Kiếm Tôn - Chương 13: Ra Ngoài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Kiếm Tôn


Chương 13: Ra Ngoài


Nắm đấm Diệp Huyền dừng cách cách mi tâm Diệp Kình chừng vài tấc!

Diệp Kình kinh hãi nhìn Diệp Huyền, hắn thực sự đã đạt tới Khí Biến cảnh a, mặc dù ít khi chiến đấu ở ngoài, thế nhưng theo hắn biết, Diệp Huyền chỉ là một tên ngũ phẩm Bất Tức cảnh mà thôi, nhưng hiện tại, một hiệp này, hắn bại không còn gì để nói!

Thực lực Diệp Huyền thực sự kinh khủng!

Diệp Huyền đưa tay ra, sắc mặt Diệp Kình chợt biến, không dám dở trò, vội vàng lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền mở bình ngọc, liếc mắt, bên trong chỉ có mười lăm viên Dưỡng Thần đan!

Khẽ cau mày lại, Diệp Kình vội vàng nói:

– Diệp Huyền, kỳ thực đan dược này rất trân quý, Thanh thành chúng ta cũng không có, trước giờ đều là nhập từ ngoài về, đây là số lưu lại của lần nhập trước!

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, cuối cùng thu bình ngọc, sau đó nói:

– Ta vì gia tộc mà liều mạng nhiều năm như vậy, thu chút đan được này, không đủ a?

Diệp Kình đưa mắt nhìn thoáng qua, không nói gì.

Diệp Huyền cũng không nói, trực tiếp quay người rời đi, thế nhưng bên ngoài, Đại trưởng lão đang mang theo một đám trưởng lão vây lại!

Chuyện Diệp Huyền nổi giận giết người, hiển nhiên đã đến tai đám Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhìn gắt gao:

– Cháu ta mới nói ngươi hai câu, ngươi đã nổi sát tâm giết hắn?

Diệp Huyền chậm rãi bước tới:

– Cháu của ngươi, không không dạy được, ta tới dạy thay ngươi.

Đại trưởng lão xiết chặt nắm đấm, Diệp Huyền cứ vậy nhìn Đại trưởng lão, mặt không biểu tình, thế nhưng sát ý trong mắt đã ẩn hiện.

Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên gằn giọng:

– Bắt giết hắn cho ta!

Rất nhanh, đám thị vệ Diệp phủ lập tức vọt tới.

Diệp Huyền khẽ nhếch mép cười, sau một khắc, mũi chân điểm nhẹ một cái, thân hình trực tiếp vọt ra ngoài, đám người còn chưa thấy rõ, một tên thị vệ Diệp phủ đã bị đánh bay ra mấy trượng!

Diệp Huyền cũng không dừng lại, quay người liền đá sang một tên thị vệ đang vọt tới.

Ầm!

Tên thị vệ kia trực tiếp bị đá bay!

Mà lúc này, Diệp Huyền đã vọt thẳng tới trước mặt Đại trưởng lão!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đại trưởng lão lập tức trở nên dữ tợn, bước nhẹ một bước, chưởng kình đã vỗ thẳng tới trước mặt Diệp Huyền!

Diệp Huyền nắm tay phải thành quyền, một quyền oanh tới!

Ầm!

Quyền chưởng vừa tiếp xúc, Đại trưởng lão lập tức bị chấn lui!

Đại trưởng lão kinh hãi nhìn Diệp Huyền:

– Sao có thể, đan điền của ngươi đã nát, sao còn có thể có chiến lực như vậy!

Diệp Huyền chậm rãi nhắm mắt lại:

– Sao ngươi biết đan điền của ta đã nát!

Đại trưởng lão nhìn tới gắt gao, không nói gì.

Nhưng, Diệp Huyền lại đã hiểu!

Khỏi phải nói, kẻ đánh lén hắn lúc trước, tuyệt đối là do đai trưởng lão phái đi!

Nghĩ tới điểm này, sát ý trong mắt Diệp Huyền càng thêm dâng trào, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên:

– Diệp Huyền, ngươi đi đi!

Mọi người theo tiếng nhìn lại, người tới chính là Diệp Lang kia!

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Diệp Lang, không nói thêm bất cứ nửa lời, xoay người rời đi!

Chúng quanh, đám thị vệ kia cũng không cản lại, chỉ nhìn về phía Diệp Lang.

Đại trưởng lão có chút khó hiểu:

– Diệp Lang, coi như ngươi có ước hẹn sinh tử với hắn, thế nhưng người mà hắn giết là đường huynh của ngươi, chuyện này…

Diệp Lang cắt ngang lời Đại trưởng lão:

– Yên tâm, hai ngày sau ta tất lấy đầu hắn xuống!

Đại trưởng lão xiết chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh, không nói gì.

Diệp Lang cười nói:

– Ta biết hắn đáng chết, thế nhưng giờ còn chưa tới lúc. Hai ngày sau, ngươi thông cáo toàn bộ Thanh thành tới quan chiến, ta muốn đánh với hắn một trận, từ đó dương danh!

Nghe vậy, Đại trưởng lão nhíu mày:

– Có ý gì?

Diệp Lang cười nói:

– Ta muốn dẫn sự chú ý của những tông môn thế ngoại kia, chỉ có dương danh mới có thể làm được. Mà Diệp Huyền chính là bàn đạp thứ nhất của ta, đạp hắn, ta có thể dương danh ở Thanh thành này, từ đó mới có thể khiễn những tông môn thế ngoại kia chú ý!

Sắc mặt Đại trưởng lão khẽ dãn:

– Cũng đúng, những thế lực kia bình thường cao cao tại thượng, nếu không gây ra chút động tĩnh, sợ là khó mà dẫn được sự chú ý của bọn hắn.

Diệp Lang gật đầu:

– Đại trưởng lão yên tâm, hai ngày sau, ta sẽ khiến hắn nhận hết khuất nhục mà chết, để ngươi giải mối hận trong lòng!

Đại trưởng lão gật nhẹ, như nghĩ tới điềm gì đó, lập tức nghiêm mặt:

– Người này dù đã bị phá nát đan điền, thế nhưng chiến lực của hắn cũng vẫn không thể khinh thường, ngươi không thể chủ quan!

Diệp Lang nhìn thoáng qua Đại trưởng lão, mỉm cười, không nói gì thêm, thế nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ.

Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, Đại trưởng lão giao thủ với Diệp Huyền, thế mà lại rơi vào hạ phong. Hắn thấy, không phải Diệp Huyền này quá mạnh, mà là Đại trưởng lão quá yếu!

Một kẻ chỉ biết an nhàn sung sướng, cho dù có là võ giả, thế nhưng chỉ cần chưa thoát khỏi phạm trù Nhục thân, như vậy cũng chỉ đều là con kiến!

Đại trưởng lão này, chính là một con kiến như thế, không chỉ Đại trưởng lão, tất cả trưởng lão Diệp phủ, đều là như thế!

Diệp Lang thu lại suy nghĩ, nhìn về hướng Diệp Huyền rời đi, cười lạnh:

– Có thể trở thành đá đặt chân của ta, cũng xem như là vinh hạnh của ngươi!

Diệp Huyền nhanh chóng trở lại phòng, vội càng lấy một khỏa Dưỡng Thần đan cho Diệp Linh sử dụng.

Hắn khẩn trương nhìn Diệp Linh, giờ khắc này, hắn thực sự có chút hoang mang lo sợ, đồng thời cũng tự trách không thôi, hắn lại quên mất chuyện đan dược của muội muội!

Rất nhanh, dưới cái nhìn khẩn trương của Diệp Huyền, Diệp Linh chậm rãi mở mắt, vừa nhìn thấy Diệp Huyền, nàng liền lập tức ngòn ngọt cười:

– Ca, thấy ngươi, thật tốt!

Diệp Huyền mỉm cười, nắm chặt tay Diệp Linh, ôn nhu nói:

– Có khá hơn chút nào không?

Diệp Linh khẽ gật đầu:

– Không còn thấy lạnh nữa.

Diệp Huyền nói khẽ:

– Là ca không tốt, ca cam đoan với muội, sẽ tuyệt không có lần sau. Tuyệt đối sẽ không!

Diệp Linh nhìn về phía Diệp Huyền, nước mắt đột nhiên chảy xuống:

– Ca, trước kia muội muốn chết, bởi muội không muốn trở thành vướng víu của ca, nhưng vừa rồi, muội lại rất sợ chết, muội sợ sau khi muội chết, ca sẽ phải lẻ loi một mình. Muội, muội muốn vĩnh viễn ở cùng ca!

Hốc mắt Diệp Huyền khẽ ướt, cười nói:

– Linh nhi, không sao rồi, huynh muội chúng ta đều sẽ không sao!

Diệp Linh lau nước mắt trên mặt:

– Muội, muội nhất định sẽ sống thật tốt, muội, muốn cả đời cùng ca ca!

Diệp Huyền duỗi ngón tay móc lấy một ngón tay của Diệp Linh, cười nói:

– Quyết định như vậy, chúng ta, không ai được chết trước!

Diệp Linh trợn mắt nhìn Diệp Huyền:

– Ca, chỉ có trẻ con mới chơi móc tay!

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng:

– Trong lòng ca, muội mãi mãi cũng chỉ là đứa nhỏ!

Diệp Linh nở một nụ cười sáng lạn, thầm cảm thấy ngọt ngào.

Lần này, Diệp Huyền cũng không lập tức đi tu luyện, mà cõng theo Diệp Linh đi dạo phố. Thời gian vừa rồi, nàng một mực ở trong Diệp phủ, cơ bản không ra ngoài chơi đùa, đối với việc này, Diệp Huyền thầm cảm thấy áy náy! Hiện có thời gian, hắn đương nhiến muốn đưa muội muội ra ngoài.

Trong lòng hắn, trời đất bao lao, muội muội là lớn nhất!

Thanh thành chỉ là một cái thành nhỏ, nhân khẩu không tới hai mươi vạn người, ở Khương quốc cũng thuộc hàng kế cuối.

Người tuy ít, thế nhưng Thanh thành này cũng vô cùng náo nhiệt, gánh xiếc hàng rong, cần gì cũng có.

– ———–

Phóng tác: xonevictory

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN