Kiếm Tôn - Chương 70: Tả Lập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Kiếm Tôn


Chương 70: Tả Lập


Học viên Thương Mộc học viện!

Nhìn thấy những người này, sắc mặt Diệp Huyền liền lạnh xuống, thu lại tầm mắt, sau đó nhìn Mạc Vân Khởi:

– Giúp ta đưa muội muội ta về Thương Lan học viện!

Diệp Linh muốn nói thêm, lại bị Diệp Huyền trừng mắt ngăn lại, ngoan ngoãn trầm mặc.

Mạc Vân Khởi nhìn sau lưng, sau đó bắt lấy Diệp Linh, dưới chân lập tức xuất hiện hai đạo gió xoáy, thoáng cái, hắn cùng Diệp Linh đã xuất hiện ngoài mấy chục trượng.

Diệp Huyền nhìn Bạch Trạch:

– Ngươi cũng đi đi!

Bạch Trạch lắc đầu.

Diệp Huyền cười nói:

– Việc này là ta chọc tới!

Bạch Trạch lần nữa lắc đầu:

– Bọn hắn nhằm vào Thương Lan học viện, chứ không phải chỉ mình ngươi.

Dhn cười cười, không nói, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, sau đó chủ động đi tới chỗ đám học viên Thương Mộc học viện, Bạch Trạch cũng bước theo.

Nhìn đám học viên Thương Mộc học viện xông tới, Diệp Huyền liền trở nên dữ tợn.

Đánh?

Xưa nay hắn chưa từng sợ đánh!

Một thân cảnh giới cùng thực lực của hắn, không phải tu luyện mà ra, mà là đánh nhau mà tới. Đặc biệt là khi hắn vừa trở thành thế tử Diệp gia, gần như mỗi ngày hắn đều liều chết với người ta!

Với hắn, đánh nhau đã sớm thành chuyện thường ngày!

Tả Lập đột nhiên dựng trường thương, sau lưng hắn, đám người kia cũng dừng lại, Tả Lập lạnh lùng nói:

– Một mình ta là đủ!

Thanh âm vừa dứt, chân phải hắn đột nhiên giẫm mạnh.

Ầm!

Mặt đất nổ vang, mà dưới chân hắn, một cỗ khí lưu bay lên, thoáng qua, trường thương trong tay Tả Lập đã bắn thẳng tới chỗ Diệp Huyền cùng Bạch Trạch!

Ngự Khí cảnh!

Diệp Huyền đột nhiên ngừng hắn, hắn vừa dừng lại, trường thương trong tay Tả Lập đã tới, Diệp Huyền lập tức gập người về sau, trực tiếp tránh một thương, cùng lúc đó, chân phải hắn đá lên một cước.

Bành!

Trường thương trong tay Tả Lập rung lên kịch liệt, cả người lui sau hơn trượng, mà hắn vừa dừng lại, Diệp Huyền đã mãnh liệt vồ tới.

Tả Lập híp mắt, cầm chắc trường thương trong tay quét qua:

– Hoành Tảo Thiên Quân!

Xùy!

Một thương này quét ra, trực tiếp xé rách không khí, phát ra tiếng khí bạo.

Diệp Huyền hơi nhếch miệng cười, không hề trốn tránh, tay phải nắm chắc thành quyền, sau đó đấm thẳng tới!

Băng Quyền!

Môn đê giai võ kỹ có thể Chiến ý gia trì, uy lực đã vượt qua phạm trù đê giai võ kỹ!

Quyền thương va chạm!

Bành!

Một tiếng bạo tạc vang lên, Tả Lập nắm thương trực tiếp bay sau mấy trượng, trong quá trình lui lại, hai chân kéo trên đất hai đường rãnh thật sâu!

Tả Lập vừa dừng lại, Diệp Huyền đã lần nữa vọt tới, cùng lúc đó, một quyền lại đánh tới!

Lại là Quyền Băng!

Không có bất cứ kỹ xảo đáng nói, chỉ đơn giản một quyền, một quyền đầy bạo lực!

Lực lượng áp chế trực diện!

Nhận thấy lực lượng trong một quyền của Diệp Huyền, đồng tử Tả Lập lập tức co lại, hắn không dám khinh thường, nguyên khí trong cơ thể điên cuồng tràn vào trong trường thương, sau đó đâm thẳng về trước, thương mang theo hàn mang lấp lánh, cùng lúc đó, một tiếng xé rách chói tai vang lên!

Là thanh âm trường thương xé rách không khí!

Trong ánh mắt đám người, quyền thương lần nữa dùng phương thức bạo lực nhất mà va chạm!

Bành!

Vừa mới tiếp xúc, Diệp Huyền cùng Tả Lập đồng thời lui sau, thế nhưng rất nhanh, Diệp Huyền đã ổn định lại, lập tức xông tới Tả Lập còn đang lùi!

Lần này, Tả Lập không có thời gian ứng đối!

Diệp Huyền đánh thẳng một quyền, quyền thịt va chạm, trực tiếp đánh tới ngực đối phương!

Phốc!

Tả Lập phun tinh huyết, ngay sau đó, thân thể cong như tôm mà bắn ra ngoài.

Ngay khi Diệp Huyền muốn tiếp tục xuất thủ, sau lưng Tả Lập, đám học viên Thương Mộc học viện đã đột nhiên lao lên!

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Bạch Trạch lập tức lộ hung quang, một khắc sau, hắn đã vọt tới!

Chớp mắt vọt tới, bàn chân hắn đạp xuống đất, mặt đất xuất hiện từng dấu chân thật sâu…

Mà Diệp Huyền cũng không nói nhảm, vọt tới giữa đám người.

Hắn không sợ đơn đấu, và cũng chẳng sợ quần ẩu!

– Chờ lão tử một chút!

Đúng lúc này, một thanh âm truyền tới.

Người tới chính là Mạc Vân Khởi, Mạc Vân Khởi lao tới như gió, tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt đã vọt tới bên cạnh Diệp Huyền cùng Bạch Trạch.

Mạc Vân Khởi nhìn đám học viên Thương Mộc học viện vọt tới, cười gằn:

– Có thể giết người không?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

– Ngươi cảm thấy bọn hắn đến đây làm gì?

– Ha ha…

Mạc Vân Khởi cười to:

– Thế mà lão tử lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như thế, đương nhiên là tới nạp mạng! Ta muốn cho chúng biết, Thương Lan học viện không phải đối tượng để bọn hắn bắt nạt!

Thanh âm vừa dứt, hai tay hắn đột nhiên chắp trước ngực, vừa tách ra, hai vệt sáng đã lóe lên.

Phi đao!

Nơi xa, hai tên học viên Thương Mộc học viện trực tiếp rơi đầu ngã xuống.

Thế nhưng sau một khắc, Mạc Vân Khởi đã bị một tên học viên khác của Thương Mộc học viện đánh bay, thế nhưng thoáng qua, tên học viên kia đã bị Diệp Huyền oanh bạo đầu, có điều, rất nhanh, một tên khác đã đâm thẳng tới Diệp Huyền…

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng xương gãy đoạn không ngừng vang lên!

Hội đồng!

Khung cảnh lộn xộn.

Ba người Diệp Huyền dù có thực lực cường hãn, thế nhưng đám học viên Thương Mộc học viện lại hơn ở chỗ nhiều người, bởi vậy, càng về sau, ba người Diệp Huyền cũng không chiếm được quá nhiều lợi. Dù sao, có thể gia nhập Thương Mộc học viện, cũng không phải hạng giá áo túi cơm.

Có điều, Thương Mộc học viện cũng không được lợi gì, phải nói là hết sức thảm, bởi tới giờ, đã có tới sáu bảy tên học viên chết thảm.

Bành!

Diệp Huyền đánh bay một tên học viên Thương Mộc học viện, đang muốn thừa thắng xông lên, mà lúc này, một thanh trường thương đã phá không mà tới!

Là Tả Lập!

Diệp Huyền dừng bước, không tránh không né, mặc cho trường thương của Tả Lập đâm tới trước ngực.

Ầm!

Diệp Huyền lui sau một trượng, mà Tả Lập đột nhiên biến sắc, hắn thực sự không nghĩ tới Diệp Huyền lại dùng thân thể mà chặn một thương của hắn, mà đã không nghĩ tới, đương nhiên sẽ có hậu quả hết sức nghiêm trọng.

Quả nhiên, Diệp Huyền đột nhien bắt lấy trường thương, sau một khắc, hắn theo thương mà lấn lên, sau đó, đột nhiên lên gối.

Bành!

Tả Lập lập tức bị chấn bay ra mấy trượng.

Ầm!

Tả Lập ầm ầm rơi trên đất, máu tươi phun ra, mà ngũ tạng bên trong cũng bị một gối này của Diệp Huyền đánh vỡ.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Tả Lập, Tả Lập ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, thần sắc dữ tợn:

– Đánh giá thấp nguyơi, thế nhưng, sau hôm nay, học viện sẽ không đánh giá thấp ngươi nữa!

Nói xong, hắn đột nhiên gầm thét:

– Đi!

Giờ khắc này, đám học viên Thương Mộc học viện bốn phía dồn dập ngừng lại, vừa thấy Tả Lập, liền muốn phóng thẳng tới chỗ Diệp Huyền.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn qua, đám người lập tức bị chấn trụ, không phải sợ Diệp Huyền, mà là sợ Diệp Huyền giết Tả Lập.

Bạch Trạch cùng Mạc Vân Khởi đi tới bên cạnh Diệp Huyền, trên người đều có những vết thương nhất định, đặc biệt là Mạc Vân Khởi, khóe miệng còn đang rỉ máu, trên người Bạch Trạch cũng xuất hiện rất nhiều vết rạn!

Đám học viên Thương Mộc học viện ở đây, thấp nhấp cũng là Ngự Khí cảnh, hơn nữa còn không phải Ngự Khí cảnh bình thường, ba người bọn hắn đỡ hai mươi người, giờ có thể còn sống, đã là vô cùng kinh khủng!

Trước mặt Diệp Huyền, Tả Lập chậm rãi đứng lên, lần nữa gầm thét với những học viên phía sau:

– Nhanh!

– ———–

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN