Kiếm Đạo Độc Tôn- Sưu tầm
Quá mạnh
– Có lý, nhưng ta thích đệ tử ngoại môn thiên tài số một Trương Hạo Nhiên hơn. – Trương Hạo Nhiên! Là thiên tài hiếm có mười ba tuổi, tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười á! – Không phải sao, nghe nói hắn mười hai tuổi gia nhập Lưu Vân Tông đã có thực lực Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy, bây giờ mới qua một năm, đã từ Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy nhảy lên luyện khí cảnh tầng thứ mười, tốc độ tu luyện không thể tưởng tượng. Một người cười lạnh nói: – Trương Hạo Nhiên thiên tài thế nào cũng chỉ mới tiến nhập Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, các ngươi đừng quên, Ngô Tông Minh nửa năm trước đã là Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, bây giờ cách Ngưng Chân Cảnh e rằng chỉ còn nửa bước nữa. – Hắc hắc, nói một cách dễ nghe là cách nửa bước chân, nói một cách khó nghe là vượt ải thất bại, nếu không sớm đã đạt đến Ngưng Chân Cảnh rồi. Người nói mặt vuông môi mỏng, mang theo một tia cay nghiệt. – Ngươi dám sỉ nhục Ngô Tông Minh. Đệ tử ngoại môn bênh vực Ngô Tông Minh mặt đầy phẫn nộ. Đệ tử mặt vuông không hề tỏ ra yếu thế, – Ta biết ngươi là bạn Ngô Tông Minh, nhưng ta không phải, ta chỉ là có sao nói vậy, nhưng đến đâu đều có đạo lý. – Hừ, tốt nhất là có đạo lý. Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, liền sau đó, khí thế ác liệt tự dưng sinh ra, giống như một cơn gió lốc. Mọi người quay lại nhìn, cách đó mười mấy bước, một thiếu niên lưng đeo trường kiếm, thân khoác lam y chăm chú đứng nhìn người đang chế giễu hắn. Là ngoại môn đệ nhất đệ tử Ngô Tông Minh. Diệp Trần thích thú đứng sang một bên, nhủ thầm: có cái để xem rồi. Đệ tử vừa mới nói Ngô Tông Minh thành không đáng một xu bị khí thế của đối phương làm cho giật mình, lắp bắp nói: – Ta… không phải ta nói… sự thật sao? Ngô Tông Minh cười mỉa mai, – Ngươi biết ta ghét nhất là loại người nào không? Chính là loại người nhát gan chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, bây giờ cho ngươi một cơ hội chuộc tội, nếu như đỡ được một chưởng của ta, chuyện này coi như cho qua, dám hay không! Một chưởng! Đệ tử mặt vuông ánh mắt lấp láy, tu vi của hắn ở Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám, kém Ngô Tông Minh hai tầng, nhưng đỡ một chưởng có lẽ không phải chuyện lớn, cùng lắm là bị thương nhẹ, nếu không dám nhận lời, có khác gì tự nhận mình là kẻ nhát gan, sau này sau dám ngẩng đầu trước mặt mọi người. – Được, một chưởng thì một chưởng, có gì phải sợ! Nói xong, thân hình của hắn hơi cong lên, tay phải rũ xuống, y phục trên người không có gió mà vẫn tự động bay, rõ ràng đang hội tụ nội khí bào cánh tay. – Đây không phải thủ thức Tiểu Dạ Xoa Chưởng sao! Có người nhận ra, buột miệng nói ra miệng. Đệ tử mặt vuông đắc ý cười, Tiểu Dạ Xoa Chưởng là võ kĩ Nhân cấp cao giai, vốn dĩ với thân phận hắn không thể có được môn võ kĩ này, nhưng bá phụ hắn là trưởng lão ngoại môn Lưu Vân Tông, chuẩn bị cho hắn một cuốn võ kĩ Nhân cấp cao giai dễ như trở bàn tay. Bằng Tiểu Dạ Xoa Chưởng, hắn có tự tin đỡ được một chưởng của Ngô Tông Minh, nói không chừng còn có thể giành thế thượng phong nữa, đến lúc đó tên tuổi của hắn sẽ nổi như cồn. Ngô Tông Minh sắc mặt bất biến, thản nhiên nói: – Chuẩn bị xong chưa? Đệ tử mặt vuông ngước mắt, – Lúc nào cũng sẵn sàng. Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn hai người, một là ngoại môn đệ nhất đệ tử, một là Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám đệ tử ngoại môn, hai bên mặc dù chỉ giao thủ một chiêu, nhưng từ đó có thể nhìn ra một phần thực lực của họ, cho dù không nhìn ra thì cũng coi như mở rộng tầm mắt. Trên bãi đất trống, Ngô Tông Minh cũng không cố ý nâng khí, từ từ bước lại chỗ đệ tử mặt vuông. Mười bước, chín bước, tám bước,… năm nước! Điều khiến người ta kinh ngạc là người phát động công kích trước không phải Ngô Tông Minh mà là đệ tử mặt vuông, hai chân hắn hơi bật lên, một bước trùng xuất, cánh tay phải đang rũ xuống vẽ vào không khí một đường vòng cung quỷ dị, từ đó đánh lên Ngô Tông Minh. Phốc! Tiếng không khí bị nghiền nát vang lên, mép tay phải của đệ tử mặt vuông thấp thoáng có bóng quang mang ẩn hiện, đó là hiện tượng nội khí nhanh đến đột phá thân thể. – Trở về! Từ miệng Ngô Tông Minh phát ra một tiếng quát khẽ, một chưởng dán vào tay phải đệ tử mặt vuông. Phanh! Đệ tử mặt vuông còn đang khí thế hùng hổ, chân đột nhiên rời đất, gọn gàng linh hoạt bị đánh lùi về chỗ cũ, sau đó chật vật lui liền mười bước, thiếu chút nữa ngã ngửa. Khục! Nhổ ra một ngụm máu tươi, đệ tử mặt vuông chỉ Ngô Tông Minh, – Ngươi, ngươi… Chỉ nói được một chữ, người đã lăn ra ngất xỉu. Lập tức, những tiếng ồn ào vang lên bốn phía quảng trường. Mọi người đều biết đệ tử mặt vuông rất có khả năng không đỡ được một chiêu của Ngô Tông Minh, nhưng không ngờ lại là ở cự ly đó, hơn nữa nhìn Ngô Tông Minh không giống như dùng võ kĩ gì, đơn thuần chỉ là tiếp chiêu, ngoại môn đệ nhất đệ tử quả nhiên không phải hạng xoàng. Cái nhìn của Diệp Trần không giống như mọi người, nói một cách nghiêm túc, Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám và Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười không khác nhau là mấy, huống hồ đệ tử mặt vuông lại sử dụng nhân cấp cao giai võ kỹ Tiểu Dạ Xoa chưởng pháp, công kích lực thiếu chút nữa đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, cho dù không đánh được Ngô Tông Minh thì cũng không đến mức trực tiếp ngất xỉu. Nguyên nhân thực sự là cái khác, nếu như Diệp Trần đoán không nhầm, đẳng cấp công pháp mà Ngô Tông Minh tu luyện cao hơn đệ tử mặt vuông, bất luận là chất lượng nội khí hay tổng lượng nội khí, cả hai đều không cùng cấp bậc, ngoài ra, Ngô Tông Minh rõ ràng tu luyện công pháp đến tầng tương đối cao, nội khí khống chế và vận dụng tốt hơn đệ tử mặt vuông rất nhiều. Nghĩ đến đây, Diệp Trần không khỏi cười khổ. Thế giới mà hắn sống tên là Chân Linh Đại Lục, diện tích đại lục trải dài vô biên, không ai biết rốt cục nó rộng bao nhiêu, cũng không ai biết trên Chân Linh Đại Lục có bao nhiêu người bao nhiêu yêu thú sinh sống, chỉ có một điểm có thể xác nhận đó chính là đại lục coi tông môn và võ giả là chủ đạo thế giới, quốc gia mặc dù quan trọng, nhưng vẫn còn thua một bậc. Trên đại lục này, đối với võ giả mà nói có hai thứ quan trọng, một là võ kĩ, hai là công pháp. So với võ kĩ, công pháp quan trọng hơn mấy lần. Một cuốn nhân cấp sơ giai công pháp giá trị không hề thua kém nhân giai trung cấp võ kĩ, thậm chí còn hơn. Nếu như nói võ kĩ là để người ta phát huy hai lần đến ba lần chiến đấu lực thì công pháp là một gốc rễ một người, gốc rễ cường đại, tiên thiên sẽ chiếm ưu thế tuyệt đại. Dưới tình huống thông thường, công pháp mà võ giả tu luyện cao hơn một bậc, tổng lượng nội khí sẽ nâng lên ba phần, cũng chính là nói, hai võ giả nếu như tu vi tương đương, một người tu luyện nhân cấp sơ giai công pháp, một người tu luyện công pháp nhân cấp trung giai, vậy tổng lượng nội khí người sau sẽ nhiều hơn người trước ba phần, nếu như người sau tu luyện là công pháp nhân cấp cao giai, vậy thì sẽ là một lần bảy phần, công pháp nhân cấp đỉnh giai là hai lần một phần, chênh lệch giữa hai bên như một cái hào rộng, không thể vượt qua dễ dàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!