Kịch Bản Cuộc Đời
Chương 18
Tình yêu đến với nhau bằng tình cảm chân thật, chứ k phải vật chất. Cô chỉ mong muốn một cuộc sống bình dị, k xô bồ.
Rời xa chốn thủ đô phồn thịnh, cô lên xe trở về quê. Sau vài giờ ngồi xe, cô xuống xe, ba lô đeo trên vai.
Vẫn con đường thân quen cô đi suốt bao năm, mùi hương quê sộc vào mũi khiến lòng cô rạo rực. Cô nhớ nơi này, gần 5 tháng k về, những hàng cây ven đường lớn hơn rồi. Đi bao nhiêu lâu, suy cho cùng, nhà…vẫn là nơi bình yên nhất. Tác giả thu huong
Bước chân cô nhanh hơn, đặt chân đến cổng nhà. Bóng dáng người phụ nữ đang dọn dẹp sân vườn. Nhìn từ đằng sau, bóng dáng ấy gầy hơn, đôi mắt cô rưng rưng nước mắt. Cô cứ đứng lặng người quan sát, thi thoảng người phụ nữ đưa tay lên đấm đấm sau lưng
” nhìn tay mẹ bé hơn rồi. Cô nắm tay vào chắc cổ tay mẹ cô lọt trong bàn tay cô mất. Mẹ…mẹ gầy quá…”
Cô k kìm lòng được khóc nấc lên, nghe tiếng khóc, mẹ cô quay lại nhìn cô. Bà như k tin vào mắt mình là cô lại về nhà thăm bà. Từng bước lại gần phía cô, đôi bàn tay gầy guộc nắm lấy tay cô, rưng rưng nước mắt nhìn cô.
– Chi, con…
– mẹ…con về rồi. Con xin lỗi mẹ
Cô ôm chầm lấy bà oà khóc như một đứa trẻ. Mẹ của cô, gầy hơn, gương mặt cũng kém tươi tắn hơn trước. Trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, suốt 5 tháng qua chắc bà mệt mỏi nhiều lắm. Cô thật có lỗi với mẹ cô.
Hai mẹ con cứ đứng ôm nhau khóc chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi đôi chân truyền đến cảm giác tê thì cô và mẹ cô mới vào trong nhà.
– sao con về mà k bảo mẹ? Hết giận mẹ chưa?
– con xin lỗi mẹ.
Cô nghẹn ngào nói, chưa bao giờ cô cảm thấy mình có lỗi như thế này. Cô vô tâm, cô chỉ biết đến cảm xúc của bản thân mình, cô khiến bà suốt mấy tháng nay sống trong lo âu, buồn bã. Cô thật có lỗi, cô thật bất hiếu với bà.
Đáng lẽ ra, khi chuyện của ba cô như vậy, cô phải ở bên cạnh an ủi, động viên, khích lệ tinh thần cho mẹ cô. Vì chuyện của ba, cô buồn cô lo lắng một. Thì mẹ cô thân là vợ, còn lo lắng bội phần. Thế nhưng cô k những k cảm thông mà còn quay sang trách móc bà. Khiến bà trở nên như vậy.
– con nghỉ ngơi đi, để mẹ đi chuẩn bị bữa trưa.
– mẹ à, mẹ ngồi xuống đã. Con có chuyện muốn nói với mẹ.
Khi mẹ cô đứng lên chuẩn bị bữa trưa cô vội lên tiếng nói. Nghe tiếng cô, bà lại ân cần ngồi xuống,
Cô bắt đầu kể, cô kể đến đâu nước mắt cô rơi đến đó. Đôi bàn tay xương xương của bà nắm lấy đôi bàn tay đang run run của cô. Cô rơi một giọt nước mắt, bà cũng rơi một giọt nước mắt. Đến khi cô dừng câu chuyện, gương mặt cô và bà đẫm nước mắt. Hai mẹ con cô ôm nhau khóc nức nở
– mẹ xin lỗi. Đáng ra mẹ k nên để con đến nhà chú Trung. Để con bị coi thường bị tổn thương nhiều đến vậy. Mẹ xin lỗi vì k bảo vệ được con, để con mới đi học mà đã gặp phải những chuyện như thế. Mẹ xin lỗi, xin lỗi con
– mẹ, con k sao, bây giờ mẹ con mình hãy đi đi. Rời xa nơi này, đến vùng quê khác sống. Rồi chờ tin ba về. Con muốn cuộc sống yên bình. Con k học đại học đại học cũng được mẹ ạ, con sẽ cố gắng chăm chỉ làm và thực hiện ước mơ của con. Con k muốn sống cuộc sống như thế này nữa.
– được, được, đợi mẹ chuẩn bị đồ
Mẹ cô vội chạy vào trong nhà chuẩn bị đồ. Cầm theo toàn bộ số tiền mà 2 vợ chồng bà tích cóp được trong bao nhiêu năm qua.
– đi thôi con
– vâng ạ
Khoá cửa nhà lại, cô và mẹ cô ngoái đầu lại nhìn. Căn nhà gắn bó với cô suốt bao nhiêu năm, từ khi cô còn chưa chào đời. Nơi đây sẽ là kỉ niệm cô mãi k bao giờ quên.
Hai mẹ con cô tay xách va li, vai đeo ba lô ra ngoài đường lớn bắt xe. Bắt chuyến xe nào đi xa nhất, hai mẹ con liền lên xe. Ngồi xe suốt 10 tiếng đồng hồ, đến điểm dừng xe cuối cùng. Cô và mẹ cô bước xuống xe.
Nơi đây, k có nhà cao cửa rộng, xung quanh toàn những căn nhà cấp 4. Nhìn người dân ở đây, họ mặc đồ của dân tộc họ. Trên vai ai cũng đeo một cái giỏ, họ nhìn mẹ con cô cười. Nụ cười xa lạ ấy, làm cô cảm thấy ấm lòng.
Cả ngày hôm đó, đến tối k thấy cô về nhà. A ta lo lắng, hỏi quản gia thì nói cô sáng nay đi học. A ta chờ cô đến đêm, cứ cách 30″ lại ra xem cô về hay chưa. Bấm điện thoại gọi cho cô thì số máy k liên lạc được. A tức giận đấm mạnh vào bờ tường.
Tiếng gõ cửa phòng ông Trung vang lên, ông Trung nhàn nhạt nói
– vào đi
Nhìn người quản gia ông Trung lạnh lùng nói.
– thưa ông chủ. Đây là đồ cô Chi sáng nay đi học có đưa cho lái xe nhờ lái xe chuyển đến ông chủ.
– mang lại đây
– vâng
Mở lá thư đã được gấp gọn gàng ra, nét chữ nắn nót, ngay ngắn hiện lên. Lời đầu tiên là lời cám ơn đến ông Trung, lời thứ 2 là lời từ biệt. Những dòng thư ngắn gọn, xúc tích, đầy lời cảm kích của cô gửi đến chú Trung,
– xin lỗi cháu.
Sáng hôm sau vẫn k thấy cô về, a sốt ruột lái xe phóng về nhà cô. Hỏi thăm được về đến nhà cô, thì cửa nhà khoá, a đứng chờ đến tối muộn vẫn k thấy ai về.
– này cậu trai trẻ, ngồi đây làm gì đó
– cháu chờ nhà này
– nhà đó hả. Chuyển đi rồi k còn ở đây đâu
– chuyển đi đâu vậy ạ
– tôi k biết, hôm qua hai mẹ con xách đồ chuyển đi rồi. K ở đây nữa
– vâng cháu cám ơn
” cô và mẹ cô rời đi. K sống ở đây nữa, trường học báo cô xin thôi học. Cô đi đâu được?
Phương Chi, tại sao em lại làm thế, e trốn tránh tôi sao? Tại sao e lại k một lời từ biệt???”
Nhấn ga lao nhanh trở về nhà. A lên phòng đập vỡ hết mọi đồ đạc trong phòng. Suốt mấy ngày a chìm đắm trong men rượu, gây sự đánh nhau, k thiếu thứ gì. A như con thú dữ lao vào những trận đánh, lần nào đêm về người cũng đầy thương tích.
– Kiên, tại sao suốt mấy ngày nay con đều như vậy?
Ông Trung nhìn a ta lạnh lùng nói, a ta nhếch mắt nhìn lại ông ta
– chẳng phải là do ông sao
– con đứng lại. Con nói gì đấy
– tự ông biết.
– ngày mai con hãy sang bên Anh du học đi. Sang đó quản lý luôn tập đoàn bên đó.
– tôi k đi
– con sẽ phải đi. Con nhìn xem con Chi nó về quê rồi. Con vì 1 đứa con gái mà như vậy à. Con Chi tưng nói với ta rằng con là cái thằng k bao giờ có tiền đồ. Người phụ nữ nào yêu phải con là người phụ nữ bất hạnh nhất….
Lời ông Trung như mũi tên cắm sâu vào lồng ngực a ta, đau, con đau nhói lên từng hồi. Bàn tay a nắm chặt lại đôi mắt đỏ ngầu bước lên trên phòng….
…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!