Kiếm Tôn - Chương 305: Lấy thanh long đao của bản vương…
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Kiếm Tôn


Chương 305: Lấy thanh long đao của bản vương…


– Với tốc độ hiện tại của Diệp Huyền, cần chừng bao lâu có thể tới Đế đô?

Một lão giả trầm giọng nói:

– Nếu không ai ra ngăn cản, chừng mười ngày nữa là có thể tới.

Mười ngày.

Đám người dồn dập nhìn Mạc Thanh Huyền

Mạc Thanh Huyền lãnh đạm nói:

– Nếu không thể ngăn được hắn hai mươi ngày, chờ viện quân tổng viện tới, thế hệ trẻ Thương Mộc học viện ta, sợ là sẽ bị hắn đồ sạch.

Ngăn cản Diệp Huyền hai mươi ngày!

Vấn đề này, trong lúc Vạn Pháp cảnh hkong thể xuất thủ, ai có thể ngăn được?

Mạc Thanh Huyền đột nhiên đứng dậy rời đi.

Trong điện, đám người đưa mắt nhìn nhau.

Mạc Thanh Huyền rời Thương Mộc học viện, lập tức tới hoàng cung Đại Vân đế quốc, đáng tiếc, lại bị một thị nữ chặn lại.

Mạc Thanh Huyền nhìn vào bên trong:

– Thông báo một tiếng, ta cầu kiến Kháo Sơn Vương!

Thị nữ hơi thi lễ:

– Bẩm Mạc Viện trưởng, Kháo Sơn Vương không ở trong cung.

Mạc Thanh Huyền nhíu mày:

– Không ở trong cung? Vậy ở đâu?

Thị nữ lắc đầu:

– Nô tỳ không biết.

Mạc Thanh Huyền yên lặng hồi lâu, thần sắc dần trở nên dữ tợn:

– Diệp Huyền, là ngươi ép ta! Nếu ngươi đã không buông tha, vậy mọi người cùng ngọc thạch câu phần đi!

Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay người rời đi.

Trong cung.

Một nữ tử ngồi xổm trên đất, trước mặt là một đám kiến đen kịt. Nữ tử đang đếm kiến:

– Một con, hai con, ba con…

Lúc này, một thị nữ bước tới:

– Ngô vương, Mạc Viện trưởng đã đi.

Nữ tử vẫn không nói, tiếp tục đếm.

Thị nữ ngoan ngoãn lui sang bên, không dám quấy rầy.

Không biết qua bao lâu, nữ tử đột nhiên vỗ tay, hưng phấn nói:

– Bốn trăm bảy mốt con…

Nói tới đây, nàng hơi nhíu mày:

– Sao lại nhiều hơn trước một con? Chẳng lẽ là ta đếm sai? Để đếm lại xem…

Nói xong, nàng lại lần nữa đếm.

Một bên, thị nữ cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời.

Lúc này, nữ tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn thị nữ:

– Ngươi vừa nói, họ Mạc kia đi rồi?

Thị nữ vội nói:

– Vâng, Mạc Viện trưởng đã đi!

Nữ tử khẽ gật đầu:

– Xem ra, họ Mạc này cũng đã cùng đường mạt lộ. Không chừng sẽ không biết xẩu hổ mà dùng tới ám chiêu! Còn có Ám giới! Hai thế lực không biết xấu hổ này, nhiều người bắt nạt một Diệp Huyền như vậy, thực sự là táng tận thiên lương, vô cùng phi nhân tính… việc này, bổn vương không thể nhịn…

Nói xong, nàng quay đầu nhìn thị nữ, khóe miệng nén giận:

– Đi lấy Thanh Long đao nặng ngàn cân của bổn vương tới, bổn vương muốn… muốn cắt móng tay…

Thị nữ: “…”

Lại qua ba ngày.

Diệp Huyền đã ngày càng tới gần Đế đô.

Nửa đêm, đại địa hoàn toàn yên tĩnh! Trăng sao không hiện, đưa tay không thấy năm ngón.

Trong một khu rừng, Diệp Huyền nằm trên lưng Hắc Diễm mã, hai tay ôm kiếm, nằm ngáy o o. Hắc Diễm mã cũng không ngủ, vẫn kiên trì bước lên, chỉ là tốc độ đã giảm đi nhiều.

Đúng lúc này, Hắc Diễm mã đột nhiên dừng bước, cách nó không xa, một lão giả xuất hiện chặn đường.

Cường giả Vạn Pháp cảnh!

Diệp Huyền nhảy xuống lưng ngựa, đi thẳng tới chỗ lão giả, rất nhanh, hai người đã đối mặt, hắn biết lão giả này, chính là kẻ lúc trước chặn đường hắn trước cửa thành.

Diệp Huyền đi tới trước mặt lão giả, khí tức lão giả trước mắt đột nhiên hạ xuống!

Nháy mắt, khí tức đã giảm tới Thần Hợp cảnh!

Tự hạ cảnh giới!

Diệp Huyền xiết chặt Linh Tú kiếm.

Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền:

– Hiện tại, không tính là ỷ lớn hiếp nhỏ chứ!

Thanh âm vừa dứt, lão đột nhiên biến mất, một khắc sau, nắm tay đã tới đỉnh đầu Diệp Huyền, một chưởng đánh xuống. Đại địa dưới chân Diệp Huyền lập tức nổ tung, cùng lúc đó, một cỗ chưởng thế cường đại khóa chặt Diệp Huyền, giờ khắc này, Diệp Huyền như bị một ngọn đại sơn áp đỉnh, khó mà động một chút!

Nhưng cũng lúc này, một cỗ kiếm thế cường đại kèm theo kiếm ý từ trong cơ thể hăn cũng bắn ra.

Oanh!

Chưởng thế kia lập tức bị phá, thế nhưng, bản thân Diệp Huyền cũng bị một chưởng kia đẩy ra mấy chục trượng.

Diệp Huyền vừa dừng lại, một đạo tàn ảnh đã lướt qua, ngay sau đó, một nắm đấm mang theo lực lượng bá đạo đã đánh tới!

Nhanh! Mạnh!

Đối mặt một quyền này, Diệp Huyền không tránh không né, hai tay cầm kiếm chém ra.

Bành!

Diệp Huyền lần nữa bị đánh bay, có điều, hắn vừa bị đánh bay, kiếm của hắn cũng đã lóe lên, chém thẳng tới lão giả!

Lão giả không chút biểu tình, chân phải điểm nhẹ, một tảng đá từ lòng đất bay ra, trực tiếp đánh lên phi kiếm.

Ầm!

Kiếm quang tan vỡ, phi kiếm bay trở lại trước mặt Diệp Huyền.

Lão giả lại khẽ điểm chân phải, chân trái khẽ cất bước, toàn thân như hóa thành một đầu báo săn, thoáng cái liền xông tới, tốc độ nhanh không gì sánh kịp!

Một khắc này, Diệp Huyền cũng đột nhiên biến mất tại chỗ.

Trong đêm tối, một Đạo kiếm quang lóe lên.

Lão giả không lùi mà tiến, tốc độ tăng, một quyền tới!

Oanh!

Kiếm mang vỡ, kiếm bị đánh bay, mà lão giả cùng bị đẩy lui.

Đối diện lão giả, thanh kiếm vừa bị đánh bay khẽ chuyển vài vòng, cuối cùng, vững vàng dừng trước mặt Diệp Huyền!

Diệp Huyền hơi mở lòng bàn tay, kiếm kia bảy trở lại tay hắn, cầm theo kiếm, đi thẳng tới lão giả, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hưng phấn.

Hắn, rốt cục gặp được đối thủ!

Có thể luyện một phen!

Đối diện, lão giả trở nên ngưng trọng, bởi chiến lực của Diệp Huyền, còn mạnh hơn tưởng tượng của lão!

Mặc dù lão đã tự hạ cảnh giới xuống Thần Hợp cảnh, nhưng ý thức chiến đấu cùng một số thủ đoạn đặc thù vẫn còn, thế nhưng vừa rồi giao thủ, hắn lại phát hiện, thực lực Diệp Huyền đã lại mạnh tới mức này, đánh không phân cao thấp!

Mà Diệp Huyền, mới chỉ đạt tới Thông U cảnh, nếu như hắn đạt tới Thần Hợp cảnh…

Nghĩ tới đây, sắc mặt lão càng thêm âm trầm.

Lão giả xiết chặt nắm tay, đại địa dưới chân run nhẹ. Đối diện, kiếm thế của Diệp Huyền cũng dâng lên.

Tụ thế!

Dùng kiếm tụ thế!

Độc chiêu của Kiếm chủ!

Lão giả híp mắt, hai tay càng xiết chặt. Cùng lúc, một cỗ khí tức cuồng bạo chấn động mà ra, đại địa dưới chân không chịu nổi lực lượng của lão mà bạo tạc.

Đúng lúc, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, một Đạo kiếm quang chém thẳng tới lão giả.

Một kiếm này, tựa như liệt nhật, nháy mắt chiếu rọi bốn phương.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Đã lâu hắn không dùng tới kiếm này, bởi từ khi đạt tới Kiếm chủ, đã không ai có tư cách để hắn xuất kiếm này!

Diệp Huyền vừa xuất kiếm, lão giả đột nhiên lao ra, ngay sau đó, hai nắm đấm đánh thẳng tới một kiếm của Diệp Huyền!

Hai nắm đấm, mang theo quyền mang sáng chói, những nơi đi qua, không khí như bị đánh tay, không chỉ thế, quyền thế càng khiến mặt đất phương viên trăm trượng nổ mạnh!

Kiếm cùng quyền đã ngày càng gần…

Chớp mắt yên lặng tuyệt đối.

Oanh!

– ————

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN