Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta - Chương 35: từ hôn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta


Chương 35: từ hôn (2)


 
Edit: Naughtycat
 
Sau khi chỉnh lý tốt một thân trang phục, Tô Thanh Y cùng Mạc Vân lập tức đi về Thừa Thiên thành, trên đường đi Mạc Vân không lúc nào yên miệng, không đợi Tô Thanh Y mở miệng lập tức bùm bùm kể hết mọi chuyện khi hắn về nhà ra.
Lúc trước Mạc Vân cưới Tô Thanh Liên, lúc kiệu hoa nâng tới cửa mới phát hiện tân nương tử không phải là Tô Thanh Y, Mạc Vân đúng lúc tìm được cái cớ đào hôn ngay tại chỗ vẫn không về nữa. Cho tới lần này qua về Mạc gia thì đã phát hiện Tô Thanh Liên sống ở Mạc gia vô cùng tốt, lấy được danh tiếng tốt bụng của người Mạc gia từ trên xuống dưới, cả nhà bức hôn cảm thấy Mạc Vân thật có lỗi với Tô Thanh Liên, cuối cùng đưa ra yêu cầu hoặc là Mạc Vân cưới Tô Thanh Y, hoặc là cưới Tô Thanh Liên, nhà bọn họ không thể hối hôn được.
Mạc Vân vốn hi vọng Tô Thanh Liên chủ động từ hôn, nhưng vừa gặp Tô Thanh Liên, còn chưa nói tới câu thứ ba, Tô Thanh Liên đã bắt đầu khóc nói trừ khi nàng ta chết còn không có gì có thể tách bọn họ ra. Mạc Vân chỉ có thể dỗ nàng ta quay về Thừa Thiên thành trước, sau đó quay về tìm Tô Thanh Y nghĩ cách.
“Má ơi, ta nói chứ các ngươi cùng một cha sinh mà sao tích cách lại khác biệt nhiều thế chứ! Để cho ta cưới nàng ta thì thà ta cưới ngươi còn hơn.”
Mạc Vân đang ngồi trên phi kiếm run lên, vừa nói câu này xong, hắn lập tức nghĩ đến điều gì vội vàng nói: “Đương nhiên, ta cũng không dám cưới ngươi đâu, ngươi yên tâm, cho dù ta đồng ý cưới ngươi thì Tĩnh Diễn sư thúc cũng không đồng ý thả người đâu.”
“Chứ sao,” Tô Thanh Y cười lạnh nói: “Sao ta lại tìm một Kim Đan kỳ làm đạo lữ được?”
Tốt xấu gì thì nàng cũng là người từng trải rồi.
Những lời này vốn là vì tâm tình nàng không tốt dùng để nói đểu Mạc Vân, cứ tưởng rằng Mạc Vân sẽ tức giận phản bác, ai biết hắn thở dài nói: “Đúng thế, có Tĩnh Diễn sư thúc rồi sao ngươi còn để ý đến những tu sĩ bình thường được? À, còn có cái người tên Tạ Hàn Đàm đang theo đuổi ngươi nữa… Hai cái Đại Thừa kỳ, ánh mắt của ngươi đã sớm được nuôi đến kén chọn rồi. May mà ta không cưới ngươi, bằng không ta có mạng để sống sao…”
Tô Thanh Y không nói lời nào, nàng cảm thấy loại trình độ vô hình nói đểu người của Mạc Vân quá cao rồi.
Hai người im lặng bay một lát, Mạc Vân không nhịn được nói: “Sao ngươi không nói gì thế? Chẳng lẽ Tạ Hàn Đàm đang theo đuổi ngươi thật à?”
“Ngậm miệng!” Tô Thanh Y không nhịn nổi nữa: “Ta không có quan hệ gì với Tạ Hàn Đàm!”
“Vậy ngươi với Tĩnh Diễn sư thúc…”
“Đó là sư phụ của ta!”
“Ta không tin!” Mạc Vân nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy ba người các ngươi nhất định có bí mật không thể nói cho ai biết.”
Tô Thanh Y thở dài: “Mạc Vân,” Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi không cần dồn ép ta như vậy thì ta cũng sẽ đi từ hôn. Một cái Kim Đan tu sĩ mà sao sức tưởng tượng của ngươi lại phong phú thế chứ?!”
“Không có mà, ta nghiêm túc đó.”

“Câm miệng!” Tô Thanh Y bực bội nói, sau đó niệm một cái Cấm Thanh chú, rốt cục Mạc Vân cũng im lặng.
Qua vài canh giờ, hai người đến trên không của Thừa Thiên thành, Tô Thanh Y sợ Mạc Vân để lộ dấu vết giải Cấm Thanh chú rồi cho hắn rời đi, sau đó mới đi tới trước cửa phủ Thành Chủ của Thừa Thiên thành, bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt nói với người giữ cửa: “Mở cửa.”
Người giữ cửa hai mặt nhìn nhau, có chút chần chờ, Tô Thanh Y hờ hững nói: “Ta là Đại tiểu thư nhà các ngươi.”
“Đại tiểu thư…” Người giữ cửa ngẩn người, không dám tin nói: “Ngươi… Ngươi là Đại tiểu thư?!”
Trong Thừa Thiên thành không người nào không biết đích nữ Tô Thanh Y của Thành Chủ là một phế vật Ngũ linh căn, kinh mạch bịt kín, không có khả năng tu đạo. Giờ phút này lại xuất hiện trước mặt bọn họ một nữ tử tuy rằng mang khuôn mặt của Đại tiểu thư nhưng rõ ràng lại là một tu sĩ, bọn họ không khỏi có chút thấp thỏm, Tô Thanh Y cũng nhìn ra lo lắng của bọn họ, giải thích: “Trực tiếp báo cho Thành Chủ, Thành Chủ là tu sĩ Nguyên Anh nếu ta không phải là nữ nhi của ông ta thì ông ta sẽ phạt ta, không liên quan đến các ngươi.”
Nghe được ý kiến này, người giữ cửa lập tức ra quyết định, vội nói: “Mời tiểu thư.”
Tô Thanh Y đi theo hạ nhân một đường đi đến chính đường, sau khi hạ nhân tiến vào bẩm báo không lâu thì có một thiếu nữ hốc mắt đỏ ứng chạy ra.
Thiếu nữa kia mặc một thân áo trắng, khuôn mặt tiều tụy nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu, trong lòng Tô Thanh Y run lên – Tô Thanh Liên đến rồi.
Tô Thanh Liên bước nhanh tới cầm lấy tay Tô Thanh Y nức nở nói: “Tỷ tỷ! Ngươi xem như đã về rồi, ta với phụ thân mẫu thân tìm tỷ rất lâu rồi đó, tỷ…”
Nàng ta vừa ngẩng đầu lên lập tức ngây ngẩn cả người, từ trên xuống dưới đánh giá bộ đồ của đệ tử Thiên Kiếm tông mà Tô Thanh Y đang mặc trên người, khó tin nói: “Tỷ tỷ, ngươi…”
“Diễn đủ rồi thì lăn đi, ta lười phối hợp với ngươi.”
Tô Thanh Y nhếch miệng, đi vào trong phòng vừa bước vào một chén trà đã bay tới trước mặt nàng mang theo một giọng nam giận dữ: “Nghịch tử quỳ xuống!”
Tô Thanh Y hơi nghiêng người, bắt lấy chén trà đặt trong lòng bàn tay đến một giọt nước cũng không rơi ra ngoài, sắc mặt đôi nam nữ ngồi ở đại sảnh không giống nhau, nam có tu vi là Nguyên Anh kỳ, nữ là Kim Đan trung kỳ, Tô Thanh Y lập tức sáng tỏ nam là phụ thân của nàng, Tô Hoa, Thành Chủ Thừa Thiên thành, nữ có lẽ chính là mẫu thân của Tô Thanh Liên.
Hai người híp mắt đánh giá nàng, nàng cũng híp mắt đánh giá hai người, một lát sau, nàng mở miệng trước, cung kính nói: “Nữ nhi bái kiến phụ thân, mẫu thân.”
“Ngươi đã Trúc Cơ rồi? Còn là Trúc Cơ tầng bảy?” Trên mặt Tô Hoa trấn định nhưng ánh mắt lại để lộ vẻ khiếp sợ của hắn. Một cái nữ nhi bị kết luận không thể tu đạo đi ra ngoài du lịch ba năm đã là Trúc Cơ bảy tầng, mà nữ nhi ở nhà được sủng ái gấp đôi, thiên phú thượng giai lại chỉ vừa mới Trúc Cơ, cái này làm sao mà hắn không khiếp sợ đây?
Nếu Tô Hoa là khiếp sợ thì trong mắt phu nhân Lư Cơ của hắn lại là phẫn nộ, trong nháy mắt khi Tô Thanh Y gật đầu một đạo hào quang trong tay bà ta bỗng nhiên lao đến, giận dữ quát mắng: “Nghịch tử, ngươi tu loại yêu ma công pháp gì!”
Tô Thanh Y không ra tay, âm thầm quan sát thái độ của Tô Hoa, quả nhiên, Tô Hoa đưa tay ra đỡ, lạnh lùng nói với Lư Cơ: “Nó là đệ tử của Thiên Kiếm tông, ngươi còn không nhìn ra à?”
“Thiên Kiếm tông?” Lư Cơ ngẩn người, sau đó rít lên: “Không có khả năng! Không có khả năng!”
“Mẫu thân!” Tô Thanh Y từ ngoài phòng vội vàng chạy tới trước người Lư Cơ, vội vàng đỡ lấy bà ta nói: “Mẫu thân, sư tỷ đã vào Thiên Kiếm tông, đây là chuyện tốt đó! Tuy rằng ngài lo lắng thiên tư tỷ tỷ như vậy tu luyện nhanh quá thì sẽ xảy ra vấn đề nhưng mà biểu đạt phương thức quan tâm như thế khó tránh khỏi làm cho tỷ tỷ hiểu lầm. Tỷ tỷ,” Tô Thanh Liên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Tỷ có thể hiểu được mẫu thân mà, phải không?”
“Không hiểu,” Tô Thanh Y lạnh lùng mở miệng: “Ta chỉ biết vừa rồi nếu phụ thân không đón lấy đạo pháp quyết kia thì linh căn của ta chỉ sợ không giữ được rồi.”
“Ngũ linh căn, có hay không thì có gì khác nhau?” Lư Cơ cười lạnh nói: “Đã có thể sử dụng Ngũ linh căn tu được tới Trúc Cơ bảy tầng thì dù là không có linh căn cũng có thể, đúng không?”
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, tổn thương linh căn của một tu sĩ càng khiến người ta khó mà tha thứ so với việc giết hắn. Tô Hoa cũng có chút không vừa lòng, trước đây Tô Thanh Y là một phế vật, hắn thích Tô Thanh Liên tự nhiên không quan tâm Lư Cơ nói gì, nhưng mà bây giờ Tô Thanh Y chẳng những là Trúc Cơ bảy tầng mà còn là đệ tử của Thiên Kiếm tông, mặc dù vẫn kém Tô Thanh Liên nhưng cũng là một tu sĩ, không thể tùy ý nhục nhã.
Tô Hoa nhíu mày: “Phu nhân, không được nói bậy.”
“Nói bậy? Không phải ngươi xem ở nàng ta Trúc Cơ và Thiên Kiếm tông à? Cái này thì đã sao chứ? Thanh Liên của ta cũng lập tức vào Thiên Kiếm tông, nó là Song linh căn, lại là thê tử của thủ tịch đệ tử Phong Chủ Đệ Ngũ phong, cái Ngũ linh căn phế vật này so thế nào được với Thanh Liên?!”
Nghe nói như thế, trên mặt Thanh Liên hiện lên một mảng đỏ ửng, thấp giọng nói: “Mẫu thân… Không cần nói như vậy.”
“Ngươi câm miệng,” Tô Hoa có chút bất mãn, quay đầu ôn hòa nói với Tô Thanh Y: “Nếu đã là người của Thiên Kiếm tông, thì ngoan ngoan tu hành đi. Không kiêu không ngạo, đừng vì mới có một chút thành tựu đã không biết trời cao đất dày.”
“Vâng, vậy nữ nhi xin cáo lui trước?” Tô Thanh Y cung kính hành lễ, dự định thăm dò tình huống trước đã rồi mới nhắc lại việc từ hôn. Tô Hoa gật đầu, để cho hạ nhân dẫn nàng về phòng, vừa về đến phòng của nàng, Tô Thanh Y lập tức kinh ngạc, tất cả trong phòng đều là tro bụi, trên đất bừa bộn giống như là bị người ta ăn cướp vậy, mạng nhện giăng đầy xà nhà giống như một cái động Bàn Tơ. Hạ nhân đưa nàng đến cũng không thực tôn trọng, nói một câu có lệ: “Tiểu thư, tới rồi.” Sau đó lập tức xoay người rời đi, Tô Thanh Y cười lạnh thành tiếng, một phát tóm lấy cổ của hắn trực tiếp quăng hắn ta đập xuống đất, lạnh lùng nói: “Quét dọn sạch sẽ cho ta.”
“Tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!” Tô Thanh Y cao giọng nói: “Ta là trưởng nữ của Thành Chủ nhà các ngươi, ngươi không được học quy củ à?! Quét sạch nơi này đi!”
Ánh mắt tên hạ nhân lộ ra vẻ khinh thường, tâm không cam lòng không nguyện đứng lên lẩm bẩm: “Chỉ biết bắt nạt hạ nhân… Có bản lĩnh thì đi bảo Thành Chủ đổi phòng cho đi.”
Vừa nghe lời này, cơn tức của Tô Thanh Y lại bùng lên, nếu không sợ bị nhìn ra là đoạt xá thì ta còn cần ngươi chắc?!
Nghĩ lại, Tô Thanh Y cảm thấy thế này vẫn chưa được, một mặt nàng nhìn chằm chằm hạ nhân quét dọn trong phòng, một mặt gọi hệ thống: “Ta muốn trí nhớ của Tô Thanh Y, như này thì rất nhanh ta sẽ bị nhìn ra là đoạt xá.”
“Được,’ Hệ thống vui vẻ nói: “1.000 tích phân.”
Tô Thanh Y: “…”
Đắt ghê.
Thấy Tô Thanh Y không nói gì, hệ thống tiếp tục nói: “Được rồi, ta giảm giá chút, 500, không thể ít hơn.”
Còn có thể như vậy luôn?!
Tô Thanh Y thở dài, gật đầu: “Được rồi, mua.”

Trong đầu truyền đến âm thanh nhắc nhở đã khấu trừ tích phân, một lát sau, trí nhớ của Tô Thanh Y lập tức tràn vào trong đầu nàng. Trong trí nhớ của Tô Thanh Y, đơn giản tới nói chính là vật hi sinh, cha không thương nương không yêu, nếu như không phải vì mẫu thân của nàng xuất thân cao quý, cha nàng đã sớm tiêu diệt nàng rồi. Về sau nhà cữu cữu của nàng đắc tội với một đại năng Hợp Thể kỳ… Bị diệt tộc, ngay sau đó cuộc sống của nàng càng ngày càng xuống dốc, cũng may tổ mẫu của Mạc Vân và ngoại tổ mẫu của nàng là bạn cũ, kiên trì muốn để nàng gả tới bên đó, cái này mới miễn cưỡng đảm bảo được vị trí của nàng, thẳng cho đến khi định ra hôn kỳ, đêm trước khi xuất giá, nàng bị Tô Thanh Liên hãm hại vu oan cho nàng bỏ trốn cùng một hạ nhân, sau đó bị phụ thân của nàng cầm tù, mãi cho đến lúc bị giam nàng mới hiểu được mình không đủ mạnh, mọi thứ đều phí công, thế là mới tu quyển không hoàn chỉnh kia…
Tiếp nhận xong ký ức của Tô Thanh Y, Tô Thanh Y có chút cạn lời, đoạn cuộc sống bi thảm này chứng minh cái gì chứ?
Chỉ có nhân vật chính mong muốn mình mạnh lên thì mới có thể mạnh lên được, còn phần lớn vật hi sinh muốn mình mạnh lên thì kết cục chính là, thật pháo hôi…
Yên lành lại đi tu bản không hoàn chỉnh làm gì chứ? Không lấy Mạc Vân cũng chưa chắc không phải chuyện tốt mà.
Tô Thanh Y thở dài, cũng không đành lòng chỉ trích thêm nữa, dù sao cũng là người đáng thương. Trong không trung bay ra những hạt bụi màu vàng, những hạt bụi màu vàng này mang theo hơi thở của nguyên chủ, Tô Thanh Y lập tức kịp phản ứng những ký ức này hẳn là một phần hồn phách của đối phương bị lấy qua đây, thế là nàng than nhẹ lên tiếng cam kết: “Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
Bụi vàng bay lên không trung, Tô Thanh Y nhìn thoáng qua gã sai vặt đang quét tước, trong lòng đã có chủ ý, đi ra ngoài.
Quả nhiên Tô Hoa đúng như suy nghĩ của Tô Thanh Y, là một người coi quyền lực quan trọng hơn tình thân, trong trí nhớ của nguyên chủ, năm đó lúc mẫu thân nàng còn sống, phụ thân nàng còn che chở đầy đủ với nàng, nhưng mà mẫu thân của nàng vừa chết, phụ thân lập tức đưa thiếp thất lên làm chính thê, cũng không quan tâm không hỏi han tới nàng nữa.
Nguyên chủ ghi tạc tất cả thay đổi này lên người Tô Thanh Liên và Lư Cơ, lại coi nhẹ người chân chính làm ra tất cả chuyện này là phụ thân đã từng vô cùng sủng ái nàng.
Nếu đã tham mộ quyền thế, vậy thì dễ làm rồi.
Tô Thanh Y nhếch miệng cười lạnh, quay về đại sảnh, trong đại sảnh một nhà ba người đang nói gì đó, trên mặt Tô Thanh Liên mang theo vẻ cầu khẩn, Tô Thanh Y vừa tiến đến, sắc mặt ba người đều cứng đờ, Tô Hoa nhíu mày nói: “Ngươi quay lại đây làm gì?”
“À, nữ nhi chính là nhớ tới hai chuyện.” Tô Thanh Y ngồi lên ghế, rồi sau đó liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, lạnh lùng nói: “Còn không dâng trà?!”
Vừa nói ra, uy áp Trúc Cơ kỳ đột nhiên ép lên người nha hoàn kia, sắc mặt nha hoàn trong nháy mắt trắng bệch, vội nói: “Vâng… Tiểu thư…”
“Đại tiểu thư.” Tô Thanh Y thu hồi uy áp, lạnh giọng dặn. Mà mọi người ở một bên nhìn tất cả diễn ra cũng thay đổi sắc mặt.
Đây là người ngang ngược kiêu căng, phế vật không có đầu óc Tô Thanh Y lúc trước sao?
Trong mắt Tô Thanh Liên hiện lên hoài nghi, Tô Thanh Y nhìn nha hoàn pha trà, ngẩng đầu cười cười với ba người, ngay sau đó nói: “Vừa rồi về đến phòng, Thanh Y mới nhớ ra, chỗ ở của Thanh Y hình như không thích hợp lắm cho mình ở, dù sao bây giờ Thanh Y đã trưởng thành cần có một chỗ để tu luyện.”
Tô Hoa vừa nghe xong, lúc này mới nhớ, phòng trước đây của Tô Thanh Y quả thật hơi rách nát quá. Tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì nhưng cũng không khỏi cười nhạo, có chút chuyện như thế mà cũng phải ra đây, có thể thấy được tầm mắt của Tô Thanh Y vẫn quá hạn hẹp, vì thế trên mặt gật đầu nói: “Là vi phụ lo lắng không chu toàn, ngươi chuyển đến ở cùng một viện với Thanh Liên đi, chờ có viện nào thừa ra thì lại cho ngươi dọn ra ở một mình.”
“Cũng không cần đâu, ta có việc mới đến đây, cũng không định ở lâu dài, Thanh Liên muốn ta ở đâu thì ta ở đó.” Tô Thanh Y nâng chén trà lên, rũ mắt nói: “Lần này nữ nhi từ tông môn đến đây, chủ yếu là vì chuyện hôn sự của nữ nhi và Mạc Vân…”
Nghe xong lời này, ba người lập tức căng thẳng, Lư Cơ vội nói: “Lúc trước ngươi bỏ trốn với hạ nhân, đã không còn trong sạch, sao còn xứng đôi với thân phận của Mạc Vân đạo quân chứ! Thanh Liên đã gả đi, ngươi đừng có vọng tưởng!”
“Ta không còn trong sạch?” Tô Thanh Y cười nhạo nói: “Lư phu nhân, ngươi có muốn lấy tâm ma ra thề không, hai chúng ta đánh cuộc nghiệm chứng một chút nhé?”
“Ngươi…”
“Ta không đến để đoạt Mạc Vân,” Tô Thanh Y sợ chủ đề bị đối phương lái sang chuyện khác, nói thẳng: “Ta tới để từ hôn.”
Lời đã ra khỏi miệng, Tô Thanh Liên lập tức run rẩy nói: “Tỷ tỷ, ngươi nói cái gì?! Ta… Ta mới là thê tử của Mạc Vân mà!”
“Ngươi còn giả bộ cũng đừng trách ta vả mặt,” Tô Thanh Y bưng chén trà cười lạnh, cả người ngồi dựa trên ghế nói: “Kiệu hoa của ngươi mới nâng tới cửa đã bị người nhà Mạc gia nhận ra rồi, cùng ngày đó Mạc Vân đào hôn, ngươi mặt dày mày dạn ở lại Mạc gia, mấy ngày trước mới bị Mạc Vân lừa về đây, nhất định phải để ta nói ra à?!”
“Ngươi…” Sắc mặt Tô Thanh Liên đại biến: “Làm sao ngươi biết được?”
“Sao ta biết à?” Tô Thanh Y đặt chén trà lại trên bàn, tức giận mắng: “Mạc Vân qua lại thân thiết với ta ở Thiên Kiếm tông, vì thế cố ý tìm đến ta nhờ ta giúp hắn một đại ân là về từ hôn, đều trở thành chuyện cười của tông môn! Ngươi không biết xấu hổ, còn ta vẫn muốn mặt đây! Nhanh đi hối hôn đi, ít nhất có thể giữ được ít thể diện!”
“Không có khả năng, ngươi gạt người!” Tô Thanh Liên không thể tin cao giọng nói: “Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn…”
“Đệ tử ngoại môn?” Tô Thanh Y khẽ ngẩng đầu, châm biếm nở nụ cười, lấy ra ngọc bài đệ tử Thiên Kiếm tông từ trong tay áo của mình: “Ngươi đã bao giờ thấy đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm tông được phân nhất phẩm linh ngọc chưa?!”
Ngọc bài vừa ra một cỗ linh khí liền tràn đầy trong phòng, sắc mặt ba người đại biến, Tô Hoa cảm nhận được trên cỗ linh khí kia có khí tức quen thuộc, đứng phắt dậy run rẩy nói: “Thanh Y, sư phụ của ngươi là…”
“Vấn Kiếm phong, Tĩnh Diễn.”
Tô Thanh Y thu ngọc bài lại, sắc mặt Tô Thanh Liên trắng bệch, không ngừng lùi ra phía sau: “Không có khả năng, không có khả năng… Tĩnh Diễn đạo quân không thu đồ đệ mà, sao ngươi lại…”
“Cho nên, ta là thủ đồ.” Tô Thanh Y nhìn vẻ mặt Tô Thanh Liên nhịn không được cong khóe miệng, ngồi trở về chỗ của mình, hờ hững nói: “Dù sao ta cũng là thủ đồ của Tĩnh Diễn đạo quân, ngươi làm mất mặt ta như thế làm cho ta trở thành đề tài chê cười ở tông môn. Cho nên lần này ta nhận ủy thác của Mạc Vân, đặc biệt trở về từ hôn.”
“Vậy tại sao hắn không đến?!” Tô Thanh Liên gần như sụp đổ: “Ngươi gạt ta! Nhất định là gạt ta! Sao ngươi có thể là đệ tử của Tĩnh Diễn đạo quân được… Sao có thể làm sư muội của Mạc Vân… Ngươi chính là Ngũ linh căn! Ngũ…”
“Câm miệng!” Tô Hoa tức giận gầm lên: “Ngươi không thể để cho tỷ tỷ của ngươi chút mặt mũi à! Còn dám lắm miệng! Nhìn xem ngươi đã làm được những chuyện gì đi!”
“Phụ thân…” Tô Thanh Liên ngây người, Tô Thanh Y nhìn hai cha con này, cười nhấp một ngụm trà, hơi đồng tình nói: “Phụ thân cũng đừng mắng, dù sao thì Thanh Liên cũng chưa từng thấy qua việc đời, vừa thấy Mạc Vân đã cảm thấy là tiên nhân trên trời, tự nhiên sẽ không bỏ được. Nhưng mà Thanh Liên à, cũng không phải tỷ tỷ nói ngươi, làm người thì phải phóng mắt nhìn xa một chút, chờ nhà chúng ta từ hôn với Mạc Vân, tỷ tỷ lại giới thiệu người tốt hơn cho ngươi. Không nói những thứ khác, sư huynh Tiết Tử Ngọc kia của ta, tu đạo tám trăm bốn mươi ba tuổi, tu vi Xuất Khiếu kỳ, dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự; nếu ngươi không thích còn có thủ tịch đệ tử của Quy Nguyên phong Tinh Hà, ba trăm hai mươi bốn tuổi, Nguyên Anh kỳ, thái độ làm người sáng sủa hoạt bát. Bên cạnh tỷ tỷ cái khác không có chứ nam nhân ưu tú thì một tay bắt cũng được một nắm, muội muội ngươi đừng khổ sở nữa, nhé?”
Một lời vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người ở đây thay đổi liên tục, chờ nói đến đoạn sau, trên mặt Lư Cơ đã tràn đầy vui mừng, vội nói: “Đúng, Thanh Y nói rất đúng, hai tỷ muội các ngươi nên trao đổi nhiều thêm một chút, Thanh Liên…”
Nói xong, Lư Cơ đứng dậy kéo lấy Tô Thanh Liên, Tô Thanh Liên hoảng hốt kêu lên một tiếng: “Không!”, sau đó dứt ra khỏi tay mẫu thân mình bỏ chạy ra ngoài. Sắc mặt Lư Cơ xấu hổ, Tô Thanh Y không thèm để ý cười cười, khuyên bảo: “Phu nhân không cần để ý, ta sẽ không để việc này ở trong lòng. Thật ra mà nói,”, nàng thở dài thấm thía nói: “Hôn sự với Mạc Vân, chúng ta không lùi không sớm thì muộn đối phương cũng sẽ lùi, không bằng bây giờ lui đi còn có thể giữ được thanh danh của muội muội. Bây giờ ta đã vào Thiên Kiếm tông, tuy là đệ tử của Tĩnh Diễn đạo quân nhưng mà ở trong tông môn cũng cần vài người giúp đỡ, càng nghĩ vẫn là muội muội nhà mình đáng tin hơn. Cho nên ta nghĩ lần này từ hôn với Mạc Vân trước, sau khi từ hôn, ta lại tìm một mối hôn sự tốt cho muội muội ở trong tông môn, sau khi muội muội gả đi, cùng muội phu giúp đỡ ta, có lẽ sau này ta có thể trở thành Phong Chủ Vấn Kiếm phong… Cũng chưa biết chừng.”
Nghe nàng nói trong mắt Lư Cơ tràn đầy khinh thường, nhưng trên mặt vẫn phụ họa theo: “Đúng đúng, có ai thân cận hơn so với tỷ muội nhà mình chứ?”
“Sư phụ đã đi tìm cách tẩy linh căn cho ta, khi trở về chắc là ta sẽ được tẩy linh căn, con đường ngày sau sẽ càng khó khăn, mong rằng phụ thân và phu nhân có thể khuyên muội muội nhiều một chút, làm tỷ tỷ tất nhiên ta sẽ không bạc đãi nàng.”

“Ngươi muốn tẩy linh căn?!” Rốt cục Tô Hoa cũng có phản ứng: “Tĩnh Diễn đạo quân… Sao lại như thế được…”
Trong âm thanh của hắn có run rẩy, Tô Thanh Y cười cười, cũng không nói thêm gì kệ cho bọn họ đoán.
Sau khi thương lượng một phen, vợ chồng Tô Gia cuối cùng cũng hạ quyết tâm từ hôn, Tô Thanh Y về phòng trước để hai người bọn họ chuẩn bị một chút.
Tu vi của hai người này không thấp, Tô Thanh Y cũng không dám làm động tác dư thừa nào khác, ngoan ngoãn trở về viện tử, lần này bọn họ đổi cho nàng một phòng ở viện của Tô Thanh Liên, rộng hơn thoải mái dễ chịu, khác hắn so với gian trước đó. Tô Thanh Y không cảm thấy có gì không ổn, ở trong phòng suy nghĩ xem sau khi làm xong chuyện này thì lúc nào nên trở về. Nên đi du sơn ngoạn thủy một chút, hay là đi chung quanh điều tra một chút… Xem có chuyện nào liên quan đến chuyện tà khí không, hay nên trực tiếp về chờ Tần Tử Thực?
Nghĩ như vậy một lúc, nàng cũng không có chọn được nên tìm một cái bồ đoàn bắt đầu ngồi xuống.
Mà bên kia, Tô Thanh Liên đi vào viện tử của Tô Thanh Y ban đầu, ngồi ghé vào trên giường khóc thút thít.
Tiện nhân này… Tiện nhân! Sao lại tốt số vậy chứ?! Lúc trước nàng nên giết nàng ta luôn…
Nhất định là nàng ta tu ma đạo, nếu không lúc trước sao có thể chạy thoát từ trong tay của nàng chứ? Sâu kiến thì chỉ là sâu kiến thôi, sao có thể đột nhiên một ngày bay lên mây xanh được?!
Sự oán hận của nàng ùn ùn kéo đến, đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Muốn giết nàng ta?”
“Ai?!” Tô Thanh Liên ngẩng phắt đầu lên, thấy bên ngoài cửa sổ có một bóng nữ tử, nàng không chút do dự niệm một pháp quyết xông ra ngoài, nhưng mà chính vào lúc này, trời đất xung quanh quay cuồng, nàng đã ở trong một cảnh toàn sương mù.
Đây là một pháp trận – Thân là Phù tu Tô Thanh Liên lập tức nhận ra được.
Có thể lặng yên không tiếng động bày ra một trận pháp như vậy, người tới tuyệt đối không tầm thường. Tô Thanh Liên run lẩy bẩy, đối phương cười khẽ: “Đừng sợ, ta tới giúp ngươi, không phải ngươi muốn giết Tô Thanh Y à? Đúng lúc, ta cũng muốn giết nàng ta.”
Nghe nói như thế, Tô Thanh Liên chậm rãi bình tĩnh lại: “Tu vi tiền bối cao thâm như vậy sao không tự mình ra tay?”
“Ta có lý do không ra tay của ta, mà ngươi có lý do ra tay của ngươi. Ngươi cũng biết phụ mẫu ngươi là người như thế nào,” Đối phương cười khẽ nói: “Đợi đến rạng sáng mai, phụ mẫu ngươi sẽ đi Mạc gia từ hôn, mà ngươi thì sao? Ngươi thật sự tin Tô Thanh Y sẽ giúp ngươi tìm người tốt hơn à?”
“Bây giờ nàng ta đã là đệ tử của Tĩnh Diễn, sẽ chỉ càng đi càng cao, mà ngươi bỏ lỡ mối hôn nhân này lại khó có thể có tương lai tốt hơn được, ngươi chỉ có thể nhìn nàng ta càng đi càng xa…”
“Không!” Tô Thanh Y gào lên: “Không có khả năng!”
“Có cái gì là… Không có khả năng được?” Đối phương than nhẹ nói: “Cho tới bây giờ nàng ta chính là người như thế…”
“Giúp ta!” Rốt cục Tô Thanh Liên cũng suy nghĩ cẩn thận, tỉnh táo nói: “Ngươi có cách nào, hãy giúp ta!”
“Tấm bùa giấy này là một trận pháp, ngươi ném lá bùa này tới trên mặt đất cạnh nàng ta, trận pháp sẽ tự nhiên hình thành, đây là chú ngữ để điều khiển trận pháp, ngươi nhớ kỹ nhé.”
Nói xong, trong sương mù có một bàn tay trắng nõn nà đưa ra, Tô Thanh Liên nhận được lá bùa, đối phương lại nói: “Nếu trận pháp này không được thì ở đây có mấy tấm phù triện, tạo điều kiện để ngươi có thể giết được nàng ta. Nếu ngươi không đành lòng giết nàng ta, nơi này có một quyển bí thuật Khôi Lỗi, ngươi có thể luyện chế nàng ta thành Khôi Lỗi, mặc dù nàng ta không chết nhưng lại thành hoạt tử nhân[1], cho ngươi sử dụng. Chờ sau khi nàng ta chết, người lấy ra tuyệt kỹ độc môn của gia tộc các ngươi, biến thành Tô Thanh Y, trở thành đệ tử của Tĩnh Diễn.”
[1] Hoạt tử nhân: Người chết có thể hoạt động/ Con rối.
Nói xong, sau sương mù lại đưa ra một quyển sách mỏng và một xấp phù triện. Tô Thanh Y cầm lấy những lá bùa này trong nháy mắt sương mù biến mất hầu như không còn. Nàng ngơ ngác đứng ở trong phòng.
Đối phương không phải là người tốt, vả lại chuyện giết Tô Thanh Y này có nguy hiểm, nhưng mà nàng còn có lựa chọn nào khác đâu?
Thành rồng hay thành rắn, cho tới bây giờ chính là so xem ai tàn nhẫn hơn.
Năm đó nếu không phải mẫu thân nàng tàn nhẫn thì mẫu thân Tô Thanh Y làm sao mà chết được, nàng và mẫu thân làm sao có thể thành đích tiểu thư và chính thất phu nhân của Thành Chủ Thừa Thiên thành được?
Bây giờ nếu nàng không tàn nhẫn thì tất cả sẽ bị Tô Thanh Y đoạt mất!
Nàng đè xuống tất cả ghen ghét trong lòng, nhìn qua một lần tất cả đồ vật đối phương đưa cho nàng, ngay cả bản cũng thuộc nằm lòng. Từ nhỏ nàng đã là người thông minh, không nói nhìn qua là không quên được, nhưng mà xem qua cả một quyển sách cũng có thể nhỡ được hơn một nửa. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, nàng từ trong hòm của mình lấy ra một viên Ẩn Nặc châu đi ra ngoài.
Tô Thanh Y… Tối nay, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!
 
 
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN