Kiếm Khấu Thiên Môn -  Kẻ trộm rượu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Kẻ trộm rượu



“Uống nhiều rượu sẽ say.”

Hậu sơn, Bạch Vân quan, bên gốc “cây hòe già”.

Lý Vân Sinh giờ chẳng còn quan tâm tới hai thùng nước để dưới đất, buông đòn gánh sang một bên thở dài.

Rượu nếp Bạch Vân mặc dù được chế từ tiên lương, chứa toàn thiên địa linh khí, nhưng dù sao nó vẫn là rượu, hơn nữa còn là rượu ngon, rượu mạnh.

Lý Vân Sinh quên mất điểm này, còn chưa kịp điều chỉnh nội tức, men rượu nếp Bạch Vân đã bao phủ toàn bộ cơ thể, sau đó ngã xuống giường ngủ như chết.

Càng làm cho Lý Vân Sinh không ngờ là cậu ngủ một phát bảy ngày, khi cậu tỉnh lại đã thấy nhị sư huynh Lý Lan dùng tay bụm miệng cười, nhưng mà nghĩ đến việc bảy hôm vừa rồi huynh ấy giúp mình tưới nước cho “cây hòe già”, sự tức giận trong lòng biến mất.

“Rượu đúng là không phải thứ tốt, sau này nên uống hay không uống đây?”

Lý Vân Sinh nhìn “cây hòe già” đang trổ hoa trước mặt hỏi, một cơn gió núi thổi qua, cành lá của “cây hòe già” lắc lư, phát ra những tiếng rì rào, một trận mưa hoa rơi xuống, giống như đang trả lời câu hỏi của cậu vậy.

Giống như là cảm thấy mình hỏi vấn đề khá là ngu ngốc, Lý Vân Sinh có chút lúng túng gãi đầu, sau đó định đổ vào trong cái thùng thủng một gáo nước để nó tự tưới cho “cây hòe già”.

“Cứu… Cứu mạng!”

Trong khi Lý Vân Sinh cầm gáo nước thì sau lưng truyền tới giọng kêu cứu kinh hoàng của một cô gái.

Lý Vân Sinh kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy một thiếu nữ áo hồng lao về phía cậu như một đám mây màu hồng, thiếu nữ chạy khá vội, dáng người vẫn rất uyển chuyển, khuôn mặt rất xinh đẹp, tinh nghịch, mặc dù giờ có chút sợ hãi nhưng vẫn là một mỹ nhân.

“Xin giúp đỡ một chuyện, không nên nói cho bất kỳ ai biết rằng tôi ở chỗ này nhé!”

Nàng vừa nói vừa lao thẳng vào căn nhà gỗ nhỏ của Lý Vân Sinh, đóng chặt cửa lại, sau đó từ cửa sổ thò cổ ra ngoài, chắp hai tay, đôi mắt đen to linh lợi, tràn đầy cầu khẩn nhìn về phía Lý Vân Sinh.

“Là một tiểu sư đệ ngốc, lần này chắc có thể thoát rồi.”

Thiếu nữ dường như rất có tự tin với dung mạo của mình, thở ra một hơi dài, cười thầm trong bụng rồi đóng cửa lại.

“Lục sư đệ có nhà không?”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, giọng nói oang oang của Lý Trường Canh từ dưới núi truyền lên, thật ra thì Lý Trường Canh đã lên đến đỉnh núi, tiếng hỏi vừa xong thì Lý Vân Sinh đã thấy đối phương dắt theo hai con Đại Hoàng cẩu thở hổn hển đứng sau lưng rồi: “Có, có… nhìn… thấy người nào chạy ngang qua đây hay không?”

Lý Vân Sinh nhìn về phía cửa sổ, phát hiện cửa sổ lúc này đã đóng lại, mặt không đổi sắc quay đầu.

“Nói không có đi, nói không có đi!”

Thiếu nữ đang nấp trong nhà rất khẩn trương.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

Lý Vân Sinh không trả lời mà hỏi ngược lại Lý Trường Canh.

“Cái tên này sao dài dòng vậy nhỉ, mau nói không có để hắn đi đi!”

Thiếu nữ tức giận giơ nắm đấm nói nhỏ.

“Sư phụ có trân tàng một vò rượu nếp Bạch Vân trăm năm, nay bị người ngoài đánh cắp, bây giờ vẫn đang nổi giận đùng đùng kia kìa!”

“Vậy à…”

Lý Vân Sinh vừa nói vừa suy nghĩ.

“Tiểu hỗn đản cố ý phải không?”

Thiếu nữ đứng trong nhà thấy giọng nói của Lý Vân Sinh có phần lưỡng lự, trong lòng như có ngọn lửa bùng lên.

“Không thấy ai cả.”

Lý Vân Sinh lắc đầu một cái.

Câu nói này của Lý Vân Sinh khiến cho thiếu nữ cảm thấy bản thân mình như có một dòng suối mát chảy vào trong, khiến cho tảng đá trong trái tim của nàng rơi xuống.

“Vậy thôi, ta đi chỗ khác kiếm vậy, trong quan vừa mới thu hoạch được một ít cà, khi nào rảnh đệ qua lấy một ít về mà ăn!”

Lý Trường Canh vô cùng tin tưởng tiểu sư đệ của mình, nên không chút nghi ngờ dẫn theo hai con Đại Hoàng cẩu rời đi.

“Nhị sư huynh, xin chờ một chút.”

Lý Trường Canh còn chưa kịp xoay người, Lý Vân Sinh đã gọi hắn lại.

“Không thể nào? Ngươi, ngươi, ngươi, tiểu hỗn đản, ngươi chẳng lẽ vì mấy quả cà mà bán đứng Tang Tiểu Mãn ta à?”

Tảng đá trong lòng thiếu nữ vừa mới đặt xuống thì nay lại bay vọt lên đầu.

“Đệ lúc nãy có nghe thấy trong khu rừng dưới chân núi có tiếng chim bay nháo nhác, có lẽ tên trộm rượu kia đã trốn vào rừng, nhị sư huynh có thể vào trong đó tìm xem.”

“Được, nếu tìm được tên trộm rượu kia, ta nhất định mời tiểu sư đệ một chầu nhậu!”

Tam sư huynh tính nóng như lửa, vừa mới nghe nói tên trộm rượu có thể ở dưới chân núi, hắn đã kéo theo hai con Đại Hoàng cẩu chạy như điên xuống núi, vừa chạy vừa lớn giọng hét:

“Đệ tử Bạch Vân quan, tráng đinh hộ môn, tên trộm kia đang ở dưới chân núi, mau bắt nó lại!”

Dưới núi lập tức trở nên ồn ào, tiếng chó sủa chim hót vang lên không dứt.

Lý Vân Sinh cẩn thận đổ một gáo nước vào thùng gỗ thủng, cất thùng còn lại và đòn gánh đi rồi mới vào nhà

“Một đại nam nhân, làm việc sao lại lề mà lề mề như vậy.”

Vừa vào cửa đã thấy cô gái kia chu cái miệng nhỏ, tức giận đứng đó.

“Cậu tên gì?”

“Lý Vân Sinh.”

“Được, lần này cũng coi cậu giúp ta một việc, ta sẽ nhớ kỹ việc này!”

Thiếu nữ nói xong muốn đi ra ngoài nhưng bị Lý Vân Sinh chặn lại:

“Sư tỷ, bên dưới núi hiện giờ rất nhiều người, tỷ không nên ra ngoài.”

“Hóa ra cậu là cố ý!”

Thiếu nữ vốn tưởng rằng, Lý Vân Sinh chỉ nói vài câu thuận miệng để đối phó với Lý Trường Canh, nhưng giờ mới nhận ra là tiểu tử này cố ý gọi người tới chân núi, hắn không để cho Lý Trường Canh bắt mình, nhưng cũng không muốn mình ra ngoài nước, đây nhất định là có mưu đồ!

“Ta còn tưởng rằng cậu là một người đàng hoàng, hóa ra cũng giống như mấy tên tiểu tử thối đó mà thôi.”

Thiếu nữ cười lạnh nói tiếp:

“Nếu như cậu muốn lợi dụng việc này để uy hiếp, khinh bạc với ta, vậy cậu nhầm to rồi, một vò rượu nếp Bạch Vân mà thôi, dù ta có uống thì Dương lão đầu cũng không thể làm gì được ta.”

“Khinh bạc… sư tỷ?”

Lý Vân Sinh nghe vậy mà buồn bực vô cùng, động não lại mới thấy hoàn cảnh hiện giờ đúng là đang diễn biến theo hướng như vậy, mặt có chút hơi nóng, vội nói:

“Sư tỷ thế sao lại nói ra câu ấy, tại sao đệ phải làm như vậy?.”

“Đàn ông các người có ai không muốn làm chuyện đó?”

“Không, không, không… Sư tỷ mặc dù xinh đẹp, nhưng, nhưng mà, đệ không có ý nghĩ gì liên quan việc đó đâu.”

“Nếu cậu không muốn làm việc đó, tại sao lại ngăn ta ở trong nhà này?”

Thấy Lý Vân Sinh đỏ mặt như nắng chiều, bộ dáng không giống như đang nói dối, đột nhiên Tang Tiểu Mãn nhận ra, mình đang mạnh miệng nói với một nam tử lạ mặt chuyện không nên hỏi, nhất thời sắc mặt cũng đỏ ửng, đúng là xấu hổ quá đi mà.

“À, đệ muốn sư tỷ chia cho đệ một nửa rượu nếp Bạch Vân.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN