Kiếm Đạo Độc Tôn- Sưu tầm -  Tôi luyện thực chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Kiếm Đạo Độc Tôn- Sưu tầm


 Tôi luyện thực chiến



Ở Thanh Phong Trấn cách Thanh Phong Sơn chưa đến mười dặm. Tầng hai Lai Phúc đại tửu lầu! Diệp Trần bụng sớm đã réo vang, bất chấp hình tượng ngấu nghiến bàn tiệc rượu đầy ắp trước mặt. Vốn dĩ cứ cách mấy ngày Diệp Trần lại đến Thanh Phong Trấn ăn một bữa, dù sao hắn chỉ là đệ tử ngoại môn Lưu Vân Tông, cơm ăn thường là từng nồi từng nồi lớn, không thể nói ngon hay không ngon, chỉ có thể duy trì đầy đủ dinh dưỡng, còn Thanh Phong Trấn mặc dù không rộng, nhưng thức ăn trân quý thì có. Huống hồ Diệp Trần cũng thích nghe chuyện giang hồ nhân sĩ, để sau này còn chuẩn bị cho việc hành tẩu giang hồ. Trên tầng hai, ngoài Diệp Trần ra, còn có một số giang hồ nhân sĩ khác, mang đao mang kiếm, tinh khí tràn đầy. – Các ngươi đã nghe gì chưa? Khoái đao Ngô Vạn Sơn bại dưới tay một thiếu niên đao khách. – Ta cũng nghe nói, thiếu niên đao khách đó hình như tên Lâm Kỳ gì đó, là tam đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang, khoái đao sắc bén vạn phần, chỉ trong mười chiêu đã đánh bại Ngô Vạn Sơn. – Đùa à! Ngô Vạn Sơn tu vi đã đạt đến Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, công lực thâm hậu, sao có thể bại dưới tay hắn được. – Lão tam, người nông cạn quá đấy, chuyện này sớm đã truyền tụng khắp nơi, sao có thể là giả được, nhưng Lâm Kỳ đó với Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi mà đánh bại Bão Nguyên Cảnh sơ kì Ngô Vạn Sơn, đúng là đáng sợ, không biết cùng với đại đệ tử Lưu Vân Tông so sánh thì như thế nào. Diệp Trần giật mình, nhớ lại sự tích Ngô Vạn Sơn và Lâm Kỳ. Ngô Vạn Sơn, không môn không phái, tuổi ngoài ba mươi, khoái đao đao pháp nghe nói là tự nghĩ ra, có thể chia một giọt nước thành năm phần trong nháy mắt, từng đơn thương độc mã giết chết hết bốn mươi tên mã tặc kiêu dũng thiện chiến, cách một trượng chém đứt một cây cầu độc mộc, được phong làm đệ nhất khoái đao. Lâm Kỳ, Bắc Tuyết Sơn Trang tam đệ tử, chín tuổi luyện khí, mười ba tuổi tấn cấp Ngưng Chân Cảnh, mười lăm tuổi đạt đến Ngưng Chân Cảnh trung kì, mười bảy tuổi Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, năng lực thực chiến chỉ thua Bắc Tuyết Sơn Trang đại đệ tử Bắc Tuyết công tử, may mắn có thiên phú tuyệt đỉnh trên phương diện đao pháp. Hai người này đối với Diệp Trần mà nói đều là những sự tồn tại quá cao, nhưng Diệp Trần không nghĩ Lâm Kỳ có thực lực đánh bại đại sư tỷ, thỉnh thoảng hắn có nghe trưởng lão giảng dạy nói, thiên phú võ kỹ của đại sư tỷ đã không còn thua kém các trưởng lão nội môn nữa, bất luận là võ kỹ gì, vào tay nàng đều luyện đến lô hỏa thuần thanh, là thiên tài hiếm có của Lưu Vân Tông. – Không biết mình phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể bước vào tầng thứ đó? Diệp Trần không hề hoài nghi tiềm lực của mình, yếu thế duy nhất của hắn là khởi đầu muộn mà thôi. Đột nhiên, một giang hồ nhân sĩ nói: – Các ngươi nói, lớp thanh niên Lưu Vân Tông ai có tiềm lực mạnh, tương lai có thể chống lại đệ tử mũi nhọn của tứ đại tông môn. – Chắc chắn là Vân Lưu Tông đại đệ tử “Ám Hương Kiếm” và cao thủ số một Bắc Tuyết công tử rồi, về phần những người khác! Ta có phần xem trọng người xếp hạng tư Kinh Tuyệt hơn, lạnh lùng vô tình, kinh nghiệm thực chiến phong phú. – Kinh Tuyệt không tệ, nhưng ta nghĩ người xếp hàng ba Đào Hiểu Phong rất lợi hại, thường lấy mạnh thắng yếu, cơ trí đa dạng. Giang hồ nhân sĩ người đã tung ra chủ đề hắc hắc cười, – Các ngươi nói đều là những đệ tử trọng điểm nằm trong top năm, nếu như là trước đây thì ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lần này không thế, ta đánh giá cao đệ tử xếp hạng hai mươi ba Từ Tĩnh. – Tại sao lại nói vậy? Những người khác lộ vẻ hiếu kì, Diệp Trần cũng tập trung tinh thần, hắn không ngờ lại có người nhắc đến Từ Tĩnh sư tỷ. – Ba ngày trước ta đã gặp nàng ta một lần, lúc đó nàng đang cùng giang hồ đại đạo Thôi Thiết Thủ quyết đấu… Người này vẫn chưa nói xong, mọi người đã rào rào nghị luận, – Thôi Thiết Thủ Lý Thông, người này đâu phải loại bình thường, gian trá giảo hoạt, độc ác vô cùng, bị truy bắt nửa năm mà vẫn bình an vô sự, nghe nói độc môn tuyệt học Thôi Thiết Thủ của hắn truyền từ Đà La Quốc, tên thật là Thôi Kim Đoạn Thiết, ngươi nói Từ Tĩnh kia làm gì nổi hắn! – Sai, trong tình huống lấy cứng chọi cứng, Từ Tĩnh luôn áp đảo Lý Thông, khiến đối phương hai tay gãy vụn, thổ huyết mà chết. – Cái gì, Lý Thông là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi, vậy mà bị người ta đánh chết? – Có gì ngạc nhiên chứ, nếu như các ngươi nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, các ngươi sẽ biết quyền pháp của Từ Tĩnh cương mãnh đến thế nào, so với nàng, Lý Thông bất luận khí thế hay đả pháp đều tỏ ra vô lực. Diệp Trần cười nhạt, Từ Tĩnh lợi hại hắn biết, thường thì cương mãnh võ kỹ có ba cấp cao cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là trong cương có nhu, cảnh giới thứ hai là cương nhu tịnh tế, cảnh giới cao nhất là cương nhu nhất thể, Từ Tĩnh đã luyện Phục Ma Thần Quyền đến cảnh giới thứ hai cương nhu tịnh tế, còn mình thời gian tu luyện Kim Cương Quyền quá ngắn, nhưng cũng đạt đến cảnh giới thứ hai cương nhu tịnh tế, đối chiến với Vương Cương chỉ là dùng bảy tám phần thực lực. Đương nhiên, ba cảnh giới này không phải dễ dàng đạt được, người thiên phú không cao phải mất mấy năm thậm chí mấy chục năm mới đạt tới cảnh giới thứ nhất, so với Vương Cương trước đây, thậm chí ngay cả Khai Bi Chưởng cũng không học xong, đừng nói trong cương có nhu. Chớp mắt nửa tháng nữa đã lại qua đi, từ giờ đến thí luyện Mộc Nhân Hạng chỉ còn chưa đến một tuần. Thời gian này, Diệp Trần mỗi ngày từ sáng đến tối đều luyện đứng tấn, thời gian còn lại toàn bộ dùng để rèn luyện sức mạnh thân thể và tu luyện võ học. Bây giờ hắn đã có thể một tay chống ba trăm cân đá, hai tay phát lực, tảng đá nặng ngàn cân cũng được nâng lên đỉnh đầu một cách dễ dàng. Trừ tiến bộ nhảy vọt trên phương diện thân thể, Diệp Trần phát hiện, sức lực đầy đủ, thi triển kiếm pháp càng thêm thuận buồm xuôi gió, tốc độ và lực khống chế bạo tăng, tùy ý vung một kiếm là có thể chém mảnh lá rụng thành bảy tám miếng, đâm xuyên qua thân đại thụ, để lại trên đá những vết kiếm sâu bốn tấc. – Đến lúc tôi luyện năng lực thực chiến rồi. Diệp Trần tự cảm thấy đã đạt đến cực hạn, tiếp tục rèn luyện thêm cũng không thể cao hơn được nữa, chi bằng đi tăng gia kinh nghiệm thực chiến, tôi luyện kĩ xảo cao thâm đối địch, như vậy mới có thể phát huy một trăm phần trăm ưu thế bản thân. Nhưng thực chiến không hề dễ luyện, hắn bây giờ chỉ là một đệ tử ngoại môn, không thể xuống núi hành tẩu giang hồ, cũng không thể nói đến việc sinh tử chém giết; những đệ tử nội môn đừng thấy chỉ cao hơn một cảnh giới, quyết đấu chính thức cho dù tu vi của ngươi có tương đương với hắn, sau hai ba chiêu rồi cũng sẽ bại, đây chính là sự khác biệt giữa có kinh nghiệm và không có kinh nghiệm. May mà không nhất định phải giao chiến với người khác mới có thể đạt được hiệu quả thực chiến, thế giới này có yêu thú, yêu thú có thể chủ động hoặc bị động tu luyện, khi yêu khí trong cơ thể nồng đậm tới một mức độ nhất định, sẽ phát sinh dị biến, tiến hóa đẳng cấp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN