Kiếm Tôn
Chương 106: Đi Tìm Sư Phụ Ta!
Người này đúng là Tam lâu chủ kia!
Nhìn thấy lão đầu này, trong lòng Diệp Huyền thở dài một hơi, hắn đột nhiên cảm thấy kỳ thật lão đầu này rất thân thiết…
Mà khi lão giả tóc trắng thấy Diệp Huyền, cũng hơi ngẩn người, sau đó hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, cười nói:
– Tiểu hữu, đã lâu không gặp!
Nhìn thấy một màn này, lão giả áo bào đen ngây dại, mà mấy người Khương Cửu sau lưng Diệp Huyền cũng ngây ngẩn cả người.
Thân thiết như vậy a?
Diệp Huyền không dám khinh thường, lập tức khẽ thi lễ với lão giả tóc trắng:
– Xin ra mắt tiền bối!
Nhìn thấy Diệp Huyền hành lễ, trong mắt lão giả tóc trắng có một tia tán thưởng, hắn cười cười:
– Tôn sư vẫn tốt chứ?
Diệp Huyền cười nói:
– Vẫn tốt.
Nói đến đây, hắn đột nhiên nghiêm mặt, sau đó hơi thi lễ với lão giả tóc trắng:
– Còn xin tiền bối làm chủ cho ta!
Lão giả tóc trắng hơi ngẩn người, mà vẻ mặt lão giả áo bào đen phía sau hắn đã có chút khó coi.
Lão giả tóc trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
– Liên quan tới Túy Tiên lâu ta?
Diệp Huyền gật đầu:
– Trước đó ta cùng Cửu công chúa gửi đấu giá một quyển võ kỹ địa giai thượng phẩm ở Túy Tiên lâu, ai ngờ nửa đường xuất hiện biến cố, cuốn võ kỹ địa giai thượng phẩm kia bị người cướp đi, sau đó một tên quản sự Túy Tiên lâu chạy tới nói với ta…
Nói xong, hắn kể lại những lời nói với Từ Thanh và lão giả áo bào đen trước đó, cũng không có thêm mắm thêm muối.
Vừa nghe Diệp Huyền thuật lại một câu của Từ Thanh “Túy Tiên lâu ta chính là muốn ỷ thế hiếp người”, mí mắt lão giả tóc trắng lập tức nhảy lên, vị Hàn lâu chủ trên vân thuyền lúc trước chết như thế nào? Không phải là cũng vì câu nói này sao?
Mà lúc trước, cũng vì câu nói này, kém chút chọc cho một vị Kiếm tiên tuyệt thế giận chó đánh mèo, đánh toàn bộ Túy Tiên lâu, mặc dù cuối cùng lắng lại, thế nhưng Túy Tiên lâu cũng bị tổn thất hai vị lâu chủ a!
Lúc này, Diệp Huyền thi lễ với lão giả tóc trắng lần nữa:
– Tiền bối, vãn bối không có yêu cầu khác, chỉ cầu tiền bối chủ trì công đạo.
Lão giả tóc trắng trầm mặc.
Năm ngàn vạn kim tệ!
Không phải một con số nhỏ!
Thế nhưng… Tiểu tử trước mắt có một vị Kiếm tiên chống lưng a!
Thấy lão giả tóc trắng yên lặng, Diệp Huyền lại nói:
– Tiền bối có chỗ khó xử? Nếu thật sự quá khó khăn, năm ngàn vạn kim tệ này ta không cần nữa.
Nói xong, hắn cười một tiếng thê lương:
– Sư tôn nói không sai, nếu ngươi yếu, ai cũng sẽ khi dễ ngươi.
Nói xong, hắn quay người ôm quyền với Khương Cửu:
– Cửu công chúa, sau này còn gặp lại!
Thanh âm vừa dứt, hắn xoay người rời đi.
Khương Cửu ngây cả người, sau đó nói:
– Ngươi muốn đi đâu!
Diệp Huyền dừng bước lại:
– Đi tìm sư phụ ta!
Nói xong, hắn bước nhanh về phía nơi xa.
Diệp Huyền đi về phía nơi xa, khuôn mặt bi phẫn, giống như phải chịu thiên đại ủy khuất gì đó, nhưng hắn trong lòng đang điên cuồng kêu lên: “Lão đầu, gọi ta lại a, mau gọi ta lại con mẹ nó a…”
Giờ phút này, trong lòng Diệp Huyền rất hoảng không thể nghi ngờ!
Đi tìm sư phụ?
Tìm quỷ a!
Hắn cứ như vậy đi đến nơi xa, mà càng chạy càng nhanh, trên trán hắn, đã dần toát ra mồ hôi lạnh!
Đúng lúc này, lão giả tóc trắng cách đó không xa đột nhiên nói:
– Tiểu hữu, chậm đã!
Thanh âm này đối với Diệp Huyền mà nói, giống như tiếng mẹ thiên nhiên!
Nếu không gọi hắn lại, hắn thật sự chỉ có thể đi…
Diệp Huyền dừng bước lại, quay người nhìn về phía lão giả tóc trắng, lão giả tóc trắng cười nói:
– Tiểu hữu, chút chuyện nhỏ này sao phải làm phiền lệnh sư?
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía lão giả áo bào đen bên cạnh:
– Mang năm ngàn vạn kim tệ tới đây.
Nghe lão giả tóc trắng nói, mọi người giữa sân đều ngây ngẩn cả người.
Đặc biệt là lão giả áo bào đen, hắn kinh ngạc một hồi, nói:
– Tam lâu chủ, năm ngàn vạn này…
Lão giả tóc trắng nhíu mày:
– Nhanh!
Nghe vậy, lão giả áo bào đen không dám chần chờ thêm, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa, quay người rời đi.
Mà Khương Cửu ở một bên khác, nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt ngoài tò mò vẫn là tò mò!
Ánh mắt lão giả tóc trắng rơi vào trên thân Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền một hồi, rất nhanh, trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, một lát sau, hắn lắc đầu cười một tiếng:
– Không hổ là Kiếm…
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, nói tiếp:
– Không hổ là đệ tử của vị tiền bối kia, căn cơ thân thể của ngươi, cho dù trong Túy Tiên lâu chúng ta, cũng không có mấy người có thể so sánh, thiếu niên, rất có tiền đồ a!
Diệp Huyền mỉm cười:
– Tiền bối quá khen.
Lão giả tóc trắng cười nói:
– Không kiêu không vội, tâm tính rất tốt!
Diệp Huyền:
– …
Đúng lúc này, lão giả áo bào đen rời đi trước đó về tới giữa sân lần nữa, lão giả áo bào đen đưa cho Diệp Huyền một tấm thẻ màu vàng:
– Trong tấm thẻ này có năm ngàn vạn kim tệ, các hạ có thể rút được ở bất kỳ địa phương nào khắp Thanh Châu, hoặc cũng có thể tới Túy Tiên lâu ta.
Diệp Huyền nhận Kim tạp, sau đó ôm quyền với lão giả tóc trắng:
– Đa tạ.
Lão giả tóc trắng do dự một chút, sau đó nói:
– Tiểu hữu, mặc dù giữa ngươi và Túy Tiên lâu ta có thật nhiều hiểu lầm, thế nhưng, đó cũng chỉ là hiểu lầm, ngươi thấy thế nào?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
– Dĩ nhiên.
Lão giả tóc trắng cười:
– Lão phu còn có việc, cáo từ trước. Đúng, còn xin tiểu hữu thay lão phu vấn an tôn sư, nếu có thể, ngày khác tiểu hữu có thể cùng tôn sư đến làm khách ở Túy Tiên lâu!
Diệp Huyền khẽ thi lễ:
– Đến lúc đó có thể sẽ quấy rầy!
Lão giả tóc trắng cười nói:
– Hoan nghênh đã đến! Cáo từ!
Nói xong, hắn quay người biến mất tại chỗ, lão giả áo bào đen cũng vội biến mất theo.
Nơi nào đó, lão giả áo bào đen đột nhiên hỏi:
– Tam lâu chủ, năm ngàn vạn kia, Túy Tiên lâu ta hoàn toàn có thể không trả a, ta…
Lão giả tóc trắng lạnh lùng nhìn thoáng qua lão giả áo bào đen:
– Không trả? Muốn chết phải không?
Lão giả áo bào đen khẽ giật mình:
– Thiếu niên kia rốt cục có lai lịch gì?
Lão giả tóc trắng chậm rãi đóng hai mắt lại:
– Là tồn tại Túy Tiên lâu ta không chọc nổi.
Nghe vậy, vẻ mặt lão giả áo bào đen đại biến:
– Làm sao có thể…
Lão giả tóc trắng nói khẽ:
– Có biết Hàn lâu chủ và Bát lâu chủ ngã xuống như thế nào?
Không đợi lão giả áo bào đen trả lời, lão giả tóc trắng lại nói:
– Bị sư tôn của thiếu niên kia một kiếm kết liễu, chỉ một kiếm, hai người họ ngay cả một kiếm cũng không thể tiếp được!
Lão giả áo bào đen đã ngây người.
Lão giả tóc trắng quay đầu nhìn thoáng qua chân trời nơi xa:
– Vốn cho rằng thiếu niên này sẽ gia nhập Thương Mộc học viện, thật không ngờ tới, lũ ngu Thương Mộc học viện thế mà cự tuyệt hắn ngoài cửa, ha ha, lần này có trò hay để nhìn.
– ————
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!