Kiếp Đoạn Trường - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Kiếp Đoạn Trường


Chương 22


Sau hơn một giờ chạy không ngừng nghỉ cuối cùng chiếc taxi của tên Hưng dừng bánh trước một vũ trường lớn của Thành Phố Hồ Chí Minh.

– Anh, đây là đâu? – Vừa bước ra khỏi xe, Khánh Dương ngỡ ngàng khi trước mắt mình là một tòa cao ốc lớn với tấm biển to tổ bố: ” Lạc Nhật Vũ Trường “

– Đây là vũ trường Lạc Nhật. Là vũ trường lớn của Thành Phố Hồ Chí Minh này. Tên Lạc Nhật có nghĩa là ngày ngày vui vẻ.

– Vũ trường? – Khánh Dương bỗng rùng mình ớn lạnh, cảm giác lo lắng cùng những ngày tháng tối tăm ở bar Thiên Đường như bất chợt ùa về trong tâm trí cậu thật đáng sợ. Linh cảm như đang mách bảo cậu một điều vô cùng khủng khiếp sắp xảy ra.

– Đúng thế. Đây là vũ trường. – Tên Hưng khẳng định lại.

– Anh… anh đưa tôi đến vũ trường làm gì?

– Đưa nhóc đến để kiếm tiền cho anh. – Tên Hưng trắng trợn nói.

– Anh… – Giờ thì Khánh Dương đã biết linh cảm trong mình là hoàn toàn đúng. Đây chính là bar Thiên Đường thứ hai, là địa ngục trần gian mà cậu vẫn thường la hét trong ác mộng.

– Sao? Nhóc là trai bao, anh đưa nhóc về nghề nghiệp cũ, từ nay nhóc tha hồ mà kiếm nhiều tiền, tha hồ mà sung sướng nhá! Ha ha ha ha!

– Anh… anh là đồ khốn nạn!

– Khốn nạn là bản chất của anh mà nhóc. Nhóc biết quá rõ rồi còn gì? Giờ chửi thề như vậy có phải là quá dư thừa không?

– Anh Hưng. Tôi xin anh! Tôi sẽ đi theo anh mà. Tôi sẽ làm nô lệ cho anh. Anh bắt tôi làm gì tôi cũng cam. Tôi chỉ xin anh đừng bắt tôi trở về con đường cũ.

– Hơ, trai bao thấy vũ trường sướng bỏ mẹ còn ở đó mà bày đặt sợ hãi. Tao phỉ nhổ vào!

– Anh… thì ra anh đã tính toán mọi âm mưu từ trước?

– Chứ sao? Bộ mày tưởng tao yêu mày chắc? Xin lỗi nha, thằng này không phải là gay, không có cái sở thích bệnh hoạn như lũ chúng mày. Cái tao muốn là tiền và gái. Chỉ tiền và gái thôi mày hiểu không?

– Thiếu gì người tại sao anh lại hãm hại tôi?

– Ai bảo mày đẹp trai quá làm chi? Đẹp trai nên mới đáng giá. Đáng giá tao mới có nhiều tiền. Ha ha ha ha!

– Không! Anh đừng có mà mơ!

Khánh Dương hét lên. Bên đường ô tô, xe máy ùn ùn lướt tới. Chỉ cần một chút là xong. Là xong. Là thoát.

Cậu lao ra đường.

– Mày dừng lại! – Tên Hưng cũng hét lên rồi phi người theo Khánh Dương. Bả vai cậu bị bàn tay to khỏe của hắn chộp lại một cách thô bạo đau đớn.

– Định chết hả mày? Không đơn giản thế đâu. Đi vào!

Tức thì cậu bị lôi vào trong một cách không thương tiếc.

– Trông cũng đẹp trai – Mụ chủ vũ trường nhìn Khánh Dương, gật đầu hài lòng – Bao nhiêu tiền chú em?

– Một tỉ.

– Cái gì? – Mụ hét lên – Mày định ăn cướp giữa ban ngày chắc?

– Ai thì em không dám nói nhưng với dung mạo của thằng nhóc này em xin đảm bảo với chị chỉ cần một tuần cặp với khách ngoại quốc chị sẽ thu về cả vốn lẫn lời.

– Không. Qúa đắt!

– Vì là chỗ chị em làm ăn lâu năm nên nay em kiếm được hàng ngon ưu ái mang đến cho chị trước. Nhưng xem ra chị không có con mắt nhìn hàng. Vậy em xin phép chị đưa hàng đi chỗ khác.

– Khoan!

– Sao chị?

– Ừ thì… ừ thì tao công nhận là nó đẹp trai thật. Nhưng một tỉ thì quá đắt. Thôi chú em bớt chi chị 200 được không?

– Thôi vậy cũng được. Chỗ chị em em tính thoáng cho chị đấy. Chị yên tam, nó là trai bao lành nghề, đảm bảo sẽ biết cách chiều chuộng và moi tiền của khách, chị không cần phải bận tâm gì cả đâu.

– Được. Chú muốn tiền mặt hay tài khoản?

– Tài khoản đi. Chị cứ chuyển vào đó cho em xài dần.

– Ok. Xong.

– Vậy thôi, chào chị nhá! Khánh Dương à – Tên Hưng quay lại vuốt tóc Khánh Dương – Cố gắng ở lại làm việc cho thật tốt nha, chị Kim dễ tính lắm đó. Ha ha ha ha!

Đợi tên Hưng bước ra khỏi phòng, mụ Kim hất hàm hỏi Khánh Dương:

– Tên gì?

– Trần Khánh Dương.

– Bao nhiêu tuổi?

– Hai mươi tư.

– Làm callboy bao lâu rồi?

– Ba năm.

– Kinh nghiệm?

– Chơi cho liễu chán hoa chê

Cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời.

– Tốt! Từ nay em sẽ chính thức là nhân viên của Lạc Nhật Vũ Trường. Cố gắng chiều khách và làm việc thật giỏi chị sẽ không để em phải chịu thiệt đâu. Ok nha cưng?

– Dạ vâng em hiểu.

– Tốt! Chị thích em ở điểm này! Thôi, có gì thì em nghỉ ngơi sớm đi. Có thể tối nay sẽ tiếp khách luôn em nhé. Mấy hôm nay có nhiều khách ngoại quốc ghé thăm lắm, em mà biết cách lấy lòng họ thì bao nhiêu tiền họ chẳng quẳng cho em?

Khánh Dương mỉm cười chua chát. Ôi cuộc đời! Ôi số mệnh sao mà đắng cay mà ô nhục quá! Đúng là:

” Chém cha cái số hoa đào,

Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi.

Nghĩ đời mà ngán cho đời,

Tài tình chi lắm cho trời đất ghen.

Tiếc thay nước đã đánh phèn,

Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần.

Hồng quân với kiếp đoạn trường.

Sao cho xỉ nhục trăm đường mới thôi.”

***************************************************************

Thời gian cứ thế trôi qua.

Bốn năm…

Vậy là Khánh Dương đã ở Lạc Nhật Vũ Trường bốn năm rồi cơ đấy.

Năm nay cậu đã 28 tuổi.

Nhanh thật. Mới có ngày nào cậu bé 16 tuổi Khánh Dương chân ướt chân ráo theo Hải Đăng lên Hà Nội, thế mà bây giờ đã 12 năm ròng rã.

12 năm

” 3 năm sống ô nhục trong bar Thiên Đường.”

” 2 năm hạnh phúc ngắn ngủi bên Trọng Cường.”

” 3 năm hiếm hoi tận hưởng sự quan tâm, lo lắng của Mạnh Toàn.”

” 4 năm nước mắt đẫm mi, tủi cực trăm đường trong vũ trường Lạc Nhật.”

12 năm…

12 năm thì 7 năm cay đắng, chỉ có 5 năm tạm gọi là yên thân.

Biết bao nhiêu trận đòn roi. Biết bao nhiêu lời lăng mạ và xỉ nhục. Máu chảy, lệ rơi. Đớn đau, cay đắng.

12 năm…

12 năm không một cuộc gọi, không một lá thư, không một dòng tin nhắn với bố mẹ và hai em Khánh Hoài, Khánh Ly.

12 năm…

Chắc giờ này Ha Đan đã học xong, đã trở về tìm cậu. Và chắc anh đã có thể quên cậu để xây dựng một gia đình hạnh phúc với một người con trai khác.

Nghĩ đến đây nước mắt Khánh Dương tuôn chảy.

– Em tên gì? – Giọng ngòng ngọng của người đàn ông ngoại tứ tuần cho Khánh Dương biết người đêm nay cậu tiếp là một người ngoại quốc.

– Em tên Trần Khánh Dương.

– Em bao nhiêu tuổi?

– Dạ em hai mươi tám.

– Hai mươi tám? Hai mươi tám nhưng vẫn đẹp trai.

Khánh Dương bật cười trước lời khen của người đàn ông lạ.

– Em cười trông càng đẹp hơn đó!

– Anh cứ quá khen. Mà em thấy hình như anh là người nước ngoài thì phải.

– Ừ. Anh là người Trung Quốc. Anh họ Từ, tên Hải.

– Từ Hải?

– Sao em?

– Dạ không. Em thấy tên anh giống tên nhân vật trong truyện Kiều.

– Tác phẩm của Nguyễn Du? Anh đã đọc và rất thích.

Khánh Dương đưa mắt nhìn Từ Hải. Người này… sao mà…sao mà có ngoại hình giống sự miêu tả của cụ Nguyễn Du vậy nhỉ?

” Râu hùm, hàm én, mày ngài,

Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.”

– Sao thế em? – Từ Hải hỏi khi thấy Khánh Dương chăm chăm quan sát mình.

– Tại em thấy anh rất giống Từ Hải trong truyện Kiều.

Từ Hải mỉm cười rồi bước lại gần Khánh Dương, ghé môi vào tai cậu thì thầm:

– Thì anh là Từ Hải đến cứu Thúy Kiều ra khỏi kiếp đoạn trường đó thôi.

– Ở đây làm gì có Thúy Kiều chứ?

– Có. Em chính là Thúy Kiều của Từ Hải anh. Anh sẽ đưa em thoát khỏi nơi này.

– Thật không? – Khánh Dương mỉm cười đùa vui – Em bị bán vào đây nhiều tiền lắm đó, anh chuộc nổi em không?

– Bất cứ cái gì Từ Hải anh cũng làm được hết.

Nói rồi Từ Hải mở cửa gọi với ra ngoài:

– Bà Kim, tôi có việc muốn gặp bà!

Khánh Dương ngỡ ngàng. Cậu tưởng Từ Hải chỉ đùa thôi. Chẳng lẽ…

Nghe tiếng khách quý gọi, chưa đầy một phút sau mụ Kim đã mở cửa bước vào. Cái giọng ngọt xớt của mụ giống y hệt mấy mụ ma ma ở lầu xanh trong phim Trung Quốc.

– Ôi chao. quý khách gọi tôi có chuyện gì không ạ?

Từ Hải mỉm cười rồi bước lại gần mụ Kim. Rất chậm rãi và nhẹ nhàng, anh rút từ đai quần ra một khẩu súng lục rồi chĩa vào thái dương mụ.

– Tôi muốn đưa Khánh Dương ra khỏi đây.

Tội nghiệp mụ Kim. Từ sắc mặt hồng hào hớn hở ngay lập tức tái xanh như một tàu lá chuối. Mụ liếc nhìn lòng súng bên thái dương, run lấy bẩy:

– Có… có chuyện gì… xin… xin quý khách nói từ từ và… và làm ơn hạ… hạ súng xuống!

– Tôi muốn đưa Khánh Dương ra khỏi đây! – Từ Hải dõng dạc từng chữ.

– Việc… việc này…

– Sao?

– Qúy… quý khách… Khánh Dương là người tuấn tú nhất vũ trường của tôi. Tôi… tôi xin quý khách…

” Pằng!” – Chưa nói dứt câu đạn đã bay thẳng vào sọ mụ Kim. Mắt trợn ngược, mụ ta ngã xuống.

– Anh… – Khánh Dương bi miệng sợ hãi nhìn cái xác chết trên nền nhà.

– Đối với loại người này không cần phí lời.

– Có chuyện gì thế? – Đồng loạt một tốp bảy tên bảo vệ xông vào phòng. Rất bình thản Từ Hải chĩa súng vào chúng rồi hất hàm:

– Không liên quan gì đến các anh. Muốn sống thì mau lui xuống!

Nhìn xác mụ Kim, bảy người bảo vệ biết thời khắc này chuồn là thượng sách. Không ai bảo ai, cả bọn đồng loạt quay lưng bỏ chạy tán loạn. Từ Hải chộp lấy tay Khánh Dương:

– Mau rời khỏi đây nhanh lên em!

Chả còn biết làm gì, Khánh Dương mặc sức cho Từ Hải kéo tay chạy như vũ bão. Bên dưới lầu có hơn hai chục người dường như toàn là người của Từ Hải nên khi thấy Từ Hải kéo tay Khánh Dương chạy xuống thì cả bọn lao ngay ra bãi đỗ xe. Chưa hết kinh sợ Khánh Dương đã thấy mình bị Từ Hải ấn vào trong taxi từ bao giờ. Cánh cửa xe đóng rầm lại, Từ Hải lao vào trong. Từ bãi xe của Lạc Nhật Vũ Trường, tám chiếc xe taxi phóng như vũ bão.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN