Edit: Trúc
Ba ngày sau, thương thế của Vân Hư Tử đã khá hơn nhiều, Tần Tử Thực mang theo Hiên Hoa, Tần Thư Văn, Vân Hư Tử thông qua truyền tống trận trực tiếp trở về dưới chân núi Thiên Kiếm Tông. Sau khi đến chân núi, Tần Tử Thực trực tiếp thả thần thức ra, thần thức Độ Kiếp kỳ phủ kín toàn bộ Thiên Kiếm Tông, lập tức phát hiện đám người Lôi Hư Tử đều bị giam giữ ở Nam Sơn. Mà thần thức của Tần Tử Thực lập tức kinh động đến tu sĩ cấp cao ở Nam Sơn. Tần Tử Thực ngửa đầu nhìn tông môn Thiên Kiếm Tông, lạnh nhạt nói: “Hiên Hoa lão tổ, ngươi cùng phụ thân, sư phụ đi Nam Sơn cứu người, ta dẫn bọn họ lên Thủ phong.”
“Một mình ngươi…” Tần Thư Văn có chút lo lắng. Tần Tử Thực hờ hững nhìn ông ấy: “Không ngại.”
Tần Thư Văn nhìn thanh niên bình tĩnh lạnh nhạt trước mặt, không nhịn được cười, lắc lắc cây quạt, cùng Hiên Hoa cùng Vân Hư Tử ẩn thân, để Hiên Hoa dẫn vòng về phía Nam Sơn. Mà Tần Tử Thực lại cầm theo kiếm, đạp bộ đi lên bậc thang nối thẳng đến đỉnh núi Thiên Kiếm Tông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm bốn tuổi ấy, hắn được Vân Hư Tử mang về Thiên Kiếm Tông, Vân Hư Tử nói cho hắn, để hắn bò lên trên những bậc thang này. Lúc ấy Vân Hư Tử cùng Tiết Tử Ngọc ở bên người hắn, hắn nhìn hai người bên cạnh lưng đeo trường kiếm, ngửi mùi thơm của lá cây trong sơn môn, từng bước một đi lên bậc thang, lúc tới đỉnh núi Thiên Kiếm Tông, trong lòng hắn vô cùng kích động, cảm thấy đây là dáng vẻ của chính đạo nên có.
Bây giờ hắn đi ở bậc thang sơn môn Thiên Kiếm Tông, trong lòng vẫn cảm thấy, Thiên Kiếm Tông nên là Thiên Kiếm Tông trong lòng hắn.
Nếu Thiên Kiếm Tông không phải Thiên Kiếm Tông trong lòng hắn, hắn sẽ dùng kiếm trong tay, tạo thành dáng vẻ trong lòng hắn.
Sau khi hắn đi lên bậc thang không lâu, trong sơn môn truyền đến tiếng chuông, các đệ tử mặc lam bào bạch sam cầm theo kiếm từ trên xuống dưới đều tới, mỗi cách hai bậc thang có một người đứng, các đệ tử nhanh chóng đứng đầy bậc thang. Bạch Phất Trần mang theo mười sáu vị tu sĩ cấp cao Nam Sơn đứng ở bậc thang cuối, Bạch Phất Trần có chút căng thẳng, xa xa thấy người nọ từng bước một đi tới, một người một kiếm, mang theo quân tử thẳng thắn.
Hắn ta sợ Tần Tử Thực.
Hắn ta nhập môn sớm hơn Tần Tử Thực nhiều, nhưng mà tốc độ trưởng thành của Tần Tử Thực lại đáng sợ kinh người. Nhiều năm như vậy, hắn ta vừa ghen ghét với Tần Tử Thực lại vừa sợ Tần Tử Thực, nhưng loáng thoáng hắn ta vẫn không nhịn được kính trọng người này.
Kiếm Tiên Tĩnh Diễn, một thân đức hạnh quân tử này, nam nhân không có một nửa vết nhơ, ai không kính trọng được chứ?
Giờ phút này nhìn Tần Tử Thực thật xa rút kiếm mà đến, Bạch Phất Trần nắm chặt kiếm, cho dù phía sau có mười sáu vị tu sĩ cấp cao, cho dù đã giam toàn bộ đệ tử Vấn Kiếm Phong ở Vấn Kiếm Phong, hắn ta lại vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Nam Ninh có tu vi cao nhất cũng không nhịn được nhíu nhíu mày.
Đây là người đứng đầu thế hệ mới Thiên Kiếm Tông, là hy vọng của Thiên Kiếm Tông, thân là trưởng lão Thiên Kiếm Tông. Tất nhiên ông ta hy vọng người như vậy có thể có một tương lai tươi sáng. Bọn họ sớm muộn gì cũng phải phi thăng, mà Thiên Kiếm Tông sẽ để lại cho những người trẻ tuổi này.
“Hắn…” Nam Ninh không kìm được nói: “Không thể khuyên về à?”
“Sư tổ,” Bạch Phất Trần trầm mặt, nghiêm túc nói: “Tôn sứ Ma tộc đã tới nói, Nhiễm Diễm chính là Tô Thanh Y, nàng đã là đệ tử thủ tịch của Tĩnh Diễn, lại là đạo lữ tương lai của Tĩnh Diễn, Tĩnh Diễn không có khả năng đứng ở bên chúng ta.”
“Cho dù Tu Chân giới gặp nguy nan, ngàn vạn dân chúng vô tội liên lụy, hắn cũng không chịu sao? Trong lòng hắn còn phân chính tà không?” Bắc An không nhịn được mở miệng, có chút tức giận nói: “Thật là vì nữ nhân, cái gì cũng không để ý à?”
“Chỉ e là hắn không phải không có chính tà, mà là phân chính tà đến quá rõ ràng.” Đông Tử nhìn người đang đi lên, ánh mắt đối phương trong suốt kiên định, một mảnh bằng phẳng, cho dù biết đối phương là tới giết bọn họ, Đông Tử cũng không nhịn được có ý tán thưởng.
Một Kiếm tu có thể có khí độ như vậy, nhất định tiền đồ vô lượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắc An có chút tức giận liếc nhìn Đông Tử một cái, cao giọng nói: “Tĩnh Diễn, lần này ngươi tới, là chuẩn bị về tông môn cùng chúng ta thảo phạt Ma quân Nhiễm Diễm, hay là có ý đồ khác?”
“Lần này Tĩnh Diễn đến,” Giọng của Tần Tử Thực bình thản, truyền khắp toàn bộ sơn môn: “Là rửa sạch oan khuất cho thê tử Nhiễm Diễm của ta, cứu đám người sư đệ Tống Húc của ta đang trong nguy nan.”
Nghe được lời này, Bạch Phất Trần thở dài: “Sư huynh, ngài chấp nhất muốn làm bạn cùng Ma đạo, ngay cả thương sinh chính đạo cũng không để ý sao? Nhiễm Diễm chọc cho thiên địa giận dữ, nếu không lấy nàng hiến tế bình ổn oán khí thiên địa, không tới mười năm, Tu Chân giới sẽ bị hủy. Cho dù ngươi không màng những người khác, Thiên Kiếm Tông ta nhiều đệ tử như vậy, cũng kém một nữ nhân à?! Chẳng những ngài muốn đổi trắng thay đen giải vây cho Nhiễm Diễm, đến cả ta đều phải bôi nhọ à?!”
Nghe được lời này, đệ tử Thiên Kiếm Tông đều không khỏi thay đổi sắc mặt.
Hiện giờ Thương Châu đã hủy, Bồng Lai đã diệt, thảm trạng của hai chỗ này, đệ tử Tu Chân giới đã sớm biết được từ trong miệng người khác, nghe được lời này, mọi người đều không khỏi xúc động. Sắc mặt Tần Tử Thực không đổi, đề cao giọng, dùng linh lực truyền khắp các đại môn phái Tu Chân giới, tất cả mọi người của các đại môn phái đồng thời đều nghe được tiếng của Tần Tử Thực.
“Một ngàn năm trước, Thiên Kiếm Tông, Tinh Vân Môn, Huyễn Âm Cung, Nhất Kiếm Môn, Hợp Hoan Cung cùng mấy chục tông môn vì tư lợi bản thân, diệt trăm vạn bá tánh Trần quốc, lấy người luyện mạch, khiến Tu Chân giới mọc oán khí tràn lan. Vì áp chế oán khí, nghìn năm qua, năm đại môn phái này lấy tu sĩ thân thể thuần Âm thuần Dương hiến tế, mới miễn cưỡng giữ gìn yên bình Tu Chân giới. Lại không nghĩ oán khí tà khí càng áp càng nhiều, cho đến hôm nay, oán khí hóa rồng, lấy tà khí ngầm chiếm Bồng Lai Thương Châu. Các tông môn không chịu nổi tà khí quấy nhiễu, năm đó liên thủ muốn lấy Nhiễm Diễm là tu sỹ Hợp Thể kỳ của Tinh Vân Môn hiến tế, trấn áp tà khí.”
Giọng nói của hắn bình thản, giống như đang kể lại một chuyện bình thường. Tô Thanh Y ở trong mật thất, tự nhiên cũng nghe được lời này. Bàn tay lật sách ngừng lại, nàng ngơ ngác sững sờ ở nơi đó, tu sĩ trẻ tuổi xung quanh đều nhìn về phía Tô Thanh Y, thấy nàng ngơ ngác.
Nàng cho rằng, cả đời này, nàng đều phải đeo tội danh kia trên lưng.
Nàng cho rằng oan khuất này, rửa sạch hay không đã không còn quan trọng nữa.
Nhưng mà khi người ấy lấy phương thức này làm sáng tỏ oan khuất với toàn bộ Tu Chân giới, không biết vì sao, nước mắt đột nhiên lại rơi.
Bạch Phất Trần đã sớm biến sắc ngay khi Tần Tử Thực mở miệng, sau khi hô to một tiếng “Lên”, đệ tử Đệ Nhị phong lập tức nhào tới.
Trường kiếm trong tay Tần Tử Thực bay ra, sắc mặt hắn thong dong, trường kiếm đẩy một đám đệ tử nhào lên ra, từng bước một đi lên trên, giọng nói không hề có gợn sóng, tiếp tục nói: “Nhiễm Diễm lấy thiện nhập đạo, tâm tính thuần lương, thân thể thuần Dương, tiền đồ vô lượng. Lấy các đệ tử Thiên linh căn luyện hóa trấn áp tà khí, để bảo đảm Tu Chân giới nhất thời an bình. Vì thế tu sĩ cấp cao các môn phái, âm thầm đưa đệ tử Thiên linh căn tới Tinh Vân Môn, luyện hóa cùng Nhiễm Diễm. Nhiễm Diễm được cao nhân cứu, khi hiến tế chạy thoát, từ đây nhập Ma. Tu sĩ cấp cao các môn các phái không dám đối mặt với việc dơ bẩn như thế, nên tuyên bố với bên ngoài, Nhiễm Diễm luyện hóa đệ tử mười phái, giết phụ giết mẫu giết bạn giết bè.”
Nghe những lời này, Tô Thanh Y chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống. Trong mật thất, chúng đệ tử ngơ ngác nhìn nàng, Quy Ly run rẩy, không dám tin tưởng nói: “Tiền bối, đây là thật ư…”
“Đúng vậy.” Tô Thanh Y khàn khàn trả lời: “Là thật.”
Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có người hỏi nàng, đây có phải thật hay không.
Từ đầu đến cuối bọn họ đều cảm thấy, đây nhất định là nàng làm.
Hơn một trăm năm, cuối cùng nàng cũng đã chờ được một câu hỏi này, thế nhưng cũng không cảm thấy sảng khoái, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót vô hạn.
Nàng cúi đầu, đứng dậy nói: “Ngượng ngùng, ta có chút thất thố, muốn đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, nàng đẩy cửa mật thất ra, trốn vào một phòng khác.
Nàng ngồi xổm xuống, chôn mặt ở trong đầu gối, khóc thành tiếng.
Mà Tần Tử Thực từng kiếm từng kiếm chém giết đệ tử Thiên Kiếm Tông, giọng nói dần lạnh lùng: “Chúng ta tu đạo cùng ứng với gánh chịu nhân quả, lấy tâm làm Đạo, lấy kiếm làm Đạo. Chẳng phân biệt thị phi, đổi trắng thay đen, nếu đệ tử như thế là người Thiên Kiếm Tông ta, ta ắt cầm kiếm ở đây, vì Thiên Kiếm Tông thanh lý môn hộ. Trả cho tông môn ta một mảnh thanh tịnh!”
Kiếm của hắn nổ tung ánh sáng, đánh bay đông đảo đệ tử, chỉ còn ba bậc cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn máu nhỏ trên mặt đất, chậm rãi nói: “Nếu lời nói vô dụng,” Vừa nói, hắn ngẩng đầu lên, ngửa đầu nhìn về một đám tu sĩ cấp cao ở trên bậc thang cuối kia, từng câu từng chữ, hờ hững cất lời: “Ta sẽ lấy chém giết ngăn chém giết!”
Lời vừa ra, hắn đột nhiên vọt lên! Bạch Phất Trần kinh hãi liên tiếp lui vài bước, ngay cả rút kiếm đều không kịp, đã bị Tần Tử Thực ép lui liên tiếp, đánh vào phía trên sơn môn Thiên Kiếm Tông.
Lực hắn đâm vào cực lớn, bảng hiệu Thiên Kiếm Tông phát ra tiếng động vù vù, kiếm khí của Tần Tử Thực thẳng tắp bắn về phía tông môn, chỉ nghe một tiếng nổ vang, bảng hiệu Thiên Kiếm Tông kẽo kẹt rơi xuống. Sắc mặt mọi người đại biến, Tần Tử Thực phi thân một tay tiếp được bảng hiệu, rồi sau đó đập bảng hiệu lên trên mặt đất, ở trong tiếng nổ lớn xoay người mà xuống, đỡ bảng hiệu, lạnh nhạt nói: “Hiện giờ các ngươi, không xứng làm đệ tử Thiên Kiếm Tông.”
“Làm càn!” Nam Ninh gầm lên, một kiếm mạnh mẽ đánh lên, Bắc An, Đông Tử cùng mười sáu vị tu sĩ kết thành kiếm trận, nháy mắt lao tới. Tần Tử Thực một tay cầm kiếm, dời người bảo vệ ở phía trước bảng hiệu, thân kiếm vừa lật, giương mắt lạnh giọng: “Thiên Kiếm Tông, không chấp nhận được đám trộm cướp bại hoại như các ngươi!”
Dứt lời, kiếm ra, kiếm khí phóng lên cao, thẳng tắp va chạm vào kiếm trận của mười sáu người!
Sát khí bốn phía, sát phạt vô cương!
Lúc Tần Tử Thực ở trước núi giữ chân mọi người, mấy người Hiên Hoa lặng lẽ lặn xuống trong phòng Nam Ninh. Tần Thư Văn tiến lên dễ như trở bàn tay phá cấm chế của Nam Ninh, rồi sau đó trực tiếp xâm nhập địa cung. Ở lại Nam Ninh cũng đều là tu sĩ Nguyên Anh trở lên trông coi, nhưng ở trước mặt ba người, Nguyên Anh kỳ cùng Trúc Cơ kỳ cũng không khác nhau là mấy. Ba người nhanh chóng giải quyết xong người trông coi, sao đó tốn chút thời gian phá cửa địa cung, mới vừa đi vào, đám người Lôi Hư Tử, Phượng Ninh đã đứng lên, kinh ngạc nói: “Lão tổ?”
“Chỉ có các ngươi à?” Hiên Hoa lập tức giải cấm chế trên người mấy người, quét một vòng, phát hiện tổng cộng cũng chỉ có năm người ở chỗ này, vội nói: “Đi, cùng ta đi Thủ phong cứu đại sư huynh của các ngươi.”
“Đại sư huynh tới rồi à?” Tinh Vân sốt ruột hỏi, Tống Húc lại cau mày, nghiêm túc nói: “Lão tổ, sư huynh có quan hệ thế nào với Nhiễm Diễm? Sự thật…” Nói tới đây, Tống Húc không nói được nữa.
Ai cũng không tiếp thu nổi, linh mạch mình dùng để tu luyện lại là từ mạng người chồng chất tạo thành. Hiên Hoa đau đớn nhắm mắt, khó nhọc nói: “Nhiễm Diễm là Tô Thanh Y, mà sự thật… Đúng như lời Tử Thực. Năm đó là ta sai…”
“Lão tổ!” Đan Huy đột nhiên ngẩng đầu, nhất thời không rảnh lo tôn ti, giận dữ nói: “Sao ngài có thể làm việc như vậy?!”
Sắc mặt Hiên Hoa áy náy, khó khăn nói: “Năm đó ta một lòng muốn cho Thiên Kiếm Tông phồn vinh, bây giờ ta đã biết sai, nhưng mọi việc lại không thể cứu vãn. Bây giờ ta chỉ mong mọi người đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nguyễn Hoa Nhiễm có chút mờ mịt: “Bây giờ nếu không trấn áp oán khí, chúng ta làm sao bây giờ?”
Vấn đề hỏi ra, tất cả mọi người trầm mặc. Tần Thư Văn cong khóe miệng, nghiền ngẫm nói: “Các ngươi cảm thấy, bây giờ nên lấy Nhiễm Diễm đi hiến tế à?”
Không có ai trả lời, Tần Thư Văn cười nhạo: “Các ngươi cùng những người lấy người luyện mạch kia thì có gì khác nhau? Một đám tà ma ngoại đạo khoác áo quân tử!”
“Ngươi là người phương nào?!” Nguyễn Hoa Nhiễm bị nói đến có chút xấu hổ, mạnh mẽ quát. Tần Thư Văn đột nhiên thả uy áp Độ Kiếp kỳ về phía Nguyễn Hoa Nhiễm, Nguyễn Hoa Nhiễm nháy mắt bị bắn lên trên tường, Tần Thư Văn hơi hơi nhướng mày: “Tên của bản tôn, cũng là loại tiểu bối ngươi có thể hỏi à?”
Thực lực tuyệt đối nghiền áp qua đi, năm người lập tức an tĩnh. Phượng Ninh mở miệng đầu tiên, nghiêm túc nói: “Ta muốn đi hỏi sư huynh.”
Nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, hắn không nhịn được quay đầu lại, trong đôi mắt phượng đều là nghiêm túc: “Để Nhiễm Diễm vô tội đi chết vì mọi người là không đúng, nhưng làm dân chúng vô tội chịu liên lụy mà chết, thì đúng ư? Chúng ta do dự không phải giết ác nhân hay không, thiếu nợ đều phải trả, ác nhân đều phải giết, chúng ta do dự chính là ngàn vạn bá tánh này có cứu hay không?”
Mọi người lại trầm mặc, Phượng Ninh dẫn đầu đi ra ngoài. Tần Thư Văn dùng cây quạt chống cằm, quay đầu nói với Hiên Hoa: “Tiểu bối này của ngươi khá thú vị, xem ra Thiên Kiếm Tông các ngươi không suy sụp được rồi nhỉ?”
Hiên Hoa hơi há mồm, còn muốn nói cái gì, Tần Thư Văn nói tiếp: “Cũng phải, có nhi tử của ta ở đây, sao có thể sụp được?”
Nói xong thì cười mang theo người đi ra ngoài.
Khi đoàn người đuổi tới Thủ phong, Tần Tử Thực đã giết đến khắp nơi là thi thể, cả người hắn nhuốm máu, mười sáu vị tu sĩ cấp cao gần như bị hắn chém một nửa, mà đệ tử quanh thân ngã trên mặt đất càng nhiều đếm không xuể.
Phượng Ninh mới vừa chạy tới, đã thấy Tần Tử Thực chỉ mũi kiếm về sư phụ Vân Thuần của hắn, Phượng Ninh hét lớn một tiếng: “Sư huynh!”
Sau đó rút kiếm che ở trước người Tần Tử Thực, cùng kiếm của Tần Tử Thực đụng vào nhau.
Tần Tử Thực thấy là Phượng Ninh, hơi lui lại. Năm vị phong chủ đều tự tìm sư phụ của mình, đứng ở bên người sư phụ mình. Vân Thuần đẩy Phượng Ninh ra, giận dữ nói: “Ngươi tới làm cái gì?!”
“Sư phụ,” Phượng Ninh nhìn ông ta, nghiêm túc nói: “Ta thân là Phong chủ Đệ Ngũ Phong, bây giờ Thiên Kiếm Tông xảy ra chuyện lớn này, cho dù người tốt với ta, vây ta ở Nam Sơn, định làm chuyện gì?”
Năm vị phong chủ tới, đệ tử các phong cuối cùng cũng có tin tức, sôi nổi nhìn về phía năm vị phong chủ, mà năm vị phong chủ cùng Tống Húc đứng ở trung ương, nhìn về phía Tần Tử Thực, Tống Húc nghiêm túc nói: “Sư huynh, hôm nay Nhiễm Diễm đã tẩy sạch oan khuất, ngươi nói chúng ta đều tin. Nhưng mà sau đó thì sao?”
Tần Tử Thực không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Tống Húc, đôi mắt lạnh lùng thản nhiên kia, làm Tống Húc không nói nổi thành lời.
Nói như thế nào?
Nói tuy rằng ta biết Nhiễm Diễm vô tội. Ta biết Nhiễm Diễm là người ngươi yêu. Nhưng mà bá tánh thiên hạ vô tội, cho nên chúng ta phải dùng người vô tội, cứu một đám người vô tội à?
Tống Húc nói không nên lời.
Đây là người hắn ta kính ngưỡng nhất ở Thiên Kiếm Tông, người đã vô số lần liều mình che chở cái tông môn này, người mà ở đây cái tông môn này mang theo một loại sức sống bừng bừng. Tống Húc nhìn Tần Tử Thực, tất cả những lời chuẩn bị tốt không nói ra nổi.
Nhưng mà Tần Tử Thực đã từ trong mắt Tống Húc đọc được suy nghĩ của hắn ta, Tần Tử Thực lạnh nhạt nói: “Thanh Y sẽ sáng chế một trận nhân quả, tất cả tu sĩ lợi dụng linh mạch tu hành đều trả tu vi của mình cho linh mạch. Mà chúng ta sẽ phụ trách giết sạch đám người làm ác năm đó. Như thế, nhân quả tương báo, Thiên Đạo cân bằng, tự nhiên sẽ không liên lụy người vô tội.”
Nghe được lời này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Bắc An đứng ra, gầm lên: “Ngươi là để chúng ta đều đi chịu chết!”
Ngàn năm tu vi, sao có thể hủy trong một sớm?
Hy sinh một Nhiễm Diễm mà thôi, một người, sao đáng giá toàn bộ nhiều tu sĩ Tu Chân giới hủy sạch tu vi như vậy?
Tay Nguyễn Hoa Nhiễm run nhè nhẹ, nàng ta đứng ở phía sau Bắc An, đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc bén nói: “Sư huynh, ngươi là dùng mọi người chúng ta đi một mình người ngươi yêu, sao ngươi có thể chỉ biết mình như thế?”
Nàng ta vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều châu đầu ghé tai xì xào. Tần Tử Thực cảm nhận được người chung quanh biến hóa, chậm rãi nhìn về phía các sư đệ mình.
“Các ngươi dùng tính mạng người khác tu Đạo, các ngươi thiếu người khác, lại không tự nghĩ mình nên trả thế nào, không nghĩ nên đền bù thế nào, gánh vác trách nhiệm của chính mình như thế nào, ngược lại một lòng muốn đẩy người vô tội ra ngoài đền mạng cho các ngươi, đây là Đạo của các ngươi à?!”
Tần Tử Thực cắm kiếm xuống mặt đấy, kiếm khí đột nhiên bùng ra, hắn gầm lên: “Đây là Đạo của các ngươi, đây là chính của các ngươi, đây là lương tri của các ngươi?! Các ngươi làm như thế có khác gì tà ma ngoại đạo?!”
“Đạo có thể tu lại, đường có thể đi lại. Nếu trái tim bẩn rồi thì bẩn cả một đời!”
“Thị phi đúng sai, chính tà đen trắng, nếu các ngươi không hiểu, ta sẽ dùng kiếm dạy cho các ngươi hiểu. Không cần nhiều lời, lên Vấn Kiếm Đài, rút kiếm đi!”
Vừa dứt lời, Tần Tử Thực đứng dậy túm lấy Bắc An, phóng lên Vấn Kiếm Đài. Sắc mặt Nam Ninh, Đông Tử đại biến, lập tức dẫn người đuổi theo, đám người Phượng Ninh trầm mặc một lát rồi cũng vội vàng đi theo.
Hung hăng vứt Bắc An ở trên Vấn Kiếm Đài, Tần Tử Thực trực tiếp rút kiếm vọt qua.
Bạch Ngọc Kiếm rung động vù vù, trên Vấn Kiếm Nhai bên cạnh Vấn Kiếm Đài, hai chữ Vấn Kiếm loang lổ dấu vết. Tốc độ của hắn cực nhanh, cùng Bắc An từng kiếm từng kiếm va chạm ở bên nhau, kiếm khí như máu, sát khí từng trận. Bắc An khóc khăn tránh né kiếm của Tần Tử Thực, sắc mặt Tần Tử Thực lạnh như băng, từng câu từng chữ, mang theo tiếng kiếm leng keng.
Từng tiếng kiếm kia va chạm ở trong lòng mọi người, Nam Ninh nhào vào phía Tần Tử Thực, Hiên Hoa đứng ra phía trước, rút kiếm nhìn về phía Nam Ninh, lạnh nhạt nói: “Nam Ninh, rút kiếm đi.”
Nam Ninh là Đại Thừa kỳ viên mãn, cách Độ Kiếp một bước xa. Kiếm tu vốn là vượt cấp mà chiến, hai người cũng coi như không phân cao thấp. Nam Ninh nhìn Hiên Hoa, sắc mặt đổi lại đổi, cuối cùng nói: “Hiên Hoa, năm đó linh mạch là người dẫn chúng ta đi xây. Bây giờ lại muốn chúng ta tới gánh vác tất cả, ngươi không cảm thấy hổ thẹn à?”
“Không, ta không phải để cho các ngươi gánh vác tất cả,” Hiên Hoa nhìn Nam Ninh, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đồng ý cùng ta chuộc tội với người năm đó, hôm nay, ngươi cũng không cần ta rút kiếm với ngươi.”
“Nhiễm Diễm không nên chết, ngàn vạn bá tánh không nên chết, đáng chết, là người như như ngươi và ta. Năm đó tuy là ta lấy trận pháp về, nhưng Nam Ninh, quyết định lại là chúng ta cùng nhau làm, sau ngàn năm, mấy chục lần Sơn Hà Tế, cũng đều là các ngươi tham dự. Ta không muốn cùng ngươi tranh chấp rốt cuộc là ai sai nhiều hơn, hôm nay, hoặc là ngươi cùng ta chém người năm đó sau đó tự sát, hoặc là ta đưa ngươi lên đường.”
“Được được được…” Nam Ninh rút kiếm ra, giận dữ nói: “Không nói nhiều, ngươi muốn chiến vậy thì chiến!”
Vừa dứt lời, hai người lập tức đánh thành một đoàn. Vân Hư Tử đến trước mặt Đông Tử, cung kính nói: “Đông Tử lão tổ, mời.”
Đông Tử thở dài: “Đều là người bất đắc dĩ.”
Nói xong, ông ta rút kiếm xông lên!
Tiếng động ba người giao chiến đánh vào trong lòng mọi người, tra hỏi lương tri của mọi người. Phượng Ninh hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía Vân Thuần, nghiêm túc nói: “Sư phụ, người quyết định như thế nào?”
Vân Thuần quay đầu nhìn Phượng Ninh, trong mắt đều là bất đắc dĩ: “Phượng Ninh, chỉ cần hy sinh một người, vì sao lại cứ phải bị các ngươi làm đến phức tạp như vậy chứ?”
“Sư phụ,” Phượng Ninh đi về phía Vấn Kiếm Đài, nghiêm túc nói: “Bởi vì cho dù thiên địa vô đạo, nhưng Đạo còn ở lòng ta. Phần nhân quả này là chúng ta thiếu, thì chúng ta hẳn phải trả. Thị phi đúng sai, sẽ không bởi vì càng nhiều người muốn mà đảo ngược được hao tổn. Sư huynh nói rất đúng, Đạo có thể tu lại, đường có thể đi lại, nhưng nếu là trái tim bẩn rồi thì không thể quay đầu được.”
Nói xong, Phượng Ninh đứng ở trên Vấn Kiếm Đài, nghiêm túc nói: “Sư phụ, rút kiếm!”
Theo một tiếng quát của Phượng Ninh, trừ Nguyễn Hoa Nhiễm ra, Tống Húc, Lôi Hư Tử, Tinh Vân, Đan Huy đều đi đến trên đài, nhìn sư phụ của mình. Nguyễn Hoa Nhiễm run rẩy nhìn mọi người, không thể tưởng tượng nói: “Sư thúc, sư bá, các ngươi… Các ngươi điên rồi sao?! Vì một người muốn toàn bộ Thiên Kiếm Tông chôn cùng, đáng giá sao?!”
Vừa dứt lời, một nữ tử mặc váy xanh đi tới trước người Nguyễn Hoa Nhiễm. Đây là đệ tử thủ tịch Lục Thanh Di của Nguyễn Hoa Nhiễm, nàng lẳng lặng nhìn Nguyễn Hoa Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Sư phụ, nếu đây là một tông môn chẳng phân biệt thị phi đen trắng, vậy tồn tại có ý nghĩa gì? Nếu sư phụ u mê không tỉnh, vậy đệ tử ở đây mời sư phụ, rút kiếm!”
“Rút kiếm!”
“Rút kiếm!”
“Rút kiếm!”
Âm thanh một đám đệ tử vang lên, Thiên Kiếm Tông rõ ràng chia làm hai phái, cho là đồng ý với Tần Tử Thực, hoặc là đi theo đám người Nam Ninh, Bạch Phất Trần, bọn họ đều giữ lại một chú khí khái cuối cùng của Thiên Kiếm Tông, giống như ngày thường, đang ở bên cạnh Vấn Kiếm Đài, đối với sư huynh đệ của chính mình, nghiêm túc mà cung kính mời đối phương rút kiếm.
Trong mắt mọi người ngậm nước mắt mà chém giết, gió mạnh thổi phần phật trên vách núi, Thiên Kiếm Tông chém giết thành một mảnh, Tần Tử Thực nghe các đệ tử nói, trong lòng trào dâng mênh mông.
Đây là tông môn của hắn, đây là các sư huynh đệ của hắn.
Hắn không nhìn lầm bọn họ, cho dù từ bỏ bản thân, bọn họ cũng giống hắn, phải cho thế gian một câu trả lời!
Tần Tử Thực ngưng kiếm khí vào mũi kiếm, đột nhiên quát lớn! Tiếng rồng ngâm phượng khóc quấn quanh xông thẳng lên trời, một kiếm kia dường như có thể mở trời bổ đất, xông thẳng về phía Bắc An!
Bắc An đột nhiên mở to hai mắt, túm lấy Bạch Phất Trần bên cạnh che ở phía trước người mình! Kiếm quang khí thế quá thịnh, nháy mắt xỏ xuyên qua hai người!
Tần Tử Thực cầm kiếm quỳ một gối trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu, thấy Bạch Phất Trần đau đến vặn vẹo gương mặt.
Hai người ở trong ánh kiếm hóa thành tro tàn, Tần Tử Thực cầm kiếm đứng dậy, nhìn về các đệ tử chém giết quanh người.
Hắn cầm theo kiếm, từng bước một đi ra ngoài Thiên Kiếm Tông.
Có đệ tử không ngừng ngã vào bên người hắn, hắn đều nhìn từng đệ tử ngã xuống đó, trong lòng chết lặng mờ mịt.
Hắn đứng ở trước sơn môn, một người lại một người đệ tử đi ra, người đầy máu đứng ở phía sau hắn. Trên mặt bọn họ là máu cùng nước mắt trộn với nhau, tiếng khóc kìm nén không ra. Chờ Tống Húc cuối cùng đi tới, quỳ một gối ở trước mặt Tần Tử Thực, dâng Chưởng môn lệnh lên trước người hắn, đỏ mắt nói: “Từ đây về sau, ta không xứng làm Chưởng môn của Thiên Kiếm Tông, còn xin đại sư huynh lấy về thứ mà năm đó ngươi nên lấy.”
Tần Tử Thực không nói lời nào, hắn nhìn bả vai thanh niên run rẩy nhỏ giọng khóc. Hơn nửa ngày, hắn mới nói: “A Húc, ngươi đã làm rất tốt.”
“Chức Chưởng môn, ta sẽ quản lý thay,” Tần Tử Thực nhận Chưởng môn lệnh, khàn khàn nói: “Ngày sau, ta trả lại cho ngươi một Thiên Kiếm Tông mới tinh.”
Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, mọi người nhìn hắn, nhường ra một con đường cho hắn. Tần Tử Thực đi đến chỗ cái bảng hiệu bị hắn gỡ xuống kia, một tay khiêng bảng hiệu, đưa lên phía trên sơn môn.
Ba chữ Thiên Kiếm Tông nhiễm máu, ở dưới ánh hoàng hôn, rực rỡ lấp lánh.
Tần Tử Thực bồng bềnh hạ xuống, Phượng Ninh vén vạt áo dẫn đầu quỳ xuống, hô to: “Lấy tâm làm kiếm, che chở đại đạo của ta. Thiên Kiếm Tông, muôn đời thiên thu!”
Các đệ tử theo sau đồng thời quỳ xuống, cùng nhau hô lên.
Lấy tâm làm kiếm, che chở đại đạo của ta.
Thiên Kiếm Tông, muôn đời thiên thu.
Đây là một Thiên Kiếm Tông hoàn toàn mới, cũng là một thời đại hoàn toàn mới.
Thị phi đen trắng, sạch bẩn lẫn lộn, lấy kiếm phân biệt, lấy giết chóc ngăn cản giết chóc.