Kiếm Đạo Ca Hành
Chương 17: Bất Diệt Kiếm Ý
Hư không huyền diệu bên trong, phái dưới chân Diệp Thu là một mảng đen tối, phía trên là hàng ngàn vạn ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh, Lão kiếm khách bạy y tung bay, Diệp Thu cố hết sức cũng không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt, dù cho hắn đứng rất gần.
Lão nhân dường như không phát hiện ra sự có mặt của hắn, mắt vẫn nhìn lên bầu trời sao, tay phải từ từ rút kiếm. Thanh kiếm bằng đồng chạm khắc hết sức bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, nhưng lại toát ra khí thế đáng sợ, như vạn vật trên đời không gì là nó không chém đứt, không gì là nó không đâm thủng.
Lão nhân tóc bạc như dòng suối bay múa, 1 kiếm kinh thiên xuất ra, hư không vì 1 kiếm này mà rung chuyển, những vì sao trên kia như đang di chuyển theo đường kém, đường kém kéo theo vệt sáng khổng lồ, chia cắt bầu trời thành hai nữa. Diệp Thu ngây ngốc
– Đây là kiếm chiêu sao, con người có thể đạt được chiêu thức thay đổi cả thiên địa vũ trụ sao, Hoàn mỹ thật là 1 chiêu thức hoàn mỹ.
lúc này trong tay DIệp Thu thanh hắc kiếm xuất hiện, có lẽ là do hắn tưởng tượng ra, dù gì đây là thế giới minh ngộ, muốn có gì cũng được chỉ cần trí tưởng tượng của ngươi muốn. Hắn xuất kiếm theo chiêu thức kia, mà lão giả kiếm khách lúc này thu kiếm lại tiếp tục nhìn trời sao đã bị chém làm đôi. Kiếm khì đọng lại thành 1 vệt sáng dài chia cắt hai nữa cho tới xa xăm.
– Lần thứ nhất xuất kiếm, thất bại
– Lần thứ hai, xuất kiếm, thất bại
– Lần thứ 1 ngàn, thất bại
– Lần thứ 1 vạn, thất bại.
Lần thứ 1 vạn lẻ 1, hắc kiếm léo lên tia sáng rựu rỡ vô cùng, kéo theo 1 vệt sáng màu đen hướng thẳng lên bầu trời, hư không 1 lần nữa rung động, bầu trời xuất hiện 1 vệt kiếm khác, tuy nhỏ hơn rất nhiều nhưng song song tồn tại với vệt kiếm màu trắng kia. Diệp Thu thần trí cực kì mõi mệt, thở hồng hộc.
Lão Kiếm giả đôi mắt lóe lên rồi hơi quay lại nhìn Diệp Thu, hắn lờ mờ nhìn thấy như đôi môi người đó hơi nhếc lên cười, 1 nụ cười đầy mãn nguyện. Bỗng nhiên lão biết thành 1 luồng sáng chói lóa, sáng như mặt trời, làm hắn bất giác phải nhắm hai mắt lại. một lúc sau khi hắn mở mắt ra thì thấy thấy mình đang ở trên thuyền, đang đứng dưới mưa nhìn Vấn Kiếm Sơn.
Đám người trên thuyền thấy hắn tĩnh dây thì xúm lại hỏi han.
– Tiểu Huynh đệ ngươi đứng đây 3 ngày rồi, chắc là rơi vào cảnh giới minh ngộ, không biết có được truyền thừa của Kiếm Hoàng không.
Một Nhóm khác nhìn hắn thì lập tức buông lời phỉ báng:
– Hừ giả thần, giả thánh, ta thấy chẳng qua thấy bọn người Trường Bình Công Chúa vọng sơn ngộ kiếm mà bắt chước làm màu thôi.
Diệp Thu không nối, được gì hay không thì chỉ có mình hắn biết, Trong nảo hải của hắn giờ đây Bát quái bàn nằm phía dưới có dôi hắc bạch ngư xuoay tròn, phái trên lơ lững giữa không trung đang có 1 thanh cổ kiếm bàng bạc, hình thù rất cổ xưa. đang tự mình xoay tròn. hắn biết đây chính là chung cực truyền thừa của Kiếm Hoàng năm xưa lưu lại 1 tia Bất Diệt Kiếm ý.
Kiếm ý cảnh giới tối cao của kiếm khách, ức vạn người không có một. Tuy chỉ là 1 tia kiếm ý nhưng cũng có thể giúp cho hắn cượt qua rất rất nhiều người khác trên con đường truy cầu kiếm đạo đỉnh phong của mình.
Lúc này chiếc thuyền thật lớn, chạm khắc long phụng tiến lại gần. Đứng trên mủi tàu, 3 nam, 1 nữ nhìn xuống xưới Diệp Thu. 1 tên trong đám bước lên thi lễ rồi nói.
– Huynh đệ đây minh ngộ lâu như vậy không biết có phải được truyền thừa x xưa không, Không biết có muốn cùng 4 người chúng ta luận bàn 1 chút.
Thanh Niên y phục nho sinh màu đỏ, tay cầm 1 chiếc quạt phe phảy, trên trán quán khăn màu đỏ, khuôn mặt anh tuấn Chính là Nguyễn Nhạc, thiên tài Nguyễn Gia 1 trong Thập đại gia tộc Đại Việt Quốc.
Diệp Thu nhìn lên thấy 4 người, nghe xong mấy lời này trong lòng thấy không vui, rõ ràng đối phương muốn gây khó dễ cho mình, nếu không nhận tức là mấy ngày này mình dỡ trò lừa gạt mọi người, còn nếu nhận thì khẳng định mình có được truyền thừa, sẽ bị bọn chúng dùng vũ lực ép hỏi.
Hắn vốn không sợ 4 người này, thực lức hắn hiện giờ vài chiêu là có thể hạ 3 tên năm nhân luyện Khí cảnh, còn công chúa kia tuy là Luyên Thể Cảnh nhưng suốt ngày sống trong nhung lụa sao có thể cùng hắn so đấu, hắn đoán chừng không dươi 10 chiêu có thể thắng đối phương.
Nhưng rắc rối nhất là đám hộ vệ, trong đó có hai lão giả, 1 nam, 1 nữ luôn đi theo sau công chúa, thực lực trức cơ cảnh sơ kì. giơ chân nhấc tay chân thôi chân khí cũng ầm ầm khuyết tán.
Diệp Thu đang đau đầu xuy nghĩ thì bỗng từ trong rừng sâu, pht1 ra 1 tiếng rống lớn kinh khủng, giống như cả căm con sư tử cùng ngao lên. Mọi người lông tóc dựng ngược. Hai lão giả lập tức lao lên đứng trước che chắn cho công chúa.
Từ trong bìa rừng bỗng lao ra 1 đám chứng 10 người, ăn mặc như thợ săn, có lẽ là 1 dong binh đoàn, người nào người đó máu me be bét, có người trước ngực có 1 vết cào dài sâu thấy xương, cả đám vào dòng xông vừa bơi ra vừa hét lớn.
– Cứu, Cứu, Nhanh cho thuyền rời khỏi đây, Trong rừng có Ám Dạ Yêu Miêu cùng đồng bọn đang đuổi tới, mau chạy nếu không sẽ không còn ai sống sót.
2 Lão Nhân cao thủ hộ vệ của công chúa lúc này sắc mặt thập phần khó coi, Dám Dạ Yêu Miêu tứ cấp yêu thú, thực lực tương đương Trúc cơ cảnh Sơ kì, thập chí còn tới Trúc Cơ Cảnh Sơ kì đỉnh phong. Thân thể nhanh nhẹn, lông da rắn chắc, lại có 1 tia nhỏ huyết thống của 1 trong tứ đại thần thú Bạch Hổ. là vương giả trong đám yêu thú.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!