Kiếp Sau Không Cầu Gặp Gỡ
Chương 4
Nàng vừa định cử động thử bàn tay thì lại truyền đến một hồi đau đớn, nàng không nhịn nỗi rên khẽ một tiếng, đôi tay của nàng thật sự đã thành phế vật rồi sao?
Nhìn đôi bàn tay từng rất đẹp, từng được hết lời khen ngợi nay lại quấn đầy vải trắng không ra hình dạng. Nàng phải làm sao đây? Vương gia ngươi thật tàn nhẫn với ta!
Nội thất yên tĩnh bỗng có tiếng bước chân của rất nhiều người, sau khi nàng tỉnh lại cung nhân lập tức không dám chậm trễ liền truyền báo cho vương gia và thái y.
Màn châu được vén lên thái y thật cẩn trọng xem xét vết thương của nàng, hỏi nàng vài câu đột nhiên lại thở dài.
“Vương phi vết thương trên tay người may mắn chỉ là trật khớp, thần đã giúp người nắn lại chỉ cần tịnh dưỡng tốt sẽ nhanh hồi phục. Còn… Còn trùng độc trong người người thì e là, vô phương cứu chữa. Thần bất tài xin vương gia, vương phi thứ tội”
Trạch Lăng Y phất tay áo cho lão thái y lui ra, hắn bước đến ngồi ở mép giường đỡ lấy thân thể nàng dựa vào lòng hắn. Thật cẩn thận vuốt ve cánh tay đến đôi bàn tay bị thương của nàng, hắn không đành lòng lại không có cách nào ngăn cản tình huống lúc đó.
Ánh mắt nàng dừng bên cửa sổ phủ đầy tuyết trắng, nhàn nhạt lên tiếng, không có tan thương, không có oán hận, không có lấy nửa tia tức giận trách móc, cái gì cũng không có, nàng bình thản đến làm người ta đau lòng.
“Vương gia, ngài còn nhớ ta từng nói ngài còn nợ ta một thứ ta mới có thể rời đi không?”
Hắn hôn nhè nhẹ lên tóc nàng, nhu tình này đây là lần đầu tiên nàng được cảm nhận, nhưng mà có quá muộn rồi không?
“Ta vẫn còn nhớ. Vương phi, xin lỗi nàng!”
Hắn nghĩ thứ nàng cần là lời xin lỗi của hắn sao? Ha… Xin lỗi rồi có thể thay đổi được gì không?
“Vương gia người sai rồi, thứ ta cần chưa từng là lời xin lỗi của người!”
Hắn cũng biết, dù hắn có nói ngàn vạn lần xin lỗi cũng không thể bù đắp lại gì cho nàng. Nhưng đó là thứ duy nhất để hắn bày tỏ sự áy náy, day dứt trong lòng với nàng.
“Vương phi nàng yên tâm, bổn vương sẽ tìm được thuốc giải cổ độc cho nàng!”
Đã bao lần hắn nói với nàng hãy yên tâm? Chuyện của phụ thân cũng vậy, giờ đây hắn ngăn cản nàng giết hung thủ, chính hắn còn là người hại nàng suýt nữa mất đi đôi tay, lại quay lại nói với nàng hãy yên tâm hắn sẽ cứu nàng? Hắn là người đâm cho nàng một dao chí mạng lại thật cẩn thận chăm sóc vết thương của nàng, đây là có dụng ý gì? Rốt cuộc Trạch Lăng Y ngươi đang nghĩ cái gì?
“Vương gia không cần ngươi nhọc lòng, thứ ta cần chỉ là một bức hưu thư, từ nay ta không phải vương phi của ngươi, chúng ta nên ân đoạn nghĩa tuyệt!”.
Nàng lạnh nhạt nói, hắn có suy nghĩ gì cũng được nàng không quan tâm, nữ nhân vô dụng như nàng sống còn có ý nghĩa gì đâu?
“Nàng…” Hắn muốn nói rồi thôi.
Từng canh giờ lặng lẽ trôi qua đến khi hắn bất đắc dĩ rời đi nàng mới mở mắt, nhìn trần nhà lòng không khỏi tê dại, nước mắt lại âm thầm rơi xuống.
Mấy ngày sau nàng không hề gặp hắn, hằng ngày vẫn có cung nhân ra vào chăm sóc nàng, nàng còn nghe nói Ngạc Nhi sau ngày đó đã bị giam lỏng, từ nay về sau không được rời phòng nửa bước. Nàng lạnh băng treo trên môi nụ cười giễu, như vậy thì thế nào?
Thế sự vẫn sẽ yên ổn cho đến một ngày nàng gặp lại hắn, trên tay hắn là một loại Tuyết Liên Trùng Thảo vô cùng quý hiếm, nghe nói là thần dược trị được bách bệnh, thậm chí là cải tử hồi sinh, hắn cho người sắc lấy làm thuốc rồi cho nàng uống.
Hắn đứng bên cửa sổ thâm trầm nhìn ra bên ngoài tuyết rơi, nàng bước đến đứng cạnh hắn, không rõ hai người đang lấy tâm tình gì ngắm tuyết?
“Vương phi ngươi thích tuyết như vậy, năm sau sẽ lại được ngắm rồi”. Hắn lãnh đạm nói, thanh âm sao thật cô độc giống như chỉ còn lại một mình hắn trong chốn băng tuyết lạnh giá.
“Người cứu ta một mạng, thế xem là bù đắp thay Ngạc Nhi ư? Người nghĩ ta sẽ tha thứ sao?” Nàng buồn cười nhìn hắn, vẫn dung nhan đó nhưng lại không tìm được nét tuấn lãng năm xưa, nhìn hắn chỉ có âm trầm đến đáng sợ.
“Vương phi ta hi vọng nàng sẽ sống tốt, chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được gì. Hôm nay không nói đến chuyện này, nàng cùng ta ngắm tuyết có được không? Ngày mai ta sẽ đáp ứng cho nàng thứ nàng muốn”
Hoá ra sau ngần ấy năm cuối cùng cũng phải giải thoát, nàng được giải thoát rồi, nhưng mà nàng không còn là nàng năm xưa, nàng thà rằng người chết là nàng không phải phụ thân, nhưng mà phụ thân có vui vẻ sống tiếp được không? Có lẽ đều là số mệnh, người được sống chưa hẳn sẽ hạnh phúc, biết đâu đó mới là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất……
“Vương phi năm sau nàng lại ngắm tuyết, ngắm thay phần của ta”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!