Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
Chương 55: Lục Đạo tiên nhân
Làn môi mềm ấm nóng, tựa như châm lên từng đốm lửa nhỏ lên da. Từng đợt xâm nhập nóng cháy, châm lên một ngọn lửa lớn như gặp phải đồng cỏ khô.
Khoái cảm mãnh liệt như ngọn liệt hỏa thiêu tán loạn bên hông, khiến chân y như nhũn ra, đành cố sức bám lấy vai sư huynh, ngửa đầu thở dốc, “Sư huynh, ngươi…”
“Ta làm sao nào?” Sau vài cái thúc vội vàng, Chinh Mạc từ từ hoãn động tác lại, tay vịn lấy xương hông y, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, ôm trọn sư đệ vào ngực, tiến quân thong thả, ra vào trước sau.
Thế lại khiến Lâm Phương Sinh nói không nên lời, hai chân quấn chặt lấy eo sư huynh, trán úp lên bờ vai dày rộng người kia, chỉ cảm thấy một hung khí sưng to, mạnh mẽ ra vào thông đạo y, nơi da thịt yếu ớt đó như thể bị xé rách, nóng bỏng đau đớn, lại đúng lúc thứ kia đang ma luyện, vô số khoái cảm sung sướng dâng lên, khí tức thêm phần hỗn loạn, khó nói nên lời, tâm tư cũng rối bời khó thông. Y chực hỏi cho rõ ràng, nhưng lại lo sợ bất an, chịu đựng khoái cảm mà phù văn mang lại, xoay mắt nhìn sang nơi khác.
Nhưng trên khung gương từ mười mặt bát phương đều rọi rõ bóng dáng hai người đang quấn lấy nhau, sư huynh như sắp hòa thành cái bóng của y.
Tiếng hít thở và tiếng thân thể va chạm cũng rất ý nhị, quanh quẩn mãi trong hành lang yên tĩnh mà láng bóng, phóng đại ra đến vô hạn, rồi lại đập vào tai Lâm Phương Sinh. Tiếng rên mê hồn do tận tai mình nghe được, cảm giác xấu hổ khó nén, phản xuống ngọn tà hỏa dưới thân càng thêm vượng, hai chân run lên không ngừng, làm lộn xộn nơi tiếp cận chặt chẽ với sư huynh.
Chinh Mạc cũng kêu lên đau đớn, cắn khẽ lên ngực y, “Phương Sinh, nhẹ chút.”
Thân thể Lâm Phương Sinh run lên, ngón tay đang bám lấy cánh tay sư huynh dần vô lực, vẫn còn rất lo lắng, mồ hôi tinh mịn rịn ra từ trán, thấm ướt đầu vai Chinh Mạc.
Mà vật cứng bị y lộn xộn kia càng mạnh mẽ ép vào, ép dũng đạo chật khít phải mở ra.
Lâm Phương Sinh chỉ thấy cơn ngứa dâng lên, đau đớn rót vào phù văn, từ da thịt mà xuyên vào xương tủy, toàn thân nóng như lửa, căng như muốn nứt ra, bụng chướng khó tả, tiếng rên nhỏ vụn vẫn thoát ra ngoài, càng chống đối sư huynh càng bị đối xử mạnh bạo hơn.
Khí tức nóng bỏng hỗn loạn hệt như từng luồng gió thổi vào ngọn lửa dục, bùng lên giữa hành lang gấp khúc. Kinh mạch của Lâm Phương Sinh phồng lên, hai nguồn linh lực đâm trái đâm phải như muốn quấn vào nhau, chậm rãi dung hợp, lại theo động tác của sư huynh mà rót vào đan điền, vây lấy Kim Đan.
Khi linh khí thuộc hệ Mộc của sư huynh bao lấy Kim Đan y, Lâm Phương Sinh tựa như bị sét đánh, dục niệm dâng lên như bài sơn đảo hải, không cách nào chống cự, chợt kêu to thành tiếng, ngón tay bắt chặt lấy cánh tay Chinh Mạc, cố gắng chịu đựng, nam căn khẽ run rẩy, thấm ướt quần áo hai người.
Tình triều ngập đầu quét qua, sau một cơn thất thần, Lâm Phương Sinh mới hồi lại được, sư huynh cũng đã buông y ra, xoay y áp mặt vào tường kính, hai chân không khép vào nổi cũng bị tách ra.
Qua hình phản chiếu từ gương, y thấy mình thần sắc hoảng hốt, khóe mắt đỏ ửng, đôi môi khô khốc nhếch lên, từng hơi thở nóng bỏng phả vào mặt kính, ngưng lại thành từng làn hơi mờ.
Lồng ngực như muốn sung huyết, ngân quang lóe ra.
Sư huynh phía sau hơi ngừng một chút, đối diện với tầm mắt sư đệ mình, “Phương Sinh, sau khi về Vạn Kiếm môn, mỗi ngày đều song tu với sư huynh được chứ?”
Thừa dịp Lâm Phương Sinh còn đang ngẩn người, hắn lại đỡ lấy hung khí sưng cứng của mình, lại nhấn vào trong nơi kia, ánh mắt nóng như lửa dậy lên khát vọng độc chiếm, dục niệm bốc lên. Hắn phả một luồng hơi nóng vào tai Lâm Phương Sinh, giọng khàn khàn, “Mỗi ngày đều để sư huynh xỏ xuyên như thế này.” Lại lui xuống một khoảng rất lớn, gần như sắp rời khỏi cơ thể y, sau từ từ ép vào, rất thong thả, tận đến khi chạm được đến phù văn, lúc này mới cắn răng nói, “Như thế này đây, chiếm đoạt!”
Lâm Phương Sinh bị động tác lúc nhanh lúc chậm này trêu chọc tới mức sắp phát cuồng, nam căn vừa tiết có dấu hiệu thức tỉnh, tình triều mãnh liệt khiến xương tủy như tê bại, không thể đứng nổi nữa, chỉ có thể xiêu vẹo dựa vào cánh tay sư huynh; khao khát sư huynh nhanh hơn một chút, mạnh hơn một chút; nhưng chỉ nức nở thành tiếng, cong eo đón hùa.
Sư huynh vẫn không chịu thỏa hiệp, vẫn cứ từ từ tiến thoái như vậy, chậm rãi đỉnh nhập, giọng vẫn khàn, “Sao nào?”
Lâm Phương Sinh như thấy sâu trong cơ thể có hàng vạn con trùng đang bò, cường độ của sư huynh không thấm vào đâu, hệt như uống rượu độc giải khát, càng mong muốn càng không đủ, sư huynh lại cố tình làm khó, y khó chịu đến mức khóc òa, “Sư huynh… Vì sao cũng thế…”
“Sư huynh muốn ôm ngươi.” Hai tròng mắt sâu thẳm của Chinh Mạc nhìn chằm chằm Lâm Phương Sinh, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Phương Sinh bị ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn đến mức ngực đau nhói, dục niệm càng tăng.
Chinh Mạc ngừng luận động, vươn tay phải lên đặt trên lồng ngực Lâm Phương Sinh, kẹp cả đầu ngực lẫn vòng xuyến giữa ngón tay mà đè ép xoa nắn, tiếp tục đùa bỡn.
Cả hai nơi yếu hại trên dưới đều bại dưới tay người, lúc chống cự, nam căn của Lâm Phương Sinh còn va vào tường kính, cảm giác đau đớn càng dấy lên tình triều.
Lời nói còn nóng bỏng hơn cả việc tiến vào trong, Lâm Phương Sinh như lạc vào sương mù, từng cơn sóng tình cuộn lên, phù văn cũng bất mãn, nhiều lần lao lên cắn mút rồi lại ngưng, tới mức Lâm Phương Sinh hận không thể đẩy ngã hắn xuống, tự mình ngồi lên, dù có thể sẽ mất hết thể diện, nhưng vẫn tốt hơn bị xử phạt kiểu này.
Chinh Mạc biết ý đồ của y, mặc cho y vặn vẹo giãy giụa, thở dốc cầu xin, hắn vẫn chỉ đè chặt y lên vách tường kính, để y tự nhìn bộ dạng mình hiện tại, tiếp tục thẳng tiến không nhanh không chậm, “Phương Sinh, làm sao nữa?”
Lâm Phương Sinh cuối cùng không chịu nổi sự nửa vời này nữa, tra tấn không gãi đúng chỗ ngứa, hai tay dán lên mặt kính, trán cũng áp vào, bắp đùi run run, lửa nóng khó tiêu, tiếng thở dốc hòa vào giọng khóc như sắp tắt thở, giọng run lên, “Sư huynh… Phải làm sao đây, hình như ta… Nhanh lên…”
Chinh Mạc nghe y khóc cầu xin, vẫn ôn nhu an ủi, “Sư đệ ngoan, nhẫn nại nào, sư huynh sẽ khiến đệ thoải mái nhất.”
Tuy rằng nói thế, nhưng vẫn hoãn tiến hoãn xuất, động tác chầm chậm, chỉ đơn giản là lúc tiến vào thì thay đổi góc độ, mang đến một cảm giác khác lạ hơn hẳn.
Lâm Phương Sinh sắp bị dục niệm ép đến mức sắp hóa Ma, vài lần muốn dậy nhưng lại bị sư huynh ép xuống mặt gương chịu phạt. Vài tiếng rên nhỏ vụn vừa buột ra khỏi cổ họng khô khốc, y chợt nhiên bị sư huynh đỉnh mãnh liệt, đầu nam căn giáng mạnh xuống phù văn, ánh sáng trắng lòa trước mắt như bao phủ lấy y, rồi hôn mê mất.
Mơ hồ nghe thấy sư huynh nói, “Từ nay về sau ngày đêm làm bạn, không tách rời nhau.”
Lúc tỉnh lại thì dục niệm trong người đã tiêu biến cả, chỗ bị sư huynh đùa bỡn chỉ còn hơn đau, nhưng đã sạch sẽ, tinh nguyên đã bị kinh mạch của y hấp thụ hết.
Toàn thân đau ê ẩm, nhưng lại có một cảm giác khoan khoái đến kì lạ, sau một cơn cuồng loạn khiến người ta nhức mỏi toàn thân thì thể xác và tinh thần lại thư sướng.
Lâm Phương Sinh vừa ngẩng đầu lên, hốt nhiên mặt gương mà tay y vừa chống lên biến mất, y mất đi điểm tựa, chân lại không có lực, ngã quỵ về phía trước.
Chinh Mạc còn chưa rời khỏi cơ thể y, vốn còn đang ngồi song song dựa vào tường, hưởng thụ cảm giác ** (*).
*Hai cái dấu ** này là nguyên văn:v
Nên cũng ngã luôn theo sư đệ.
Đúng lúc này, sư tôn, sư đệ và chủ tớ Tư Hoa Quân mà hai người thất lạc cũng đã xuất hiện từ tứ phía, hành lang nguyên bản dài hẹp lại biến thành một cái sảnh bằng kính, tầm nhìn rất rộng, hình phản chiếu đến vô cùng vô tận, khiến người ta càng thêm hoa mắt.
Tư thế kết hợp của hai người bị nhìn thấy hết cả, lúc Lâm Phương Sinh té xuống còn bị thứ kia của sư huynh đỉnh sâu hơn, suýt thì kêu ra tiếng. Trước mắt bao người thế này, y xấu hổ và giận dữ muốn chết, tai nóng cháy lên.
Chinh Mạc đành lấy một chiếc áo choàng phủ chỗ hai người đang gắn kết, ôm sư đệ đứng dậy, mượn thêm áo choàng che đi, thay chỗ nội sam ướt đẫm.
Mấy người kia đến gần rồi, tất cả đều chú ý lên Lâm Phương Sinh, đôi mắt xanh sẫm của Viêm Dạ có mấy phần ưu thương, nhưng cũng rất nhiệt liệt.
Lâm Phương Sinh xấu hổ cúi đầu, “Sư tôn.”
Chợt nghe Tư Hoa Quân yếu ớt nói, “Lúc trước ngươi từng dính long huyết của ta đúng không?”
Lâm Phương Sinh sửng sốt, chợt nhớ ra Mục Thiên Hàng từng dùng roi tẩm máu để quất mình, y nghiêm nghị nói, “Tại Phù Sa ma quốc, vô tình… dính vào.”
Tư Hoa Quân giờ đang nửa nằm nửa ngồi, dựa vào một con cá ông* mình dẹp, miệng rộng quá trán, chính là An Hải.
*Muốn tìm hiểu thêm có thể search bằng cụm từ “monkfish”.
Con cá ông kia có một cái đèn màu xanh nhạt treo trước trán, vốn dùng để săn mồi dưới vùng nước biển sâu, giờ lại rọi lên mặt Tư Hoa Quân, khiến hắn hiện lên xanh trắng đầy bệnh trạng.
Tư Hoa Quân ho khan mấy tiếng, môi lưỡi trắng bệch không chút máu, dựa vào cá ông sau lưng, mắt mờ mịt, ngữ điệu cũng trầm trầm biếng nhác, “Cái này cũng không lạ. Long huyết nhập thể, sẽ kết hợp với phù văn của ngươi, biến thành thứ mị dược thôi tình bậc nhất. Trừ phi đích thân bổn tọa tới, nếu không sẽ không giải nổi. Đáng tiếc bổn tọa bị tên ma đầu kia làm trọng thương, máu trong người chẳng còn bao nhiêu, giờ lại bị…. Không làm gì được.”
Lâm Phương Sinh nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Lại nghe sư tôn cất tiếng hỏi, “Nếu không thể, vậy thì sẽ thế nào?”
“Kinh mạch nghịch hành, nổ tan xác mà chết.” Tư Hoa Quân trầm giọng nói, ngữ điệu không có vẻ vui đùa, “Nương tử… Phương Sinh nay đã Kết Đan, chỉ sự nếu bị nghịch hành thì Kim Đan cũng sẽ tự bạo.”
Kim Đan tự bạo, tức là toàn bộ số mệnh, thần hồn, tu vi của một người sẽ hóa hết, uy lực kinh người, ngay cả lão tổ Nguyên Anh cũng không làm gì được.
Mà sau khi tự bạo, thần hồn đều mất, muốn trùng sinh cũng không thể.
Sau khi lời của Tư Hoa Quân vừa dứt, bốn phía lặng im không một tiếng động. Ngón tay Lâm Phương Sinh cũng xoắn vào nhau, vừa định mở miệng đã thấy sư tôn tiếp, “Nếu là người khác thay thế?”
Sắc mặt Tư Hoa Quân càng không thể gọi là vui vẻ, “Long huyết mị dược, đâu phải là tự phù văn phát động, thay thế cũng không sao.”
Hách Liên Vạn Thành gật đầu, “Thế thì không cần lo lắng.”
Sau đó nhấc thương đi tới cánh cửa duy nhất của cả sảnh.
Những người khác cũng đi theo, Lâm Phương Sinh cũng thôi xấu hổ, nắm lấy tay sư huynh đi lên trước.
Cá ông lơ lửng cách mặt đất mấy thước, lặng lẽ theo sau. Tư Hoa Quân bất mãn nói, “Nay cường địch vây quanh, Hách Liên lão đạo đừng có mà phân tâm.”
Viêm Dạ phụng mệnh cản phía sau, lúc này mới đáp, “Không sao, Phương Sinh sư huynh đã có ta!”
Tư Hoa Quân hừ lạnh, “Bổn tọa là ân nhân cứu mạng của ngươi, chưa được ta cho phép, ngươi đừng hòng động đến y.”
Viêm Dạ nín ngay không nói gì. Nhóc con này đang nghĩ thầm, chờ khi nào hồng giao kia không nhìn thấy, cho dù hắn ta có cho phép hay không, không quan trọng!
Lúc này, chỉ còn lại Chinh Mạc.
Tư Hoa Quân lại ra vẻ nghiêm trọng, “Vừa mới giải một lần, nếu liên tục sử dụng, chỉ sợ hiệu quả sẽ giảm rất nhanh.”
Yêu Tu này đúng là bị thương nặng rồi mà vẫn không đổi tính, vẫn cố gắng tìm động cơ, thật khiến người ta khó mà chịu nổi.
Lâm Phương Sinh bất mãn quay đầu nhìn, nhưng lại thấy nét mặt của hồng giao tràn ngập mệt mỏi, liền mềm lòng, “Ngươi cố gắng dưỡng thương đi.”
Được câu an ủi này của Lâm Phương Sinh, sắc mặt Tư Hoa Quân mới dịu đi.
Đi qua cánh cửa kia lại là một căn phòng bằng kính khác, chỉ nhỏ bằng một nửa so với cái sảnh vừa nãy.
Bên trong có một cái bồ đoàn lơ lửng, một nữ tu* mỹ mạo đang ngồi xếp bằng bên trên, tóc cuốn như mây, đạo cốt tiên phong, dung sắc thanh lãnh, không thấy chút ma khí nào.
*GG gợi ý cho mình từ khóa “succubus”, yo~~~
Nữ tu này thấy mọi người đi vào mới chậm rãi mở mắt. Một đôi mắt mị nhãn như tơ, chốc lát biến thành mê người mị ma.
Nữ tu cười, “Có bằng hữu từ phương xa tới, thật vẻ vang cho kẻ hèn này, tiểu nữ đây rất vui. Mà ta là chủ nơi đây, nên sẽ tiếp đón các vị.”
Lại nói tiếp, “Ta là người trấn thủ tầng thứ bốn của Trấn Ma tháp, Lục Đạo tiên nhân.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!