Kiếm Chủng - Chương 36: Hiển Mật Viên Thông Chân Diệu Quyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Kiếm Chủng


Chương 36: Hiển Mật Viên Thông Chân Diệu Quyết


Lúc này Kim Tượng Đế có một cảm giác không chân thực, từ lúc hắn còn ở trong núi sâu muốn học pháp quyết tu hành cho tới bây giờ chính thức bái nhập Linh Đài Tông đã trải qua hơn mười năm, qua lại giữa lằn ranh sinh tử vài lần. Giờ khắc này tất cả tư vị xông lên đầu, những lời một mực giữ trong lòng cũng không nhịn được mà nói ra khỏi miệng.

“Sư phụ, đệ tử khẩn cầu người cứu mạng Trí thông sư huynh” Kim Tượng Đế quỳ bái, ngôn ngữ khẩn thiết.

Chúng đệ tử kinh hãi vội ngẩng đầu nhìn lão tiên nhân, lão tiên nhân vẻ mặt bất biến nhìn Kim Tượng Đế phủ phục trên mặt đất chậm rãi nói: “Ngươi không biết quy củ trong môn phái, nghe trước đã” Dứt lời quay sang một đệ tử khác nói: “Như Vi, nói quy củ cho Như Hối nghe”

“Vâng sư phụ” Một đệ tử trẻ tuổi ngồi cạnh Kim Tượng Đế đáp.

“Như Hối sư đệ, môn quy của Linh Đài Tông chúng ta là: bất cứ ai dính nhân quả ngoài núi thì sẽ không thể trở về sơn môn. Bất luận là khai tông lập phái danh truyền hậu thế hay gây họa nghiêng trời lệch đất đều không thể nói mình là đệ tử của lão sư”

Kim Tượng Đế đương nhiên là từng nghe Tuệ Ngôn và Trí Thông nói qua, tuy biểu tình và vị thế đều khác với Như Vi nhưng có cùng ý tứ. Kim Tượng Đế cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn lớn tiếng nói: “Cầu sư phụ cứu Trí Thông sư huynh”

Chúng đệ tử trầm mặc, có người nhìn lão tiên nhân cũng có người nhìn Kim Tượng Đế quỳ rạp trên mặt đất.

Lão tiên nhân không nhìn Kim Tượng Đế mà nói với mọi người: “Tuệ Thanh, ngươi phụ trách việc truyền thụ cho Như Hối pháp thuật tu hành” Nói rồi ông đứng dậy bỏ đi, bước từng bước khỏi đại điện.

Chúng đệ tử nhìn lão tiên nhân rời đi, không dám nói một lời, chốc lát đều lần lượt rời đi ai cũng đều thở dài nhìn Kim Tượng Đế vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Kim Tượng Đế chờ khi đại điện trở nên yên tĩnh mới đứng dậy, trong lòng thất lạc, hắn không hiểu vì sao sư phụ không muốn đi cứu Trí Thông sư huynh

“Sư đệ, sư phụ từ trước tới giờ không hề rời núi”

Kim Tượng Đế quay đầu lại, người nói chính là một đạo sĩ trạc khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ đạo y màu xanh đậm, tóc cuốn lên đỉnh đầu thành búi đơn giản. Lông mi khoáng đạt, ánh mắt ôn hòa khiến người liếc nhìn có cảm giác thân thiết.

Niềm vui sướng khi bái sư của Kim Tượng Đế đã giảm đi, nghe Tuệ Thanh nói vậy thì không nhịn được hỏi: “Vì sao, sư phụ thần thông quảng đại vì lí do gì mà không đi cứu Trí Thông sư huynh”

Tuệ Thanh lắc đầu, Kim Tượng Đế không rõ y tỏ vẻ không biết hay là có ý gì khác. Tuệ Thanh nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi tới linh thất”. Nói rồi liền đi ra đại điện, Kim Tượng Đế trong lòng khó chịu nhưng vẫn đi theo

Tuệ Thanh đi phía trước nói thêm: “Tuệ Ngôn sư huynh là người tốt nhất trong chữ Tuệ chúng ta, cũng là Đại sư huynh. Đáng tiếc…Ai!”

Kim Tượng Đế theo sau nghe thấy liền nói: Tuệ Ngôn sư huynh bị người ta ép lên tử lộ” Trong lòng hắn có chút không thoải mái với thái độ của sư phụ và các sư huynh, cảm thấy bọn họ đều quá lạnh nhạt.

“Vậy thì sao, tu đạo trường sinh vốn là một con đường hung hiểm, tùy thời đều sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục, tu hành gian nan như vậy, cho dù tu đạo thành công, muốn trường sinh cơ hồ cũng khó mà như nguyện được” Tuệ Thanh đi phía trước dẫn Kim Tượng Đê xuyên qua hành lang

“Trường sinh khó như nguyện, thế còn muốn tu hành làm gì, điều này lại có quan hệ gì tới việc sư phụ không đi cứu Trí Thông sư huynh?” Bình thường Kim Tượng Đế không nói nhiều nhưng lần này cơ hồ là hỏi đáp theo phản xạ.

“Chư thiên sinh linh ra đời là để sống sót, con sâu cái kiến như vậy và chúng ta cũng thế, cho dù là đắc đạo rồi cũng không không khác gì. Ngươi cảm thấy thế có đúng không?” Tuệ Thanh quay đầu lại hỏi

Kim Tượng Đế hơi dừng rồi lại lập tức nói: “Đó bất quá là bản năng vô thức của sinh linh mới sinh”

“Nhưng bản năng này luôn tồn tại, chưa từng biến mất” Tuệ Thanh vội đáp rồi xoay người sang hướng khác, vừa đi vừa nói: “Khi chúng ta lớn lên, bản năng này sẽ bị che dấu, cho dù có lúc sẽ bị ý niệm khác trong đầu thanh thế nhưng tuyệt đối không biến mất. Cùng với sự phát triển của chúng ta, thân tình, tình yêu, tình bạn, đạo nghĩa, nhưng thứ này sẽ xuát hiện, có thứ sẽ thay thế hoặc che giấu bản năng. Nhưng đại đa số người tu hành sẽ tận lực khiến mình bảo trì thanh tĩnh, bản năng ban đầu lại xuất hiện, cho nên muốn sống là ý nguyện vĩnh hằng bất biến trong thiên địa”

Tuệ Thanh chậm rãi nói, Kim Tượng Đế lại nhớ tới Tuệ Ngôn, nhớ tới Trí Thông. Tuệ Ngôn cho dù chết cũng nói với Kim Tượng Đế nhất định phải bảo trì Linh Đài thanh tĩnh, không thể khiến Linh Đài nhuộm hận, hắn có thể cảm nhận được sự thanh tĩnh và sâu xa giống như đêm tối từ tinh không phù trên tuyết sơn. Còn Trí Thông thì bá liệt coi thường cái chết, hoàn toàn không để ý tới việc trường sinh. Nếu như nói Tuệ Ngôn là vẻ đẹp lạnh nhạt, tĩnh mịch và sâu sắc thì Trí Thông là cương liệt, nhiệt huyết vô cùng. Tuệ Thanh trước mặt thì gần như lãnh tĩnh, tỉnh tảo và lý trí, Kim Tượng Đế nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Tuệ Thanh còn nói thêm: “Trí Thông sư huynh là một trong mười hai vị yêu vương tiếng tăm lừng lẫy trong thiên địa, lần này bị Bồ Tát của Linh Sơn độ đi cũng không phải là do thực lực không đủ mà là vì tâm tình có sơ hở”

“Các ngươi cũng biết việc của Trí Thông sư huynh?” Kim Tượng Đế hỏi

“Trí Thông sư huynh dùng Đoạn Ảnh Lưu Huyễn thuật truyền về một hạt châu, trong hạt châu có quá trình hắn bị Linh Sơn Bồ Tát độ hóa, đó hẳn là thời khắc cuối cùng mà hắn truyền về” Tuệ Thanh nói

Kim Tượng Đế thật không ngờ Trí Thông còn truyền hạt châu về lập tức hỏi: “Sư huynh hạt châu kia ở nơi nào, có thể dẫn ta đến nhìn được không?”

“Hạt châu kia ở trên tay sư phụ, nếu ngươi muốn nhìn thì về sau có thể đi gặp sư phụ, hiện tại ta dẫn ngươi đi tới tu hành linh thất thường ngày đã” Tuệ Thanh nói, trong lúc trò chuyện thì đã đi xuyên qua hai gian đạo viện lớn.

Toàn bộ Phương Thốn Sơn cũng không có mấy đệ tử nhưng đạo quan, viện thất thì có rất nhiều.

“Những nơi này là địa phương tu hành của các vị sư huynh đã rời sơn, sau khi bọn họ đi thì bình thường sẽ không có người đi vào trừ phi là muốn cảm thụ đạo niệm của họ tìm kiếm đột phá” Tuệ Thanh nói “Bên này là tĩnh tu linh thất của Tuệ Ngôn sư huynh trước khi tấn chức chân nhân”

Kim Tượng Đế nhìn theo hướng Tuệ Thanh chỉ, một đình viện nhỏ yên tĩnh nằm tại đó, bên trên đình viện có một bảng hiệu viết hai chữ “Tuệ Ngôn”

“Linh thất của Trí Thông sư huynh tương đối gần linh thất của sư phụ, ở đây không nhìn thấy” Tuệ Thanh nói không nhanh không chậm “Trí Thông sư huynh là đệ tử mà sư phụ yêu mến nhất, đạo pháp là bảy mươi hai địa sát giống như thượng cổ ma viên”

Kim Tượng Đế thầm nghĩ nếu là đệ tử âu yếm nhất sao không đi cứu”

Tuệ Thanh tiếp tục nói: “Lúc ấy khi sư phụ nhìn thấy đoạn ảnh lưu huyễn châu mà Trí Thông sư huynh truyền lại đã đăng đàn diễn giải, giảng các pháp của Linh Sơn và cách phá pháp. Cùng với cách khi gặp nguy không bị độ hóa”

Cảm xúc Kim Tượng Đế phập phồng không khỏi hỏi: “Vậy tại sao…”

“Bởi vì sư phụ không thể rời núi” Tuệ Thanh nói

“Vì sao?”

“Ngươi về sau có thể đi hỏi sư phụ” Tuệ Thanh nói

Trong lúc nói chuyện đã đi tới biên giới của đạo quan, chẳng hiểu vì sao Kim Tượng Đế cảm thấy những đạo quan trước mắt có cảm giác hư ảo, đi tiếp về phía trước thì trong hư không xuất hiện sương trắng, trước mặt trở nên mông lung không rõ ràng.

Hắn nhìn một phòng nhỏ hư ảo cách đó không xa, trong lòng kỳ quái, Tuệ Thanh nói: “Đây là linh thất của Như Vi sư đệ” Nói rồi chỉ vào một chỗ sương trắng bên cạnh nói “Sư đệ, tu hành linh thất của ngươi ở đây”

Kim Tượng Đế sững sờ, nhất thời khó hiểu. Tuệ Thanh nói “Tuệ Ngôn sư huynh khai linh cho ngươi, còn bây giờ thì là xây Linh Đài”

“Xây Linh Đài?”

“Khi trong tâm ngươi có thể ngưng tụ thiên địa linh khí thành một tòa đạo quan chân chính thì trên trời dưới đất mặc sức ngươi tung hoành” Tuệ Thanh nói “Việc này không những có thể tu luyện pháp lực mà còn có thể tôi luyện tâm thần, hỗ trợ lẫn nhau”

Kim Tượng Đế nghe hắn nói vậy lập tức minh bạch chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu bởi hắn không có pháp môn tu hành. Chỉ nghe Tuệ Thanh nói: “Ta truyền cho ngươi “Hiển mật viên thông chân diệu quyết” tầng thứ nhất – Kiến Linh Đài”

Nói rồi phất tay một đạo thanh khí xuất hiện bên trong có rất nhiều chữ viết lưu chuyển. Chỉ thấy đạo thanh khí có chữ lưu chuyển xoay tròn trên đỉnh đầu Kim Tượng Đế rồi biến mất, tỏng Linh Đài của Kim Tượng Đế trên tuyết sơn đã có một quyển sách viết pháp quyết tu hành, chính là “Hiển mật viên thông chân diệu quyết”

“Sư đệ có thể Tích Cốc chứ” Tuệ Thanh hỏi

Kim Tượng Đế lập tức trả lời: “Đã sớm không cần khói lửa”

Tuệ Thanh khẽ gật nói: “Nếu sư đệ có chỗ nào không thông thì có thể tới hỏi ta, chỉ cần đi theo hành lang này là có thể tìm được linh thất của ta”

“Đa tạ sư huynh”

Tuệ Thanh khẽ gật, quay nười bỏ đi nhưng sau khi đi được vài bước quay đầu nói: “Không phải sư huynh đệ chúng ta không muốn cứu Trí Thông sư huynh mà là không thể, Trí Thông sư huynh là người có pháp lực cao nhất trong số chúng ta cũng là người có thần thông mạnh nhất, hắn đã bị Linh Sơn phổ độ chúng sinh pháp độ đi thì chúng ta có đi cũng làm được gì. Ngươi hẳn không biết Linh Sơn, tuy là một nơi không có danh tiếng nhưng lại là một thánh địa, siêu thoát thiên địa, không trong ngũ hành. Theo truyền thuyết thì trên linh sơn có Đại năng Phật Tổ thông thiên triệt địa, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên”

“Chẳng lẽ sư phụ cũng không thể” Kim Tượng Đế hỏi

Tuệ Thanh trậm mặc một hồi rồi nói: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà sư phụ không rời núi” Nói rồi y bỏ đi trong nháy mắt đã biến mất trong sương mù.

Kim Tượng Đế nhìn Tuệ Thanh biến mất trong lòng phập phồng, trong chốc lát lại nghĩ tới Trí Thông hiện giờ ở trong Linh Sơn thần bí, lại nghĩ tới Thanh Y rồi lại nghĩ bây giờ mình đã bái sư, trong Linh Đài Tông chỉ có hơn mười người trong núi tu hành, cuối cùng đành thở dài một tiếng, ngồi xuống trong sương mù dày đặc. Trước hắn nghĩ bên ngoài hỗn loạn lạnh như bằng, mong sớm đi tới Phương Thốn Sơn, sau khi đến rồi thì cảm giác hỗn loạn biến mắt nhưng lại có thêm một cảm giác thanh khiết nhưng lạnh lùng.

Hắn không biết trong quá trình khai linh đến khai tuệ đã nhận ảnh hưởng thật lớn từ bốn người lão phu tử, Tuệ Ngôn, Trí Thông, Thanh Y bằng không dựa vào tính xà âm lãnh của hắn làm sao sẽ để ý những việc này.

Tĩnh tọa trong sương mù trắng, bình phục tâm tình, bắt đầu quan tưởng linh đài, nhìn thật kỹ “Hiển mật viên thông chân diệu quyết”

——————

PS: trong mấy chương trước ta có dịch pháp quyết mà Trí Thông dùng là “hiển mật viên chân huyền diệu quyết” tuy nhiên đây là lỗi dịch của ta, pháp quyết mà Trí Thông dùng là “hiển mật viên thông chân diệu quyết”. Xin thứ lỗi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN