Kiếm Tôn
Chương 47: Yến Hội Bắt Đầu
– Yến hội gì?
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
– Đại hoàng tử tổ chức yến hội, mỗi lần Thương Mộc học viện chiêu sinh, đều có vô số thiên tài tới Đế đô, đối với những thiên tài này, hoàng thất Khương quốc đương nhiên sẽ không kinh thị, bởi vậy, Quốc chủ sẽ phái các hoàng tử tiếp đãi những thiên tài này.
Diệp Huyền hơi trầm ngâm:
– Hẳn là không phải ai cũng có thể tham gia chứ?
Lục Tiêu Nhiên gật đầu:
– Đương nhiên, chỉ có những người có thân phận, có thực lực mới có tư cách tham gia yến hội này, hoặc có thể nói, phàm là người tham gia yến hội, cơ bản đều có thể gia nhập Thương Mộc học viện, nếu không, bên trên cũng không mời bọn hắn.
Diệp Huyền cười khổ:
– Tiền bối, ta cũng không được mời a!
Lục Tiêu Nhiên nghiêm mặt:
– Tiểu hữu, ngươi đi cùng ta là được, còn mời mọc cái gì, ta mời ngươi cũng vậy. Nếu như có thể, vẫn nên đi một chuyến thì hơn, ở đó đều là thiên tài yêu nghiệt, nếu có thể kết giao với vài ngươi, đối với ngươi cũng tốt, ngươi thấy sao?
Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Đúng như Lục Tiêu Nhiên nói, có thể kết giao với vài người, như vậy cũng không tệ. Kiếm tu cũng không phải là một người cô độc, hơn nữa, hắn cũng muốn xem thiên tài Khương quốc yêu nghiệt tới đâu!
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, cười nói:
– Vậy tiểu hữu chuẩn bị trước đi, chút nữa chúng ta sẽ xuất phát!
Nói xong, liền quay người rời đi.
Diệp Huyền về tới phòng, lúc này, Diệp Linh cũng đã tỉnh.
Diệp Huyền nhẹ vuốt tóc Diệp Linh, ôn nhu nói:
– Chút nữa đừng ngủ, ca dẫn muội đi ăn uống!
Diệp Linh trừng mắt, saung đó cười ngọt:
– Được!
Diệp Linh búng nhẹ cái mũi Diệp Linh:
– Mau đi rửa mặt, chúng ta lập tức xuất phát!
Sau nửa canh giờ, Lục Tiêu Nhiên dẫn huynh muội Diệp Huyền cùng một đoàn người rời phủ, tới trước một tòa tửu lâu trong thành.
Tiên Khách lâu!
Có thể nói, Tiên Khách lâu là tửu lâu lớn nhất Đế đô, diện tích lên tới cả ngàn thước vuông, cao tới sáu tầng, bên ngoài mạ vàng, vô cùng xa hoa. Mà tòa tửu lâu này, chính là sán nghiệp Túy Tiên lâu.
Nhìn thấy tửu lâu, huynh muội Diệp Huyền đều hơi kinh ngạc.
Bọn hắn chưa từng thấy tưu lâu nào lớn như vậy, xa hoa như vậy?
Đừng nói bọn hắn, dù là tiểu mập mạp Lục Minh cũng có chút khiếp sợ, Thiên Sơn thành cũng không có tửu lâu lớn như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt ba người, Lục Tiêu Nhiên cười ha ha một tiếng:
– Nơi này còn vẫn rất bình thường, sau này các ngươi ra ngoài xem nhiều, các ngươi sẽ phát hiện, thế giới to lớn, không gì không có!
Diệp Huyền gật đầu, hắn hiểu điều này!
Còn may là hắn quyết định rời Thanh thành, nếu không, cả đời này hắn cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng!
Lục Tiêu Nhiên dẫn ba người vào trong, một nữ tử đoan trang ôn nhu tới tiếp:
– Là Lục thành chủ sao?
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
Nữ tử cười ngọt:
– Còn nửa canh giờ nữa yến hội mới bắt đầu, Đại hoàng tử đã chuẩn bị một ít “tiết mục giải trí” cho Lục thành chủ, Lục thành chủ có muốn thử một chút không?
Nghe vậy, cái mặt mo của Lục Tiêu Nhiên khẽ đỏ, vội lắc đầu:
– Không cần, dẫn ta đi gặp Đại hoàng tử.
Nữ tử gật nhẹ, dẫn Lục Tiêu Nhiên cùng bọn Diệp Huyền lên lầu, vừa tới tầng thứ tư, huynh muội Diệp Huyền đã bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ.
Tầng thứ tư như một quảng trường, vô cùng rộng lớn, so với cả Diệp gia của bọn hắn còn lớn hơn, mà trong này, mọi thứ đều cực kỳ xa hoa, vàng son lộng lẫy, tựa như cung điện, ngay cả dưới chân, cũng là một tầng da thú thật dày, đạp lên liền cảm thấy mềm mại dễ chịu.
– Oa!
Tiểu mập mạp Lục Minh đột nhiên bước chân lên da thú, sợ hãi than:
– Cha, đây là da Xích Hổ a, tấm da này, ít nhất phải giá mấy trăm kim tệ, chỗ này phải trải tới mấy vạn tấm… mẹ nó, Túy Tiên lâu còn có tiền hơn cả nhà chúng ta!
Nghe vậy, Diệp Huyền cùng Diệp Linh liếc mắt nhìn nhau, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
– Nghèo khó làm hạn chế suy nghĩ của ca!
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
– Tiểu hữu, Túy Tiên lâu phú khả địch quốc, coi như hoàng thất cũng không có tiền bằng bọn hắn.
Nói xong, Lục Tiêu Nhiên nhìn về nơi xa, sau đó lại nói:
– Tiểu hữu chờ một chút, ta đi sẽ trở lại ngay.
Nói xong, hắn bước nhanh về trước.
Đúng lúc này, một thanh niên bước với, người này ôm quyền với Diệp Huyền:
– Vị huynh đệ này vừa tới sao?
Diệp Huyền gật đầu, ôm quyền hoàn lễ:
– Vừa tới!
Thanh niên cười nói:
– Tại hạ thế tử Dư gia của Xuyên thành, Dư Bất Nhị, xin hỏi huynh đệ là?
Diệp Huyền cười nói:
– Thanh thành Diệp Huyền, tán tu!
– Tán tu?
Thanh niên hơi rung động, lập tức đánh giá Diệp Huyền:
– Ngươi là tán tu?
Diệp Huyền gật nhẹ:
– Đúng vậy!
Thần sắc thanh niên nam tử liền lạnh xuống:
– Quấy rầy!
Nói xong, liền quay người rời đi.
Diệp Huyền: “…”
Thanh niên nam tử đi tới bên khác, ôm quyền với một người khác:
– Tại hạ thế tử Dư gia của Xuyên thành, Dư Bất Nhị, xin hỏi huynh đệ là?
Nam tử kia ôm quyền hoàn lễ:
– Tại hạ thế tử Mạc gia Càng thành, Mạc Tiêu!
Nghe vậy, thanh niên kia liền giật mình:
– Là Mạc gia có tới mấy chục mỏ vàng?
Nam tử gật đầu:
– Đúng vậy!
Thanh niên kia liền vội kéo tay, cười nói:
– Mạc huynh, hôm nay ta ngươi mới quên đã thân, đến, chúng ta nâng ly uống mấy chén…
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền cùng Diệp Linh đều ngây người.
Một hòi sau, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
– Thật quen thuộc!
Ở Thanh thành, kỳ thực cũng như thế, ai có giá trị, mới được người kết giao. Mà người có giá trị, cũng sẽ chỉ đi kết giao với người có giá trị.
Lục Minh tức giận:
– Đại ca, tên này mắt chó nhìn người thấp, để ta giúp ngươi hả giận?!
Diệp Huyền nhìn qua tiểu mập mạp, lắc đầu cười một tiếng:
– Vật tụ theo loài, bình thường thôi.
Tiểu mập mạp như muốn nói thêm, lúc này, Lục Tiêu Nhiên đã quay lại, mà bên cạnh, còn có một nam tử mặc hoàng bào, tuổi chừng hai sáu, dung mạo tuấn tú, hai đầu lông mày mang theo uy nghiêm nhàn nhạt.
Nam tử hoàng bào đi tới trước mặt Diệp Huyền, khẽ đánh giá liền cười nói:
– Vị này là Diệp Huyền huynh đệ?
Diệp Huyền nhìn về phía Lục Tiêu Nhiên, Lục Tiêu Nhiên vội nói:
– Diệp Huyền tiểu hữu, vị này chính là Đại hoàng tử Khương quốc chúng ta, Khương Niệm Sinh.
Đại hoàng tử!
Diệp Huyền hơi rung động, lập tức ôm quyền:
– Thanh thành Diệp Huyền!
Không kiêu không ti!
Đại hoàng tử gật nhẹ, cười nói:
– Nếu Diệp Huyền huynh đệ đã là người được Lục thành chủ xem trọng, ngày sau chúng ta tự nhiên nên thân cận hơn chút mới được!
Diệp Huyền đang muốn nói, đúng lúc một thanh âm hưng phấn vang lên:
– Mạt Tùy Thanh tới.
Mạt Tùy Thanh!
Nghe được cái tên này, đám người trong sân đề nhìn về hướng cầu thanh.
Đại hoàng tử trước mặt Diệp Huyền cũng đưa mắt nhìn, hơi sửa lại quần áo, sau đó đi tới.
Thấy cảnh này, Lục Tiêu Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói. Hắn mời Đại hoàng tử tới đây, tự nhiên là muốn dẫn tiến Diệp Huyền cho Đại hoàng tử biến, mà vì không để Diệp Huyền phản cảm, hắn cũng không lộ quá nhiều chuyện của Diệp Huyền, hiện thấy Đại hoàng tử bình thản như thế, hắn cũng có lòng muốn nói hai câu, có điều nghĩ tới Diệp Huyền là Kiếm tu, tính tình đặc biệt, thế nên cũng không nói.
Dẫn tiễn không thành thì thôi, nếu để Diệp Huyền phản cảm, như vậy được không bù nổi mất.
Trong tầm mắt đám người, một nữ tử từ dưới bậc thang đi lên.
Nữ tử này chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài đỏ lửa, tư thái thanh mảnh, lại cực tinh tế. Dung mạo càng vô cùng tinh xảo, phượng mi tinh mục, da thịt trắng nõn như ngọc, vô cùng mịn màng, nhất là đôi mắt kia, tựa như một bầu trời tinh thần, nhìn qua một cái, tựa như bị cuốn vào trong đó.
Rất đẹp!
Cho dù là Diệp Huyền, cũng nhìn thêm mấy lần.
– ———-
Phóng tác: xonevictory
Tặng mã 10% không giới hạn số chương cho truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game: 59823497
Đẩy 20-39 Kim phiếu nhận ngay mã 15%
Đẩy 40-59 Kim phiếu nhận mã 20%
Đẩy 60 Kim phiếu trở lên tặng mã 25%
Đẩy Kim phiếu xong mình gửi mã qua tin nhắn nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!