Kiếm Chủng
Chương 6: Chân tâm, thành ý cầu tiên đạo
Tiếng chuông như tiếng nổ, lại như có thực chất, từng tia từng tia đâm xuyên qua linh hồn, khiến người ta có cảm giác không thể nhúc nhích được. Mộc kiếm bị tay đạo nhân vuốt qua thì lập tức bị ánh sáng màu vàng đậm bao phủ, sát khí lạnh lẽo.
Tay trái thiếu nữ được bọc trong một tầng ánh sáng xanh, Kim Tượng Đế ở bên trong ánh sáng, hắn cảm thấy có một dòng nước mát từ đỉnh đầu theo xương sống tràn xuống cọ rửa cơ thể. Pháp lực mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể khiến hắn sinh ra cảm giác rằng mình có thể bay lên tận Cửu Thiên.
“Hô”
Đạo nhân cầm đào mộc kiếm khẽ quát, ném thanh kiếm lên trời, kiếm hóa thành một đạo hoàng mang đâm tới, hư không vang lên một tiếng nổ, ngay khi mộc kiếm rời tay đạo nhân, thiếu nữ liền bay lên trời, một cơn cuồng phong lấy nàng làm tâm đột nhiên xuất hiện.
“Đinh đinh đinh…”
Trên bầu trời xuất hiện một cái chuông đồng cực lớn, từng đợt sóng âm tạo thành một cái lồng lớn bao phủ bên dưới.
Đào mộc kiếm đâm vào trong cuồng phong thì khẽ dừng lại rồi tiếp tục đâm tới ngực thiếu nữ. Cùng lúc đó một đạo kim quang từ trong gió bắn vọt ra. Vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn cả đạo hoàng mang khi nãy.
Chớp mắt đã tới trước mặt đạo nhân, gã khẽ quát, một tay vung lên, trong không gian mơ hồ có tiếng sấm nổ. Đạo kim quang sắp rơi vào tay gã thì đột nhiên trở nên linh động tránh thoát thủ chường, đạo sĩ kinh sợ thối lui nhưng đã không kịp, kim quang vừa chạm vào phần cổ đã lập tức tách ra.
Đạo sĩ kinh hô, hoàng mang đâm vào trong cuồng phong sắp chạm tới thiếu nữ giống như bị mất đi khống chế, hoặc bị người dẫn dắt, đâm thẳng tới chuông đồng trên trời.
“Ầm…”
Chuông đồng trốn không kịp bị mộc đào kiếm đâm vào, phát ra một tiếng vang nhỏ, thanh âm trở nên vô cùng rối loạn.
Thiếu nữ bay lên trời, trên người bao phủ một lớp thanh quang tựa như nước cũng tựa như khí, nàng thò tay muốn chộp lấy chuông đồng. Đạo sĩ phía xa thay đổi thủ thế , đặt tay giống như đang nâng vật gì đó ngón cái gập vào trong lòng bàn tay, ngay lập tức trong tay gã có thêm một cái chuông còn cái chuông trong hư không đã biến mất. Đạo sĩ kinh hãi nhìn hảo hữu đã ngã xuống đất, vội quay đầu chạy về một cây đại thụ rồi giống như tuyết tan vào trong nước, vô thanh vô tức biến mất.
Thiéu nữ từ trên trời hạ xuống bên cạnh cây lớn, dạo quanh đại thụ một vòng rồi thở dài bất đắc dĩ.
Kim quang bị thiếu nữ ném vào đạo sĩ đương nhiên là Kim Tượng Đế, sau khi hắn cắn vào cổ đạo sĩ một cái thì vẫn chưa chui ra, đương nhiên cũng sẽ không đào tẩu. Nhìn thấy một đạo sĩ khác bỏ chạy rồi hắn mới thở phào, hắn biết thiếu nữ kỳ thật cũng chẳng có pháp thuật gì lợi hại cả nhưng pháp lực có vẻ rất cao, ít nhất là cao hơn hắn nhiều lắm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, thiếu nữ nhặt mộc đào kiếm lên, hươ hươ vài cái rồi cắm bên cạnh hông. Ngay sau đó, lại lục lọi thi thể của đạo sĩ, móc ra một bình màu sắc rực rỡ rồi lần lượt đưa mũi ngửi, sau đó thất vọng ném xuống đất. Kim Tượng Đế vội trườn tới bên cạnh cái bình khẽ ngửi, chỉ thấy một mùi chua nồng, gay mũi xộc lên khiến hắn vội chạy sang một bên. Thiếu nữ kia thấy thế cười không ngớt.
Cười một lúc nàng tóm lấy Kim Tượng Đế rồi ly khai.
Vừa đi vừa nói: “Tiểu gia hỏa này cũng thông minh đấy, biết rõ ta muốn ngươi làm gì”. Bên hông thiếu nữ cắm một thanh mộc đào kiếm, một tay quấn một con rắn màu vàng, chậm rãi bước trong rừng.
“Nể tình ngươi lập công đầu, lần đào tẩu vửa rồi ta sẽ không phạt ngươi” Thiếu nữ cao hứng nói. Kim Tượng Đế im lặng, nghĩ thầm quyết định như thế nào cũng là do cô cả, cho nên hắn đành nhận mệnh, trầm mặc, hơn nữa linh khí của thiễu nữ khi nãy rót vào trong cơ thể hắn cho tới lúc này vẫn khiến hắn có cảm giác đau đớn và thoát lực, cho nên hắn chỉ còn biết cuộn tròn trên cổ tay nàng, quan sát lòng bàn tay trắng nõn.
Trong tai hắn nghe thấy lời thì thầm của thiếu nữ: “Tiểu Kim, cái tên này tựa như không quá may mắn thì phải, mới hô vài câu thì đã kéo hai tên đạo sĩ muốn giết bổn cô nương rồi. Không được, phải đặt một cái tên khác. À…” Kim Tượng Đế có thể tưởng tưởng ra nàng đang ngẩng đầu nhìn trời tìm kiếm danh tự, quả nhiên một lúc sau chợt nghe nàng nói: “Tiểu Tượng? Tiểu Đế? Không được, khó nghe quá,… Đúng rồi, kêu ngươi là tiểu gia hỏa nhé, hì hì, tiểu gia hỏa, ngươi có nghe thấy không” Thiếu nữ cười hì hì, nói xong còn gõ nhẹ đầu Kim Tượng Đế.
Đi mấy ngày trong rừng rậm, trong mắt chỉ có cây với cây, núi với núi.
Nhiều ngày qua, Kim Tượng Đế cũng đã quen với việc sợ thiếu nữ, chỉ cần nàng không giận thì cũng sẽ không sợ hãi nữa. Chỉ là không nói chuyện nhiều với nàng. Hắn đang suy nghĩ mình đã biến hóa rồi tại sao dưới tiếng chuông lại hiện ra nguyên hình còn nàng tại sao lại không bị như thế, chẳng lẽ vì pháp lực của nàng cao hơn một chút sao? Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, thiếu nữ vẫn cứ đi lại trong núi, thi thoảng gặp được một ít tiểu yêu thì cũng không phải là đối thủ của nàng.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi nói ra nghi hoặc của mình khiến cho nàng cười khanh khách, Kim Tượng Đế không dám nói gì, chỉ biết đợi nàng cười xong nghe nàng giải thích: “Biến hóa, ngươi còn đòi biến hóa ư, cô nãi nãi đây cũng mới chỉ biến hóa thôi.”
“Ngươi mới biến hóa sao, không thể nào, ta có thể hóa hình người mà, không tin thì để ta hóa cho ngươi xem” Kim Tượng Đế có chút nóng nảy, hắn cảm thấy rõ ràng là mình đã biến hóa rồi, hơn nữa lão sư cũng đã nói, chỉ cần biết “Thái Thượng vi ngôn” thì có thể biến hóa, hắn tự cho rằng mình đã hiểu nên đương nhiên là có thể biến hóa rồi.
“Được rồi, không cần nhìn ta cũng biết, đó là huyễn hình, ta cũng đã từng trải qua” Thiếu nữ dừng việc chứng minh của Kim Tượng Đế lại.
“Huyễn hình? Huyễn hình là sao?” Kim Tượng Đế ngờ vực hỏi.
“Huyễn hình à, đó là khi pháp lực của ngươi đã đạt đến một trình độ nhất định, có lý giải nhất định với thiên địa, trong lòng cũng muốn biến ảo thì thân thể cũng có thể biến ảo theo. Cái này không khó, cái khó là có thể chính thức biến hóa cơ” Thiếu nữ nói ra.
Trong lòng Kim Tượng Đế hỗn loạn, thầm nghĩ cố gắng nhiều năm qua chỉ là công dã tràng liền vội hỏi làm thế nào mới có thể chính thức biến hóa được?
Thiếu nữ nghĩ một lát rồi nói: “Thu nạp thiên địa linh khí rồi thiên kiếp sẽ hàng lâm, sau khi vượt qua thiên kiếp sẽ trường thành, còn nếu không qua được thì sẽ tan thành mây khói”
Nàng nói có vẻ đơn giản nhưng khiến Kim Tượng Đế cảm thấy căng thẳng hỏi: “Lôi Kiếp là cái gì? Không độ có được không? Ngươi mất bao lâu mới có tể biến hóa?”
“Ngươi muốn biến hóa thì phải độ hóa hình thiên kiếp, còn ta ư, không nhớ rõ lắm, hình như khoảng mấy trăm năm thì phải!”
Trong lòng Kim Tượng Đế ngẩn ra, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình cũng phải đợi mấy trăm năm sau mới có thể biến hóa ư” Vội hỏi lại: “Thế có phương pháp nào giải quyết không, ví dụ như học pháp quyết tu luyện”
“Ngươi cũng biết pháp quyết tu luyện à, hắc hắc, bất quá ngươi đành phải thất vọng thôi, bất kể pháp quyết tu luyện nào cũng phải hóa hình xong mới luyện được, cô nãi nãi ta mất vài năm mới trộm được nửa bộ pháp quyết tu luyện” Thiếu nữ đứng trên đỉnh một ngọn núi, nhìn ra bốn phía tựa như đang tìm đường.
Trong lòng Kim Tượng Đế hỗn loạn, hắn đi từ núi ra, gặp được nhiều nguy hiểm như vậy nhưng không hề từ bỏ chính là để học tập văn tự của nhân gian sau đó học tập pháp quyết tu luyện. Cuối cùng đã biết mặt chữ, còn bái cả lão phu tử, mặc dù không học được pháp quyết tu luyện nhưng hắn cũng không nản chí bởi vì hắn cho mình sẽ sớm biến hóa thôi. Nhưng bây giờ nghe thiếu nữ nói vậy mới biết rằng hóa ra biến hóa rất khó.”
“Đông nam tây bắc” Thiếu nữ đứng trên đỉnh núi, lấy tay chỉ bốn phương tám hướng sau đó chỉ vào phía bắc thì thào nói: “Núi như ghế bânh, trái cờ phải trống, trước có dòng sông… chính là chỗ này”
Không đợi Kim Tượng Đế mở miệng hỏi nàng đã cao hứng nói: “Nghe nói trong dãy núi này có một ngọn như ghế bành, bên trái có một loạt núi trông như cờ, bên phải có một ngọn núi trông như trống, phía trước là một nhánh sông, nguyên lai là có thật”
“Có ngọn núi này thì sao?” Kim Tượng Đế hỏi.
“Đương nhiên là bái sư, nghe nói trong núi có một vị thần tiên, ta muốn bái ông ta làm thầy” Thiếu nữ cao hứng nói.
Kim Tượng Đế nghe xong cũng cao hứng, nếu thiếu nữ bái sư thì hắn cũng có thể chứng kiến pháp quyết tu luyện chính thức rồi. Thiếu nữ nói chưa biến hóa thì chưa thể tu luyện pháp quyết nhưng trong lòng hắn vẫn chưa tin tưởng, nghĩ rằng người khác không thể thì không có nghĩa mình cũng không thể.
Thiếu nữ không phi hành, nàng nói đó là bất kính, muốn bái sư thì trong lòng phải có sự thành kính thì mới được thu làm đệ tử. Đến đây Kim Tượng Đế mới biết vì sao nàng lại đi trong núi chứ không bay trên trời nhưng hắn cũng hỏi làm sao đối phương biết được ngươi có phi hành hay không. Thiếu nữ lại nói thần tiên có pháp lực cao cường, một ý niệm có thể nhìn khắp thiên sơn vạn thủy. Điều này thì Kim Tượng Đế không tin, nhưng thấy nàng có vẻ phiền chán nên hắn cũng không dám tranh luận, sợ nàng nổi giận sẽ ăn mình luôn.
Sau khi đi qua vài ngọn núi rốt cuộc cũng đi tới trước ngọn núi tựa như ghế bành. Dưới núi có một con đường nhỏ, uốn lượn từ trên xuống, không tới được lưng chừng núi thì cũng không thể nhìn tới đỉnh. Cổ thụ che trời xanh um tươi tốt, lộ ra sinh cơ bừng bừng, chợt có vài con Bạch Hạc từ trong núi bay ra, bay quanh đỉnh núi một lát rồi bay về dòng sông cách đó không xa để kiếm đồ ăn.
Kim Tượng Đế nhìn ngọn núi trong lòng nghĩ thầm: “Ngọn núi này nhất định có thần tiên sinh sống”
Lại nhìn thiếu nữ thì thấy vẻ mặt nàng cũng đang hưng phấn.
Ngay lúc này, trên đỉnh núi vang lên tiếng chuông. Tiếng chuông đã lưu trong lòng Kim Tượng Đế sự sợ hãi nhưng thanh âm này lọt vào trong tai giống như uống được một thanh tuyền, tinh thần sảng khoái, phiền muộn và e ngại mấy ngày nay chớp mắt đã tan biến.
Trong lòng hắn thầm nghĩ một lần nữa: “Đây quả là tiên sơn, nơi thần tiên sinh sống”
Bên trên trời bỗng nhiên truyền đến những tiếng hạc kêu, Kim Tượng Đế vội nhìn lại chỉ tháy một con Bạch Hạc thần tuấn bay ra từ sườn núi, đỉnh đầu hạc đỏ hồng, lưng hạc cõng một lão nhân tóc trắng râu bạc, da như hài đồng, trong tay cầm một cây phất trần trắng như tuyết”
“Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần, chân thần tiên” trong đầu Kim Tượng Đế đột nhiên xuất hiện một câu như vậy, vế trước là của Thái Thượng Vi Ngôn còn vế sau là do bản thân hắn thêm vào, chỉ cảm thấy những lời này để miêu tả vị thần tiên cưỡi bạch hạc là cực kỳ chính xác.
Một ngọn núi xanh, một thiếu nữ áo xanh tay có một con rắn nhỏ màu vàng ngửa đầu nhìn cửu thiên, nhìn một con Bạch Hạc cõng một lão nhân bay vào trong mây.
Giờ phút này, nàng và hắn có cùng một ước mơ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!