KIẾP ĐÀN BÀ
Ngoại Truyện: Kiếp Đàn Bà (F4)
Tôi thấy người phụ nữ đó quen dù chẳng biết là ai,thế nhưng trong đầu luôn muốn hỏi rằng mình đã từng gặp cô ta ở đâu rồi có lẽ là do bản thân tôi tự ảo giác chăng,tôi gạt tay Phong..
“làm ơn để tôi yên”
-chê tiền à cô muốn bao nhiêu
-tôi không chê tiền nhưng mà tôi đâu có bán gì cho anh để đổi lấy tiền đâu..
-cô cố tình giả ngu à,tôi k thích bất cứ sự ràng buộc nào hiểu không
-anh thật đáng thương (tôi quay đi thẳng vào nhà đứng chốt cửa rất bình tĩnh)…
Phong trên tay vẫn cầm đống tiền nhìn Vân đi vào nhà anh ta cắn chặt răng,Trang đi tới đưa cho Phong chiếc ví của Tuấn đánh rơi…
“Anh Tuấn có đánh rơi cái này ở chỗ khi nãy”
-sao em k đưa trực tiếp cho nó
-em k còn số anh ấy…(P giật chiếc ví trên tay Trang)
-ok anh cầm rồi em về đi…
-anh P,chúng ta k thể quay lại dc nữa ạ
-quay lại để làm gì khi trong lòng anh chẳng còn em…
câu chốt hạ mà P nói dường như làm cho Trang phải chấp nhận sự thật và chẳng còn chút hy vọng nào..
Phong lên phòng rót rượu mở rèm nhìn sang nhà đối diện” thậm chí mình say đến mức còn chẳng nhận ra cô ta là loại đàn bà gì,thật kinh khủng”…
Gấu chạy đến bên Phong…
Gấu: bố ơi sao cô Vân k đến…con thích cô ấy
-mai bố sẽ tìm người chơi vs gấu nhé
-không con thích cô ấy,cô ấy nấu mỳ ngon lắm,bố ăn sẽ thích đấy…
-bố k thích ăn mỳ con trai ạ,ăn mỳ đâu có tốt
-không con ăn mỳ cơ…
-bố sẽ bảo vú nấu cho con
-vú nấu không ngon ,con thích mỳ của cô Vân cơ (P tức giận)
-không có mỳ gì hết,đi ngủ đi,vú đâu rồi (vú chạy vào bế)
Gấu: con muốn mẹ cơ ,con không cần vú…
P nghe vậy thở dài…anh ta ngồi buồn bã kéo ngăn kéo trong ngăn bàn,bức ảnh chụp lễ kết hôn của Phong và Vân tại đà lạt,nụ cười của Vân dường như làm anh ta buồn thêm,chạm nhẹ lên khung ảnh ” nếu có thể quay về với anh thì tốt biết mấy,tốt biết mấy”… Phong cúi đầu buồn bã…
Tôi từ bên này nhà nhìn sang được phòng anh ta,thấy anh ta đang ôm khung ảnh gì đó và có vẻ rất buồn,tôi vội kéo rèm “cố gắng lên mọi chuyện sẽ qua ,anh ta chỉ là thoảng qua”…
Tôi cố quên tất cả mọi chuyện…tiếng chuông vang lên tôi choàng tỉnh giấc,trời đã sáng,tôi xuống mở cổng giật mình khi thấy Trà…
Trà: em qua rồi này chị…
-trời sao k thấy em báo gì ,mau vào đi
-em có gọi cho chị mà không được
-thế à,chắc máy k kêu nên chị không để ý vào đi em …
-nhà to quá chị nhỉ
-uk chắc trong tuần chị sẽ đi tìm nhà,sang tuần chắc sẽ có lương
-tiền chị nói dối bố mẹ là có nhưng thật ra không có phải không…
-uk thì tiền kiếm lại dc mà
-chị làm vc thiện vậy ai sẽ tốt vs chị đây
-nghĩ nhiều thế mà làm gì…chị nấu bữa sáng nhé,bh em vào tập huấn
-mai em mới bắt đầu
-uk vậy lát chị đi trước,ngủ giấc đi…
Tại Hàn Quốc…
Mẹ P đến gặp cô CHOI người phẫu thuật cho Vân…
Choi: bà làm vậy có quá đáng không
-tôi đang làm những gì tốt nhất cho con mình
-bà đang giết con trai mình thì đúng hơn
-tôi sinh ra nó tôi hiểu con mình chỉ là nhất thời rung động,nó có thể ngủ vs bất kì cô gái nào nó muốn thế nhưng để làm vợ nó cô gái đó nhất định phải do tôi chọn…
-rồi sao bà chọn cho nó lần đầu có vừa ý nó không
-đấy là ck tôi chọn không phải tôi…
-bà làm vậy là chia rẽ chúng nó,chúng có con chung rồi bà định làm vậy thật sao
-viện thảm mỹ này do tôi đầu tư,tôi sẽ rút toàn bộ cổ phần nếu bà không theo ý của tôi…
-chúng ta là bạn bà đừng quên điều đó
-tôi chưa bao giờ quên,thế nhưng dến lúc tôi cần bà giúp đỡ bà hãy giúp tôi,tất cả đều yên ổn
-Vân mới là người đáng thương mà,con bé đã có cuộc sống mới mà
-nó vẫn kè kè bên con trai tôi,nó là con quỷ ám vía…tùy bà suy nghĩ 1 là giữ lại cái viện này hai là tôi rút cổ phần và yêu cầu hoàn tiền ngay …
Mẹ P đứng lên để lại cô CHOI ngồi buồn bã bên ly trà…
Tôi thay đồ đi ra ngoài thấy Gấu chuẩn bị đi hoc,tôi cười rồi đi qua
Gấu: cô Vân ơi
-ơi
-tối nay sinh nhật gấu,cô đến nhé
-cái này,cô đi làm về muộn lắm…nếu về kịp cô sẽ tới
-muộn là mấy giờ ạ
-khoảng 9h nhé…(tôi cố né tránh rồi xoa đầu gấu chạy vội ra bến xe buýt)…
…
Trà bên trong phòng nhìn xuống thấy Vân nói chuyện với gấu,tiêng điện thoại reo lên…
Mẹ P;cứ thế mà làm tôi tin cô sẽ hiểu…
-tôi muốn lấy anh Phong
-cái gì,cái này k như những gì chúng ta đã trao đổi
-tôi kp kẻ ngu ngốc như Hương hay Hạnh ,họ là quân cờ nhưng tôi thì không,tôi biết tất cả về anh Phong…nếu bà k đồng ý tôi buộc phải nói ra Vân là ai…
-im miệng ngay mày định lật lọng à
-tôi xứng đáng vs con trai bà,tin tôi đi…(Trà cúp máy)…
Trà thấy Phong từ nhà chạy đi tập thể dục,cô ta thay đồ rồi chạy tập thể dục theo phía sau Phong,bất giác cô ta trẹo chân rồi kêu lớn “a..đau quá”..
Phong ngoái lại thấy Trà đang ngồi ôm chân,anh ta quay lại đỡ…
P: cô ổn chứ
-tôi hình như bị trẹo chân rồi
-đứng lên được không
-đê tôi thử…
Trà ôm vào cổ Phong đứng dậy nhưng k dc,cô ta thầm nghĩ ” hóa ra anh là người đàn ông khiến Vân ngu ngốc tự sát,anh cũng khá ổn hợp với gu của tôi”
P:k đứng dc rồi có lẽ nên đi viện,cô sái chân rồi
-có lẽ vậy rồi,anh có thể đỡ toi về nhà được không…
-ok…
Trà k đứng vững P buộc phải cõng cô ta…
Trà: tôi xin lỗi nhé,tôi có nặng không
-không
-anh có vẻ không thích nói chuyện với người lạ
-có lẽ thế
-đến rồi nhà tôi đây (P ngạc nhiên khi thấy cô ta cùng nhà vs Vân)..
-nhà này là cô gái tên Vân
-đúng rồi đấy là chị họ tôi,anh quen chị tôi sao
-à không…
P quay đi Trà cười nhẹ ” Bước đầu coi như đã ổn”
Tôi làm miệt mài từ sáng đến tối,cho tới khi thầy giáo gọi vào trong phòng…
Thầy: thầy không biết là vì lý do gì mà em vẫn không nộp dc chữ kí,hình phạt thầy dành cho em hiện tại coi như xong,sau này đừng vậy nữa…
-em cám ơn thầy nhiều ạ
Tôi vui vẻ ra bên ngoài thấy Ly đang đứng gương mặt thất thần…
” chưa về sao”
-em chờ chị đấy
-có việc gì sao?
-em đang chán chúng ta đi làm chén rượu đi
-uk được…
Tôi đồng ý đi cùng trà tới quán rượu…
Gấu chờ mãi không thấy Vân về thằng bé cứ đứng ở cửa..
Vú: cô ấy có lẽ bận rồi gấu
-cô ý bảo con là 9h mà
-nhưng biết đâu có việc bận thì sao,vào cắt bánh thôi nào bố cháu đang chờ đấy…
-cháu muốn cô Vân cơ (Gấu chạy đi Vú đuổi theo rồi mất dấu thằng bé ở khúc cua)
-Gấu …về với vú nào không được hư…
Ngó xung quanh không thấy thằng bé đâu,vú hoảng hốt chạy về báo Phong…Phong ngồi bên chiếc bánh sinh nhật thấy vú hớt hải
Vú: thằng bé cứ đòi cô Vân rồi lại chạy đi đâu mất rồi
-kệ nó không phải tìm,sẽ thành thói quen cho nó…
-nhưng tối muộn rồi cậu P
-lát nó sẽ về vú nghỉ đi tôi sẽ chờ
-thôi tôi sẽ chờ cùng cậu…
Trà đi mua đồ ,đang vào nhà khóa cổng bất chợt thấy Gấu,thằng bé lấp lấp sau bụi cây trước nhà…
Trà: chào thiên thần nhỏ,cháu tìm ai vậy?
-cháu tìm cô Vân…
-cô Vân chưa về,bên ngoài lạnh lắm vào trong nhà đi
-cháu đứng đây chờ cũng được.
-sẽ ốm đấy,mà cô Vân không thích trẻ ốm đâu
-cháu chờ được..
-vậy cô ngồi chờ với cháu nhé…
-cô không hỏi gấu ở đâu à (trà ấp úng)
-nếu con muốn nói thì đã nói rồi phải không ( Trà rút máy gọi cho Vân)
Vân: alo chị về muộn tý nhé
-chị đang ở đâu vậy
-đang chè chén với đứa em cùng chỗ làm
-em gọi để báo chị khu nhà đang có đám cháy,người ta đang phong tỏa đường 1 lát nữa rồi về
-ô thế à đang định vè đây,cháy to không…
-em không rõ chỉ biết ngta đang phong tỏa đường…
-uk chị biết rồi (Trà cúp máy)
Trà: cô vừa gọi cho cô Vân rồi,cô ý nói sẽ về ngay…cô nói cháu cứ chờ ở đây…
-thật ạ (thằng bé tỏ vẻ vui vẻ)…
-cháu cứ ngồi đây chờ hay vào nhà
-cháu ngồi đây ạ…(Thằng bé ngồi bên ngoài rồi vui vẻ chờ đợi)…
Vân vô tư ngồi cafe tiếp với Ly…
Ly: thầy nói chia tay em rồi
-nhanh vậy á
-vâng em có hỏi lý do tại sao,thầy nói chỉ là không còn cảm thấy đi chung được ,thầy nói thầy đa có vợ
-bỏ đi em,đừng tơ vương đến những kẻ có vợ,cái giá cho việc cướp chồng có thể hiện tai chưa thấy nhưng còn về sau nữa,em dừng lại được thì thật là tốt rồi…
-nói thật vs chị nếu thầy không nói dừng lại thì chưa chắc em đã dừng,có đôi khi biết người ta có vợ rồi nhưng chẳng hiểu sao lại cứ thế lao vào,tình cảm nam nữ mà sẽ rất khó nói…
Nhìn Ly nói như vậy,tôi tự thấy bản thân vẫn may mắn vì ít nhất cho đến lúc này tôi chưa từng có qua lại với bát kì kẻ có vợ nào ngoài hắn,đó là vết nhơ mà tôi đang dần phải lãng quên và gạt bỏ nó…
Phong đứng ở cổng nhìn con trai cứ ngồi vật vờ bên cổng nhà đối diện,anh ta thở dài rồi bước sang…
P: về thôi con muộn rồi
-cô Vân bảo con ở đây chờ
-cô ta đâu có quan hệ gì vs chúng ta,ngoan về nhà đi con
-con thích cô Vân kể chuyện,cô ấy chọn đồ mặc cho con cũng rất đẹp,cô nấu ăn ngon nữa…
-cô ta bảo con chờ khi nào
-cô ý về bây giờ ,con sẽ chờ con muốn cắt bánh cùng cô vân cơ..
-bố con mình năm nào cũng cắt bánh cùng nhau đó thôi
-con muốn có cô Vân,cô ý giống tên mẹ,con muốn có cô ý thay cho mẹ…
Phong nghe vậy thấy chạnh lòng,xoa đầu con
P: bố sẽ chờ cùng gấu vậy…
Hai bố con ngồi chờ Trà bên trên mở rèm rồi nhìn đồng hồ…
Trà: chị vẫn chậm chạp đến đáng ghét (cười nhẹ)..
Tôi về đến đầu khu thấy vẫn yên bình không giống như vừa xảy ra đám cháy,tất cả vẫn bình thường…đến cửa tôi thấy bóng của người đàn ông đang cõng đứa trẻ cứ đi rồi lại quay lại…khi quay lại tôi nhận ra đó là Phong…
P: sao bây giờ cô mới về vậy
-ô anh này hay nhỉ tôi về bh thì liên quan gì đến anh
-cô hứa với con tôi là sẽ về mà để thằng bé chờ đến 2 tiếng rồi
-tôi đâu có hứa (tôi chợt nhớ sáng Gấu nói có sinh nhật) à tôi chỉ nói là khoảng 9h tôi tan làm chứ đâu có hứa gì
-trẻ con nó kb nói dối,cô tâm địa không tốt
-này anh tôi làm gì sai chứ
-nếu không đến được thì từ chối thẳng hiểu k (thấy Gấu ngủ gật trên lưng anh ta,thằng bé dụi mắt khi thấy P to tiếng)
Gấu: cô vân về rồi,gấu mời cô sinh nhật (thấy thằng bé cười ngây ngô cả tôi và P đều lặng yên)
Thế nhưng nhìn nụ cười của thằng bé tôi lại thấy dường như tất cả mọi thứ không còn quan trọng,lời tranh cãi giữa tôi và bố thằng bé dường như được hóa giải…thằng bé tụt xuống nắm lấy tay tôi,bàn tay bé nhỏ đó khiến tôi muốn nắm chặt lại..bất giác tôi thấy bản thân có gì đó thật khó tả khi nắm lấy tay thằng bé,Gấu kéo tôi vào nhà chiếc bàn nhỏ cùng cái bánh sinh nhật cắm sẵn ngọn nến.có 5 ngọn nến thằng bé rút bớt 2 cái chỉ để 3 ngọn nến…
P: Gấu 5 tuổi mà con phải là 5 cây nến chứ
Gấu: vú hát bài 3 ngọn nến lung linh,con thích 3 ngọn nến thôi ,có bố,có mẹ và có con…
Lời con trẻ ngây thơ như chà xát vào trái tim người lớn nhất là Phong…
Tôi vội hỏi ” mẹ gấu đi làm chắc sắp về rồi”
Gấu: mẹ nói đi làm lâu rồi mà mãi chưa có về ạ…
P: mẹ sẽ k về nữa đâu…
Gấu: không mẹ có về
P: Đã bảo là không về nữa,cô ta bỏ chúng ta nhẩy sông chết rồi ,đã chết rồi (Tôi bịt tai Gấu rồi nhìn P)
Gấu: mẹ con đi làm..(P đỏ mắt)
P: gấu ngoan ra bố bế,bố xin lỗi
Gấu: mẹ không chết,mẹ đi làm
P gật rồi ôm hôn đầu con,anh ta nước mắt nhỏ xuống mái tóc thằng nhỏ,đó là lần đầu tôi thấy 1 người đàn ông khóc,có lẽ nói ra lời đó anh ta cũng rất đau lòng,nhìn bố con họ ôm nhau lặng lẽ bên chiếc bánh…Tôi vội vàng gọi Gấu…
Gấu: gấu lại đây ước đi…(gấu thổi nến rồi lại cười hồn nhiên)
-con không ước à
-con không ước đâu,vì có ước cũng không được,năm nào con cũng ước rồi…
P bật đèn lên anh ta gọi vú
P; Vú đưa gấu lên phòng ngủ đi
Gấu:bố ơi con muốn đi chơi,cô Vân ơi đi chơi đi
P: bây giờ muộn rồi mai bà nội đến,con đi chơi với bà nội chưa muộn…
Gấu: không con thích đi với cô Vân cơ…(thằng bé kéo tay tôi)
Tôi nhìn ánh mắt nũng nịu của thằng bé,không có mẹ,thằng bé thật sự là đứa trẻ đáng thương
” Gấu ngoan lên đi ngủ nhé,cô kể cho gấu nghe chuyện rồi mai cô cháu mình đi chơi”…
-Dạ,cô hứa nhé
-cô hứa
-vậy cháu đi ngủ đây không cần cô kể chuyện đâu ạ (thằng bé nhanh nhanh chóng chóng đi ngủ trước sự chứng kiến của tôi và P)…
Nhìn thằng bé đi lên phòng hai chúng tôi mới thở dài nhẹ nhõm,bất giác lúc này nhìn nhau,tôi quay đi P giữ tay
P: cô đã hứa với con tôi thì hãy nhớ giữ lời,đừng để thằng bé thất vọng..
-tôi nhất định giữ lời…(tôi gạt tay rồi trở về nhà)
Trà vẫn đang xem tivi ung dung
Trà: chị về muộn vậy
-uk có chút chuyện,sao em chưa ngủ
-em đang chờ tin nhắn
-của ai
-bạn trai (Trà cười nhẹ rồi xoa) em k dc có bạn trai à
-đâu có mày nói thế làm chị ngạc nhiên chút thôi…thế anh ta là ai sao k thấy kể gì
-em mới quen thôi,mới quen sáng nay (nghĩ đến chuyện của Ly tôi khuyên Trà)
-này cứ phải tìm hiểu kĩ nhé,bây giờ xã hội này đàn ông đáng sợ lắm…
-em không sợ gì cả,em chỉ sợ có người ngáng đường
-là sao
-em từ nhỏ nhà còn nghèo hơn nhà chị rất nhiều,chị biết đấy,cho đến ngày em cứu chị,em chưa từng 1 lần biết thế nào là có bộ quần áo mới,rồi chị chính là người đầu tiên mua cho em bộ quần áo mới…
-tự nhiên nhắc lại chuyện cũ làm gì
-không những thế bố mẹ chị còn nhận nuôi em,nuôi dậy em như con gái suốt 3 năm qua
-chúng ta có duyên là chị em mà (tôi quay đi rót nước)
-chị Vân này,nếu có ngày nào đó chúng ta không thể cùng sống chung nhà,em vẫn mong chị hãy nghĩ đến việc em cứu chị mà bỏ qua lỗi lầm cho em..
Tôi đang rót nước mà thấy Trà nói câu đó,tôi chợt dừng lại rồi nhìn Trà ,nụ cười của con bé nửa đùa nửa thật làm tôi thấy sợ,chưa bao giờ tôi thấy Trà nói như vậy,tôi cười nhẹ…
“định làm gì có lỗi với chị hay sao mà nói trước vậy”…
Trà: em đùa mà chưa gì đã vậy
-Trà này chị là chị của em và chị sẽ dành những gì tốt nhất cho em gái mình,sẽ không có tranh giành bất kì điều gì,điều đó sẽ k thể xảy ra
-chị nói vậy em yên tâm rồi,em đi ngủ đây…
Phong đứng bên hiên nhà trong chiếc khăn tắm choàng,anh ta gọi cho mẹ Vân…
P: Là con,bây giờ con mới đọc được tin của mẹ,cám ơn mẹ đã chúc mừng sinh nhật Gấu…
Mẹ V: năm nào con cũng gửi lời chúc mừng sinh nhật mẹ cũng cám ơn con nhiều…
-đó là chuyện nhỏ mà mẹ..
-à P này ngày thứ 7 tới là dỗ của Vân ,mẹ nghĩ con bé đã mất lâu rồi con cũng nên sớm lập gia đình cho gấu có mẹ
-con chưa nghĩ đến chuyện đó
-con bé nếu còn sống biết con vẫn nghĩ đến nó như vậy thì nó sẽ hối hận vì đã tự tử…(Mẹ Vân bật khóc cố nín lại)
-đúng vậy cô ấy nhất định sẽ hối hận
-nó sẽ không nghĩ là con lại thật sự yêu thương nó
-cái gì mất đi rồi mới nhận ra đâu là thứ quan trọng nhất,con cũng là kẻ ăn chơi chẳng ra gì,con dường như phải trả giá cho lỗi lầm của chính bản thân mình…
Phong lặng nghe tiếng khóc của mẹ Vân bên kia đầu dây,sự hối hận có lẽ luôn là muộn màng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!