểu tốt vội bước lên nói :

– Nếu vậy các ngươi phải mang theo binh khí mới được.

Quảng Kiệt cũng nói :

– Tiểu điệt không mang binh khí vì sư thúc sợ ta cùng Hồ Lập gây chuyện nhưng sư thúc không thể không đem theo vật hộ thân.

Chí Cường ghìm cương ngựa suy nghĩ một lát, nói :

– Nếu mang đao theo Hồ Lập không để ta nói chuyện đâu. Lão sẽ dùng phi tiêu đối phó.

Nói rồi, Chí Cường cho ngựa đi trước, Quảng Kiệt cưỡi ngựa theo sau thuận theo sơn lộ mà đi lên. Vòng qua mấy góc núi thấy trước mặt có một tòa núi cao. Trên đỉnh núi cây cối rậm rạp, đường vừa hẹp vừa khúc khủyu khó đi.

Quảng Kiệt trên lưng ngựa ngoảnh đầu nhìn Chí Cường nói :

– Có lẽ ở đây này.

Rồi nhỏ giọng nói :

– Núi này tên Đọa Diều Phong. Những con diều hâu cũng bay không đến ngọn đủ thấy núi này nguy hiểm đến chừng nào. Hồ Lập chiếm cứ núi này, dựa vào ngân tiêu của lão, hai mươi năm nay không có một người dám gây thù với lão, ngay cả quan binh hùng hậu cũng không dễ tiêu diệt được.

Vừa nói vừa đi, đến giữa lưng chừng núi thì ngựa không đi được nữa. Gối của Quảng Kiệt đau nhức không chịu nổi. Chí Cường lại nói :

– Xuống ngựa đi. Đến nơi này đành phải dắt ngựa rồi, bằng như cưỡi ngựa nếu có trượt chân thì thật vô cùng nguy hiểm.

Thế là hai người đành xuống ngựa. Lúc Quảng Kiệt xuống ngựa chợt nghe trong ngực hắn vang lên mấy tiếng leng keng, thì ra hắn đã lén giấu lại hai mũi phi tiêu nhưng thanh âm này Chí Cường không nghe thấy.

Hai người dắt ngựa đi lên không bao xa thì thấy bên đường có hai gốc đại thụ. Chí Cường nói :

– Chúng ta hãy cột ngựa nơi này mà vào trong. Không mất đâu.

Thế là hai người nhất tề cột ngựa vào gốc cây. Chợt nghe trên cao có tiếng người gọi lớn :

– Bọn kia làm gì đó?

Chí Cường ngẩng đầu nhìn xem thì thấy năm sáu lâu la đang ẩn trên đỉnh núi, đứng lên tay cầm cương đao trợn mắt nhìn họ.

Chí Cường vội ôm quyền ngửa mặt nói :

– Tại hạ là Cát Chí Cường, cùng vị này là Kỷ Quảng Kiệt muốn đến diện kiến Hồ đại gia. Bên người chúng tôi không mang theo binh khí, hoàn toàn không có ác ý, phiền mấy vị đại ca vào thông báo một tiếng.

Mấy tên lâu la đi xuống đến gần xem xét người họ, mới phái người chạy vào thông báo.

Chí Cường quay đầu nói với Quảng Kiệt :

– Chúng ta đành phải chờ ở nơi này.

Quảng Kiệt hậm hực mắng thầm một tiếng. Hắn cảm thấy vết thương quá đau nên ngồi xuống một tảng đá. Chí Cường vội dặn dò nho nhỏ với Quảng Kiệt :

– Kỷ cô gia. Khi gặp Hồ Lập, bất luận lão nói cái gì bọn ta đều phải nhẫn nhịn. Không cần nói đến ngân tiêu của lão, cả lũ lâu la này có trên một trăm người, mãnh hổ nan địch quần hồ, bọn ta quyết không phải là đối thủ. Không chỉ hai chúng ta bị giết chết mà còn liên lụy đến Bào cô nương cũng chịu sát tử.

Quảng Kiệt lặng lẽ gật đầu, một câu cũng không nói.

Chờ một hồi lâu, có một đầu mục, tay cầm cương đao dẫn bọn lâu la đi xuống.

Chí Cường nhận ra đó là thủ hạ đắc lực của Hồ Lập là Hồng Kiểm Hầu Tử Khâu Nhị. Chí Cường bước lên mấy bước, vòng tay chào hỏi :

– Khâu Nhị gia, đã lâu không gặp, người vẫn mạnh chứ?

Hồng Kiểm Hầu Tử trợn mắt giận dữ nhìn hai người, lẳng lặng không đáp. Chí Cường mạnh dạn bước lên mấy bước rồi ôm quyền mỉm cười nói :

– Khâu Nhị gia, phiền người dẫn đường cho bọn tại hạ vào gặp Hồ trại chủ. Hôm nay không ngờ sư điệt Bào A Loan của tại hạ đã mạo phạm đắc tội với nhị vị huynh đệ nhi tử của Hồ đại gia, ngay cả Từ đại ca cũng gặp bất hạnh. Bọn tại hạ đến đây không phải cầu cạnh gì giùm cho Bào A Loan mà muốn gặp Hồ trại chủ thỉnh tội với người.

Rồi chỉ Quảng Kiệt phía sau nói :

– Người này là tôn thiếu gia Kỷ Quảng Kiệt của Long Môn Hiệp cũng là trượng phu của A Loan.

Hồng Kiểm Hầu Tử trợn mắt nói :

– Các ngươi còn dám đến đây gặp trại chủ của bọn ta sao? Chí Trung cùng Bào a đầu đã sát hại nhị thiếu gia và Từ nhị trại chủ, còn dám đến đây tìm chết. Bào a đầu, bọn ngươi muốn gặp cũng không gặp được. Ả đã bị bọn ta chặt thành tám khúc rồi.

Quảng Kiệt nghe lời này giận muốn nhảy dựng lên. Chí Cường vội ngăn hắn lại khuyên giải :

– Hồng Kiểm Hầu Tử nói khó tin lắm. Hồ Lập tuy là cường đạo nhưng không đến nỗi hung hãn như vậy. A Loan chắc chưa chết đâu.

Quảng Kiệt giận trắng bệch cả mặt, Chí Cường lại nói với Hồng Kiểm Hầu Tử :

– Khâu lão nhị, xin nể chút tình họ Cát này giao hữu với Hồ trại chủ hơn hai mươi năm mà giúp đỡ giùm. Bào A Loan giết chết nhị thiếu trại chủ, các ngươi giết ả cũng không liên can đến ta nhưng dù thế nào tại hạ cũng xin được diện kiến Hồ trại chủ.

Quảng Kiệt ở sau thấy thái độ nhũn nhặn của Chí Cường càng tức giận, thoi một quyền vào lưng Chí Cường rồi sẵng giọng :

– Sư thúc về đi, để một mình ta đi gặp Hồ Lập.

Chí Cường quay người chau mày nói với Quảng Kiệt :

– Đến nông nổi này, mi còn không nhẫn nại được sao. Theo ta, A Loan nhất định còn chưa chết. Ta bảo đảm vì Hồ Lập cũng sợ kết thù với bọn ta. Lão sợ nhất là sư phụ. Mười năm trước lão phóng phi tiêu đả thương Bào Chí Văn đại sư ca. Lần này lão phóng thích Chí Trung đủ thấy lão còn nể sợ bọn ta nhưng bọn ta cũng không nên ép bức lão. Nếu ép bức lão e rằng A Loan khó có thể giữ mạng.

Quảng Kiệt phẫn hận nói :

– Dù lão không giết hại A Loan nhưng nếu lão khuất nhục Loan muội cũng không được.

Chí Cường nói :

– Cũng có thể không lo. Tính tình Hồ Lập giống sư phụ ta. Lão ghét nhất là tội háo sắc tham dâm. Bọn lâu la của lão làm gì cũng được, chỉ không được cướp đoạt phụ nữ, nếu lão biết được nhất định không dung mạng.

Quảng Kiệt nghe lời này, hắn mới từ từ bình tâm bớt giận.

Lúc này Khâu Nhị đã phái lâu la đi thong báo cho Hồ Lập. Hắn vẫn cầm cương đao cũng mười mấy lâu la chắn ngang giữ sơn lộ, trợn mắt hung dữ nhìn xuống.

Chờ một hồi lâu mới thấy Hồ Lập dẫn thủ hạ lộ diện trên đỉnh núi.

Chí Cường vội vã dặn Quảng Kiệt :

– Kỷ cô gia phải vạn phần nhẫn nại.

Rồi Chí Cường mạnh dạn bước lên mấy bước, ôm quyền thi lễ với Hồ Lập :

– Hồ đại gia. Tại hạ cùng Quảng Kiệt đến đây xin tạ tội với người.

Quảng Kiệt nét mặt vẫn hầm hầm giận dữ, một câu cũng không nói.

Hồ Lập sắc mặt đen đúa, râu cứng xồm xoàm, mắt long lên giận giữ nhìn Quảng Kiệt. Chờ Chí Cường lên đỉnh núi gần mình, lão mới nói :

– Cát lão đệ, ta không còn gì nói với ngươi, ngươi hãy trở về đi đừng đến đây nữa, mà phương hại đến giao tình mấy mươi năm của chúng ta. Gọi Quảng Kiệt lên đây. Ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu giờ muốn cùng hắn đàm đạo.

Quảng Kiệt bước lên, hắn nói :

– Bào A Loan là thê tử của ta. Việc nàng sát hại nhi tử của lão trại chủ hãy nói sau. Hiện giờ ta muốn hỏi người trước rằng nội tử của ta còn sống hay đã chết.

Hồ Lập liếc nhìn Quảng Kiệt nói :

– Ả chết thì thế nào? Chưa chết thì thế nào?

Quảng Kiệt cười lạnh nói :

– Đương nhiên có hai cách nói.

Hồ Lập sầm mặt nói :

– Quảng Kiệt, ngươi đến nơi đây không được ngang tàng. Đừng nghĩ ngươi là tôn tử của Long Môn Hiệp thì ta sợ ngươi. Bào A Loan hôm nay đã hại chết nhi tử của ta và Từ Đại Bưu trợ thủ thân cận của ta, mối hận này trước nay ta chưa từng chịu đựng phải. Nếu không vì ả tặc nhân này đã gả cho ngươi thì ta đã sớm kết liễu ả rồi.

Quảng Kiệt nghe lời này thì cười nói :

– Như vậy thì được rồi.

Hắn đưa tay vỗ vai Hồ Lập. Hồ Lập sợ hãi vội thoái lui mấy bước vì lão đinh ninh Quảng Kiệt điểm huyệt lão.

Quảng Kiệt nghe Hồ Lập vì úy kỵ mình mà chưa xuống tay hạ sát A Loan, hắn phát sinh lòng cao ngạo nói :

– Đã như vậy hai ta kết giao làm bằng hữu, đưa thê tử ta bình an trở về, sau này ta nhất định tạ tội với ngươi. Hiện giờ, có một tên Giang Tiểu Nhạn sắp đến Thái Lãnh. Chỉ cần hắn vừa đến liền sẽ đạp bằng sơn trại của các ngươi, ngân tiêu của ngươi cũng không tác dụng. Lúc đó, Quảng Kiệt ta sẽ tương trợ các ngươi, vì chỉ có ta mới khắc chế được hắn.

Hồ Lập giận, mắt cơ hồ tóe lửa, giậm chân nói :

– Hừ! Ngươi đem Tiểu Nhạn ra dọa ta. Nói cho mi biết cả mi lẫn Tiểu Nhạn ta đều không sợ. Hiện giờ, Bào A Loan tuy nằm trong tay ta nhưng ta quyết không để cho ả xuống núi, để ả sống không được, chết không xong. Ta đã nói với Lỗ Chí Trung rồi, chỉ trong năm ngày phải bảo Bào gia phụ tử lẫn họ Kỷ ngươi đến gặp ta. Bọn ngươi phải quỳ trước hai quan tài mà dập đầu tạ tồi và dâng năm ngàn ngân lượng, mười tuấn mã khi đó ta mới có thể nghĩ tình chặt một cánh tay của ả rồi tha xuống núi. Nếu không, việc gì ta cũng dám làm.

Quảng Kiệt tức khí cung quyền muốn đánh. Chí Cường vội ngăn lại. Hồ Lập lại thoái lui mấy bước, cười lớn nói :

– Quảng Kiệt, ngươi không cần thị uy. Thê tử ngươi hiện giờ trong tay ta. Hồ Lập này cả đời là một hảo hán nhưng lúc này ta có thể không màng đến nghĩa khí mà đem ả ra lăng nhục.

Quảng Kiệt giận uất cả người, mặt mày biến sắc muốn xông lên bóp chết Hồ Lập nhưng Chí Cường một mặt vội vã ôm chặt hắn lại một mặt nói với Hồ Lập :

– Hồ lão ca xin lưu lại chút tình, hà tất gì phải kết oán thù với Côn Lôn phái và Long Môn Kỷ gia.

Hồ Lập nghe nói dường như có chút giật mình sực tỉnh, nên có chút thay đổi thái độ, nói tiếp :

– Không phải ta muốn kết thù với các người. Mười năm nay ta đối với các ngươi thật tôn trọng, với họ Kỷ lại vô thù vô oán, hiện giờ chỉ vì các người tìm đến ta mà thôi. Được! Bọn ngươi theo ta!

Nói rồi Hồ Lập để Chí Cường và Quảng Kiệt theo lão lên núi.

Chí Cường lại nói nhỏ với Quảng Kiệt :

– Phải vạn lần nhịn thua.

Quảng Kiệt nghe nói im lặng suy nghĩ giây lâu mới gật đầu, bèn nhẫn nhịn theo Hồ Lập đi lên.

Hồ Tử Khâu Nhị dẫn bọn lâu la tay cầm binh khí theo sau hộ tống, phẫn hận nhìn Chí Cường và Quảng Kiệt.

Thoáng chốc đã đến sơn trại.

Sơn trại này có một dãy nhà hơn hai mươi gian. Có gian dựa vào vách núi mà tạo thành trông san sát nhau. Các gian đều có người cư trú.

Quảng Kiệt và Chí Cường bước vào trong. Bọn lâu la tụ tập càng đông, tay cầm khí giới, tầng tầng lớp lớp vây chặt bọn họ.

Chí Cường nhìn thấy sợ vàng cả mặt, mồ hôi lấm tấm. Quảng Kiệt cũng có chút kinh hoảng nhưng ngoài mặt tỏ ra thản nhiên, cao ngạo.

Hồ Lập dẫn hai người đến trước quan tài. Không dằn được nỗi bi thiết thương tâm, nước mắt lã chã tuôn rơi, phẫn hận nghiến răng nói :

– Bọn mi xem, nhi tử Hồ Bảo Sơn của ta, năm nay chỉ mới hai mươi lăm, lại còn có thê tử. Từ Đại Bưu bao năm theo ta, gia đình cùng chung sống nơi này, tình như ruột thịt, thế mà chỉ trong một sáng đã trở thành người thiên cổ, âm dương hai đường cách biệt tránh sao ta chẳng đau lòng. Các ngươi cũng là kẻ giang hồ, các ngươi cũng biết lý lẽ, trước thủ đoạn ác độc của nữ tặc A Loan phải kết thúc sao đây?

Chí Cường thở dài, nói :

– Thật không ngờ, nhưng ta biết A Loan không phải có ý muốn sát hại hai người họ, nhất định chỉ là ngộ sát.

Quảng Kiệt cũng nói :

– Trong lúc song phương động đao sát đấu, cũng khó mà nói ai sát thương ai. Nếu vô cớ giết người thì là thâm thù, nhưng vì quyết đấu mà tử thương thì không phải cố tâm. Gối trái của Quảng Kiệt ta bị một kiếm của Tiểu Nhạn chém phải, thương thế không nhẹ, nhưng Quảng Kiệt ta không giận hắn. Sau này gặp nhau nếu ta có bản lãnh thì sẽ đánh hắn, bằng như ta kém tài kém sức thì bị hắn đả thương. Hồ Lập ngươi chiếm cứ Thái Lĩnh hơn hai mươi năm không phải các ngươi không có phương hại người khác, ngày nay có người đả thương thì ngươi cảm thấy đau lòng phẫn hận. Việc này ngươi nghĩ thế nào?

Hồ Lập nghe nói trợn mắt :

– Ngươi nói như vậy, A Loan bị bọn ta bắt giữ, ta có thể sát tử ả không chút dung tình.

Quảng Kiệt :

– Nếu lão giết nàng, ta quyết không để lão sống.

Hồ Lập cười hắc hắc :

– Đến lúc này bọn ngươi còn có thể tung hoành được sao?

Lão hô to một tiếng, lâu la tứ bề rùng rùng cầm đao xông đến. Nhưng rồi Hồ Lập dùng ánh mắt ngăn chúng lại.

Quảng Kiệt sắc mặt không thay đổi, vẫn cao ngạo nói :

– Đừng lấy đông người mà uy hiếp ta. Nếu lão thật muốn động thủ thì một đối một.

Hồ Lập sầm mặt, hồi lâu nói :

– Kỳ thực giết mi cũng rất dễ dàng, chỉ vì xương cốt mi đã thọ thương, nếu ta giết mi cũng không kể là anh hùng. Bọn mi hãy về đi, kỳ hẹn trong năm ngày Bào gia phụ tử và họ Kỷ ngươi đến đây gặp ta chừng ấy tính toán sau.

Quảng Kiệt thở ra một hơi, thái độ có chút hòa hoãn nói :

– Lão thả bọn ta để năm ngày sau đưa phụ tử Bào gia cùng năm ngàn ngân lượng đến đây khấu đầu chịu tội, việc đó cũng dễ dàng nhưng hiện giờ lão phải để ta gặp nội tử ta. Khi nào biết chắc nàng còn sống ta mới bằng lòng.

Hồ Lập nghĩ một lát, nói :

– Được, ta đưa các ngươi đi.

Thế là Hồ Lập dẫn đầu, đông đảo lâu la gìn giữ phía sau cùng Chí Cường, Quảng Kiệt đi vào trong động.

Động này nằm lọt trong vách núi, chia làm hai gian thạch động đều có song sắt to ngăn giữ, đúng là nơi dành giam giữ người. Bên trong âm u ẩm thấp.

Quảng Kiệt nhìn vào vừa thấy A Loan chạy đến song sắt. Hình dung tuy chưa đến độ xơ xác, tiều tụy nhưng từ vai phải đến cổ tay dính đầy vết máu, tuy nhiên tinh thần nàng vẫn còn tỉnh táo, trợn tròn xoe đôi mắt hỏi :

– Các ngươi đến đây để làm gì?

Quảng Kiệt kể lể :

– Ta mang vết thương này mạo hiểm cùng Cát sư thúc đến đây cứu nàng.

A Loan thê thảm, lắc đầu nói :

– Các người bất tất phải cứu ta, cứ để họ giết ta. Các người hãy về đi, cũng đừng cho lão gia gia và phụ thân đến đây.

Vừa nói nàng vừa rơi nước mắt. Chí Cường an ủi :

– Loan cô nương, tạm thời nhẫn nại chờ đợi mấy ngày. Hồ trại chủ không có lòng phương hại cô nương đâu. Trong năm ngày bọn ta nhất định sẽ cứu cô nương ra.

Hồ Lập đứng bên cạnh không ngừng mỉm cười đắc ý, Quảng Kiệt nhìn cảnh thê tử như vậy tức giận cực kỳ ngoảnh đầu nói với Hồ Lập :

– Ta muốn lão tức khắc thả nội tử của ta ra, có điều gì bọn ta sẽ thương lượng ngay lúc này, việc gì ta cũng đáp ứng nhưng ngươi giam cầm thê tử của Kỷ Quảng Kiệt này như vậy là không được.

Hồ Lập cười nhạt nhẽo nói :

– Lời tiểu tử mi nghe sao quá dễ. Tha cho ả thì bằng hữu và nhi tử của ta chết oan sao? Giờ ta không còn gì để nói. Hẹn trong năm ngày phải đưa phụ tử Bào Côn Lôn đến đây nếu không ngươi đừng lên núi nữa cũng đừng nghĩ đến nữ tặc nhân A Loan này.

Hồ Lập bước đến vỗ vào chấn song sắt rắn chắc, lạnh lẽo cười khô khan nói với Quảng Kiệt :

– Ngươi xem động phủ này dù là một con báo cũng đừng hòng thoát được. Ngươi đừng cuồng tưởng đêm tối sẽ đến cứu ả, nếy vậy chính ngươu đã tự đi tìm cái chết.

Lúc lão nói chỉ đứng cách Quảng Kiệt khoảng hai mươi bước nên Quảng Kiệt tức giận ngầm lấy hai phi tiêu trong người ra vung tay bắn về Hồ Lập.

Không ngờ Hồ Lập vốn là một lão giang hồ dày dặn kinh nghiệm, nên vừa thoáng thấy Quảng Kiệt có giấu ám khí trong người đã sớm phòng bị, chờ Quảng Kiệt phóng đến lão nghiêng người né khỏi phi tiêu.

Bọn lâu la chung quanh thấy vậy nhất loạt xông lên vây chặt. Chí Cường tức khắc bị chúng móc ngã.

Quảng Kiệt đoạt được một khẩu đao quyết đấu với bọn chúng nhưng tặc nhân quá đông nhất tề vung đao, tiếng hô vang dậy. Quảng Kiệt thực khó địch muôn người. Hắn vung đao loạn đả năm sáu tên lâu la vượt lên, Kỷ Quảng Kiệt ném đao lại khiến chúng giật mình ngừng chân. Lợi dụng một thoáng tích tắc đó Quảng Kiệt bỏ chạy xuống núi nhưng sơn đạo cũng đã bị tặc đạo vây kín. Quảng Kiệt chỉ còn cách bỏ lên núi nhưng vì vết thương hành hạ nhức nhối nên hắn không thể leo lên.

Lúc đó, Hồ Lập tay cầm ngân tiêu cùng đám lâu la tứ bề bao vây. Quảng Kiệt bị Hồ Lập ném trúng một phi tiêu vào đùi trái khiến hắn đứng không vững, té lăn xuống.

Chúng lâu la vung đao định chém nát Quảng Kiệt nhưng Hồ Lập đã hét lớn :

– Ngừng tay!

Hồ Lập hạ lệnh trói Quảng Kiệt lại, khám xét trên người hắn thì thấy còn có một mũi phi tiêu. Hồ Lập cười lạnh mỉa mai nói :

– Tiểu bối, ngươi cũng dám sử dụng phi tiêu với ta sao? Thực là múa rìu qua mắt thợ.

Quảng Kiệt bị trói chặt nhưng lòng chưa phục lớn tiếng nói :

– Lão tặc, bọn ngươi giết ta thì sao? Một hai trăm người đánh một tôn tử của Long Môn Hiệp còn xưng là anh hùng vô địch chống giang hồ. Hôm nay đã bị ra vạch rõ chân tướng.

Hắn tức giận vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói xông lên đánh Hồ Lập thì bị mấy lâu la kéo lại.

Hồ Lập bảo mấy lâu la giữ chặt Quảng Kiệt rồi bước vào động, cố ý bảo A Loan nhìn xem.

A Loan thấy Quảng Kiệt vừa bị thương vừa đi bộ cảm thấy lòng dạ hết sức xót xa, tay vịn chấn song sắt, chảy nước mắt nói :

– Mi nói bọn họ cứ giết chết hai chúng ta để chúng ta cùng đến âm phủ làm phu phụ, lúc đó ta nhất định đối xử tốt với mi.

Lúc này, sắc mặt Quảng Kiệt vô cùng thê lương nhưng hắn vãn cố gượng cười, nói :

– Nàng bất tất nói như vậy. Giết hay tha đều do bọn họ. Ta chết cũng không oán hận, chỉ tiếc là ta không thể giết được Giang Tiểu Nhạn thay cho Côn Lôn phái của nàng.

A Loan vừa nghe lời này lại động mối thương tâm, cúi đầu thút thít khóc. Quảng Kiệt nói với Hồ Lập :

– Họ Hồ kia, hiện giờ ta muốn cầu xin ngươi một việc. Ngươi hãy giết chết ta trước mặt thê tử ta, nếu không ngươi hãy giam hai ta vào một chỗ.

Hồ Lập mỉm cười, một tiếng không nói, quay người đi vào phòng nghỉ ngơi.

Lúc này, lòng lão ta có chút vui vẻ thỏa mãn vì bắt được A Loan và Quảng Kiệt đủ để trả thù cho nhi tử cùng Từ Đại Bưu nhị trại chủ.

Khâu Nhị mắt nhìn chung quanh rồi hỏi Hồ Lập :

– Trại chủ định thế nào? Tên Kỷ Quảng Kiệt đó thực hung dữ vô cùng, thuộc hạ nghĩ nên giết hắn đi.

Hồ Lập lắc đầu nói :

– Hắn là tôn tử của Long Môn Hiệp. Hắn nhất định còn có sư huynh đệ, nếu giết hắn mối thù quá lớn sau này e rằng có người bản lãnh cao siêu đến tìm ta trả thù sẽ gặp nhiều rắc rối.

Khâu Nhị nói :

– Thuộc hạ nghe tài nghệ Quảng Kiệt tuyệt luân, ngay cả Lý Phụng Kiệt đệ tử của Thục Trung Long cũng bị hắn đánh đuổi khỏi Quang Trung nhưng thấy ra hắn cũng không địch nổi ngân tiêu của trại chủ, nếu sau này có người tìm đến chắc chẳng có gì đáng ngại.

Hồ Lập lắc đầu nói :

– Không được. Trước tiên hãy giam hắn vào một thạch động khác cách xa nữ tặc kia. Đừng đả thương hắn làm gì.

Khâu Nhị nhìn quanh ra vẻ tán thành. Lúc đó, Tiều Tứ cũng là một đầu mục bước đến hỏi :

– Trại chủ, còn Cát Chí Cường người phát lạc ra sao? Hắn còn chưa chết.

Hồ Lập nói :

– Mau khiêng hắn vào đây.

Bọn lâu la nghe lệnh lập tức mang Chí Cường vào.

Chí Cường tuy không bị trói nhưng vai và lưng bị nhiều vết thương khá nặng, đau đớn rên rỉ, mặt mày trắng bệch. Hồ Lập cho người đỡ hắn ngồi trên một chiếc ghế dài, rồi nói :

– Cát lão lục, việc hôm nay thật xin lỗi ngươi nhưng ta không phương hại đến mối giao hảo giữa đôi bên, điều này chỉ do Quảng Kiệt làm ra. Hắn cũng lão lục lên đây, vốn không có hảo ý khiến mi chịu khổ lây.

Chí Cường trầm ngâm nói :

– Đừng nói như vậy. Việc đã đến thế này ta cũng hết cách. Giờ nếu trại chủ vẫn còn nhớ đến giao tình của bọn ta thì xin lão phái người đưa ta xuống núi. Chí Trung hiện ở đó chờ đợi tin tức. Ta sẽ nhờ họ đưa về Trường An dưỡng thương, còn mọi chuyện xảy ra ở đây ta không màng đến.

Hồ Lập gật đầu :

– Được! Ngươi đã không màng thì không có việc của ngươi nữa. Sau này, ta và Bào Côn Lôn xảy ra việc gì cũng vô can với ngươi.

Hồ Lập bảo lâu la làm một cáng dài đặt Chí Cường nằm lên trên, rồi khiêng xuống núi giao cho Chí Trung, lại dặn bọn lâu la canh phòng nghiêm ngặt khắp nơi và từ hôm nay không được ra núi cướp giật mà phải ngày đêm giữ gìn chặt chẽ sơn trại, đồng thời lo cơm nước chu đáo cho Quảng Kiệt và A Loan, trị thương cho hai người.

Dặn dò xong, Hồ Lập trở về phòng. Một lát sau, bọn lâu la đưa Chí Cường xuống núi về bẩm báo :

– Bọn thuộc hạ đã giao Chí Cường cho Chí Trung. Chí Trung có nhắn lời xin trại chủ cho bọn chúng thêm vài ngày để tìm Bào Côn Lôn đến đây.

Hồ Lập cười nhạt không lên tiếng, phất tay ra hiệu bọn lâu la lui ra.

Hồ Lập chiếm cứ Thái Lãnh sơn này đã hơn hai mươi năm, bởi vì ngân tiêu của lão bách phát bách trúng, lợi hại khôn lường nên không những bảo tiêu khắp nơi không dám chuốc oán với lão mà ngay cả bọn cường tặc cũng không dám tranh cường.

Gần đó có hai quả núi một là Đọa Diều Lĩnh do đại nhi tử Hồ Bảo Giang trấn giữ. Hiện giờ, Bảo Giang cũng bị A Loan đả thương nên do một thủ hạ là Bạch Mao Hổ lãnh suất mấy mươi lâu la trấn giữ.

Lúc trời sắp tối, Bạch Mao Hổ cũng đến Thái Lãnh vào trước quan tài Hồ Bảo Sơn và Từ Đại Bưu làm lễ khóc thương một hồi, sau đó mới vào gặp Hồ Lập cùng Khâu Nhị, Tiều Tứ, cả bốn người quây quần thảo luận.

Bạch Mao Hổ nói :

– Nghe nói gần đây nổi lên một hảo hán tuổi trẻ mà võ nghệ cao thâm khôn lường. Hiện hắn đang có mối thâm thù cùng với Côn Lôn phái đang định tìm giết Bào Côn Lôn để trả hận. Tài hắn xuất thần nhập quỷ hơn hẳn cả Lý Phụng Kiệt, Lang Trung Hiệp rất nhiều, nếu không sao Bào Côn Lôn lại sợ hãi hắn đến vậy. Thuộc hạ nghĩ hay ta mời hắn đến đây làm nhị trại chủ. Còn Kỷ Quảng Kiệt bọn ta không cần trương thanh thế, âm thầm kết liễu để tránh đi mối họa. Riêng Bào A Loan, là nương tử của hắn, ta không cần lấy mạng mà giam giữ ả vĩnh viễn nơi đây. Bào Côn Lôn nếu cầm ngân lượng lên núi thăm tôn nữ thì được nhưng không để lão mang tôn nữ hạ sơn, vì bọn ta cần phải lưu ả này lại đây, nếu không Côn Lôn phái sẽ tìm cách trả thù.

Hồ Lập nghe lời này không quyết vì trong lòng phân vân tính toán hai việc: một là việc Giang Tiểu Nhạn không biết người này có chịu lên núi nhập bọn không, bằng như chịu gia nhập thì sau này có cướp quyền lão không. Việc thứ hai là Bào Côn Lôn vì hai mươi năm trước lão dựa vào ngân tiêu mà chế phục đồ đệ Côn Lôn phái nhưng nếu lão đến núi đòi không được tôn nữ sẽ tìm cách báo thù, nhưng nếu tha A Loan thì hậu hoạn về sau càng khó lo liệu.

Bốn người đàm đạo hồi lâu vẫn không có kết quả, nên cùng nhau uống rượu. Sau đó, ba tên đầu mục chia nhau tuần tra rồi ai về phóng nấy nghỉ ngơi.

Nhưng Khâu Nhị không ngủ được. Lòng hắn đang tơ tưởng đến một mỹ nhân. Mỹ nhân đó chính là Bào A Loan người sáng nay đã sát tử nhị thiếu trại chủ và Từ Đại Bưu rồi vì thọ thương mà bị bắt giữ.

Vốn trên núi này nữ nhân rất ít, chỉ có thê tử của Hồ Lập giờ đã là một trung niên phụ nhân, còn có tức phụ của Bảo Sơn và Đại Bưu là thiếu nữ con nhà dân dã cưỡng đoạt đem về, bọn họ cũng chẳng xinh đẹp gì.

Niên kỷ của Khâu Nhị mới hơn hai mươi, làm cường đạo đã bảy tám năm rồi nhưng mãi đến giờ vẫn chưa tìm được một thê tử. Còn A Loan xinh đẹp mỹ miều như một thiên tiên đó cả đời hắn chưa từng thấy qua nên đêm nay một mình trăn trở. Hắn nghĩ :

“Tiểu cô nương đó võ nghệ cao cường, thủ đoạn ác độc. Chắc nàng không cam tâm làm thê tử cho ta. Thừa lúc nàng bị thương, còn giam trong động, ta phải nghĩ cách khuất phục nàng mới được”.

Hắn nghĩ ngợi một lát, cầm khoái đao đi ra khỏi phòng. Lúc này, trăng sao mờ mịt, gió núi ào ào thổi từng cơn. Khâu Nhị đi mấy bước thì đứng lại, hắn nhớ trong tay không có chìa khóa phòng giam mà chìa khóa này lại do Hồ Lập cất giữ. Ống khóa phòng giam được chế tạo hết sức đặc biệt dẫu có chìa khóa tương tự cũng không thể mở ra.

Khâu Nhị suy tính hồi lâu, định sáng mai sẽ tìm cách lấy chìa khóa nơi Hồ Lập. Hôm nay chỉ đến nói với tiểu cô nương ít lời tình ý khiến lòng nàng có chút suy nghĩ về ta.

Thế là Khâu Nhị nhè nhẹ đi vào phòng giam A Loan. Hai tên lâu la đang ngồi xổm canh gác, thấy có người đến, chúng đứng dậy, cầm đao hỏi :

– Ai đó?

Khâu Nhị lên tiếng :

– Ta đây!

Hai tên lâu la nghe ra âm thanh Khâu Nhị, nhờ ánh trăng mập mờ chiếu vào diện mạo của hắn, nên đồng thanh nói :

– Khâu Nhị gia. Bọn thủ hạ ngồi ở đây canh chừng không dám ngủ đâu.

Khâu Nhị nói :

– Ta biết bọn ngươi không ngủ, nhưng giờ lui ra để ở đây ta giữ cho.

Bọn chúng vâng lời đi mất. Khâu Nhị bước đến bên song sắt, thấy bên trong không chút ánh sáng, tối âm u. Không thấy được tiểu cô nương xinh đẹp đó đang nằm nơi nào, hắn bèn gọi vào :

– A Loan! A Loan!

Kêu một hồi lâu bên trong vẫn không có tiếng người đối đáp. Tay sờ vào ống khóa thì vẫn thấy kiên cố như thường. Hắn càng gọi lớn :

– Bào A Loan! Thức dậy. Báo cho nàng biết ta làm tam trại chủ ở núi này là Hồng Kiểm Hầu Tử Khâu Nhị. Ta là người tốt nếu nàng chịu cư xử tốt với ta thì ta sẽ tìm cách cứu mạng nàng.

A Loan bên trong phẫn hận mắng :

– Cút mau!

Khâu Nhị cười ra tiếng nói :

– Báo cho nàng biết, nàng đừng nên đa nghi. Ta không phải là kẻ xấu lại là thanh niên trẻ tuổi, nếu nàng chịu theo ta, ta ước hẹn mấy ngày sau ta sẽ cứu nàng thoát khỏi nơi này.

Vừa nói chưa dứt câu, Khâu Nhị cảm thấy phía sau có người chụp lấy yết hầu của hắn siết mạnh khiến hai chân hắn đạp loạn, tay buông rơi đao, không kêu la được một tiếng. Người phía sau ném mạnh Khâu Nhị vào song sắt, hắn liền té xuống hôn mê.

Lúc này A Loan trong ngục vô cùng kinh ngạc. Vốn vết thương của nàng đau nhức cả ngày. Quảng Kiệt và Chí Cường vì muốn cứu nàng mà bị bắt. A Loan càng thêm buồn bã. Nàng không sợ chết nhưng trong ngục tối âm u này, dưới đất toàn là rắn rít và những con kiến to lớn khiến nàng vô cùng sợ hãi. Vừa rồi tên tặc tử Khâu Nhị nói mấy lời nói này, khiến A Loan giận giữ muốn bắt một con gì dưới đất mà ném hắn, giờ đột nhiên nghe hai, ba tiếng ư ư thì thấy Khâu Nhị đã như người sắp chết té lăn xuống đất, lại thấy lờ mờ một dáng người cao to xuất hiện sau chấn song sắt. A Loan giật mình. Nàng thấy người này đưa tay bẻ khóa. “Rắc!” ống khóa sắt đã văng xuống đất.

Cửa ngục mở ra. Bóng cao to này bước vào trong động. A Loan kinh sợ hỏi :

– Ngươi là ai?

Người đó đứng lại, cất giọng trầm trầm nói :

– Nàng đừng lo. Ta là Giang Tiểu Nhạn đây.

A Loan nghe nói Tiểu Nhạn, vừa vui mừng vừa buồn bã, tim đập thình thịch, nước mắt tuôn ròng ròng nhưng nghẹn ngào không thốt câu nào. Chỉ nghe Tiểu Nhạn nói khẽ bên tai nàng :

– A Loan, mau chạy theo ta.

A Loan thì nức nở nói :

– Ta theo mi chạy đến đâu? Nếu không phải vì mi, ta cũng đâu rơi vào chốn địa ngục này.

Tiểu Nhạn vẫn thì thầm :

– Những lời này hiện giờ đừng nên nói. Nàng hãy theo ta trốn ra mau. Ta có một nơi an toàn để nàng trú ngụ. Sau đó ta sẽ đến đây cứu trượng phu Kỳ Quảng Kiệt cho nàng.

A Loan vừa khóc vừa miễn cưỡng đi mấy bước. Tiểu Nhạn gấp rút chụp lấy nàng kẹp vào người mà chạy. A Loan dùng hai tay ôm chặt cánh tay Tiểu Nhạn nhưng vẫn thút thít khóc. Tiểu Nhạn an ủi :

– Nàng đừng khóc, nếu kinh động bọn lâu la thì Quảng Kiệt khó mà cứu thoát.

Tiểu Nhạn cắp A Loan ra khỏi động rồi đá tên Khâu Nhị văng vào trong động.

Tiểu Nhạn một tay ôm chặt A Loan, một tay vịn vách đá nhanh nhẹn leo lên núi mà không bị bọn lâu la phát hiện.

Lúc này, A Loan nằm phủ trên lưng Tiểu Nhạn, vẫn chảy nước mắt. Nàng thấy thân thủ nhanh nhẹn tuyệt luân của Tiểu Nhạn lại, bất giác đau thương nhớ đến lúc nhỏ Tiểu Nhạn đã trèo cây lấy con diều giấy cho mình. Khi đó, mình đã ái mộ Tiểu Nhạn, giờ đây võ nghệ của chàng càng làm nàng ái mộ hơn.

Tiểu Nhạn cõng nàng vượt qua mấy mỏm đá, có nơi phải qua mỏm núi cheo leo, từ ba bốn trượng cao mà nhảy xuống, A Loan hoảng sợ cứ ôm chặt lấy Tiểu Nhạn mắt nhắm nghiền lại, nhưng bước chân của Tiểu Nhạn thật chính xác.

Chốc lát sau, Tiểu Nhạn đặt A Loan lên một tảng đá to bằng phẳng rồi nói :

– A Loan đừng sợ. Nàng ở đây chờ ta một lát, để ta cứu Quảng Kiệt ra.

A Loan nghẹn ngào, gật đầu nhẹ giọng đáp :

– Vâng.

Tiểu Nhạn bèn quay người lại chạy đi giống như một con báo bay lên đỉnh núi.

Lúc này, đèn đuốc trên núi sáng trưng vì Khâu Nhị bị Tiểu Nhạn đá vào trong động, hồi lâu tỉnh lại, hắn bèn la lớn, kinh động lâu la và Hồ Lập, Bạch Mao Hổ, Tiền Tứ cũng chạy đến.

Hồ Lập phát hiện A Loan được người cứu đi lập tức xuống lệnh các đầu mục thống lĩnh vô số lâu la đi tìm, đốt không biết bao nhiêu ngọn đuốc, ánh sáng chói lòa, chiếu cả sơn cốc sáng rực như ban ngày, nhưng Tiểu Nhạn đứng trên cao chân đạp trên một tảng đá treo, bọn chúng không nhìn thấy.

Dưới tảng đá treo đó có nhiều động nhỏ. Các động nhỏ này đèn đuốc còn sáng, bọn lâu la từ trong đó ùn ùn chạy ra về phía đốt đuốc sáng nhất, giúp đồng bọn lục soát.

Tiểu Nhạn thừa lúc này phi thân xuống. Có ba lâu la trước mặt hỏi :

– Mi là ai?

Tiểu Nhạn một câu cũng không đáp, vung kiếm chém ngã hai tên, bắt sống một tên rồi hỏi :

– Bọn ngươi bắt Quảng Kiệt nhốt ở nơi nào? Mau dẫn ta đi.

Tên lâu la run rẩy đưa Tiểu Nhạn đi về phiía đông. Có mấy tên lâu la khác nhìn thấy Tiểu Nhạn bắt người của chúng bèn hô lớn.

Lập tức đèn đuốc các nơi và tiếng kêu thét đều tập trung về đây.

Tiểu Nhạn vội bức tên lâu la đi nhanh dẫn chàng vào trong động nhốt Quảng Kiệt.

Động này ăn rất sâu vào lòng núi, có một ngọn đèn dầu leo lét, có bốn tên lâu la đang canh giữ Quảng Kiệt, thấy Tiểu Nhạn xông vào bèn vung đao đánh chàng.

Tiểu Nhạn vung kiếm chém ngã hai tên. Hai tên còn lại và tên lâu la bị Tiểu Nhạn bắt toàn bộ đều chạy thoát ra ngoài.

Quảng Kiệt thấy Tiểu Nhạn cứu mình, hắn nói :

– Họ Giang kia, mau lấy kiếm chặt dây trói trên mình ta, ta có thể chạy được.

Tiểu Nhạn lặng thinh, một tay kẹp chặt hắn, một tay vung kiếm xông ra khỏi động.

Lúc này bọn Hồ Lập và hơn một trăm tên lâu la nhất tề xông đến, la hét ầm ĩ, đao thương trùng trùng!

Một mình Tiểu Nhạn, tay kiếm loang loáng chống đỡ đủ thứ binh khí bổ đến, chém ngã vô số lâu la. Chàng chạy nhanh đến, phi thân lên mỏm đá treo. Thân thể chàng và Quảng Kiệt chẳng bị một chút thương tích.

Bên dưới chợt vun vút bắn lên mấy mũi phi tiêu nhưng Tiểu Nhạn đều đánh rơi. Chàng thấy người ném phi tiêu đang đứng giữa đám lâu la, râu ria xồm xoàm. Tiểu Nhạn nghĩ người này nhất định là Hồ Lập, thủ lĩnh của sơn trại. Chàng bèn giắt kiếm vào lưng, một tay kẹp chặt Quảng Kiệt, một tay dang rộng ra phòng bị phi tiêu ở bên dưới bay lên ám toán.

Hồ Lập đứng phía dưới ngẩng đầu nhìn lên vô cùng giận dữ vì Tiểu Nhạn đã cắp Quảng Kiệt phi thân lên mỏm đá treo cách xa lão ước hơn ba trượng. Đó là một quái thạch trơ trọi khó lòng trèo lên.

Bọn lâu la ở dưới nhìn lên la hét nhưng không có tên nào dám bò lên.

Hồ Lập liên tiếp phóng ra mấy mũi ngân châm nhưng không thành công bèn ra lệnh cho một tên đạp lên vai bạn mình leo lên phía trên, đồng thời bắn tiếp ra một mũi phi tiêu.

Lần này mũi phi tiêu không bị đánh rơi mà bị Tiểu Nhạn giơ tay chụp lấy, rồi chàng mỉm cười, ném trả mũi tiêu đó trúng vào đầu Hồ Lập khiến lão ta ngã nhào xuống đất, đám lâu la chung quanh nhốn nháo, hỗn loạn.

Mấy tên lâu la đang cố gắng leo lên mỏm đá cũng bị Tiểu Nhạn chém chết rồi rơi xuống. Bọn chúng kinh sợ không dám vọng động.

Tiểu Nhạn kẹp chặt Quảng Kiệt, nhún mình mấy cái đã như chim ưng bay qua mỏm núi đến chỗ mà chàng đưa A Loan đến khi nãy.

Tiểu Nhạn đặt Quảng Kiệt xuống đất, chưa kịp cắt dây trói cho gã đã vội vã đi tìm A Loan. Chàng nhìn tảng đá to vừa rồi đã giật mình thất sắc, chỉ vì tảng đá vẫn còn đó mà A Loan đâu chẳng thấy.

Tiểu Nhạn hốt hoảng tìm kiếm tứ bề nhưng dưới ánh trăng mờ ảo chỉ có cây rừng gió núi xào xạc không một bóng người. Tiểu Nhạn thất kinh gọi lớn :

– A Loan! A Loan!

Trong sơn cốc cũng vang dội lại tiếng kêu “A Loan! A Loan!” nhưng rồi chẳng một lời đáp lại. Tiểu Nhạn hết sức lo lắng, còn Quảng Kiệt nằm dưới đất cũng bồn chồn kêu :

– Ngươi mau cắt dây trói cho ta đi!

Tiểu Nhạn bước qua dùng kiếm cắt đứt dây trói cho Quảng Kiệt. Rồi chàng vẫn tìm quanh quất, miệng gọi :

– A Loan! A Loan!

Quảng Kiệt vùng vẫy mấy cái cho dây trói rớt ra rồi ngồi dậy gọi lớn mấy tiếng :

– A Loan! A Loan!

Nhưng chung quanh cũng chẳng có tiếng hồi đáp, bèn quay laịi hỏi Tiểu Nhạn :

– Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi A Loan ở đây sao?

Tiểu Nhạn đáp :

– Lúc nãy ta cứu A Loan ra đặt ngồi ở đây. Bảo chờ ta đi cứu mi. Thời gian không bao lâu vì sao A Loan lại biến mất?

Quảng Kiệt nghe vừa lo lắng lại thêm kinh hoảng gấp rút kêu :

– A Loan! A Loan! Ta đến đây.

Nhưng bất luận kêu gọi thế nào thì quanh đây cũng chẳng có gì thay đổi. Quảng Kiệt lo sợ nói :

– Trừ phi nàng bị sơn tặc bắt đi.

Tiểu Nhạn lắc đầu nói :

– Không thể thế được. Đỉnh núi này bốn bề không có đường lên, trừ ta không ai có thể lên được.

Quảng Kiệt lòng dạ không an nói :

– Có thể nàng bị hổ báo ăn thịt rồi. Trên Thái Lãnh này dã thú rất nhiều.

Tiểu Nhạn nghe vậy cũng thất kinh, chạy quanh tìm kiếm nhưng không thấy dấu tích gì của dã thú cũng chẳng có vết máu lưu lại.

Quảng Kiệt ở bên cạnh nhìn Tiểu Nhạn chạy lui chạy tới tìm kiếm khiến hắn cũng lo lắng nói với Tiểu Nhạn :

– Hay bọn ta xuống phía dưới tìm xem. Có lẽ ở đây nàng cảm thấy không an toàn, một mình chạy xuống núi rồi.

Tiểu Nhạn tâm trạng bồn chồn, nóng nảy, lắc đầu :

– Một mình nàng không thể xuống dưới đó được. Phía trước mặt, bên dưới là loạn thạch, ai rơi xuống tất tan xương nát thịt. Phía sau là khe sâu bên trong có nước.

Chàng sực nghĩ hay là A Loan đã tự tận rồi.

Nghĩ thế lòng chàng càng thêm u buồn, còn Quảng Kiệt thì cứ luôn miệng kêu :

– A Loan! A Loan!

Nhưng đến giờ vẫn không ai lên tiếng trả lời hắn bèn nhấc chân chậm chậm tiến đến bên Tiểu Nhạn nói :

– Ta biện sự không thành nhưng Ngân Tiêu Hồ Lập không dám giết ta. Và chúng ta có thể tự mình thoát thân. A Loan thì lão tặc cũng chẳng dám giết. Ai bảo mi lên núi cứu bọn ta? Mi làm sao biết bọn ta trúng phi tiêu của Hồ Lập bị giam giữ ở đây?

Tiểu Nhạn nói :

– Vốn khi bọn ngươi rời khỏi Trường An, ta đã âm thầm theo dõi đến đây. Chỉ vì thấy bọn ngươi đi quá chậm chạp nên ta không nhẫn nại mà tới Thái Lĩnh trước. Đến Ngưu Trấn gặp bạn cũ là Câu Đạo Thích Vĩnh, ta nhờ hắn thăm dò giùm một việc. Chờ ở Ngưu Trấn hết hai ngày, hắn vẫn chưa trả lời sự việc cho ta. Chiều nay, Chí Trung từ nơi đó đi qua, bọn ta gặp nhau. Người trong Côn Lôn phái tuy phần lớn đều là thù nhân hoặc đối địch cùng ta chỉ có Lỗ Chí Trung là đối đãi với ta khá tốt nên cùng nhau trò chuyện, nhờ thế ta mới rõ bọn ngươi trúng thương bị bắt rồi. Sở dĩ ta gấp rút cứu bọn ngươi để bọn ngươi mau chóng đến gặp Bào lão đầu. Ta chỉ có một mình nên đành phải cứu A Loan trước rồi mới đến lượt mi, không ngờ A Loan…

Tiểu Nhạn than thở, giậm chân nhăn mặt nhíu mày. Quảng Kiệt cười nhạt hỏi :

– Ngươi có thù với bọn ta tại sao còn ra tay cứu giúp? A Loan là tôn nữ của Bào Côn Lôn, hiện giờ không có tung tích nàng, cớ sao ngươi lại có vẻ lo lắng quá vậy?

Tiểu Nhạn đáp :

– Ngươi và ta vốn không cừu hận. Tuy ngươi ở khắp nơi nói là tróc nã Tiểu Nhạn nhưng khi ngươi đứng ra cứu tế ở Chính Dương, ta nghĩ ngươi là một anh hùng nghĩa hiệp nên không nhẫn tâm ra tay sát hại, nếu không dẫu ngươi là tôn tử của Long Môn Hiệp, ta muốn giết lúc nào cũng được.

Quảng Kiệt cười nhạt :

– Lời của mi nói thực không? Võ nghệ của mi học ở ai vậy? Ta nghe nói sư phụ mi là một lão đầu tử ốm yếu, vô danh vô tánh.

Tiểu Nhạn nói :

– Ta không rõ danh tánh của sư phụ nhưng ta chẳng có thời gian nói với ngươi. Hiện giờ, dưới chân núi có một con ngựa chính là bạch mã mà ta bắt của ngươi ở Bá Kiều, ngươi có thể cưỡi đi đến Ngưu Trấn Mậu Gia điếm, Lỗ Chí Trung đang ở đó. Ngươi đi rồi, ta sẽ ở lại trong núi dốc tâm tìm kiếm A Loan.

Quảng Kiệt vừa nghe lời này phẫn nộ nói :

– Thê tử của ta đâu cần mi tìm. Họ Giang mi có ác tâm gì đối với thê tử ta?

Tiểu Nhạn nói :

– Vì ta cứu nàng mà giờ không thấy đương nhiên phải do ta đi tìm. Núi cao hẻm sâu, thâm sơn cùng cốc dựa vào Quảng Kiệt ngươi không có cách tìm được đâu. Ngươi hãy về đi. Về sau tùy lúc nào cao hứng ngươi cứ báo với ta một tiếng, ta nhất quyết sẽ đến. Nhưng lúc này không có thời gian, ta tìm được Loan cô nương nhất định sẽ đưa đến Ngưu Trấn, ngươi đừng nên hoài nghi ta. Tiểu Nhạn ta là đại trượng phu quang minh chính đại. Ta và Loan cô nương tuy là bạn thời nhỏ, tình ý giao hảo nhưng lão gia gia của nàng là thù nhân của ta, ta không thể vì tư tình mà dung tha cho kẻ thù sát phụ. Hơn nữa, nàng đã gả cho ngươi, ta càng không thể có ý gì với một thiếu phụ có chồng. Không tin ngươi hãy chờ, sau này sẽ biết. Nếu họ Giang ta làm ra những việc nhơ nhuốc bẩn thỉu, ngươi có thể đến Giang Nam Cửu Hoa sơn tìm sư phụ hoặc sư huynh của ta, họ quyết sẽ lấy mạng ta.

Quảng Kiệt nghe lời nói khẳng khái của Tiểu Nhạn khiến hắn nghẹn không còn lời nào để nói. Hắn vội quay đầu nhìn quanh gọi tiếp “A Loan” nhưng rừng núi âm u chỉ có tiếng vang vọng của cây lá. Quảng Kiệt đành thở dài nhìn lên đỉnh núi chỉ thấy đêm tối mịt mù không biết cao sâu thế nào đành nhờ Tiểu Nhạn cõng hắn chạy xuống phía dưới.

Vượt vách đá cheo leo, nhảy qua khe sâu. Có những lúc Quảng Kiệt cũng cảm thấy quá ư nguy hiểm phải kêu lên mấy tiếng nhưng Tiểu Nhạn chẳng chút quan tâm lo lắng, chàng đi trên cách đá trơn trợt thong thả như đi trên đất bằng.

Quảng Kiệt không ngừng thầm bái phục, lòng nghĩ :

“Giang Tiểu Nhạn võ công quá thâm sâu thực sự ta không bằng hắn”.

Thoáng chốc đã chạy đến một sơn đạo. Quảng Kiệt được Tiểu Nhạn đặt trên đất bằng. Tiểu Nhạn dặn dò :

– Mi ngồi ở đây chờ ta đem ngựa lại cho.

Nói rồi, chàng vội vã chạy đi. Quảng Kiệt ngồi ở đó thở dài mấy tiếng, ngửa mặt nhìn xem trong dãy núi chập trùng, ánh trăng mông lung càng khiến cảnh vật thêm thê lương ảm đạm, bất giắc hắn gọi lớn mấy tiếng “A Loan” cũng vẫn không người trả lời.

Chẳng lâu sau, tiếng vó ngựa cồm cộp vang lên. Tiểu Nhạn cưỡi bạch mã chạy đến. Chàng đỡ Quảng Kiệt lên yên, chỉ đường cho hắn chạy về hướng nam. Sau đó, lấy thanh bảo kiếm mang trên người giao cho Quảng Kiệt, căn dặn :

– Có thể, mi chạy chưa khỏi núi này đã gặp cường đạo, ta tặng mi bảo kiếm để hộ thân.

Quảng Kiệt cảm động trước mối chân tình của Tiểu Nhạn, nên một chút ngạo khí cũng không còn, hắn thành thực nói :

– Giang huynh, từ nay trở đi Kỷ Quảng Kiệt ta thực tâm phục ngươi. Nếu huynh không chê, ta nguyện cùng huynh kết làm bằng hữu. Đệ quyết không giúp Côn Lôn phái để đối phó với Giang huynh nữa đâu.

Giang Tiểu Nhạn cũng thở dài nói :

– Lời này về sau hãy nói. Mi mau chạy đi. Trời sắp sáng rồi nếu cường đạo ra khỏi núi thì khó đi lắm.

Quảng Kiệt nói :

– Huynh ở đây tìm A Loan, nếu tìm được nàng huynh vạn lần khuyên nàng nên đến Ngưu Trấn, đệ có mấy lời muốn nói cùng nàng. Bằng như không tìm được thì thôi đi, sinh tử có mệnh, cưỡng cầu cùng không được.

Giang Tiểu Nhạn đáp :

– Được! Ta sẽ lo liệu.

Quảng Kiệt lấy thanh kiếm giắt vào yên ngựa, chào từ biệt Tiểu Nhạn rồi cho ngựa phi về hướng nam.

Tiểu Nhạn một mình đứng trong núi cô đơn nghe tiếng chân ngựa dần dần đi xa. Chàng thẫn thờ hồi lâu mới thở dài thườn thượt, cất bước tìm kiếm chung quanh.

Lúc này, sương núi dày đặc, nhìn không thấy vật gì. Chàng vừa đi vừa gọi nhưng gió núi ào ào từng trận thổi bạt tiếng kêu của chàng.

Tiểu Nhạn buồn bã thở dài, mệt mỏi chán nản, chàng nằm gối đầu trên một tảng đá ven đường. Lúc đầu, chàng còn nhìn thấy mây bay nhàn nhạt trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo tỏa xuống. Trong lòng cứ lo nghĩ chuyện A Loan mất tích rồi không biết từ lúc nào chàng ngủ thiếp đi.

Đến lúc nghe tiếng chim rừng ríu rít, chàng sực tỉnh thì trời đã sáng rồi. Mây mù dần tan nhưng trên đá, trên cỏ ướt đẫm sương đêm, người chàng cũng ướt sũng.

Cảm thấy lạnh, Tiểu Nhạn đứng dậy duỗi chân tay nhảy lên mấy mỏm đá rồi chạy về đỉnh núi, đến nơi mà đêm qua chàng đã đặt A Loan ngồi chờ ở đó. Tảng đá xanh nằm yên nơi đó, Tiểu Nhạn quan sát lùng sục tỉ mỉ khắp nơi vẫn không có chút vết tích, lòng chàng vừa lo vừa nóng nảy.

Tiểu Nhạn nóng lòng nhìn ngóng xuống bên dưới, thấy phía khe sâu có nước nhưng không nhiều dường như chỉ là do nước mưa tích tụ lại. Tiểu Nhạn suy nghĩ vẩn vơ :

“Hay đêm qua nàng đã nhảy xuống khe này tự vẫn. Tại sao nàng muộn tự tận, trừ phi vì nàng quá thương tâm”.

Thế là, Tiểu Nhạn cũng phóng mình nhảy xuống khe suối. Chàng tìm kiếm hồi lâu, đột nhiên có một vật sáng đập vào mắt chàng. Nó đang nằm trên một tảng đá cạnh đó.

Tiểu Nhạn vội vã chạy đến cầm lấy mà xem. Thì ra, đó là một chiếc hài xinh xắn màu hồng của nữ nhân mang. Chàng vừa kinh sợ, vừa bi thương, lòng nặng mối thê lương, nghĩ :

“Nàng nhất định đã nhảu xuống khe suối chết rồi. Nếu không phải nàng tự tận thì chắc là dã thú đã dồn nàng đến phải rơi xuống”.

Nhưng nước suối này cũng chỉ sâu tới gối. Tiểu Nhạn dùng chân mò tìm khắp nơi định là tìm thi thể của A Loan. Vậy mà đi hết khe suối này đến cuối dòng suối là một sơn nhai cũng chẳng thấy gì. Nước suối từ trên sơn nhai khúc khủyu chảy xuống. Nước trên nguồn cũng không nhiều nhưng cây cối mọc um tùm. Nhiều cây đã bị tiều phu đốn ngã, nằm ngổn ngang.

Tiểu Nhạn cũng quanh quẩn tìm kiếm chỉ thấy có một sơn lộ vừa dốc vừa hẹp có thể đi xuống bên dưới. Tiểu Nhạn bèn cất tú hài vào lòng, rồi theo sơn lộ mà đi xuống.

Giây lâu sau, chàng đã đi hết sơn lộ thì thấy trước mặt là một cốc bằng phẳng. Dòng suối phía trên chảy xuống đã thành một con sông nhỏ khúc khủyu. Ở đây trong hốc núi cũng có mấy cái động nhỏ.

Tiểu Nhạn đi lần vào mấy động tìm kiếm khắp nơi nhưng bên trong vắng vẻ không một bóng người, chỉ có mấy con thỏ rừng thấy chàng vội chui vào hang ẩn tránh.

Tiểu Nhạn biết trước đây chốn này cũng có người cư ngụ nhưng hiện giờ nhìn cảnh hoang tàn thế này chắc họ đã bỏ đi lâu rồi.

Tuy nhiên, Tiểu Nhạn vẫn còn hy vọng A Loan chưa chết mà lần mò đến đây nên cao giọng gọi liên tiếp :

– A Loan! A Loan!

Nhưng không có người trả lời. Chàng bồi hồi quanh quẩn hồi lâu trong cốc rồi mới đi xuống phía dưới.

Ra khỏi cốc thì thấy một sơn lãnh. Tiểu Nhạn tiếp tục gọi tên A Loan. Vượt qua sơn lãnh thì thấy ánh dương quang ở phía đông đã xuyên qua khe núi mà chiếu rọi trên mặt chàng.

Tiểu Nhạn chợt nhìn thấy có hai người thợ săn, một cầm đinh ba, người kia cầm cung tiễn đi lên đỉnh núi, cách chàng rất ca. Tiểu Nhạn tất tả chạy nhanh đến, vòn tay hỏi :

– Xin hỏi nhị vị huynh đài có thấy một cô nương đi xuống núi không?

Hai thợ săn nghe nói liền trả lời :

– Cô nương khoảng bao nhiêu niên kỷ? Mặc y phục màu gì?

Tiểu Nhạn đáp :

– Là một thiếu phụ hơn hai mươi, mặc áo màu xanh, giày hồng chỉ còn một chiếc.

Hai thợ săn thấy Tiểu Nhạn đầu tóc rối bù, toàn thân ướt sũng nên nghĩ chàng là một kẻ điên, bèn nói :

– Bọn ta chưa gặp qua, núi này làm gì có nữ nhân. Ngay cả nam nhân cũng rất ít.

Tiểu Nhạn lại hỏi :

– Núi này có nhiều dã thú không?

Hai thợ săn nói :

– Có rất nhiều. Thỏ, cáo, chồn, beo, thứ gì cũng có.

Nói rồi hai người cười cười tiếp tục đi lên.

Tiểu Nhạn đứng ngơ ngẩn hồi lâu, nghĩ thầm :

“A Loan nhất định chết rồi. Đêm qua khi ta đi thì mãnh thú đến. Nàng trong tay không một tấc sắt đương nhiên không thể xua đuổi chúng đi, hẳn đã bị ăn thịt chỉ còn rơi lại chiếc giày hồng”.

Nghĩ đến đó, thì hình bóng một thiếu nữ kiều diễm mỹ lệ mà bao năm lòng chàng nhung nhớ lại hiện ra rõ mồn một thành một đống thịt bầy nhầy, khiến lòng chàng nổi lên sự bi thương và căm phẫn, đang muốn tìm hết núi này giết hết dã thú để báo thù cho A Loan.

Nhưng chàng lại nghĩ :

“Ta thật quá hồ đồ! A Loan là tôn tử của thù gia nhà ta mà nàng lại đã gả cho kẻ khác. Lần này ta tận lực cứu nàng coi như đã xong chuyện. Ta mười năm khổ luyện võ công là vì phải báo thù, nay ta hạ sơn nửa năm chỉ toàn chuốc lấy những phiền não vô vị. Mãi đến giờ vẫn chưa tìm ra huynh đệ họ Long và Bào Côn Lôn, thù nhân của ta. Còn chưa tìm ra nơi sinh tử của mẫu thân và bào đệ. Như vậy ta đã phụ lòng sư phụ khổ tâm dạy dỗ, bội phản chí nguyện mười năm học võ để báo thù”.

Nghĩ vậy, chàng thở dài một hơi, nén bi thương suy nghĩ vẩn vơ trong lòng mà đi xuống núi về hướng nam.

Đi khoảng nửa ngày cảm thấy đói bụng, chàng rán đi thêm một đoạn nữa thì bắt gặp bên đường có mấy gian lều tranh dựng tạm làm lữ điếm trong núi.

Tiểu Nhạn bước vào bảo chủ quán mang bánh bao ra. Vừa ăn chàng vừa hỏi thăm tin tức A Loan, nhưng họ trả lời không thấy. Tiểu Nhạn miễn cưỡng trả tiền rồi đi ra, điếm gia vội đuổi theo nhỏ giọng nói :

– Khách nhân không nên đi về phía nam. Về phía nam không xa là nhà Mã Bột Tử lãnh.

Tiểu Nhạn tò mò hỏi :

– Thế nào? Ở đó có hổ dữ sao?

Điếm gia nói :

– Không có hổ, mà thứ này còn lợi hại hơn hổ nhiều.

Hắn bèn kéo Tiểu Nhạn vào trong thấp giọng nói :

– Xem dáng vẻ của khách quan dường như thường đi lại chốn giang hồ, lẽ nào không biết Mã Bột Tử lãnh là phân trại của Đọa Diều Phong. Vừa rồi Bạch Mao Hổ dẫn mấy tên lâu la trở về Mã Bột Tử Lãnh. Mấy người họ có ghé đây vì quen biết với tiểu nhân, họ nói vừa từ Đọa Diều Phong đến, sơn đại vương Ngân Tiêu Hồ Lập đêm qua đã bị người ta dùng phi tiêu đánh chết. Hồ Lập cả đời sử dụng phi tiêu đánh chết cũng không biết bao nhiêu người, ngày nay lão cũng chết dưới phi tiêu, có thể xem là ác lai ác báo. Nhưng sự việc như vậy, bọn cường đạo tất sẽ nổi loạn. Trong điếm này của tiểu nhân bao nhiêu khách quan nghe tin này đều lo sợ không dám đi, chờ mấy hôm nữa quan binh nghe tin Hồ Lập chết có thể sẽ kéo đến tảo trừ. Nếu khách nhân gặp một đoàn khách thương có bảo tiêu đi kèm thì hãy đi. Hiện giờ khách nhân cứ ở lại đây nghỉ ngơi, có tiền hay không có tiền cũng chẳng sao.

Tiểu Nhạn mỉm cười nói :

– Chưởng quỹ, hảo ý của ngươi, tại hạ xin đa tạ. Nhưng ta chẳng có tiền cũng không có gì phải sợ cường đạo, nhiều lắm thì nạp mạng này, nhưng ta trộm nghĩ chúng cũng chẳng lấy mạng ta làm gì. Hơn nữa, ta cũng muốn chết đây!

Nói dứt lời, vòng tay từ biệt chủ quán rồi ra đi. Điếm gia còn cố gọi chàng lại, nhưng có người ngồi bên cạnh nói :

– Cứ để cho hắn đi tìm cái chết. Bọn Bạch Mao Hổ lợi hại lắm đó.

Tiểu Nhạn đi chưa xa, những lời bàn tán sau lưng chàng đều nghe thấy, nhưng chỉ mỉm cười sải bước đi về phía nam.

Tiểu Nhạn cắm cúi đi, cố gắng không nghĩ đến A Loan nhưng không hiểu sao lòng chàng đầy nỗi bi thương, thống hận. Những tình cảm mâu thuẫn vây chặt lấy chàng. Rồi chàng lại muốn tìm giết hết mãnh thú trả thù cho A Loan, muốn đến chỗ bọn sơn tặc giết chết mấy mươi tên côn đồ, đoạt lấy ngựa mà về Ngưu Trấn.

Quả nhiên, vừa đi vừa nghĩ, chẳng bao lâu sau khi vòng qua mấy góc núi đã nhìn thấy trước mặt một ngọn núi hiểm trở, tình thế như ngựa ngẩng cao đầu. Tiểu Nhạn biết đây là Mã Bột Tử lãnh là cứ địa của bọn Bạch Mao Hổ thủ hạ của Hồ Lập.

Đến trước sơn lãnh, Tiểu Nhạn ngẩng đầu nhìn xem, thì thấy trên núi có một đám người ước khoảng mười mấy tên, tuy cự ly quá xa không rõ diện mạo chúng, nhưng nghi ngờ bọn chúng là tặc nhân.

Bọn cường đạo này dường như cũng nhìn thấy người phía dưới. Thấy Tiểu Nhạn một mình lại không cưỡi ngựa, không mang hành lý, chúng cho rằng Tiểu Nhạn chỉ là một người nghèo trong làng không đáng để cướp nên không xuống núi.

Còn Tiểu Nhạn nhìn lên chúng mà tiếp tục đi lên. Bọn cường đạo trên núi giật mình đồng thanh kêu lớn khiến bọn bên trong càng kéo ra đông đảo. Bạch Mao Hổ cũng cầm trường thương xuất hiện, không chờ Tiểu Nhạn đến gần đã phẫn nộ mắng :

– Tiểu tử kia, ngươi muốn làm gì? Mau đứng lại!

Tiểu Nhạn vẫn lầm lũi đi lên, đến cách không xa mấy mươi bước, mới cao ngạo hỏi :

– Mi là Bạch Mao Hổ phải không? Ta muốn đến đây mượn một con ngựa, đồng thời ta cũng khuyên bọn ngươi mau giải tán, tìm việc lương thiện mà mưu sinh. Bằng không chẳng những quan binh sẽ đến đây tiêu trừ bọn ngươi, mà chính ta cũng sẽ không để các ngươi hoành hành, hãm hại khách thương.

Bạch Mao Hổ đỏ mặt giận giữ hét :

– To gan, mi là gì lại dám buông lời ngông cuồng như vậy?

Tiểu Nhạn thản nhiên nói :

– Ta là Giang Tiểu Nhạn. Đêm qua chính ta đã dùng phi tiêu đánh chết lão tặc Hồ Lập đó.

Bọn thủ hạ đứng quanh đó nghe nói vậy muốn vung đao xông lên, nhưng Bạch Mao Hổ lại đưa tay ngăn cản. Hắn đưa mắt ngắm nghía Tiểu Nhạn hồi lâu, mới mỉm cười nói :

– Cữu ngưỡng đại danh đã lâu, thì ra đêm qua đánh chết Hồ trại chủ cứu Kỷ Quảng Kiệt cùng Bào A Loan chính là mi. Tốt lắm! Không trách thiên hạ truyền tụng ngươi đã gặp kỳ nhân, học nên một thân võ nghệ. Ngày nay mi đến đây mượn ngựa, được, ta sẽ tặng mi. Chúng ta nên kết giao bằng hữu.

Dứt lời, hắn cho người vào trong trang trại lấy ngựa. Tiểu Nhạn thấy thái độ của hắn như vậy, nộ khí trong lòng cũng giảm bớt, bèn nói :

– Ta khuyên bọn mi nên sớm giải tán mà rời khỏi chỗ này đi.

Bạch Mao Hổ nói :

– Mi an tâm. Hiện giờ Hồ trại chủ đã chết rồi, bọn ta cũng không thể chiếm cứ ở đây, nhưng bọn ta tự rời khỏi nơi này thì được, còn như có kẻ nào muốn đuổi bọn ta đi thì bọn ta không thể không liều mạng. Giang huynh, tuy giữa ta và huynh chỉ mới lần đầu sơ ngộ, nhưng hoàn cảnh của huynh thì ta hiểu rõ. Huynh là nhi tử của Giang Chí Thăng, phụ thân huynh bị Bào Côn Lôn sát tử, huynh học võ để tìm Bào lão đầu trả thù. Bọn lục lâm ta ai ai cũng đều bái phục, ngay cả Hồ Lập đại ca còn sống cũng mong mỏi huynh đến, mong mỏi huynh tiêu trừ Bào Côn Lôn. Tuy nhiên, theo ta trộm nghĩ võ nghệ huynh quả thực cao thâm không lường, nhưng hành động của huynh lại trái lẽ thường của bậc hảo hán. Huynh không đi báo thù với Bào Côn Lôn, A Loan là tôn nữ của Bào Chấn Phi, huynh lại đi cứu họ. Huynh ân oán bất minh, sao đáng mặt anh hùng?

Tiểu Nhạn trợn mắt bước lên hỏi :

– Mi dám mắng ta à?

Bạch Mao Hổ sợ hãi lùi ra xa một bước, rồi cười nhạt nói :

– Huynh thị uy với bọn ta làm gì? Chúng ta trước nay vô thù oán, dù huynh có giết bọn ta thì cũng không thể bịt miệng người thiên hạ. Họ nói huynh đi tìm thù nhân nhưng không giết được nên phải giết thay kẻ khác. Điều này thật đáng làm trò cười cho người giang hồ.

Hắn lại vòng tay nói :

– Huynh nghĩ có đúng không? Nếu huynh đúng là hảo hán thì nên suy nghĩ kỹ. Bào Côn Lôn đã giết phụ thân huynh, khiến mẫu thân huynh phải cải giá…

Tiểu Nhạn sợ nhất là phải nghe câu này, lòng chàng tức thời tràn ngập niềm bi thống.

Lúc này lâu la đã kéo đến ba, bốn con kiện mã đến cạnh. Bạch Mao Hổ để chàng chọn lựa, rồi nói :

– Huynh đừng khách sáo. Nếu huynh chẳng còn ngân lượng cũng xin nói ra. Ba trăm? Năm trăm? Bọn ta đều có thể dâng tặng vì lòng bọn ta rất bái phục huynh là một trang hảo hán. Nếu là lão Bào Côn Lôn thì không được đâu, dù lão có giết chết bọn ta cũng không tặng ngựa.

Tiểu Nhạn không phúc đáp một lời, chọn lấy một tuấn mã rồi lên ngựa chạy xuống núi.

Bạch Mao Hổ cùng bọn lâu la nói theo :

– Giang huynh, hẹn lần sau gặp lại!

Tiểu Nhạn không hề ngoảnh đầu, giận dữ thúc ngựa chạy thẳng. Vừa chạy chàng vừa nghĩ :

“Bạch Mao Hổ quả là một tên tặc nhân gian giảo. Hắn biết không địch nổi nên khích động ta đi giết Bào Côn Lôn. Tuy ý hắn hy vọng giữa ta và Bào Côn Lôn lưỡng bại câu thương, nhưng dẫu sao lời của hắn cũng hữu lý. Mười năm trước, Bào Chấn Phi đối xử với ta thực tàn nhẫn. Nếu không gặp được sư phụ, thì mười năm trước ta không chết ở trong núi thì cũng chẳng rõ giờ đây ta lưu lạc trôi nổi ra sao. Lòng ta không nên vướng bận việc khác mà chỉ nên nghĩ đến chuyện báo thù thôi”.

Thế là chàng ra khỏi sơn khẩu, phóng ngựa chạy nhanh, không lâu đã đến Ngưu Trấn.

Chàng vội vã xuống ngựa, chạy vào Mậu Gia điếm mời Chí Trung ra ngoài rồi hỏi :

– Quảng Kiệt đã về đây chưa?

Chí Trung nói :

– Sáng hôm nay đã về đến. Có tìm được tung tích A Loan không?

Tiểu Nhạn lắc đầu nói :

– Có lẽ nàng không phải thất lạc mà chắc đã bị mãnh thú nào đó sát hại rồi. Tiểu điệt tìm nàng khắp nơi mà không có.

Chí Trung chau mày nói :

– Điệt nhi vào phòng nghỉ ngơi một chút được không? Quảng Kiệt đang ngủ, điệt nhi có thể gọi hắn để mà nói rõ.

Tiểu Nhạn lắc đầu :

– Tiểu điệt cũng không cần nói với hắn. Nếu hắn không an tâm cứ bảo hắn vào Thái Lãnh tìm kiếm tỉ mỉ. Giờ Ngân Tiêu Hồ Lập đã chết, hắn cũng chẳng còn gì phải úy kỵ. Tiểu điệt hiện có việc gấp phải đi ngay.

Rồi chàng nhớ Chí Trung vào phòng lấy giùm bảo kiếm cùng hành lý. Nhận kiếm, Tiểu Nhạn định đi, Chí Trung theo nói :

– Tiểu Nhạn đừng vội. Ta có hai câu muốn nói với cháu.

Tiểu Nhạn đứng lại chờ đợi. Chí Trung nói :

– Đại anh hùng phải nên độ lượng. Tuy Bào Chấn Phi bình sinh tác sự quá nhiều nhưng nay tuổi đời lão quá cao, điệt nhi có thể tha một mạng già của lão được không?

Tiểu Nhạn nghe lời này sầm mặt hồi lâu mới nói :

– Được! Vì Lỗ sư thúc nói lời này nên khi gặp Bào Chấn Phi ta sẽ hạ thủ lưu chút tình.

Nói dứt lời, chàng ôm quyền từ biệt Chí Trung mà đi. Về phía nam không xa thì đến một khách điếm khác. Chàng hỏi thăm thì Câu Đao Thích Vĩnh đã về rồi.

Thì ra, Tiểu Nhạn từ trong điếm phòng ở Vũ Công huyện mà nhìn trộm vào phòng của Quảng Kiệt và A Loan, thấy phu phụ họ tình nghĩa thâm sâu nên an tâm, muốn lên đường đi đến Tử Dương huyện tìm huynh đệ họ Long rồi Bào Chấn Phi. Khi đến Ngưu Trấn, chàng gặp bằng hữu đã kết giao ở Xuyên Bắc mười năm trước là Câu Đao Thích Vĩnh.

Câu Đao Thích Vĩnh và Đoản Đao Dương Tiên Thái, Hoa Đao Lữ Hùng vốn là sư huynh đệ. Mười năm nay, Tiên Thái đã trở về cố hương ở Hà Nam, Lữ Hùng bị bệnh mà chết, Thích Vĩnh ở Lang Trung phủ Phúc Lập tiêu điếm, bất đồng ý kiến với Kim giáp thần Tiêu Đức Xuân nên từ chức tiêu đầu mà đi khắp nơi mưu sinh. Mấy năm nay thời vận của hắn bất thông nên phải đến Hán Trung mà mãi võ bán thuốc. Khi hắn đang ở Ngưu Trấn mãi võ thì gặp Tiểu Nhạn. Hai người đã lâu không gặp, mừng rỡ. Sự tình của Tiểu Nhạn, Thích Vĩnh đã nghe người ta đồn đại trên giang hồ, hắn vội dọn dẹp đồ nghề đến phòng Tiểu Nhạn cùng bày tiệc rượu ăn uống vui đùa với nhau. Hai người nhắc lại chuyện cũ mười năm qua, sau đó Thích Vĩnh hứa sẽ giúp Tiểu Nhạn đi báo thù.

Theo Thích Vĩnh suy đoán, Bào Chấn phi không thể đi xa, chỉ ẩn tàng những vùng phụ cận ở Trấn Ba. Vì lúc trai trẻ, Bào Chấn Phi trên giang hồ từng đắc tội với rất nhiều người, giờ lão già rồi tất không dám khinh xuất mà ra ngoài.

Tiểu Nhạn bèn nhờ Thích Vĩnh thay chàng thám thính, còn mình ở Tử Ngưu điếm chờ đợi. Thừa lúc Bào Chấn Phi không đề phòng mà tìm ra chỗ ẩn náu bắt lão để tránh đả thảo kinh xà nên khi Thích Vĩnh đi khỏi, chàng ngay cả cửa điếm cũng không xuất hiện.

Liên tiếp hai ngày, đến tối hôm đó, chàng bước ra ngoài lấy chút rượu để uống không ngờ gặp Lỗ Chí Trung.

Trước kia, Lỗ Chí Trung đối đãi với chàng rất tốt nên Tiểu Nhạn đến chào hỏi. Chí Trung mới đem việc A Loan và Quảng Kiệt thọ thương và bị bắt ở Thái Lãnh nhất nhất kể với chàng, còn nói đã đưa Chí Cường về Đại Tán quan để trị thương và Chí Trung định đi về phía nam tìm gặp Bào Chí Văn để thương lượng sách lược đối phó.

Tiểu Nhạn vừa nghe A Loan rơi vào hang hổ, vô cùng lo lắng đi vội về Thái Lãnh giết Hồ Lập, cứu Quảng Kiệt và A Loan ra, không ngờ A Loan lại mất tông tích một cách kỳ lạ.

Chờ Câu Đạo Thích Vĩnh trở về, Tiểu Nhạn và Thích Vĩnh gặp nhau. Thích Vĩnh nói :

– Ta nghe là Bào lão đầu đã đi về Xuyên Bắc. Có người nói gặp lão ở phía bắc Kiếm Cát rồi đi về hướng Nam mà không rõ lão đi về đâu. Lão một mình đơn thân độc mã, còn huynh đệ họ Long vẫn còn ở Tử Dương nhưng giả ý nói đi bảo tiêu xa, kỳ thực là ẩn tàng trong thành Tử Dương, có điều chưa rõ ngụ ở nhà ai.

Tiểu Nhạn nghe nói nghiến răng, tức giận muốn giết ngay bọn họ. Tiểu Nhạn vòng tay đa tạ Thích Vĩnh và tạm biệt hắn rồi chàng vào phòng thu thập hành lý mà hôm qua để lại nơi này. Chàng ra cửa, lên ngựa rồi đi về hướng nam.

Ngựa chàng cưỡi vẫn là con tuấn mã mà Bạch Mao Hổ tặng. Tuấn mã này cao lớn, tuyền một sắc đen trông thật hùng dũng.

Tiểu Nhạn quyết định lộ trình đi về phía bắc tìm Bào Chấn Phi. Tuy chàng đã đáp ứng lời yêu cầu của Lỗ Chí Trung là không giết lão nhưng đến lúc đó chàng không biết mình có đủ bình tĩnh để hạ thủ lưu tình không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN