Kiếm Khấu Thiên Môn -  Tú Hoa châm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Tú Hoa châm



“Tiểu Lục bị người ta đánh?!”

Lúc này, ở Bạch Vân quan, Lý Trường Canh đang xắn ống quần chuẩn bị lội xuống ruộng, đột nhiên bật người, trợn tròn mắt.

“Ở đâu? Bị ai đánh?”

Trên một khối tiên địa cách đó không xa, đại sư huynh Trương An Thái cũng đứng thẳng người, nhưng mà thần sắc không kích động như Lý Trường Canh.

“Ở Hoàng Hạc lâu, trong số người vây đánh có Chu Hạo Hiên, con trai út của các chủ Huyền Vũ các Chu Bách Lý.”

Người nói chuyện chính là Lý Lan, hắn nhận được tin là do Sở Sở dùng truyền âm phù thông báo.

“Hóa ra là thằng con thứ ba của Chu Bách Luyện!” Lý Trường Canh nghe xong câu vừa rồi thì nổi giận đùng đùng: “Những năm trước đây, lão tử đã bỏ qua chuyện hắn bạt nạt con gái của một trang hộ trong quan làm nhiệm vụ phát lương! Bây giờ lại dám bắt nạt Tiểu Lục, lần này có bố hắn tới cũng không cản được ta đâu!”

“Chớ kích động, lão lục ở đó không có gì nguy hiểm đâu.”

Đại sư huynh Trương An Thái trừng mắt nhìn Lý Trường Canh.

“Sư ca! …” Lý Trường Canh cau mày, mặt đầy oán giận nói: “Cục tức này huynh có thể nhịn, nhưng đệ không nhịn được!”

Nói xong, hắn cầm ngay cái đòn gánh trúc nhìn Lý Lan vung tay: “Đi! Đi đón Tiểu Lục!”

“Đệ là một con lừa ngu xuẩn!” Trương An Thái chống đòn gánh, trên mặt hiện lên sự tiếc nuối, có cảm giác như “hận rèn sắt không thành thép”: “Ai nói phải nhịn, cho dù đệ có đánh hắn tàn phế thì sao, đây chẳng phải là chính diện trở mặt với Huyền Vũ các à…”

“Đại sư huynh, Sở Sở vừa báo tin, tiểu sư đệ thổ huyết đầy người.”

Ánh mắt Lý Lan trở lên lạnh lùng.

“Cái gì? !”

Trương An Thái giật mình, nhấn đôi chân trần một cái, thân hình vọt ra khỏi ruộng, sắc mặt hắn đã thay đổi trở thành một người khác, sự tỉnh táo trước kia biến mất, trông như một la hán kim cương trợn mắt: “Còn lo lắng cái gì nữa? Đánh thằng tiểu súc sinh kia đến mức bố hắn cũng không nhận ra cho ta”.

Bên cửa sổ tầng hai Hoàng Hạc lâu.

“Dương Vạn Lý làm sư phụ thế nào không biết? Việc cơ bản như “đọc ngọc giản” phải đọc từ từ cũng không nói cho đệ tử mình biết.”

Quý Chân nhìn Giang Linh Tuyết đỡ Lý Vân Sinh tập tễnh bước ra ngoài thở dài.

“Điều này cũng không có gì kỳ lạ đâu, sư bá có thấy trong vòng mười năm nay làm gì có đệ tử Bạch Vân quan nào lên tầng hai đọc sách?”

Triệu Huyền Quân cười nói.

“Khổ đứa bé kia, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn có vô căn tiên mạch cơ chứ…”

Quý Chân nghe vậy chỉ biết cười khổ, hắn mặc dù nổi tâm ái tài, nhưng không thể làm gì khác được. Toàn bộ Thu Thủy môn đều biết, đệ tử mười sáu phúc địa của Thu Thủy môn duy chỉ có Bạch Vân quan là không đọc sách, không tu hành, cả ngày chỉ biết làm ruộng.

“Quý tiên sinh, tiên sinh thử đoán xem cậu nhóc kia có xem hết cuốn “Họa Long Quyết” hay không?”

Ánh mắt Triệu Huyền Quân nhìn Lý Vân Sinh ngoài cửa sổ ngày càng trở lên sắc bén.

“Việc này không thể.” Quý Chân ngần ngừ một lúc rồi nói: “Chắc là cậu chưa xem Họa Long quyết, chương 5 quyển thượng “Họa Long Quyết” đã bị Ngọc Hư tử động tay động chân, chưa nói tới việc câu cú trong đó tối tăm, khó hiểu, đa số văn tự bên trong đã bị làm cho lộn xộn, dù cho ở trong trạng thái Nhập Tịch thì cũng không chịu nổi việc tổn hao tinh thần quá nhanh. Tình trạng rối loạn khí tức vừa nãy của cậu bé đã chứng minh điều đó, nghiêm trọng hơn, đó còn là điềm báo trước của việc tẩu hỏa nhập ma.”

Quý Chân nói mấy câu này, Triệu Huyền Quân không phản bác, chẳng qua trên gương mặt tuấn tú của gã hiện lên ý cười.

“Tiểu đệ tử Bạch Vân quan kia hình như gặp phiền toái.”

Sau khi Lý Vân Sinh và Giang Linh Tuyết rời đi, Chu Hạo Hiên theo sát phía sau.

“Thằng con út của Chu sư ca này sao lại không nên thân như vậy chứ, cứ chăm chú vào người ta gây chuyện làm gì? Ai…”

Quý Chân dở khóc dở cười thốt lên.

“Có muốn đệ tử qua đó một chuyến hay không?”

Triệu Huyền Quân coi đây chỉ là việc trẻ con đánh nhau.

“Không cần, coi như đây là một lần giáo huấn đi.”

“Giáo huấn? Ai bị giáo huấn?”

Triệu Huyền Quân nghe mà không hiểu được ý bên trong là gì.

“Đương nhiên là thằng con út của Chu sư ca rồi!”

Quý Chân tức giận.

Câu nói này càng khiến Triệu Huyền Quân nghi ngờ, theo hắn, thực lực Lý Vân Sinh làm sao bằng được Chu Hạo Hiên, đánh trả còn khó huống chi là giáo huấn.

“Đám gia súc kia của Bạch Vân quan kéo tới nơi rồi.” Quý Chân cũng không vòng vo với Triệu Huyền Quân nữa, hắn có chút bất đắc dĩ giải thích: “Cậu không lớn lên ở Thu Thủy môn từ nhỏ nên không biết, thằng con út của Chu sư ca cũng còn quá nhỏ nên không biết rằng, những người khó động tới nhất ở Thu Thủy môn là đám Bạch Vân quan!”

“Không phải nói những người này chỉ làm nông thôi hay sao?”

Câu nói của Quý Chân đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Triệu Huyền Quân.

“Đám người này không chỉ biết làm ruộng, mà còn biết đánh nhau, còn đặc biệt bênh vực con cái, đệ tử nhà mình!” Quý Chân lắc đầu cười khổ: “Đi, chuyện này cậu chớ xía vào, đi pha bình trà, ta với cậu nói về sự kiện lạ ở Bạch Vân quan chín năm trước.”

Lại nói về Lý Vân Sinh và Giang Linh Tuyết ở bên ngoài.

Hai người ra ngoài, Lý Vân Sinh liền cám ơn Giang Linh Tuyết: “Linh Tuyết sư tỷ, đưa đến nơi này là được rồi, để đệ tự về.”

“Đã thế này rồi còn cứng miệng, với bộ dáng của đệ hiện giờ, ta không dám để đệ một mình về quan, đi thôi đi thôi.”

Giang Linh Tuyết rất nghiêm túc lắc đầu, vừa nói vừa đỡ cánh tay của Lý Vân Sinh tiếp tục di chuyển.

“Vẫn được mà, Bạch Vân quan cách nơi này rất xa.”

Lý Vân Sinh có chút xấu hổ.

“Trời vẫn còn sớm, đệ cũng đã gọi ta là sư tỷ, ta đương nhiên phải chiếu cố kỹ lưỡng đệ mới được.”

“Cám ơn sư tỷ, còn không biết sư tỷ là đệ tử phúc địa nào ở Thu Thủy môn.”

“Ta là đệ tử Nam sơn Bách Thảo đường, sau này sư đệ có thể tới Bách Thảo đường tìm ta chơi.”

“Bách Thảo đường à… Đệ nhất định sẽ tới thăm.” Lý Vân Sinh không xa lạ gì cái tên Bách Thảo đường này.

“Ta sẽ chờ sư đệ…”

“Cứ kệ hắn đi, Giang Linh Tuyết, cô không nên xen vào việc của người khác nữa.”

Giang Linh Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, sau lưng đã truyền tới thanh âm của Chu Hạo Hiên, lần này hắn không chỉ đi một mình, bên cạnh còn có hai đệ tử của Huyền Vũ các, trông vóc người khá khôi ngô.

“Thật phiền phức quá đi mà.” Giang Linh Tuyết liếc Chu Hạo Hiên một cái nói: “Ngươi đã thấy ta đi cùng đệ ấy rồi mà vẫn tới gây phiền toái, ngươi không sợ ta tới Giới Luật ty tố cáo à?” Nàng đã quyết định phải đưa Lý Vân Sinh về nhà, nguyên nhân là biết Chu Hạo Hiên đi theo.

“Tố cáo? Ha ha, cấm túc ta một tháng hay là phạt ta làm quản sự một tháng? Cô cứ tố cáo, nhưng cô có thấy Chu Hạo Hiên ta ở Thu Thủy môn đã sợ ai chưa?”

Nói xong hắn liền nháy mắt cho tên đệ tử Huyền Vũ các đứng bên cạnh.

“Tiểu sư muội, chuyện này muội tốt nhất là không nên xen vào.”

Tên đệ tử Huyền Vũ các kia mặt lạnh tanh, vừa nói vừa định giơ tay kéo áo Giang Linh Tuyết.

Nhưng tay của hắn còn chưa chạm vào áo Giang Linh Tuyết, một đạo khí nhận vô hình đã cắt vỡ tay áo của hắn.

“Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra.”

“Keng ” một tiếng, Giang Linh Tuyết đã trở tay rút một thanh cương kiếm tinh xảo màu xanh bên hông, trường kiếm nhắm thẳng vào tên đệ tử Huyền Vũ các kia.

“Đã sớm nghe nói, Bách Thảo đường có một đại tiểu thư “không thích luyện đan, thích luyện kiếm”.” Tên đệ tử Huyền vũ môn kia cũng rút một thanh trọng kiếm ở sau lưng, cười khẩy: “Nhưng mà, sao ta lại thấy kiếm của muội trông như một cây Tú Hoa châm vậy nhỉ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN