Kiếm Đạo Độc Tôn- Sưu tầm -  Liên thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Kiếm Đạo Độc Tôn- Sưu tầm


 Liên thủ



Thiếu niên hắc y cầm Thanh Long Kích lên tiếng nói: – Đệ bây giờ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong, mấy tháng sau là có thể đuổi kịp huynh rồi. – Cũng đúng. Thanh niên áo lam lơ đễnh. Thiếu nữ áo đỏ bĩu bĩu môi, hình như không thích phong cách tự đại của thiếu niên áo đen. Hai huynh đệ song sinh đứng vây quanh thi thể Răng Cưa Độc Thú, cởi mở cười nói: – Lần này, bên trong thân thể Răng Cưa Độc Thú ngưng kết một viên độc đan. – Độc đan? Thanh niên áo lam và thiếu niên áo đen bỗng nhiên biến sắc. Hai huynh đệ song sinh diện mạo có phần nhã nhặn gật gật đầu, – Đúng là độc đan, xem ra mới ngưng kết mấy tháng, chỉ lớn bằng hạt hồ đào. Một con yêu thú cấp hai chỉ đáng giá một ngàn lạng bạc, năm người chia nhau chỉ có hai trăm lạng, nhưng trong người yêu thú có nội đan thì lại khác, cho dù là nội đan mới ngưng kết, bán ra thị trường cũng được một ngàn lạng bạc, nội đan lớn bằng hạt hồ đào có thể bán hai ngàn lạng, mà độc đan chính là một loại nội đan, vừa có thể làm thuốc, vừa có thể dùng để tu luyện độc công. Thiếu nữ áo đỏ định dùng tay sờ viên độc đan màu đen nhưng đã bị thanh niên áo lam ngăn lại, – Diêu sư muội, không được sờ, độc đan này hội tụ độc tố toàn thân Răng Cưa Độc Thú, ngay cả sắt thép cũng bị ăn mòn, cực kì nguy hiểm. – Lợi hại vậy sao. Thiếu nữ áo đỏ le le lưỡi. Thanh niên áo lam lấy từ ngực áo ra một chiếc hộp ngọc, nói: – Dùng hộp gỗ hay hộp sắt đều không được, chỉ có hộp ngọc mới có thể ngăn cách độc khí. Nói xong, tay trái vận khí, cách không cầm viên độc đan màu đen lớn bằng hạt hồ đào, cẩn thận bỏ nó vào hộp ngọc. Bên kia, huynh đệ song sinh đã thu thập hết nguyên liệu trên người Răng Cưa Độc Thú, cuối cùng bỏ hết vào một cái túi da chỉ vàng. Đợi xong xuôi mọi chuyện, ca ca song sinh mới nhíu mày, nói: – Lưu sư huynh, chúng ta mất cả buổi mới câu được một con Răng Cưa Độc Thú, trong sơn động kia phải có hơn ba con, một con trong đó đặc biệt lớn. Thiếu nữ áo đỏ kiến nghị nói: – Hay là quay về nhờ sư huynh sư tỷ giúp đỡ. – Nhưng nếu bị người khác giành mất thì sao? Thiếu niên áo đen trợn mắt, – Sao có thể, sơn mạch yên tĩnh nói thế nào cũng chỉ một ngàn trượng vuông, địa hình phức tạp quỷ dị, quanh năm không có lấy một bóng người. Thanh niên áo lam lắc lắc đầu, – Các ngươi có phát hiện ra không? Gốc độc tâm thảo kia sắp chín rồi. – Là ý gì? Thiếu nữ áo đỏ nhất thời không hiểu. Thiếu niên áo đen sững người, sắc mặt khó coi nói: – Chỉ cần độc tâm thảo chín, đám Răng Cưa Độc Thú sẽ ra nuốt chửng nó. Thanh niên áo lam hạ quyết tâm, trầm giọng nói: – Răng Cưa Độc Thú bình thường còn có thể đối phó, con Răng Cưa Độc Thú lớn nhất kia không phải là thứ chúng ta có thể đối phó, cho nên từ bỏ đi! Nếu không sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng! Nghe vậy, mọi người đều im lặng, như thanh niên áo lam nói, một gốc độc tâm thảo không đáng để họ liều mạng. – Cộng thêm ta thì thế nào. Một giọng nói trong sáng truyền đến. – Ai! Thiếu niên áo đen mắt lộ sát khí, nắm chặt Thanh Long Kích. Diệp Trần đi ra từng bước một, nói: – Không phải căng thẳng, ta chỉ là vừa đi qua thôi. Thiếu niên áo đen cười lạnh nói: – Vừa đi qua? Những gì chúng ta nói người đều nghe hết rồi còn gì. – Đừng manh động. Thanh niên áo lam ra hiệu cho thiếu niên áo đen, sau đó tiến lên trước một bước, đứng chắn trước mặt ba người, hỏi: – Các hạ là ai, hình như chúng ta chưa từng gặp mặt. Diệp Trần chắp tay nói: – Tại hạ Diệp Trần, đệ tử ngoại môn Lưu Vân Tông, nghe thấy có tiếng đánh nhau nên đến đây xem, không có ý mạo phạm. – Thì ra là vậy. Thanh niên áo lam không hề tỏ ra nghi ngờ, Răng Cưa Độc Thú hung hãn dị thường, tiếng đánh nhau có truyền đi xa cũng là chuyện bình thường, huống hồ đối phương lại là đệ tử Lưu Vân Tông, không nên trở mặt. Thiếu niên áo đen cẩn thận quan sát Diệp Trần, ngữ khí có chút châm chọc nói: – Ngươi chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu, có thể giúp được chúng ta sao? Diệp Trần liếc thiếu niên áo đen rồi quay sang nói với thanh niên áo lam: – Đoán không sai, so với một con Răng Cưa Độc Thú lớn thực lực tương đương võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì thì đúng là khó đối phó, nhưng ta có cách làm chúng mất đi một phần khả năng hành động. – Cách gì? Thiếu nữ áo đỏ lộ vẻ hiếu kì. Diệp Trần biết nếu không thể hiện thì sẽ không làm họ phục, giơ tay rút Tinh Cương Kiếm, mấy người đối diện thấy hắn rút kiếm, lập tức nắm chặt binh khí, đề phòng hắn đột nhiên đánh lén. Đi đến trước một thân cây lớn, Diệp Trần hít một hơi thật sâu, một kiếm bất ngờ đâm ra. Phốc phốc! Thân cây đủ hai người vòng tay ôm như một miếng đậu phụ, bị đâm xuyên qua dễ dàng. Thanh niên áo lam mặt đầy vẻ chấn động, thấp giọng nói: – Kiếm quang ngưng tại một điểm, thật là kiếm kỹ cao minh. Võ giả Luyện Khí Cảnh sử dụng kiếm quang không phải là chuyện gì hiếm thấy, nhưng tụ toàn bộ kiếm quang tại mũi kiếm thì khó chẳng khác gì lên trời, với tu vi của thanh niên áo lam cũng không làm được điểm này, bây giờ thấy Diệp Trần có thể làm được, không khỏi bội phục vạn phần, thầm nghĩ, không hổ danh là đệ tử Lưu Vân Tông. Diệp Trần quay người nói: – Răng Cưa Độc Thú hành động nhanh nhẹn, phòng ngự không thấp, nhưng chỉ cần phế bỏ một chân của nó, mọi sự đều thành. Thiếu niên áo đen hiếu thắng, tâm tính tranh cường rất lớn liền cười lạnh nói: – Nói thì dễ, Răng Cưa Độc Thú không phải đại thụ, đứng im một chỗ để ngươi đánh. Diệp Trần không phản bác, Tinh Cương Kiếm lăng không vung trảm mấy lần. Soạt! Kiếm tra vỏ. Trong lúc thiếu niên áo đen còn đang châm chích, Diệp Trần đã cắt mấy phiến lá cây trên không thành ba bốn mảnh, vết cắt ngay hàng thẳng lối. Lập tức, tất cả mọi người hít ngược một hơi lãnh khí, không cần dùng mắt để nhìn mà vẫn làm được, trình độ này trưởng lão ngoại môn Kim Quang Môn cũng không làm được. Thanh niên áo lam hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: – Tại hạ đệ tử nội môn Kim Quang Môn Lưu Đào, vị này là Vương Hải Xuyên, hai bị này là huynh đệ Dương Văn Dương Võ, còn vị này là Diêu Tinh Diêu sư muội. Lưu Đào chỉ bốn người lần lượt giới thiệu, rõ ràng là đã chấp nhận Diệp Trần. Diệp Trần chắp chắp tay nói: – May mắn được gặp các vị. Diêu Đào cười khanh khách, nói: – Đệ tử Lưu Vân Tông đều mạnh vậy sao? Vương Hải Xuyên thấp giọng nói: – Làm sao có thể? … Trong rừng có một sườn đất, độ cao chưa đến mười trượng nhưng độ dài lại hơn một dặm. – Diệp huynh đệ, đi thêm một trăm bước nữa là nhìn thấy sơn động, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên ngoài sẽ có hai con Răng Cưa Độc Thú canh gác, bên trong là một con lớn. Mấy người đều dùng khinh công, di chuyển nhẹ nhàng, chẳng khác gì một đám u linh. Diệp Trần gật gật đầu, nói khẽ: – Lưu huynh, mọi người chắc có cách dụ một con ra chứ! Lưu Đào cười nói: – Răng Cưa Độc Thú thích ăn độc thảo, ở đây ta có năm gốc bọ cạp độc thảo chín, mặc dù không bằng độc tâm thảo, nhưng vẫn có hiệu quả. Lúc nãy bọn hắn cũng dùng bọ cạp độc thảo để dụ một con Răng Cưa Độc Thú, nếu không đâu dám tùy tiện hành sự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN