Kiếm Tôn - Chương 15: Ẩn Cảnh Khác Biệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Kiếm Tôn


Chương 15: Ẩn Cảnh Khác Biệt


Cứ như vậy, hai huynh muội dẫn theo An Lan Tú về tới Diệp phủ, An Lan Tú đến cửa, toàn bộ Diệp phủ đều khiếp sợ, Đại trưởng lão tự mình dẫn theo trưởng lão đoàn ra nghênh đón.

Đừng thấy Diệp gia hiện đang bành trường, có thể coi trời bằng vung ở Thanh thành này, thế nhưng An Lan Tú này tới từ đế đô, hơn nữa, thế lực sau lưng này, dù là một trăm cái Diệp phủ cũng không thể so dánh, đối với điểm này, đám Đại trưởng lão biết An Lan Tú tới khiêu chiến Diệp Lang, liền lập tức cảm thấy mừng như điên!

Ba người Diệp Huyền bước qua cửa Diệp phủ, đám Đại trưởng lão cũng vừa lúc tới đón, nhìn thấy huynh muội Diệp Huyền, lông mày Đại trưởng lão liền nhíu lại, có điều, hắn lại không quan tâm huynh muội Diệp Huyền, vội vàng tới trước ngựa của An Lan Tú, hơi thi lễ:

– An cô nương đại giá quang lâm, thực sự khiến Diệp phủ cảm thấy rồng tới nhà tôm, An cô nương, mau mau vào ngồi một chút.

An Lan Tú khẽ lắc đầu:

– Ngồi thì không cần, Diệp Lang có đó không?

Đại trưởng lão vội vàng nói:

– Có có.

Nói xong, hắn nhìn về phía một tên trưởng lão:

– Nhanh đi mời Diệp Lang ra đây!

Trưởng lão kia vội xoay người đi vào.

Lúc này, Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Huyền, sắc mặt lạnh xuống:

– Ở đây làm mất thể diện cái gì? Còn không mau cút vào!

Nghe vậy, An Lan Tú khẽ cau mày lại.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Đại trưởng lão:

– Liên quan gì tới ngươi!

Quan hệ giữa hắn cùng Đại trưởng lão đã đạt tới tình trạng thủy hỏa bất dung, hắn đương nhiên sẽ không cho Đại trưởng lão mặt mũi gì cả.

Sắc mặt Đại trưởng lão liền trầm xuống, đang muốn nói chuyện, đã thấy An Lan Tú đột nhiên nói:

– Chuyện này là thế nào?

Đại trưởng lão nhìn về phía An Lan Tú, sắc mặt liền nhu hòa:

– An cô nương có chỗ không biết, Diệp Huyền này vốn là thế tử Diệp gia ta, thế nhưng lại kiêu ngạo bất tuân, hơn nữa thiên phú cũng chỉ thường thường, căn bản không thể gánh nổi chức trách thế tử, vì thế chúng ta tước vị trí thế tử của hắn, thực không nghĩ tới, người này lại ghi hận trong lòng, oán hận chúng ta, nghĩ…

An Lan Tú ngắt lời:

– Ngươi nói hắn kiêu ngạo bất tuân, chuyện này ta không đánh giá, thế nhưng, ngươi nói hắn thiên phú cũng chỉ thường thường?

Đại trưởng lão hơi run run, sau đó nói:

– Đương nhiên, hắn năm nay đã mười tám tuổi, nhưng còn dừng ở Ngũ phẩm Bất Tức cảnh, thiên phú như vậy, đương nhiên là kém.

An Lan Tú có chút cổ quái.

Kiếm tu! Ẩn cảnh!

Như vậy còn bị nói là thiên phú kém?

An Lan Tú nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì thêm, hiển nhiên nàng cũng đã phát hiện, quan hệ giữa Diệp Huyền cùng Diệp phủ có gì đó là lạ.

Lúc này, Đại trưởng lão lại nói:

– An cô nương có chỗ không biết, người này vì không muốn Diệp Lang làm thế tử, thế mà dám nói ước chiến sinh tử với Diệp Lang, kỳ hạn tới ngày ước chiến, còn hai ngày nữa. Nếu cô nương không bận chuyện gì, có thể ở lại Thanh thành hai ngày, tới lúc đó còn mời an cô nương làm chứng!

An Lan Tú nhìn thoáng qua Đại trưởng lão, sau đó lại liếc mắt nhìn Diệp Huyền ở bên, sắc mặt có chút cổ quái!

Ngay lúc này, Diệp Lang đi ra, đi tới trước mặt An Lan Tú, hơi ôm quyền:

– An cô nương!

Tầm mắt An Lan Tú rơi vào trên người Diệp Lang, rất nhanh, chân mày nàng cau lại!

Thiên tuyển chi nhân?

Cái gọi là Thiên Tuyển Chi Nhân, chính là những kẻ tu luyện tới trình độ nhất định, tuổi thọ tới không thể đột phá thêm, sau đó chuyển thế trùng tu. Mà loại người này, trong mắt thiên kiêu chi tử chân chính, lại vô cùng đáng khinh bỉ!

Chỉ có kẻ không có năng lực, mới đi chuyển thế trùng tu, sống chui nhủi trên thế gian!

Sở dĩ nàng tới Thanh thành, không phải bởi Diệp Lang là Thiên Tuyển Chi Nhân, mà là bởi nơi này có người dẫn tới thiên địa dị tượng!

Có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, mới khiến nàng có một chút hứng thú!

Mà giờ khắc này, nhìn thấy Diệp Lang, nàng lại thất vọng!

Diệp Lang đã cố tình ẩn giấu cảnh giới, thế nhưng căn cơ phù phiếm, tựa như ảo ảnh trong bão, đương nhiên, trong mắt người bình thường đã là vô cùng ghê gớm, có điều, thực sự không lọt nổi mắt nàng.

Nếu so ra, nàng càng xem trọng Diệp Huyền hơn, căn cơ vững chắc, thậm chí không chút kém nàng, hơn nữa còn tu luyện tới Ẩn cảnh, thậm chí còn là một tên Kiếm tu.

Nghĩ tới đây, An Lan Tú nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

– Hai ngày sau, ta tới tìm ngươi!

Nói xong, lập tức xoay người lên ngựa, trực tiếp rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Diệp phủ liền ngây dại.

Chuyện gì xảy ra?

Cho dù là Diệp Lang kia cũng ngẩn cả người.

Đại trưởng lão nhanh chóng lấy lại tình thần, vội đi tới sau lưng An Lan Tú, hơi hơi thi lễ:

– An cô nương, ngài không tỷ thí với Diệp Lang nhà ta sao?

Trên lưng ngựa, An Lan Tú cũng không quay đầu lại:

– Hắn không có tư cách!

Nói xong, liền thúc ngựa biến mất trong tầm mắt đám người Diệp phủ.

Sau lưng An Lan Tú, đám người Diệp phủ ngây ra như phỗng, mà sắc mặt Diệp Lang cùng cực kỳ khó coi, tựa như ăn phải cục phân lớn!

Bị coi thường.

Đây là lần đầu tiên từ khi thành danh tới nay mà hắn bị coi thường!

Không thể nhịn!

Trong mắt đám người, Diệp Lang đột nhiên xông ra ngoài, Đại trưởng lão liền biến sắc, muốn ngăn nhưng lại không kịp, mà ngày lúc này, An Lan Tú đột nhiên ngừng lại, sau một khắc, nàng quay người, trường thương trong tay trực chỉ Diệp Lang.

Một cỗ áp bách vô hình cứ thế mà áp tới Diệp Lang!

Diệp Lang biến sắc, đây là Thương ý!

Thương ý!

Diệp Lang kinh hãi nhìn An Lan Tú, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi, còn trẻ như vậy mà đã lĩnh ngộ thương ý?

Thấy Diệp Lang bất động, An Lan Tú thu lại trường thương:

– Nếu ngươi không ngừng, ta còn có thể đánh giá ngươi cao hơn một chút, đáng tiếc, ngươi ngừng, khó trách lại chọn chuyển thế trùng tu, thực sự không phải kém một cách bình thường.

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua huynh muội Diệp Huyền, khẽ lắc đầu:

– Cao tầng Diệp phủ, quả là một đám đầu người não heo!

Nói xong, liền thúc ngựa rời đi.

Tại chỗ, Diệp Lang xiết chặt nắm đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mà Diệp Huyền đã mang Diệp Linh về tiểu viện, đối với chuyện của đám Đại trưởng lão, hắn cũng không chút quan tâm, hiện hắn chỉ muốn tu luyện thật tốt, ở cùng muội muội, sau đó yên lặng chờ hai ngày tỷ thí, sau đó, đưa muội muội tới Đế đô cầu y!

– Ca, tỷ tỷ vừa rồi thật xinh đẹp!

Trong phòng, Diệp Linh đột nhiên nói.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Diệp Linh, cười nói:

– Muội muội ta cũng sẽ rất xinh đẹp!

Hắn không nói ngoa, tướng mạo Diệp Huyền hắn cũng không kém, muội muội càng là mỹ nhân bại hoại, sau này lớn lên, cũng nhất định là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.

Diệp Linh cười ngọt, lòng thầm vui vẻ.

Đợi Diệp Linh ngủ, Diệp Huyền mới vào Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

– Tiền bối, nữ tử vừa rồi lại có thể nhìn được Ẩn cảnh của ta! Không phải tiền bối đã nói, trước giờ chưa từng có người tu tới Ẩn cảnh sao?

Sau một hồi trầm mặc, nữ tử thần bí nói:

– Ẩn cảnh của ngươi, khác với người thường.

Diệp Huyền hơi ngẩn người, vội nói:

– Khác chỗ nào?

Nữ tử thần bí nói:

– Người khác tu luyện Ẩn cảnh, sẽ chỉ rất nhẹ nhàng, thế nhưng, ngươi sẽ chỉ càng thêm thống khổ!

Diệp Huyền cảm thấy khó hiểu:

– Vì sao lại vậy?

Nữ tử thần bí nói:

– Bởi bọn hắn chỉ tu cảnh giới, mà ngươi, tu gân cốt, ngũ tạng với toàn thân, rõ chưa?

Diệp Huyền: “…”

– ————–

Phóng tác: xonevictory

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN