Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp - Chương 7: Ma Tu Diêm Tà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp


Chương 7: Ma Tu Diêm Tà


Lâm Phương Sinh không chịu, quay đầu nhìn sư tôn cùng hồng giao lúc này đang giao đấu bất phân thắng bại. Hách Liên Vạn Thành đương nhiên hiểu tâm tính y, bổ một đao về phía hồng giao, dặn dò, “Cùng sư huynh đi trước đi, vi sư sẽ theo sau.”

Hồng giao cười nhạo một tiếng, “Lão đạo này khẩu khí thật lớn, cùng ta đối địch, còn nghĩ rằng có thể đi được?”

Ma Tu đang khoác lên người tấm da Bảo Nghiễn Nhi cười rộ lên, “Không làm phiền lão đạo cùng lão yêu nữa, cáo từ.”

Hách Liên Vạn Thành mười bảy tuổi đạt Trúc Cơ*, sau đó bắt đầu đi theo nghiệp tu tiên, hai mươi tuổi đạt Kết Đan, thiên tư cao hơn Chinh Mạc, Lâm Phương Sinh nhiều. Sau khi Kết Đan, dung mạo không thay đổi nữa, khi đứng cạnh hai đồ nhi lại mang cảm giác huynh đệ mà chẳng phải sư đồ. Chẳng qua Chinh Mạc cùng Lâm Phương Sinh đi theo người từ nhỏ, một lòng kính yêu, Hách Liên Vạn Thành lại hơn trăm tuổi, khí chất đương nhiên thanh niên hơn hai mươi tuổi không thể sánh được, nên mới khác biệt một chút.

*Là cấp bậc đầu tiên khi bắt đầu luyện khí, thứ tự tu tiên sẽ là: trúc cơ, tích cốc, dung hợp, Kim đan, nguyên anh, xuất khiếu, phân tâm, Hợp thể, độ kiếp, Đại thừa.

Mà Tu kia đối với Hách Liên Vạn Thành mang bề ngoài thanh niên kia không hề sợ hãi, một bên lấy bạch cốt trượng tiêu diệt mấy tên yêu tu đang hấp hối, một bên đi ra ngoài điện.

Hách Liên Vạn Thành đương nhiên không so đo với hắn, hồng giao cũng không yên lòng. Mắt thấy Lâm Phương Sinh đang dần rời xa, nội tâm tức giận lại bị Hách Liên Vạn Thành chặn lại, quả thật không thể ra tay.

Hai người huynh đệ Chinh Mạc nghe khẩu dụ của sư tôn, không dám chậm trễ, vội vàng ra ngoài. Bảo Nghiễn Nhi kia cũng đi theo, đến cửa cung liền gặp đáy biển Bắc Minh, nước hắc trầm âm lãnh, yêu vật trong nước đã bị khí tức cường đại bên trong trân châu cung dọa cho chạy sạch không còn một bóng.

Bảo Nghiễn Nhi tiến lên mấy bước, đẩy cát đá dưới đáy biển ra, thở dài tiếc hận, “Truyền tống trận này không trọn vẹn, lần này đi ra sẽ bị hủy mất, sư phụ các ngươi chỉ có thể tự về thôi.”

Bắc Minh hải nước thâm khó dò, diện tích lãnh thổ mở mang, yêu vật hoành hành, hoàn toàn không kiêng nể gì Hóa Thần sư tôn, hai người Chinh Mạc lại tu vi không đủ, ở lại chỉ khiến sư tôn phân tâm. Mặt khác, Chinh Mạc cũng được sư tôn phân phó từ trước, nếu tìm được sư đệ liền đưa về ngay, không cho phép trì hoãn.

Chinh Mạc nắm lấy cổ tay Lâm Phương Sinh, hướng Bảo Nghiễn Nhi nói, “Vô phương, đi thôi.”

Bảo Nghiễn Nhi bỏ qua hắn, cười gian xảo, quay đầu lại nhìn Lâm Phương Sinh, “Vị ca ca này thấy thế nào?”

Lâm Phương Sinh nhìn Hách Liên Vạn Thành đang chiến đấu cùng Tư Hoa Quân, hoàn toàn tự tin vào sư tôn mình, không chỉ thắng mà có thể toàn thân đi ra, chẳng qua triền đấu cũng là tranh thủ thời gian cho mình mà thôi. Y gật đầu, “Hết thảy đều nghe lời sư huynh phân phó.”

Bảo Nghiễn Nhi thấy không thú vị, bĩu môi, một đạo hồng tuyến thoát ra từ giữa trán, da mặt từ đó cũng rách ra một đường lớn, một thanh niên vươn đứng thẳng dậy từ lớp da của Bảo Nghiễn Nhi, huyết thủy tuôn ra như suối, nhiễm đỏ cả một vùng nước, cùng với bộ da kia dần tan biến mất.

Mà thanh niên kia chính là Ma Tu Diêm Tà.

Thủ thuật ngụy trang của Ma Tu này quả thật khiến người ta kinh sợ, huyết tinh tàn khốc.

Diêm Tả thở dài một tiếng khoan khoái, oán giận tiểu đồng kia thân mình nhỏ bé khiến hắn bị đè nén, lại vừa khởi động ma trận truyền tống. Ba người tiến vào trong trận, một mảnh hắc quang ánh lên, chỉ trong chớp mắt, cả ba đã không còn trong điện mà là bên một làng chài ven biển.

Làng chài kia vô cùng hoang tàn, hoàn toàn không có hơi người, Lâm Phương Sinh từ khi bị bắt ở Bảo Huyễn sơn đến giờ đã bốn tháng, nhất thời vui sướng, ngẩng đầu nhìn sư huynh. Chinh Mạc cũng thấy sư đệ bình yên vô sự, như bỏ được hòn đá nặng trong người, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm.

Diêm Tà nhìn không vừa mắt hai người đang lưu luyến kia, nói, “Hai ngươi đừng có bày tỏ tình cảm thế trước mặt ta… Việc cũng đã xong, nên cáo biệt thôi.”

Chinh Mạc gật đầu, “Được.”

Lâm Phương Sinh cảm giác giữa hai người có ẩn tình, trong lòng nghi hoặc, vẫn chưa hỏi nhiều. Ma Tu kia lấy ra một ngọc hạp dài mảnh, đưa cho y, tươi cười động nhân. Tuy rằng bây giờ không còn bộ dáng trẻ con buộc tóc trái đào nhưng nụ cười kia lại rất chân thật, một chút cũng không kém, “Phương Sinh ca ca, lúc trước trong điện ngươi đã che chở cho ta, ta đều nhớ kĩ. Sau này có duyên, ắt sẽ hồi báo.”

Lâm Phương Sinh thấy người kia xưng hô thân thiết, cũng thấy làm thú vị, nhưng không nhận lấy ngọc hạp, “Ngươi còn đưa lễ vật làm gì?”

Diêm Tà cười giảo hoạt, nhét ngọc hạp vào tay Phương Sinh, “Không phải lễ vật gì đâu, là thứ mà Phương Sinh ca ca quên trong điện mà thôi.” Nói xong liền hóa ra một chiếc bạch cốt trượng, tung mình lên, thoắt cái đã không còn thân ảnh.

Lâm Phương Sinh nghi hoặc mở ngọc hạp ra, bên trong là một chiếc thạch tinh hình trụ thô to đen nhánh, chính là cái ngọc thế y chán ghét vứt ra ngoài cửa điện lúc trước.

Da mặt nhất thời nóng lên, y đóng ngay nắp hạp, vứt không được, giữ cũng chẳng xong, toàn thân giống như bị hỏa thiêu.

Chinh Mạc nhìn biểu tình biến hóa của y, cũng chưa hỏi gì đã rút từ trong túi ra một chiếc bảo thuyền. Thứ này chỉ khi nào tập thể đệ tử Vạn Kiếm môn xuất động mới được đem ra dùng, nay lại vì cứu một mình y mà được đem ra dụng.

Sư tôn đối y đúng là thiên sủng vạn sủng, y biết hồi báo thế nào đây?

Quả nhiên ứng với câu nói cổ nhân: Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy*.

Lâm Phương Sinh bước vào bảo thuyền, thuyền lập tức xoay một vòng, vô thanh vô tức đi vào trong mây, hướng về phía Vạn Kiếm môn.

Chinh Mạc bố trí linh thạch xong xuôi, quay vào trong thuyền liền thấy Lâm Phương Sinh đang chống tay lên bàn, sắc mặt thống khổ, liền tiến lên hai bước, đỡ lấy sư đệ, tham nhập thử vào linh mạch của y, “Sư đệ có từng bị thương sao?”

Lâm Phương Sinh mặc hắn làm, xấu hổ cúi đầu, “Chưa từng.”

Chỉ trừ lần đầu ở Đế Lưu Tương trì khiến y đổ máu kia, quả thật Tư Hoa Quân chưa từng làm gì khiến y thụ thương.

Chinh Mạc khẽ nhăn mi, lại càng cẩn thận dò tìm. Linh lực của hắn theo kinh mạch của sư đệ theo vào đến Đan Điền, nhận thấy trong linh lực sư đệ có chút tạp chất, hơn nữa vỏn vẹn bốn tháng mà Lâm Phương Sinh từ ngưng mạch bảy tầng nhảy lên chín tầng, thần tốc như thế, e rằng dục tốc bất đạt, chỉ sợ trụ cột bạc nhược, linh khí mỏng manh.

Ấy mà ngược lại, sư đệ hắn kinh mạch khoan hậu, linh lực ngưng thực, giống hệt như đã tu luyện đến hàng mười niên, trụ cột hoàn toàn bình thường.

Mà tạp chất kia, nếu không phải hắn kiểm tra kĩ, chính là hòa cùng với dòng linh lực, quả thật không dễ phát hiện. Thế nhưng thứ đó sinh cơ dạt dào, lực lượng dư thừa… ngẫm ra, cũng chỉ là linh lực bình thường.

“Sư đệ, có ổn không?”

Lâm Phương Sinh ngẩn ra, lại nhớ đến lúc trước Tư Hoa Quân có nhắc đến cái gì đó “luyện hóa”, không khỏi nghĩ đến người kia tác cầu vô độ cùng hầu hạ dịu dàng, nơi phía sau đột nhiên cảm thấy khô khốc hư không, tham luyến thứ cứng rắn cùng nóng rực kia của Yêu Tu.

Y tái nhợt, lắc đầu, muốn đem những chuyện kia quên đi, “Không có gì không ổn.”

Từ nay về sau y vẫn là Lâm Phương Sinh, là kiếm tu kiệt xuất của Vạn Kiếm môn, là thiên tài người người mến mộ, từ từ tiến tiên đồ, có sư tôn cùng sư huynh chỉ dẫn. Y chỉ cần đoan chính Đan Tâm, kiên định ý chí, cầu được đại đạo, thủ hộ sư môn, kế thừa uy danh Vạn Kiếm môn, sao cho không thẹn với sự quan ái của sư huynh cùng sư tôn là được.

Mà không phải là con người thư phục dưới thân nam nhân, d-â-m-t-h-ú uyển chuyển xoay người, khát cầu thương xót.

Chinh Mạc nhìn biểu tình của y, biết ngay là y có điều giấu diếm, lại cũng không truy hỏi, chỉ đợi cho tạp chất kia hòa tan đi, thấy không còn gì trở ngại liền buông tay, lấy ra một chiếc túi đưa cho sư đệ, “Tạm dùng trước đi, đợi đến khi về sư môn sẽ thay.”

Lâm Phương Sinh nhận lấy, mở ra, thấy bên trong là rất nhiều linh thạch đan dược cùng kiếm của y, mắt không khỏi đỏ lên, nghẹn ngào, “Sư huynh, đệ… Lần này quả thật… hổ thẹn…”

Chinh Mạc ánh mắt ôn nhu, đem y ôm vào trong lòng, giống hệt như ngày bé ôm sư đệ mềm nhẹ trong tay, “Nếu đổi lại ta và đệ, đệ sẽ làm gì?:”

“Tất nhiên là vượt lửa qua sông, không chối từ.”

“Nếu thế có gì ổn không?”

“Không gì không ổn.” Lâm Phương Sinh cuối cùng cũng thoải mái, trong lòng ấm áp, lại ngẩng mặt lên, lo lắng sư tôn, “Sư huynh, vì sao hai người lại đi cùng Ma Tu kia?”

Chinh Mạc liền đem tất thảy mọi chuyện nói cho y.

Diêm Tà vốn muốn đoạt yêu đan của Bảo Châu, liền giết Bảo Nghiễn Nhi, thế mình vào đó, vậy vẫn không thể nào đoạt được châu mà thoát ra toàn thân. Thăng Long hồ thông với Bắc Minh hải, thất bá chủ đều biết, ngày ấy Tư Hoa Quân ở mạch nước ngầm bắt được một người,  Bảo Châu cũng biết. Sau đó Chinh Mạc ngày đêm thăm dò đáy hồ, Bảo Châu sợ lộ liền đem thông đạo kia chặn lại, cho nên Chinh Mạc tìm kiếm nhiều ngày như vậy, đương nhiên không phát hiện ra manh mối.

Diêm Tà lạnh nhạt lâu ngày, Vạn Kiếm môn lại khẩn trương chỉ vì một đệ tử, liền nghĩ đến việc liên kết với nhau. Hắn mượn Hách Liên Vạn Thành cùng binh khí Diệt Linh phiên kia cầm chân, vừa cứu Lâm Phương Sinh, vừa đoạt được châu. Sau đó Hách Liên Vạn Thành an toàn đi ra, vậy là giai đại hoan hỉ.

Mà Ma Tu kia hóa thành Bảo Nghiễn Nhi, cũng không nghĩ rằng Bạng yêu Bảo Châu sẵn sàng chết thay cho hắn.

Lâm Phương Sinh nghe được liền thở dài một hơi. Nếu không phải vì mình, sư tôn cùng sư huynh sao lại phải để lên Ma Tu kia chiếm được tiện nghi chứ. Y cả đời này nợ hai người kia rất nhiều, không biết đến bao giờ mới trả cho nổi.

Chinh Mạc biết y đăm chiêu, lấy tay búng lên trán y, “Đệ xa lạ như thế, thật khiến cho ta và sư tôn thất vọng.”

Lời tuy như thế, nhưng động tác cùng khẩu khí lại hết sức sủng nịch.

Nếu là người bình thường, khi nhận được đối đãi như vậy, hẳn sẽ cảm thấy rất xúc động, về sau đã quen sủng ái, nhất định sẽ tự tiện khinh cuồng, không để ai vào mắt.

Lâm Phương Sinh lại trải qua hơn mười năm như vậy, đạo tâm thanh minh, cùng sư tôn sư huynh hết mực thân hậu, không hề được sủng mà kiêu, cho dù là nội ngoại môn đệ tử, tu vi cao thấp, đều đối đãi khoan hậu, thỉnh thoảng còn có thể chỉ điểm một chút. Quả thật bây giờ khó tìm được người như vậy.

Chỉ là như lời Chinh Mạc nói, đúng là có chút xa lạ.

Lâm Phương Sinh im lặng một lát rồi nói, “Vậy đợi đến khi đệ hóa Nguyên Anh, thu được mười đệ tử ổn thỏa, sẽ bắt chúng hiếu kính sư bá cùng sư tổ.”

Chinh Mạc lập tức lắc đầu bật cười, “Ta sẽ đợi đến lúc ấy.”

Bắc Minh hải cách Khánh Long quốc mười vạn dặm, lại không có một truyền tống trận nào. Vị Ma Tu kia tìm được một số ma trận lưu lại từ thời thượng cổ, nhưng cũng chỉ sử dụng được một hai lần thôi. Hắn chú vào con thuyền mà hai người đang đi, tuy rằng khiến tốc độ nhanh hơn nhưng cũng mất một tháng mới về được đến Khánh Long quốc.

Lâm Phương Sinh tả hữu vô sự, liền lấy ba mươi sáu kiếm của mình ra luyện tiếp kiếm trận.

Chỉ tiếc Huyền Âm Bàn Long Kiếm lại bị trì hoãn kể từ lúc gặp Yêu Tu kia.

Với tu vi ngày ấy, y đem Thiên Cương Địa Sát cùng 108 linh kiếm khác nhập vào Đan Điền hẳn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng do trì hoãn quá lâu, không biết trình độ kia đến bao giờ mới đạt được.

Lâm Phương Sinh thấp giọng thở dài, cất kiếm đi, lại thấy tay chân đều nhuyễn ra, liền ngồi xuống giường nơi khách phòng. Có lẽ bị giam cầm quá lâu, nên vận linh kiếm có một chút mà đã mỏi mệt thế này đây.

Y nhắm mắt đả tọa, lại dần dần cảm thấy không ổn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN