Kiếm Chủng
Chương 1: Rắn vàng mở linh nhìn trăng sao
Vạn vật có linh, người có cơ duyên đều có thể thành tiên, có thể tiêu dao.
Trong thiên địa có vô vàn sông núi, núi lớn hoặc đầm lầy có linh khí nồng đậm đều có tiên nhân đắc đạo khai tông lập phái, truyền thụ đạo quả trường sinh. Lại có núi lớn do đại yêu chiếm giữ tiềm tu đại đạo.
Núi non như thú nằm, sông hồ như rồng ngự.
Tại một tòa núi không biết tên trong quần thể những ngọn núi như Cự thú kia có một con kim xà đang cuốn mình trên một khối đá xanh ngẩng đầu về phía mặt trăng không ngừng thổ nạp thiên địa nguyên khí. Nó nhìn thấy có một chút ánh sáng màu lam hạ xuống từ trên chín tầng trời rồi dung nhập vào trong núi non sông ngòi. Còn ở phía trên nó thì ánh sáng màu lam giống như bị một lực lượng yếu ớt dẫn dắt, cải biến phương hướng rồi dần dần tụ lại. Nơi tụ lại của chúng chính là thân thể Kim Xà trên tảng đá.
Kim Xà cũng không biết từ lúc nào mình có thể thu nạp linh khí, có thể là do mấy năm trước nó ăn một quả hồng có mùi thơm ngát, cũng có thể là lúc nó ăn được một viên đan dược mê người sau khi cuộc chiến giữa Nam Sơn Hắc Hùng và Bắc Sơn Đại Hổ kết thúc.
Tóm lại là về sau, nó không còn sợ trời lạnh, cũng không hề muốn ngủ đông, cảm giác với nguy hiểm cũng càng ngày càng linh mẫn, trườn giữa rừng núi cũng càng lúc càng nhanh. Khi trườn khắp bốn phía, nghe chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, thời gian trôi qua càng lâu thì nó lại càng biết nhiều hơn.
Biết nhiều hơn cũng khiến nó hiểu rằng mình ở trong tình trạng rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị người giết rồi chiếm lấy nội đan.
Đột nhiên trong lòng nó dâng lên một cảm giác bất an, loại cảm giác này đã từng giúp nó mấy lần thoát được đánh lén. Nó hiểu rằng có thứ gì đó ở một nơi bí mật gần đây đang chăm chú nhìn vào mình, hiện tại mặc dù nó không phát hiện ra nguy hiểm ở nơi nào nhưng trong lòng đã quyết định phải rời khỏi đây, hơn nữa là càng sớm càng tốt. Nhưng trong nháy mắt khi nó bắt đầu rời đi thì trên bầu trời có một cái bóng trắng lao xuống nhanh như thiểm điện.
Nó kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con Bạch Hạc đang lao xuống, thân hình như mũi tên. Đỉnh đầu Bạch Hạc có màu đỏ hồng, cặp mắt có màu vàng, chính là thiên địch của nó. Trong lòng Kim Xà sinh ra một thứ cảm giác không thể trốn thoát, nó hiểu rõ sự lợi hại của Bạch Hạc hơn ai hết, mấy lần may mắn trốn thoát dưới vuốt sắc, còn chứng kiến đồng loại của mình bị bắt rồi bị mổ lấy nội đan sau đó bị ăn tươi.
Nó cuộn tròn thân thể màu vàng, chuẩn bị nghênh chiến, nó biết rõ hôm này mình dữ nhiều lành ít.
“Ồ, thật là một con bạch hạc thần tuấn”
Dưới ánh trăng trên cao vang lên một tiếng kêu kinh ngạc sau đó là một tiếng cười khẽ. Trong mắt Kim Xà có một người từ xa đạp không tới. Chân giẫm trong hư không, nhìn cũng không nhanh lắm thế nhưng chỉ vài bước đã tới trên đầu Bạch Hạc, Bạch Hạc cảm nhận được nguy hiểm lập tức bay vọt lên không, thế nhưng thân ảnh người nọ lóe lên đã xuất hiện trên lưng Bạch Hạc. Nó ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng, chỉ thấy trong tay người nọ xuất hiện ánh sáng màu đỏ lập lòe, sau đó liền đập lên đầu Bạch Hạc thế rồi Bạch Hạc không còn kêu to nữa, bay thẳng lên trời cao, trong đêm trăng dần dần hóa thành một chấm đen nhỏ rồi mất hút.
Khi đó Kim Xà vẫn đang cuốn mình dưới ánh trăng trông như là một khối đá vàng.
Trong lòng nó cực kỳ khiếp sợ, đại địch của nó cứ như vậy đã trở thành tọa kỵ của người khác. Trước kia nó nghe nói có rất nhiều đại vương pháp lực cao thâm đều bị người thu làm tọa kỵ, trong lòng còn không tin, cảm thấy trong thiên hạ lấy đâu ra người có thể thu những đại Vương kia làm tọa kỵ. Nhưng mới rồi chứng kiến người kia mới vỗ nhẹ lên đầu, thế mà đã nghiễm nhiên thu được Bạch Hạc làm tọa kỵ khiến cho nó có một loại cảm giác không chân thực. Trong lòng chấn động, cảm thấy như bị đánh vào đầu.
“Đến khi nào ta cũng có thể giống hắn, đạp không trục nguyệt, đi khắp giang sơn thiên hạ…”
Một loại ý niệm khó có thể miêu tả nổi mới xuất hiện trong đầu lại bị nó ném bỏ, nhìn chung quanh một chút, lập tức trườn vào bóng tối, dưới ánh trăng trông như một sợi dây vàng.
Nó quyết định càng phải cố gắng tu hành.
Xuân đi thu đến, hoa khai hoa lạc, một năm rồi lại một năm.
Kim Xà cảm thấy mình càng thêm nhạy cảm, tốc độ cũng càng nhanh, nhún mình một cái giống như mũi tên xuyên không, bắn ra xa mấy trượng, thế nhưng thân hình vẫn như cũ nhỏ như một chiếc đũa, trên người lân giáp càng thêm sáng bóng, nhìn thoáng qua giống như một cục vàng thỏi.
Nó không biết từ lúc nào đã chán ghét ăn động vật, ngoại trừ thổ nạp nguyên khí ra cũng chỉ ăn hoa quả trong núi.
Lúc này Kim Xà đang ẩn trong một khe đá, đã nhiều năm rồi, nó có chút tự tin với khả năng che giấu khí tức của mình, nó tin rằng trong núi này, pháp lực cao hơn mình có rất nhiều nhưng sau khi mà nó thu liễm khí tức thì không có một ai có thể phát hiện ra được. Bằng không nó cũng không thể nghe lén những yêu tộc khác nói chuyện cũng không thể biết rõ hôm nay có một con gấu ngựa cùng với một con báo muốn cướp đồ của hổ đại vương.
Kim xà cũng muốn có vật kia, nó nghe từ trong miệng gấu ngựa tinh và báo yêu rằng đại vương của núi có một bản pháp quyết tu luyện. Nhiều năm qua nó đã sớm biết rõ tầm quan trọng của pháp quyết tu luyện, cho nên nó cũng muốn có. Tuy rằng nó có pháp lực kém xa ba kẻ kia nhưng nó không bỏ được ý niệm muốn đoạt lấy pháp quyết.
Hổ đại vương không biết đã sống bao nhiêu năm trong núi này, ít nhất là lâu hơn Kim Xà. Từ khi hắn khai linh đã nghe được truyền thuyết về Hổ đại vương.
Cửa động phủ của Hổ đại vương cỏ dại mọc khắp nơi, có thể biết được đã lâu rồi Hổ đại vương không đi ra ngoài. Trong động đen kịt hiển nhiên là rất sâu.
Kim Xà ẩn ở trong một khe đá phía xa, thế nhưng đợi từ sáng tới đêm cũng không thấy gấu ngựa tinh và báo yêu xuất hiện. Nó cũng vẫn cứ bất động như cũ, sắc trời dần sáng lên, sương sớm bao phủ khắp khu rừng.
Đột nhiên phía xa xuất hiện một luồng sát khí đậm đặc vọt tới cửa động của Hổ đại vương.
Trong lòng nó cảm thấy hưng phấn bởi đây là khí tức của gấu ngựa.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát đã có một con gấu ngựa cực lớn chậm rãi đi tới, toàn thân phóng xuất khí tức. Đây là hành động khiêu khích, khiêu khích vương của ngọn núi. Trong núi những con tiểu yêu đều đoán được chuyện sắp xảy ra, lập tức bỏ trốn. Việc khiêu chiến vương của núi thường xuyên xảy ra, có khi kẻ khiêu chiến chết, cũng có khi là đại vương chết, dù sao thì cũng rất hiếm có chuyện hai phe cùng sống sót.
Sát khí trên người gấu ngựa tinh không ngừng tăng cao, không ngừng gào thét, bước từng bước về phía động phủ của Hổ Vương.
Đột nhiên một tiếng hổ gầm vang lên, một làn gió tanh từ trong động lao ra, theo sau đó là một cái bóng vàng. Kim Xà không thể nhìn rõ nhưng khi làn gió tanh xuất hiện thì thân thể nó rụt lại, tiếng hổ gầm gấu rống truyền tới tai nó khiến nó run rẩy.
Yêu sát gió tanh dày đặc tràn ngập khắp nơi, tiếng cây cối đứt gãy truyền tới trong tai, núi đá vỡ vụn, Kim Xà thầm cảm thấy may mắn vì mình trốn đủ xa, sau một lúc lâu, khi nó cảm thấy cuộc chiến đã rời xa thì mới chậm rãi nhô đầu ra, chỉ thấy núi rừng tươi tốt đã hóa thành một vùng hỗn loạn, không còn một cây hoàn hảo nào.
Chỉ nghĩ tới việc trong động của Hổ vương có một bản pháp quyết tu luyện thì nó có một cảm giác hưng phấn mãnh liệt. Nó cũng không biết là từ khi nào đã nghĩ tới việc phải có pháp quyết tu luyện, hẳn là khi biết trong thiên địa còn có pháp quyết tu luyện hoặc sớm hơn là khi nhìn thấy thiên địch Bạch Hạc bị một người dễ dàng thu làm tọa kỵ thì trong lòng bắt đầu nghĩ cách để cố gắng tu hành.
Nhưng hắn đang muốn chui ra thì đột nhiên dừng lại, lý trí lập tức trở nên tỉnh táo.
Con báo yêu kia chưa xuất hiện.
Kim Xà tiếp tục chờ, nó hạ quyết tâm nếu con báo yêu kia không xuất hiện thì mình cũng không chui ra.
Ước chừng một phút thì có một con báo đen như mực, vô thanh vô tức bước ra từ trong rừng, bật nhảy nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như mèo. Chỉ mấy cái đã nhảy tới cửa động khẩu của Hổ Vương rồi chui vào, biến mất trong bóng tối.
Kim Xà vẫn không cử động, kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết con báo yêu này nhất định phục trong bóng tối quan sát động tĩnh bên ngoài. Từ việc báo yêu mãi không chịu xuất hiện có thể thấy được con báo yêu này là một thợ săn giảo hoạt và cẩn thận. Giống như là Kim Xà vậy, nếu như là nó thì cũng nhất định sẽ phục trong bóng tối nhìn xem bên ngoài có động tĩnh gì không.
Một lúc sau, Kim Xà vẫn không thể xác định xem báo yêu có phục từ một nơi bí mật nhìn ra bên ngoài không nhưng mà nó không thể đợi được nữa. Vạn nhất báo yêu đã đi vào lấy pháp quyết luyện khí kia mà mình còn ở nơi này thì sẽ không còn có cơ hội giánh lấy nữa. Cho nên nó lùi về phía sau, con rắn này luôn lưu lại đường lùi bởi từ trước tới nay nó luôn hết sức cẩn thận, không thể nào chọn một khe đá chỉ có một đầu cả. Từ khe hở nó quan sát cửa động của Hổ Vương, Kim Xà cũng không vào động mà ẩn ở trước cửa động khẩu. Toàn tâm toàn ý cảm thụ khí tức trong động.
Tĩnh mịch, trong sơn cốc tĩnh mịch đến dọa người, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có. Kim Xà cảm thấy mình có thể nghe được chính tiếng tim của mình đang đập, nó vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Khẩn trương vì mình sắp đoạt đồ vật trong tay của con báo yêu thành danh đã lâu, hưng phấn vì sắp có được pháp quyết tu luyện.
Tuy báo yêu có pháp lực rất cao nhưng Kim Xà cũng rất tự tin vào nọc độc và tốc độ của mình.
Đột nhiên nó cảm thấy trong động có sát khí nhàn nhạt truyền ra, trong lòng có chút đắc ý bởi từ lâu chính mình đã không ăn thịt, chỉ ăn hoa quả, cho dù yêu tộc có cảm ứng được khí tức trên người cũng sẽ không để ý, chỉ tưởng rằng đó là khí tức của cỏ cây hoa quả.
Sát khí nhàn nhạt tanh tưởi càng ngày càng gần, Kim Xà vẫn trốn ở cái khe gần cửa động không hề nhúc nhích.
Bước chân của Báo Yêu cực kỳ nhẹ nhàng giống như tiếng lá cây rơi xuống.
Tới càng lúc càng gần, từng bước một.
Báo yêu xuất hiện, trong miệng còn cắn một cuốn sách làm bằng tơ lụa, y đứng ở cửa động khẩu có chút đắc ý nhìn bốn phía của sơn cốc, rồi hạ thân xuống sau đó giống như lò xo bật thẳng lên. Ngay khi y sắp hạ thân xuống trong một khe đá có một đạo kim quang bắn vọt ra.
Báo Yêu cảm giác được nguy hiểm, trong nội tâm kinh hãi. Linh lực trong cơ thể đã thổ nạp không biết bao nhiêu năm để hình thành pháp lực lập tức tuôn ra để hộ thân. Nhưng ngay khi pháp lực dâng lên, báo yêu cảm thấy phần dưới bụng đau nhói, giống như bị đốt. Vội vã quay đầu lại, trong đôi mắt xuất hiện một đạo kim quang lóe lên rồi biến mất trong bụi cỏ, nội tâm kinh hãi vạn phần.
Báo Yêu còn chưa chạm đất kim quang kia đã chui vào trong cỏ rồi biến mất không thấy đâu nữa, sau khi Báo Yêu hạ xuống cũng không có ý định tìm con Kim Xà kia mà lập tức nhảy vọt ra xa, nhanh như gió táp, trong sương mù buổi sớm, chỉ chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!