Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy) - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)


Chương 60


Từ khi Ký Mi có thai, trong lòng nàng biểu ca đã không còn là người quan trọng nhất, lúc này chỉ cảm thấy hắn rất phiền toái, không muốn tiếp tục quan tâm đến hắn nữa. Nàng cầm khăn tay lau máu mũi cho hắn:

“Được rồi, thiếp nghĩ………là do tướng công nằm ngủ gần lò sưởi quá nên mới bị nóng trong người. Bắt đầu từ đêm nay, chúng ta tách ra ngủ riêng đi, chàng ngủ giường khác, cách xa lò sưởi ra.”

Hắn cầm tay nàng, rúc đầu vào cổ nàng:

“Giả ngu có phải không? Ta bị vậy không phải vì nàng sao?”

Nàng vẫn tiếp tục giả ngu, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi:

“Thiếp làm sao vậy?”

Hắn sờ mặt nàng rồi nói:

“Đương nhiên là sợ nàng đau lòng nên ta mới nhịn, không đụng vào người đàn bà khác, ta chịu đựng cực khổ lâu như vậy, có phải nàng cũng cảm động rồi không?”

Tay hạ xuống ôm eo nàng:

“Trước kia ta đã để nàng chịu khổ, hiện tại ta sẽ dùng hết khả năng của mình để bù đắp cho nàng.”

Ký Mi thật sự không hiểu ý hắn. Khoảng thời gian mới thành hôn xong, hắn liên tục châm chọc, mỉa mai nàng, cái đó cũng coi như là hắn để nàng thua thiệt so với người khác. Nhưng đền bù bằng cách “thủ thân như ngọc” trong những ngày nàng mang thai, hành động này không giống tính cách của hắn tí nào. Tất nhiên nếu hắn đã muốn “có tình có nghĩa” như vậy thì nàng cũng nên phối hợp tốt một chút.

Nàng mỉm cười:

“Ý của chàng là, về sau sẽ không có ai chen vào giữa chúng ta, chỉ có thiếp và chàng sao?”

“Nàng nguyện ý không?” Chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi nàng, thấp giọng nói.

Quyền quyết định nằm ở hắn, nữ nhân đâu thể lựa chọn con đường sống cho riêng mình, trừ hắn ra nàng không thể có nam nhân nào khác ở bên ngoài.

Ký Mi cười:

“Vốn dĩ chỉ có hai chúng ta, di nương hay nha hoàn thông phòng cũng không thể tách hai chúng ta ra.”

Nàng nói như vậy có nghĩa là tiểu thiếp hay thông phòng đều không thể cam thiệp vào quan hệ nam nữ của chủ nhân, nhưng không có gì là tuyệt đối, gặp những thiếp thất kiêu ngạo cậy sủng, chính thê cũng phải khổ sở đối phó với các nàng.

Tiêu Nghiễn Trạch cảm thấy nàng nói rất đúng, nhướn mày cười nói:

“Nếu ta không nạp thiếp nàng có vui không?”

Nàng bĩu môi:

“Tại sao không nạp thiếp?”

Hắn nhịn không được, ôm nàng lăn lên giường, nói nhỏ bên tai nàng:

“Ta đang lấy lòng nàng đó, nàng nghe không hiểu sao. Ta nói nhiều lời hay ý đẹp như vậy, nàng lại thờ ơ, nàng muốn ta nhịn đến chết hay sao? Vàng bạc, nàng muốn gì cũng được, ta đều có thể cho nàng, một chút tâm tư nhỏ như vậy nàng không thể chiều ta sao?”

“…………” Đôi mắt nàng sáng lên. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cảm động vô cùng, loại người như biểu ca, cũng có thể nói ra những lời như vậy, cho dù là vì muốn nàng thỏa mãn hắn. Lời ngon tiếng ngọt đương nhiên không thể biến thành cơm ăn, nhưng lâu lâu nghe một chút khiến tâm hồn thoải mái cũng không tồi.

Nghiễn Trạch lúc này nhíu nhíu mày, lẩm bẩm:

“Ta cảm thấy như ta đang cố gắng nói lời ngon tiếng ngọt để đạt được mục đích.”

Nàng cười lắc đầu:

“Thiếp biết chàng rất khó chịu, những lời nói ra ban nãy đều là thật lòng, thiếp là thê tử của chàng, đáp ứng chàng là điều đương nhiên, có điều lần này lỡ như thiếp không cẩn thận làm chàng đau, chàng không được nóng giận trách thiếp đâu đấy.”

Hắn nhìn nàng nói:

“Ta sẽ không trách nàng, nhưng cũng mong nàng phải thật cẩn thận.”

Nàng cười trộm, gật gật đầu, chuẩn bị cởi quần hắn, đột nhiên Nghiễn Trạch ấn tay nàng xuống, cười tủm tỉm nói:

“Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt nàng đã bình phục, có thể nhìn thấy hết, giờ lại làm hành động này…….” Hắn sờ sờ mũi, giả mù sa mưa nói:

“Ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.”

“……..”

Ký Mi híp mắt: “Vậy thôi khỏi.”

Nghiễn Trạch vội vàng nói:

“Đừng!”

Sau đó cười tủm tỉm chờ nàng hành động.

Lúc trước nàng lười để ý đến hắn, cho dù biết hắn nhịn rất khó chịu nhưng hắn không mở miệng, nàng cũng giả bộ như không biết, mặc kệ hắn. Nhưng lần này, hắn cầu xin nàng, nàng phải đáp ứng. Lúc trước nàng không nhìn thấy nên trêu chọc hắn một tí, nhưng giờ mắt đã khỏi, nàng sẽ làm thật cẩn thận. Lần này khác hẳn lần trước, hắn không chọc nàng, nàng cũng sẽ không chọc lại hắn.

Sau khi làm xong, gọi người vào giúp Ký Mi tẩy rửa sạch sẽ, từ tận đáy lòng, hắn cảm thấy vô cùng “cảm kích”, ôm nàng vào trong ngực, nói:

“Mi Nhi thật tốt, Mi Nhi thật ngoan.” Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thật lâu sau lại cười nói:

“Nàng nói xem, tại sao ta lại thích nàng nhiều như vậy?”

Nàng không nói. Nghiễn Trạch lại ôm người vào lòng, vui vẻ đi vào giấc ngủ. Những chuyện phiền lòng trước đó đều ném hết ra sau đầu, giờ phút này trong tâm chỉ còn hạnh phúc.

– —————————————————

Ngày hôm sau, Nghiễn Trạch hạ sốt, đúng như Ký Mi dự đoán, hắn lại khôi phục cái dáng vẻ ngả ngớn, tung tăng nhảy nhót. Gần đây nhiều việc, mỗi ngày hắn đều đi sớm về trễ, sớm nhất cũng là khi trời tối mịt rồi mới đặt chân đến cửa, hắn nhớ lời dặn của phụ thân rằng tránh mặt càng lâu càng tốt để không bị mẫu thân và hai mẹ con dì Đổng hỏi chuyện.

Những ngày gần đây tuyết rơi liên tục, lúc trở về đã là chạng vạng, hắn thấy muội muội Thư Mính đi ra từ viện mình, chân nàng bó ngày càng chặt, nửa năm gần đây đi lại vô cùng khó khăn, hầu như phải dựa vào bà vú bế.

Thư Mính bám vào cổ bà vú, thấy ca ca, ngoan ngoãn muốn xuống đất hành lễ. Nghiễn Trạch vui vẻ xua tay:

“Được rồi, đừng nhúc nhích, ngoài trời đang rất lạnh, mau trở về đi.”

Hắn đưa mắt nhìn về phía sân viện mình, cười nói:

“Tới tìm tẩu tử chơi cờ sao?”

Thư Mính bĩu môi, vặn vẹo thân mình nói:

“Muội không tới để chơi cờ, chỉ tới tản bộ tí thôi. Ở cùng Thư Dung và Hoa Châu cả ngày khóc sướt mướt, thật phiền phức.”

Hoa Châu và Thư Dung hơn kém nhau hai tuổi, nên cũng có nhiều chuyện để nói, huống hồ cả hai nàng đều là nữ nhi chưa chồng, nữ nhân trong phủ đều là người đã có chồng, qua lại cũng không hợp. Nghiễn Trạch nói:

“Không phải Thư Dung rất thích nói cười sao? Mới chơi với biểu tỷ Hoa Châu mấy ngày đã khóc lóc rồi?”

Thư Mính bĩu môi hầm hừ nói:

“Dù sao muội cũng không thích Hoa Châu biểu tỷ, khi nào nàng ta mới đi? Ở gần nàng ta phiền chết đi được, nàng ta mới mất cha có thể không cười, nhưng cũng đừng bắt người khác phải khóc cùng chứ!”

“Ai u, tức giận cũng không phải dạng vừa nha.” Nghiễn Trạch liếc mắt nhìn bà vú.

Bà vú cũng bất đắc dĩ:

“Đổng cô nương thường tìm Thư Dung tiểu thư nói chuyện, hôm nay hai người họ lại tâm sự, tiểu thư ở bên cạnh cười một tiếng, hai người kia liền…….” Bà vú chưa nói hết câu nhưng ý tứ còn lại trong lời nói ai nghe cũng hiểu.

“Liền quát muội! Hừ!” Thư Mính tức giận nói:

“Thật là phiền phức, phiền phức, phiền phức muốn chết đi được.”

Bà vú nói:

“Lão nô liền mang tiểu thư ra ngoài hít thở không khí, nên mới tới đây ngồi chơi với thiếu nãi nãi một lát.”

Lúc này Nghiễn Trạch nghiêng người nhìn thấy trên tay tiểu nha hoàn theo sau Thư Mính cầm một giá bút phỉ thúy, sáng nay bình bút này còn ở trên bàn Ký Mi, nhanh như vậy đã đổi chủ, hắn dở khóc dở cười:

“Muội thật là, cứ như một tên trộm con, mỗi lần đến chỗ ta phải mang về thứ gì đó mới chịu được.”

Thư Mính lắc đầu:

“Tẩu tử cho muội, sao lại nói muội là trộm?! Không phải đồ của ai muội cũng thích đâu, những thứ của Hoa Châu biểu tỷ, cho muội muội cũng chẳng thèm.”

Nghiễn Trạch nói:

“Được rồi, được rồi, chúng ta muốn tặng muội thứ gì còn phải nhìn sắc mặc của đại tiểu thư muội. Đúng rồi, tại sao muội lại không thích mấy thứ đồ của Hoa Châu biểu tỷ? Những thứ đó đều là vật hiếm cả đấy.”

“Cho dù nàng ta xinh đẹp hơn nữa, chân nàng ta có nhỏ hơn nữa, muội vẫn không thích nàng ta nên cũng không thích luôn đồ dùng của nàng ta. Cần gì phải biết đó có là vật hiếm hay không?”

“……” Hắn đã hiểu rồi, thì ra đột nhiên xuất hiện một biểu tỷ hơn hẳn mình về mọi mặt nên muội muội cảm thấy ghen ghét. Hắn thở dài:

“Ngươi cũng thật khó chiều, chân to ngươi không thích, chân nhỏ ngươi cũng không thích.”

Thư Mính ôm cổ bà vú, ủy khuất nói:

“Ai nói, ta thích tẩu tử mà.”

Lúc này có một cơn gió lạnh thổi tới, Nghiễn Trạch không nói chuyện cùng muội muội nữa, quay sang dặn dò bà vú:

“Bên ngoài lạnh lẽo, mang nàng trở về đi.” Vú em liền ôm Thư Mính đi, đương nhiên còn có cả giá bút kia nữa.

Nghiễn Trạch đi vào sân viện, nhớ lại bộ dáng ban nãy của muội muội, thầm nghĩ sau này phải dạy dỗ thật tốt, cứ giữ cái tính này thì làm sao lấy chồng được, cho dù có gả vào nhà nào đi chăng nữa cũng dễ bị người ta ghét bỏ, thấy đồ của ai cũng muốn biến thành của mình.

Sau khi vào nhà, thấy thê tử ngồi trên giường đọc sách, hắn đoạt lại sách từ tay nàng:

“Sao nàng lại cho Thư Mính đồ nàng thích nữa vậy, ngày càng chiều hư muội ấy rồi.”

Đương nhiên là vì mượn sức cô em chồng rồi. Ký Mi nhẹ nhàng cười nói:

“Thiếp thương muội ấy đang chịu đau bó chân, một đứa trẻ như Thư Mính mà cả ngày cứ ủ rũ mặt mày, thiếp nhịn không được, nên đối xử tốt với nàng một chút. Cũng chỉ là cái giá bút thôi mà, khiến muội ấy vui là tốt rồi.”

“Nàng thật hào phóng, đối xử với ai cũng tốt.”

“Nhưng thiếp đối xử với chàng là tốt nhất, không đúng sao?” Ký Mi lấy lại quyển sách, chỉ vào một chữ trong đó, hỏi hắn:

“Những chữ này có nghĩa là gì?”

Hắn nhìn rồi đáp:

“Không biết.”

Ký Mi giả vờ nói:

“Ngày mai thiếp đi thăm lão thái thái, tiện thể gặp cữu cữu, nhờ ngài ấy chỉ bảo.”

Tiêu Nghiễn Trạch nghe thế, nhanh chóng sửa lại lời nói:

“Ta biết, ta biết. “Lập búi tóc tắc tư này tâm chi chính cũng; nhiếp tấn tắc tư này chi tâm chỉnh cũng.” Có nghĩa là ( là gì editor cũng không biết =(( Bạn nào biết thì giúp mình với)

“Vậy tại sao ban nãy chàng nói không biết?”

“Không thấy rõ.” Hắn cười nói.

Ký Mi hồ nghi nói thầm:

“Vừa nghe thiếp nhắc đến cữu cữu, chàng đột nhiên cái gì cũng biết. Ngài ấy giúp ta chữa lành đôi mắt, là đại ân nhân của ta, tại sao chàng cứ đề phòng ngài ấy?”

Nghiễn Trạch nói:

“Ta không đề phòng ngài ấy, là do ngài ấy cứ thích lo chuyện bao đồng. Nếu ngày mai nàng thật sự đi hỏi ngài ấy, ngài ấy sẽ nói ta là kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, nên không thể giải đáp được thắc mắc của nàng, sau đó sẽ tìm ta dạy dỗ một bài học, nàng có tin không?”

“…… Không tin.” Nàng cười khanh khách nói:

“Phải thử mới biết được.”

Hắn ôm nàng, nói đùa:

“Nàng cố ý chọc ta phải không?” Hắn sờ loạn trên người nàng một hồi, rồi vỗ cái bụng nhỏ của nàng, vỗ đi vỗ lại vài lần mới cười nói:

“Ngày hôm qua mẹ ta có dặn ta về nhắc nhở ngươi ăn mấy đồ bổ ít lại một chút, nếu không thai nhi quá lớn, sau này đẻ sẽ khó khăn.”

Ký Mi nghiêm túc gật đầu:

“Được, chỉ sợ ai đó lại mang về nhiều đồ bổ cho thiếp.”

“Ai u, muốn tranh luận với ta đúng không?” Hắn sợ ảnh hưởng đến bụng nàng nên cũng không dám đùa mạnh, chỉ dám cắn cắn môi nàng để trừng phạt.”

Hôm sau gió tuyết cũng ngừng, bầu trời trong vắt, Nghiễn Trạch đưa Ký Mi đến chỗ lão thái thái rồi mới ra ngoài làm việc.

Ký Mi là người tới sớm nhất, lão thái thái vừa mới tỉnh, nàng bồi lão nhân gia dùng bữa sáng rồi ngồi nói chuyện một lúc. Bằng giờ mọi hôm, cữu cữu đã tới đây rồi, nhưng hôm nay ngài lại chưa tới. Đang buồn bực thì Chu thị đưa Hoa Châu đến, người đi phía sau là Tiêu Phú Thanh.

Ký Mi cảm thấy kì quái, tại sao hôm nay ba người này lại đi cùng nhau?

“Thái thái, cữu cữu.” Nàng đứng dậy hành lễ với hai người, rồi nhìn về phía Đổng Hoa Châu chào hỏi:

“Đổng cô nương.”

Khuôn mặt Đổng Hoa Châu sầu khổ, cả người đều mặc quần áo trắng, lại càng toát lên vẻ thanh tú, dịu dàng, nàng lễ phép gọi Ký Mi bằng một tiếng “biểu tẩu”, sau đó lại hỏi thăm lão thái thái. Ký Mi phát hiện ra lúc nàng đi về phía lão thái thái, bước chân có hơi gượng ép, tựa như mới bó chân. Với số tuổi của Hoa Châu, đáng lẽ chân đã sớm được bó kĩ lưỡng, không thể giống Thư Mính, đi lại vẫn còn có chút đau.

Tiêu Phú Thanh ôm mặt, toàn thân dấy lên vẻ bất đắc dĩ. Lúc trên đường tới đây, không cẩn thận đụng phải Đổng Hoa Châu, kết quả là đúng lúc cô nương bị trẹo chân, hắn phải kêu người đỡ vào phòng đại tẩu chườm lạnh một lúc mới miễn cưỡng có thể xuống đất đi lại. Đã thế Đổng cô nương này lại nói muốn gặp lão thái thái, không chịu ở lại chườm lạnh tiếp, thế nên cả đoàn người phải đi chậm rì rì đến đây.

Quả nhiên, lão thái thái mở miệng hỏi:

“Chân ngươi bị sao vậy? Bị thương à?”

Đổng cô nương kia cũng thật “khách khí” ám chỉ là do hắn đâm, vì thế lão thái thái mới liếc mắt nhìn hắn, oán trách nói:

“Đã lớn bằng đấy rồi mà đi đường còn không cẩn thận đâm phải người ta.”

Tiêu Phú Thanh nói:

“Về sau nhi tử nhất định sẽ chú ý.” Bất giác liếc mắt nhìn Ký Mi, thấy nàng lén bĩu môi, bộ dáng đáng yêu, không khỏi cười khổ trong lòng.

Lão thái thái thích người trẻ tuổi, nhìn các nàng, cảm thấy tinh thần mình cũng phấn chấn hẳn lên, nên có tâm trạng cùng Ký Mi tán gẫu về một ít sách, nhưng Ký Mi mới bắt đầu đọc sách nên có chỗ không hiểu, lão thái thái vừa nói vừa giải thích cho nàng, hai bà cháu vừa nói vừa cười không ngờ thời gian trôi qua rất mau. Nhưng vị Đổng cô nương kia, tuổi còn nhỏ mà gia đình đã “gặp biến cố, nét sầu khổ vẫn luôn phảng phất giữa hai đầu lông mày, cũng chính vì thế mà khiến lão thái thái không vui, ngài cũng chỉ hỏi vài câu đơn giản rồi viện cớ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Ra khỏi phòng, Chu thị thấp giọng dặn dò Ký Mi:

“Trương mụ là người rất am hiểu ẩm thực cho thai phụ, ta đã phái bà ấy lên thực đơn những món tốt cho ngươi giai đoạn này, vì vậy chứ nghe theo lời bà ấy. Đừng có ăn mấy thứ Nghiễn Trạch bảo ngươi ăn, đến lúc gần sinh, thai nhi quá lớn, chỉ có ngươi phải chịu khổ. Ngươi không biết đâu, lúc trước ta sinh Nghiễn Trạch………….Ai ui, thôi ta không dám nhắc đến nữa.”

Ký Mi đáp:

“Vâng, con đã nhớ kỹ.”

Lúc này dì Đổng vội vàng đi tới, đánh giá nữ nhi trên dưới một lượt, chắc chắn chỉ bị thương ở chân, mới thở dài nhẹ nhõm:

“Thấy ngươi đi mãi không về, ta lo lắng không thôi, còn tưởng ngươi đi đâu. Tại sao ăn mặc mỏng manh như vậy, mau về với nương.”

Tạm biệt những người khác, Hoa Châu trở về tiểu viện của mình và mẹ, mới vừa vào cửa viện, dì Đổng đã giáng một cái tát lên mặt nữ nhi:

“Coi chừng cái thân của ngươi, ai cho ngươi chạy lung tung bên ngoài! Thây cốt cha ngươi còn chưa lạnh, ngươi đã mơ tưởng đến nam nhân khác? Tiêu lão cửu có thể xem trọng ngươi sao? Người ta làm quan ở viện Hàm lâm, ngày ngày đều đứng trước mặt hoàng đế, nhìn lại ngươi xem, thân phận của ngươi xứng với ngài ấy sao?”

Đổng Hoa Châu ôm mặt, vọt vào trong phòng, nằm ra giường khóc lớn:

“Cho dù con làm cái gì nương cũng cấm cản, không phải nương ghét bỏ con không phải là con trai sao? Nương không sinh được con trai lại đi oán trách con!? Cửu thúc làm quan kinh thành chẳng lẽ không thiếu bạc!? Của hồi môn cha để lại cho con đủ ăn cả đời. Huynh đệ ngài ấy nhiều như vậy, đến lúc chia nhà, trong tay ngài ấy còn lại được bao nhiêu? Con có tiền, có dung mạo, nương dựa vào đâu mà nói ngài ấy thấy con chướng mắt? Ô Ô Ô.”

Dì Đổng không khỏi đau lòng, chống nạnh dậm chân nói:

“Lúc chia nhà cho dù phần của ngài ấy ít thì ngài ấy cũng không thiếu tiền. Ngài ấy cần tìm một cha vợ có tiếng nói trên quan trường để sau này đường làm quan của ngài ấy thuận lợi, ngài ấy cần tiền sao? Ngươi nhìn lại mình đi Đổng Hoa Châu, ngươi có phải là con nhà quan hay không?”

Hoa Châu bị đả kích đến tan nát cõi lòng, gạt nước mắt ngồi dậy nhìn mẫu thân nói:

“Cửu thúc chướng mắt con, thì biểu ca có thể nhìn trúng con sao? Hắn đã có thê tử, thê tử hắn lại đang mang thai, tình cảm hai người họ mặn nồng, nương nói con chen chân vào, con có cơ hội đó sao?”

Dì Đổng tức giận nói:

“Ngươi thật ngây thơ, thê tử hắn đang mang thai, ngươi càng có cơ hội. Bác ngươi đã nói, chờ Lục Ký Mi hạ sinh hài tử xong, ngươi cũng không còn phải chịu tang cha, lúc đó sẽ có cách khiến biểu ca ngươi cưới ngươi vào cửa.”

“Cưới con? Lục Ký Mi làm sao bây giờ? Hưu thê sao?”

“Cưới ngươi làm bình thê.” Dì Đổng nói:

“Đều là biểu muội, của hồi môn của ngươi lại nhiều hơn nàng ta, đương nhiên không có khả năng làm thiếp.”

“Con không làm bình thê, quá mất mặt.”

Dì Đổng cầm tay nữ nhi, trách mắng:

“Hiện tại ngươi đã không còn cơ hội để kén cá chọn canh nữa rồi, ngươi còn đường sống nào khác sao? Thư Mính sau này muốn gả cho người có gia thế, chắc chắn sẽ không chịu gả cho con ma ốm do vợ lẽ sinh ra được. Ngươi lại là nữ nhi do nương sinh ra, nương cũng không nỡ để ngươi phải gả cho con ma ốm của vợ lẽ Tiêu gia. Nghiên Thần là kẻ đau ốm triền miên, không chừng mai mốt hắn bệnh nặng ra đi, ngươi tính làm quả phụ sống qua ngày sao? Biểu ca ngươi vẫn là lựa chọn tốt nhất, bình thê thì có sao, ngươi vừa vào cửa đã có bác ngươi là mẹ chồng, nương vẫn còn ở bên cạnh giúp đỡ ngươi, so đi tính lại ngươi vẫn hơn Lục Ký Mi cả một cái đầu.”

Hoa Châu tâm phiền ý loạn:

“Biểu ca nguyện ý cưới con sao?”

Dì Đổng chắc chắn nói:

“Tại sao hắn không muốn, đại mỹ nữ cùng của hồi môn lớn tự nhiên vào tay hắn, nói thế nào thì hắn vẫn lời, sao hắn có thể từ chối!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN