Kiếm Chủng
Chương 8: Trong cửa ngoài cửa hai thế giới
“Đinh…đinh…đinh”
Tiếng chuông trong Huyền Thiên Môn du dương văng vẳng, tiếng cao tiếng thấp không giống nhau, thời gian giữa mỗi tiếng cũng không giống nhau.
Kim Tượng Đế cơ hồ đã ngủ gật khi nghe tiếng chuông, cho tới lúc tiếng chuông ngừng lại trong lòng mới nghĩ thầm: “Tại sao lại phải gõ một trăm lẻ tám lần?”
Thiếu nữ cũng đứng đó lắng nghe tiếng chuông, nhìn đại môn đóng chặt, không biết phải làm thế nào mới phải. Mấy lần muốn gõ cửa rồi lại thôi, chỉ đứng tần ngần trước cửa. Kim Tượng Đế cười thầm nghĩ thế mà cũng có lúc nàng “không dám”.
Sau khi tiếng chuông kết thúc không lâu đột nhiên đại môn bật mở, hai hàng đạo đồng mặc thanh y đi ra, tổng cộng mười tám người sắp thành hai hàng trước cửa đại điện.
Thiếu nữ đại hỉ lập tức bước tới.
Đi đầu là một đạo đồng mày xanh mắt đẹp trạc khoảng mười hai mười ba tuổi, nó nhìn thiếu nữ nghi hoặc, chỉ thấy thiếu nữ nói: “Ta muốn bái sư, Huyền Thiên môn các ngươi có thu đồ đệ không?” Đạo đồng nhìn thiếu nữ nói: “Còn chưa tới lúc thu đồ, bây giờ không thu”.
Trong lòng Kim Tượng Đế cảm thấy căng thẳng, hắn biết lòng bái sư của thiếu nữ nóng bỏng như thế nào, đi bộ suốt đoạn đường này, trên đường gặp nhiều đau khổ như vậy, thật không ngờ lúc này lại không phải là thời điểm để thu đồ. Hắn vội ngẩng đầu nhìn mặt thiếu nữ, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nàng vội thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ không tới thời gian thì không thu đồ sao?”
“Cũng không phải, nếu như lọt vào mắt xanh của chân nhân thì sẽ được nhận vào trong môn” Đạo đồng nói. Trong lòng thiếu nữ hở dài, đang muốn lên tiếng hỏi thì lại bị một thanh âm cắt lời: “Diệu Nhất, hôm nay là đại thọ của tổ sư, nhiệm vụ của ngươi là đứng đón khách mà ngươi lại làm cái gì vậy.”
Đạo đồng lập tức giữ im lặng, không nhìn thiếu nữ nữa, lẳng lặng đứng.
Kim Tượng Đế nhìn về phía thanh âm truyền tới, chỉ thấy trong môn có một đạo nhân còn trẻ mặc thanh y bước ra, tóc đen được búi lại cẩn thận, lông mày nhập tấn(1 tướng của lông mày), mũi như huyền đảm(1 tướng của mũi), mắt như sao sáng. Hắn đi tới trước mặt thiếu nữ, nhíu mày.
Thiếu nữ lập tức nói: “Đạo trưởng…”
“Nhanh rời đi, đừng gây ảnh hưởng tới danh tiếng của Huyền Thiên Môn” Đạo nhân trẻ tuổi lạnh lùng nói.
Lời của thiếu nữ bị cắt đứt, lui một bước vội vàng nói: “Đạo Trưởng, ta muốn bái sư…”
“Huyền Thiên Môn không thu yêu vật, mau rời đi.”
“Đạo trưởng, ta…”
Đạo nhân trẻ tuổi trừng mắt, lãnh mang tựa kiếm, thiếu nữ liên tiếp lui về phía sau, không dám nói thêm gì. Đạo nhân trẻ tuổi quay người nhìn về phía hai hàng đạo đồng lờn tiếng nói: “Về sau có yêu vật đến bái sư thì đuổi hết đi, Huyền Thiên môn là đạo môn thánh địa, há có thể để yêu vật làm bẩn được”
“Vâng, sư huynh” Mười tám vị đạo đồng cùng đáp lời.
Thiếu nữ đã sớm lui khỏi quảng trường, chỉ dám đứng ở phía xa nhìn lại. Kim Tượng Đế ngẩng đầu chỉ thấy sắc mặt nàng cực kém, môi dưới đã bị cắn tới bật máu. Trong lòng của hắn rất lo lắng, lo thiếu nữ không nhịn được mà động thủ, đến lúc đó chỉ e mình cũng chết theo luôn.
Bất quá thiếu nữ chỉ đứng một lúc rồi đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh một cây đại thụ. Kim Tượng Đế không biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng. Một lát sau, nàng thấp giọng nói: “Tiên đồng kia nói nếu lọt vào mắt xanh của chân nhân thì có thể được thu vào môn tường, ta chờ ở đây, ta đã hóa hình rồi, tư chất chắc chắn tốt hơn bình thường, chân nhân mà thấy ta nhất định sẽ thu ta làm đệ tử” Nàng nói lời này giống như là cho Kim Tượng Đế nghe kì thực càng giống đang tự nói với chính mình, tự tìm cho mình một cái cớ để lưu lại.
Trong lòng Kim Tượng Đế cảm thán, lại hỏi: “Chân nhân là cái gì?”
Thiếu nữ nhìn thoáng qua Kim Tượng Đế, lập tức giải thích: “Những người duy nhất trong đạo môn có thể xuống núi hành tẩu, giảng đạo thu đồ, đều được gọi là chân nhân. Khi chân nhân xuất hiện trong môn phái thì phải làm đại lễ, thông cáo khắp thiên hạ”
Kim Tượng Đế cái hiểu cái không, không biết dạng người gì mới có thể xưng là chân nhân, nhưng chân nhân thì nhất định là rất lợi hại.
Đột nhiên trên bầu trời truyền tới một tiếng hổ gầm, chỉ thấy một con mãnh hổ chạy trên mây, trên lưng của nó có một đạo nhân tướng mạo uy nghiêm, mặc đạo bào màu màu trăng sáng, tay cầm Long Hổ như ý, chân đi giày đen viền vàng. Chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống quảng trường Huyền Thiên môn, đạo nhân trẻ tuổi xua đuổi thiếu nữ khi nãy vội vàng chạy lại nghênh tiếp. Cùng lúc đó cũng có một người cũng chạy tới, đó là thiếu nữ tay cầm Kim Xà.
Lúc nàng chạy tới bên cạnh đạo nhân cưỡi hổ thì y đã đưa dây thừng giao cho đạo đồng, đang muốn cùng đao nhân trẻ tuổi đi vào trong môn.
Thiếu nữ chạy đến phía sau y, vừa muốn gọi lớn thì lại sợ quấy nhiễu đến đối phương nên khiếp nhược nói: “Chân nhân…”
“Grào…”
Mãnh hổ đang được đạo đồng dắt đi đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ, thiếu nữ vừa chạy tới hô lên một tiếng “Chân nhân” lập tức bị kinh hãi ngã xuống đất, một con tiểu Kim Xà lăn trên nền đất. Chân nhân được thiếu nữ gọi chỉ quay đầu liếc mắt, khẽ vỗ mãnh hổ sau đó tiến vào trong Huyền Thiên môn.
Còn đạo nhân tuổi trẻ thì liếc mắt về phía sau, ánh mắt như đao.
Thiéu nữ vội bò lên, muốn giải thích nhưng không ai để ý tới nàng, những đạo đồng kia căn bản là không thèm nhìn nàng, ngoài trừ đạo đồng dẫn mãnh hồ đi vào thì những người khác vẫn lẳng lặng đứng đấy, không hề chớp mắt.
Khi thiếu nữ đứng dậy, chậm rãi bước tới gốc cây xa xa thì đạo nhân trẻ tuổi đã đi ra, mặt mũi tràn đầy lửa giận, ánh mắt lợi hại nhìn thiếu nữ. Thiếu nữ kinh hoảng, nhất thời chẳng biết làm sao. Đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện một vị đạo cô bước đi trên mây, bên cạnh có một nữ đồng như phấn điêu ngọc trác, tay nâng bình ngọc.
Đạo nhân đang đi tới phía thiếu nữ vội chạy tới ngênh tiếp, thiếu nữ cũng tương tự bước lên vài bước, ánh mắt nóng bỏng nhìn đạo cô, còn chưa tới gần thì đã nghe đạo cô nói: “Huyền Thiên môn quả nhiên bất phàm, trước cửa còn có đại yêu đã biến hóa lắng nghe đại đạo”
Nàng cũng không dừng chân, cũng không liếc nhìn thiếu nữ, nữ đạo đồng đi cạnh đạo cô, khi nàng nói chuyện cũng không liếc mắt một cái, mặt cũng không có biểu lộ gì chỉ đi lướt qua người thiếu nữ.
“Ha ha đã khiến người chê cười rồi, bất quá là vài con dã yêu vọng tưởng trèo cao, đuổi cũng không đi, không hiểu lễ nghĩa, nào có tư cách lắng nghe đại đạo” Đạo nhân trẻ tuổi vừa nghiêng người dẫn đường vừa nói.
Đạo cô khẽ cười, không nói thêm lời nào nữa.
Kim Tượng Đế đã sớm trốn biệt dưới gốc cây, lỗ tai hắn rất thính cho nên nghe được rất rõ ràng cuộc đối thoại của họ, mặc dù không phải nói hắn nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Thiếu nữ thất lạc quay lại, trên trời lại có người đến, thiếu nữ lại chạy ra nghênh tiếp, vẻ mặt nóng bỏng mong chờ chân nhân thu mình làm đồ đệ, đối phương vẫn vậy, chỉ liếc mắt qua rồi coi như là cỏ cây trong núi, không đáng quan tâm.
Đại thọ của tổ sư gia Huyền Thiên Môn hiển nhiên có ảnh hưởng rất lớn, không ngừng có người đến chúc thọ, kéo dài không ngớt, thiếu nữ chưa hề quay trở lại dưới cây, mới trở vào thì trên trời lại có một người đến. Nghênh đón cả đám người nhưng phần lớn là còn chưa nói xong thì đối phương đã lướt qua. Ngẫu nhiên có người dừng lại nhìn nàng thì cuối cùng cũng nói một câu: “Không thu yêu tộc”
Trước cửa Huyền Thiên Môn phi thường nhiệt náo nhưng thiếu nữ thì cô đơn đứng ở bên cạnh quan sát.
Cho tới lúc trời ảm đạm thì mới không có người đến nữa. Thiếu nữ thì vẫn quanh quẩn trên quảng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời tựa hồ mong chờ có người tới. Rồi nhìn đại môn đóng chặt của Huyền Thiên Môn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
Ngôi sao xuất hiện, ánh sáng mê ly phủ khắp thiên địa.
Kim Tượng Đế bò từ trong cây ra, tới bên cạnh thiếu nữ. Ngẩng đầu nhìn nàng, nàng vẫn không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn vào trong Huyền Thiên môn.
Đột nhiên tường viện Huyền Thiên Môn truyền tới một tiếng kêu quái dị, Kim Tượng Đế cả kinh quay đầu nhì lại chỉ thấy một con hầu tử màu xám, hầu tử ngồi xổm trên đầu tường. Khi Kim Tượng Đế và thiếu nữ nhìn sang thì nó lập tức nhe răng, nhếch miệng tỏ vẻ hung ác, trong miệng còn phát ra những tiếng kêu giận dữ.
Trong lòng Kim Tượng Đế xuất hiện cảm giác nguy hiểm, vừa muốn bảo thiếu nữ rời đi thì hôi hầu kia đã tung mình nhảy lên. Kim Tượng Đế lập tức quay người bỏ chạy, khí thế của con hầu tử khiến hắn hiểu được chênh lệch của mình với nó. Hơn nữa hắn cảm thấy cái hôi hầu này không phải hầu tử bình thường, có lẽ nó biết pháp thuật.
Nhảy lên như gió, trên người hung hầu ẩn hiện một cỗ sát khí, thân hình trên không trung đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Thiếu nữ cũng quay người bỏ chạy, pháp lực trên người dâng lên, chém về phía sau lưng, một đạo ác phong xuất hiện. Nàng muốn dùng cơn gió này để ngăn cản sự truy kích của hầu tử.
Tuy nhiên nàng mới cất bước thì không gian trước mặt đột nhiên trở nên nhộn nhạo, hôi hầu giống như xuyên việt không gian, đột ngột xuất hiện, tung ra một trảo, thiếu nữ trở tay không kịp, pháp lực hộ thân trước trảo của nó tựa như một tờ giấy bị xé nát vụn, thiếu nữ lăn một vòng sau đó bò dậy, trên mặt đã có mấy vết cào giống như đao cắt, máu chảy đầy mặt.
Trong mắt thiếu nữ tràn đầy sợ hãi, vừa rồi nếu chậm hơn nửa phân thì ngay cả tròng mắt của nàng cũng sẽ bị móc ra. Nàng nhìn hôi hầu ngồi cách đó không xa đang nhếch miệng nhe răng, nhìn hàm răng trắng bệch dữ tợn, nhìn móng vuốt vẫn còn vết máu, trong lòng cảm thấy kinh hãi vạn phần.
Nàng lui từng bước một về sau, còn con hôi hầu nhìn thì nhỏ gầy nhưng hung hãn dị thường kia thì bước từng bước một tới.
“Tiểu gia hỏa, Tiểu Kim, Kim Tượng Đế, mau tới, mau tới…”
Thiếu nữ không dám quay đầu, miệng hô gấp.
Nhưng khi nàng còn đang gọi tên Kim Tượng Đế thì hôi hầu đã lại nhảy lên, lao tới mặt thiếu nữ, mắt lộ hung quang. Pháp lực bắt đầu khởi động quanh người thiếu nữ, tay khẽ phất, một cơn cuồng phong xuất hiện, nhìn thì kinh người nhưng trước mặt hôi hầu lại mỏng như tờ giấy, không thể nào ngăn nổi, tối đa chỉ có thể khiến nó chậm hơn một chút thôi.
Thiếu nữ lại lăn tròn, lần này lăn liền vài vòng, quanh người vẫn được bọc bởi một lớp cương phong, dựa vào trực giác nàng biết hôi hầu vẫn còn đang truy kích mình. Tay vỗ vào nền đất sau đó bay lên trời, một cơn gió cũng cuốn theo nàng. Đột nhiên sau lưng nàng xuất hiện một cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế, thân hình nàng uốn éo, ngã nhào trên nền đất. Sau lưng đã biến thành một vùng máu tươi đầm đìa, còn hôi hầu cách đó không xa đang nhe răng ngồi xổm, tựa như đang cười lạnh.
Trong lòng thiếu nữ cực kì sợ hãi, nàng tuyệt không thể ngờ rằng thiên tân vạn khổ để tới được nơi này lại sắp phải tiễn mệnh về Hoàng Tuyền. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, nhìn Huyền Thiên môn, hy vọng có người ra cứu mình.
Nhưng nàng không thể biết trong một tòa tinh các của Huyền Thiên Môn, hiện giờ có hai người đang đánh cờ và có mấy người đang luận đạo. Mỗi người đều phong thần tuấn lãng, nam có nữ có. Lúc này đột nhiên có người chỉ vào quảng trường trước cửa Huyền Thiên môn cười nói: “Tiểu Hôi lại bướng bỉnh rồi”.
Lập tức có người nói: “Ngươi đoán xem tiểu yêu này có thể chống đỡ được bao lâu”. Vừa dứt lời thiếu nữ đã ngã xuống đất không thể dậy nổi, người hỏi câu này lập tức lắc đầu.
Thiếu nữ không biết Huyền Thiên Môn đang có người quan sát mình đánh nhau với Hôi hầu, cũng không biết trong Huyền Thiên môn đang cử hành tiệc chúc thọ. Những thứ này đương nhiên Kim Tượng Đế cũng không biết, hắn núp trong một khe đá, toàn thân pháp lực lưu chuyển, con mắt chăm chú nhìn vào hôi hầu.
Chỉ cách một cửa, như mây và bùn, mệnh như cỏ rác (Nhất môn chi cách, vân nê chi cự, mệnh như thảo giới).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!