Khuất Quế Hương mỗi sáng đều đi mua thức ăn, hôm nay cũng vậy, Trác Thiệu ở trong phòng bếp nhìn một chút, tìm được một con cá Khuất Quế Hương định dùng muối ướp, lại tìm được một bông cải xanh, một ít đậu phụ khô còn có một ít ớt xanh.
Ớt xanh kia là một giống ớt địa phương của huyện Phúc Dương, một trái lớn gần bằng đầu ngón tay người lớn, nó không quá cay, người dân huyện Phúc Dương rất thích cắt nó thành sợi, dùng để xào với đậu phụ khô hay thịt thái lát gì đó.
Phỏng chừng Khuất Quế Hương, chính là muốn dùng nó xào đậu phụ khô…!Trác Thiệu rửa ớt, cũng dùng nó xào đậu phụ khô, sau đó lại đem bông cải xanh nấu lên.
Đối với cá, sau khi rửa sạch, hắn đặt nó trên nồi cơm điện để hấp.
Lúc Trác Gia Bảo dẫn người tới, Trác Thiệu đang cắt bông cải.
Sau khi Lương Hâm sinh bệnh, hắn chuyên môn tìm người học trù nghệ, tay nghề phi thường tốt, động tác càng vô cùng thuần thục, những người đến tìm hiểu tình hình nhìn thấy một màn này, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà nấu cơm lại thuần thục như vậy…!Khuất Quế Hương thường ngày, không phải là để cho đứa nhỏ này nấu cơm chứ?
Những người này vốn là tới tìm phiền toái, hiện tại nhìn thấy tình huống này, cũng ngượng ngùng nói cái gì, còn có ý kiến với Khuất Quế Hương —— Khuất Quế Hương cả ngày cùng bọn họ kể khổ, nói nuôi thêm hai đứa nhỏ rất mệt mỏi, nhưng trên thực tế thì sao?
Hai đứa trẻ này căn bản không cần bà ta nuôi dưỡng! Bọn họ có tiền cha mẹ để lại, còn có thể làm việc, Khuất Quế Hương căn bản không cần trả giá cái gì.
“Anh, có thể ăn cơm.” Trác Thiệu chào hỏi một câu, lại nói: “Anh, anh bảo em dọn ra ngoài cũng được, có thể trả lại chìa khóa nhà em cho em không? Còn có tiền cha mẹ em để lại…”
“Nhóc con mày lại giả bộ đáng thương!” Trác Gia Bảo nhìn thấy bộ dáng Trác Thiệu như vậy, bị tức giận, lại hét lên: “Dựa vào cái gì tụi tao phải đưa tiền cho mày, mày với con nhỏ tàn phế kia cút ra ngoài cho tao!”
“Vậy chìa khóa nhà tôi đâu?” Trác Thiệu lại hỏi: “Các người để nhà tôi cho thuê, tiền thuê nhà cũng không đưa cho chúng tôi.”
“Cha mày chết rồi, hiện tại nhà cửa là của tụi tao!” Trác Gia Bảo không chút nghĩ ngợi liền nói —— Khuất Quế Hương luôn vẫn nói với gã ta như vậy.
Những người có quan hệ không tồi với Khuất Quế Hương, kỳ thật ít nhiều cùng Khuất Quế Hương ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng cảm thấy Khuất Quế Hương quá vô sỉ.
Đồng thời, bọn họ cũng ghen tị với Khuất Quế Hương.
Khuất Quế Hương dựa vào cái gì mà nhận được nhiều lợi ích như vậy?
Trác Thiệu nhìn bọn họ một cái, liền biết những người này, về sau sợ là sẽ không cùng Khuất Quế Hương quan hệ tốt nữa.
Mặc dù bọn họ không cùng Khuất Quế Hương trở mặt, nhưng sau lưng, sợ là cũng sẽ nói xấu Khuất Quế Hương.
Điều này cũng khá tốt.
Trác Thiệu tâm tình rất tốt, ngoài mặt lại cúi đầu, bộ dáng đáng thương bị áp bách.
“Gia Bảo à, cái này không đúng rồi, nhà cửa và tiền của cha mẹ người ta để lại, sao lại trở thành của con?”
“Đúng vậy, việc này chúng ta cũng không thể quản.”
“Trong nhà tôi cũng đang ăn cơm, tôi trở về trước.”
……
Mọi người anh một lời tôi một câu nói lên, sau đó rất nhanh đã rời đi.
“Chờ một chút!” Trác Gia Bảo muốn gọi bọn họ lại, nhưng không thể gọi người lại được, quay đầu lại, vừa lúc chống lại ánh mắt cười như không cười của Trác Thiệu.
Gã ta giật mình một cái, không dám ở nhà nữa, trực tiếp bỏ chạy, tính toán mấy ngày nay sẽ cùng cha ở trong nhà mới.
Trác Thiệu thấy gã ta chạy, đi đóng cửa lại, sau đó gọi Trác Đình tới ăn cơm, lại nói: “Đình Đình, ăn xong chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi.”
Sau khi hắn sống lại vội vàng đối phó người Trác gia, còn chưa xem qua huyện Phúc Dương lúc này…
Còn có chuyện kiếm tiền, hắn cũng nên đưa nó lên lịch trình.
Sau khi ăn no, Trác Thiệu liền dẫn Trác Đình ra đường lớn bên ngoài.
Năm hai ngàn ở huyện Phúc Dương, cửa hàng không nhiều như sau này, nhưng cũng không ít, lúc này thương mại điện tử còn chưa phát triển, buổi tối người ra ngoài mua đồ kỳ thật rất nhiều.
Hai bên đường có rất nhiều quầy hàng tạm thời, bán một ít dép lê các loại, còn có người bán sách cổ giả đã qua sử dụng, rất thú vị, bất quá Trác Thiệu không có tiền, cũng chỉ nhìn một chút mà thôi.
Sau khi nhìn đơn giản các loại quầy hàng, Trác Thiệu liền đem ánh mắt đặt ở cửa hàng hai bên đường cái, sau đó phát hiện…!Các cửa hàng lúc này, trang trí thật sự không được tốt lắm.
Lúc này người ta làm cho bảng hiệu của cửa hàng đầy màu sắc, rất nhiều người còn quấn đèn lấp lánh ở trên đó, làm cho nó thoạt nhìn đặc biệt nổi bật, nhưng ngoài ra, cũng không có trang trí gì đáng nói.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến con phố mà hiện tại bọn họ đang ở, cửa hàng hai bên đều là cửa hàng nhỏ khiêm tốn.
Trác Thiệu nhìn một vòng, cảm thấy mình muốn kiếm tiền hẳn là không khó, hiện giờ tuyệt đối là thời kỳ hoàng kim của ngành trang trí —— hai mươi năm sau rất nhiều công ty trang trí nổi tiếng, tựa hồ đều ở thời kỳ này nhanh chóng lớn mạnh.
Trác Thiệu kiếp trước, là làm trang trí.
Cha của Lương Hâm là một đại lý bất động sản, thiên phú kinh doanh của Lương Hâm không được tốt lắm, đại học liền dứt khoát học thiết kế.
Y học thiết kế kiến trúc, nhưng sau đó vì sở thích cá nhân của mình, y đã chuyển sang thiết kế nội thất.
Lương Hâm ở phương diện này rất có thiên phú, lại có cha y ra sức ủng hộ, lúc còn đang học đại học, đã thiết kế ra mấy trường hợp kinh điển, chờ sau khi y tốt nghiệp, lại trực tiếp mở công ty trang trí.
Có cha y ở đây, công ty trang trí của y căn bản không thiếu việc làm, chờ qua hai năm, sau khi công ty trang trí có đủ nhân lực, cha y lại trực tiếp để Lương Hâm làm.
Trác Thiệu khi đó bắt đầu đi theo Lương Hâm.
Ban đầu hắn làm một số công việc lặt vặt, sau đó theo sư phụ của công ty trang trí học điện, sau đó lại, học thêm nghề mộc và thợ hồ.
Khi đó hắn chỉ có một mình, không có chuyện gì khác để làm, dứt khoát đem toàn bộ thời gian dành cho từng công trường trang trí, mà hắn làm như vậy cũng không phải vô dụng, rất nhanh, hắn đã đem tất cả quá trình trang trí đều hiểu rõ, thậm chí rất nhiều chuyện đều có thể tự mình làm.
Sau khi Lương Hâm phát hiện ra, đã đề bạt hắn làm quản lý dự án, sau đó, Lương Hâm còn bảo hắn quản lý nghiệp vụ của công ty.
Nghĩ đến chuyện đời trước, Trác Thiệu không khỏi có chút hoảng hốt trong chốc lát.
Hắn thật sự rất muốn gặp Lương Hâm, nhưng bây giờ, ngay cả tiền lộ phí để đi gặp Lương Hâm cũng không có.
Hơn nữa trường trung học Lương Hâm, là một trong những trường trung học tốt nhất trong tỉnh của họ, trường ngoại ngữ thành phố H, cho dù đi, cũng không gặp được người.
Trác Thiệu có chút mất mát, đúng lúc này, hắn nhìn thấy một người quen.
Bạn cùng bàn của hắn là Lương Thần đang ngồi ở trước một cái bàn bên đường, đang mở to mồm ăn chén mì.
Lương Thần ăn, là một loại thức ăn rất phổ biến ở huyện Phúc Dương lúc này, người dân địa phương gọi nó là lẩu mì.
Lẩu mì năm đồng một bát, sau khi khách yêu cầu lẩu mì, chủ quán sẽ cho anh ta một cái đ ĩa, sau đó anh ta có thể cầm đ ĩa và đũa gắp thức ăn phụ.
Cống hoàn giăm bông chân gà cánh gà tiềm, rau xanh cải trắng củ cải đậu giá…!Các loại món ăn phụ rất nhiều, cái gì cũng có, mọi người theo sở thích gắp thức ăn, gắp đầy một đ ĩa, không thể gắp thêm nữa.
Chủ sạp sẽ cho những món ăn phụ này vào một cái nồi đất nhỏ, thêm miến vào nấu chín, sau đó bưng lên với nồi đất…!Khi lẩu mì vừa mới lên bàn, bình thường đều là bọt.
Cách ăn như vậy kỳ thật có chút tương tự với lẩu cay, nhưng lẩu mì của huyện Phúc Dương, tất cả đều không cay, người của huyện Phúc Dương lúc này, cũng không có mấy người có thể ăn cay.
Lương Thần hiện tại, đối diện với một nồi đất nhỏ ăn lẩu mì, mà trong lẩu mì của cậu, tất cả đều là đồ chay, một món mặn cũng không có.
Lúc này rau xanh đều là mấy mao tiền một cân, theo mùa thậm chí chỉ cần hai mao, miến cũng tiện nghi, một nồi kia của cậu, có lẽ không tới một đồng..